Theo lời nói, đôi mắt của ông ta càng sắc bén, lạnh lùng như chim ưng khiến người nhìn không khỏi rùng mình, không dám nhìn thẳng vào Lục Bạch Văn, chỉ sợ ông ta nghi ngờ tới mình thì khốn.
Tự nhiên như thế, không ai dám hoài nghi Lục Bạch Văn nữa.
Đây là cơ hội tốt để người như Ông Lê lấy lòng thông gia, chứng tỏ mình cùng đứng chung một chiến với Lục gia.
Ông ta nghiêm túc nói: "Chủ tịch Lục nói đúng, những kẻ vô sỉ, không có nhân tính ngay cả người đã khuất cũng không tha tuyệt đối không thể tha cho hắn được. Bắt được nhất định phải trừng trị thích đáng."
Nhà thông gia đã mở lời, khách mời tất nhiên sẽ phụ hoạ theo nhằm chứng minh, mình không có liên quan tới chuyện này.
"Đúng vậy, nhất định phải trừng trị thích đáng. Kẻ làm ra chuyện này ngay trong lễ đính hôn của tiểu thư Nhược Uyên chắc chắn không phải người, mà là cầm thú."
"Tôi đã nói mà, chủ tịch Lục một đời quang minh lỗi lạc, sao có thể làm ra chuyện thương thiên hại lý như vậy được. Ai chẳng biết phần mộ của gia đình nhà họ Mạc đều nằm trong khu mộ của Lục gia, làm sao lại có chuyện thiêu xác, rắc tro được."
Nhìn một đám lấy lòng Lục Bạch Văn, thi nhau a dua, nịnh hót như vượn hú chim hót, Tuyết Vũ thật muốn tặng cho mỗi người một cái kỷ niệm chương với danh hiệu "Công dân xu nịnh ưu tú".
Có điều, không thể phủ nhận tài năng của Lục Bạch Văn được. Có thể xoay chuyển tình thế trong vòng một nốt nhạc thì chẳng mấy kẻ làm được đâu. Đám khách mời ở đây, có kẻ nào không phải cáo già hay sói thành tinh đầu chứ.
Chẳng qua, mục đích cô tặng món quà này không phải mong chờ sẽ nhận được thái độ đồng cảm với mình và quay lưng chỉ trích Lục Bạch Văn. Điều cô muốn chỉ là khiến muốn thông báo với ông ta, cô đã trở về.
Bữa tiệc lại tiếp tục diễn ra như chưa từng có đoạn nhạc đệm kịch tính kia.
Chủ nhân bữa tiệc này là gia tộc lớn, quyền lực cao, nói gì chính là cái đấy. Khách mời dù cảm thấy thế nào thì cũng đâu thể bày tỏ ra bên ngoài, cứ coi như chưa từng có chuyện gì tiếp tục ăn uống thôi. Dù sao, chuyện này đâu có ảnh hưởng gì tới bọn họ, đứng bên ngoài nhìn và góp vui một chút là được rồi.
Vả lại họ cũng không tin những điều mình nghe được là thật. Ai chẳng biết Lục Bạch Văn và Mạc Lâm khi xưa là anh em chí cốt, thân hơn ruột thịt. Thậm chí, 10% cổ phần của Lục Bạch Văn trước đây cũng là do Mạc Lâm tặng ông nhân ngày sinh nhật ba lăm tuổi đấy. Thân nhau như vậy, làm sao lại có chuyện Lục Bạch Văn giết Mạc Lâm, còn giết cả vợ con ông nữa. Đã thế còn đốt thi thể, rắc tro khắp nơi. Ai lại làm thế bao giờ.
Điều này rõ là hoang tưởng, vu khống, bịa đặt rồi. Chẳng biết kẻ điên nào lại dám vuốt râu hùm, đúng là chán sống mà.
Tuyết Vũ không muốn ở đây nghe đám người giả tạo, nịnh bợ Lục gia nữa. Cô tách ra, tìm nơi yên tĩnh hít thở không khí trong lành.
Bọn họ đâu có biết, người đứng sau chuyện này cô đây này. Bọn họ bệnh hoạn, điên khùng thì có!
Tuy rằng bữa tiệc vẫn diễn ra, nhưng niềm vui thật sự đã không còn nguyên vẹn như ban đầu. Chỉ là, nào có mấy ai quan tâm điều đó.
Đêm nay tuy trời lạnh, nhưng có sao. Những vì tinh tú kia như dải lụa được dệt bằng bột kim cương, xuyên qua tầng lớp không khí lạnh lẽo, nhấp nháy như viên ngọc pha lê, lấp la lấp lánh, xinh đẹp huyền diệu.
Nhìn dải ngân hà cao vời vợi kia, Tuyết Vũ giờ mới nhớ hôm nay là Giáng Sinh.
Mọi năm vào giờ này, cả nhà cô và anh em Thế Lân đang quây quần bên bàn ăn, cùng ăn thịt nướng, uống rượu vang, xem phim điện ảnh. Khi đó, tuy lạnh nhưng cô thấy không khí thật ấm áp. Còn năm nay, không biết là vì khí hậu thay đổi, thời tiết khắc nghiệt hơn hay do không được ăn thịt nướng, mà cô thấy lạnh lẽo quá.
Cô chỉnh lại chiếc khăn choàng trên người, thở dài. Tiếng thở dài não nề, bi thương của cô vang lên giữa không gian cô tịch.
Nhìn ly nước ép trái cây trong tay, cô lười biếng nhấm nháp một ngụm, ánh mắt đượm buồn từ khi nào đã chỉ còn vẻ hời hợt, bất cần. Nhưng ẩn sâu bên trong là những suy nghĩ tính toán cho bước đi tiếp theo.
Giờ có lẽ Lục Bạch Văn đang đứng ngồi không yên, sẽ điên cuồng cho người tìm kiếm tung tích của cô. Cô cần phải chuẩn bị cho mọi tình huống xảy ra. "Ngoài này lạnh lắm, khoác thêm áo vào đi." Trên vai chợt có thêm một chiếc áo. Tuyết Vũ thoát khỏi dòng suy nghĩ, hơi ngoảnh đầu nhìn chiếc áo, rồi lại nhìn chủ nhân của nó, mỉm cười quay đầu trở lại, không từ chối.
"Sao anh cũng ra đây rồi? Không ở trong đó vui vẻ cùng mọi người à?"
Khắc Dương bước tới sát lan can lan, ngứa tay xoa đầu cô: "Em thừa biết anh không thích tham dự tiệc tùng mà."
Anh đến chỉ vì lo lắng cho cô mà thôi. Hôm nay cô đi bước mạo hiểm này, chuyện ngoài ý muốn gì cũng có thể xảy ra. Anh làm sao có thể ngồi yên ở nhà được.
Tuyết Vũ trầm mặc. Cô biết. Đúng là cô biết rõ điều đó, Khắc Dương vốn không thích nơi ồn ào, chốn công cộng, cô chỉ hỏi thế mà thôi.
Cô nhìn ly nước trong tay, lắc lắc nghịch chơi. "Ba mẹ về chưa anh?"
Ánh mắt Khắc Dương rơi xuống bàn tay cô, thở nặng nề: "Về rồi. Mẹ bảo anh nhắn lại, em nhớ cẩn thận."
Ánh mắt Tuyết Vũ long lanh, ươn ướt. Đời này, điều may mắn nhất đối với cô chính là gặp được hai người mẹ hiền hậu, dịu dàng, rất yêu thương cô. Mẹ Phụng, cũng là người mẹ hiện tại của cô. Mặc dù cô không phải do bà dứt ruột sinh ra, nhưng tình yêu của bà dành cho cô là vô bờ bến, cô cảm nhận rất rõ điều đó.
Nếu không có bà và nhà họ Trần, cô sẽ không thể có được ngày hôm nay.
Nói đúng hơn, mẹ Phụng là người mẹ đã sinh ra cô lần thứ hai. Cho cô một cuộc sống mới, một thân phận mới. Ơn sinh thành này, chờ sau khi cô trả thù xong, nhất định sẽ trở về báo hiếu.
"Đau không?" Chợt Khắc Dương hỏi một câu không đầu không đuôi.
"Hả?" Tuyết Vũ ngơ ngác nhìn anh, không hiểu anh đang nói gì.
"Anh nói, tay em có đau không?" Anh nhắc lại, một câu đầy đủ hơn.
Không đợi Tuyết Vũ trả lời, anh đã thắng tay cướp lấy ly nước trong tay cô, đặt xuống mặt lan can bằng bê tông, kiểm tra hai bàn tay cô.
Động tác của anh quá nhanh, Tuyết Vũ không tránh kịp, khi ý thức được thì hai bàn tay đã bị gỡ mở ra, không kịp giấu nữa. Lòng bàn tay vốn rất xinh đẹp mềm mại giờ đây có tận tám vết thương bị bấm rách bởi móng tay, máu tuy đã ngừng chảy, nhưng vết thương vẫn còn đó, da rách nát bét, máu đỏ tươi đã đông lại loang lổ khắp bàn tay lẫn móng tay. Ánh mắt Khắc Dương tối lại, trong lòng chợt thấy rất giận. Anh biết ngay mà, cô lại tự tổn thương bản thân rồi.
Tuyết Vũ bất ngờ, cô không nghĩ anh thế mà lại biết được. Như cô bé con phạm lỗi, cô chột dạ, rụt tay về, lí nhí:
"Em không sao, chỉ bị rách một chút thôi, không đau chút nào hết á." "Im nào!" Khắc Dương mạnh tay giữ lại, giọng nói
lành lạnh, không cho phép cô giảng ra. Tuyết Vũ rùng mình, anh giận rồi. Mỗi khi cô tự làm mình bị thương, anh đều hằm hè như thế. Cô mím môi, biết mình đã sai, không nghe lời anh tự làm mình bị thương. Nên giờ không dám ho he gì nữa, lầm lũi cúi đầu, để mặc anh tùy ý xử lý. Khắc Dương không nói gì nữa, lạnh lùng lấy trong túi áo ra một bọc đồ y tế.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK