Mục lục
Sự Trả Thù Của Mẫu Đơn - Tường Lam (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Chưa hết năm phút, Tuyết Vũ đã thấy vai mình nặng xuống. Nhìn lại mới thấy, Thần Hạo đã ngủ rồi.

Hơi thở nặng nề đầy mệt mỏi của anh phả vào

hõm cổ của cô, nhồn nhột.

Tuyết Vũ cau mày, vậy mà cũng ngủ được. Cũng phải, đã nhiều ngày hẳn ngủ nghỉ không đủ giấc, giờ hắn là rất mệt rồi. Cô chỉ phớt lờ không nhìn tới sự mệt mỏi trong đôi mắt hắn, chứ đâu phải không biết gì.

Cô ghét bỏ tính nắm tóc ai kia đẩy ra, nhưng chợt dừng lại, thở hắt ra.

Được rồi, coi như làm phước một lần vì đám Thạch Đường vậy.

Cô nhẹ tay đỡ thân thể cường tráng của Thần Hạo xuống ghế nằm. Chiếc ghế này khá dài, Tuyết Vũ không biết rõ nó dài bao nhiêu, chỉ biết vừa vặn với cơ thể dài ngoằng của Thần Hạo.

Oán hờn nhìn cái bản mặt của ai kia một cái, Tuyết Vũ đứng dậy, chuẩn bị ra ngoài. Chỉ là, cô chưa kịp đứng lên, cơ thể đã bị một cánh tay kéo lại,


"A.." Tuyết Vũ theo phản xạ la lên.

Mọi thứ đảo lộn, chờ tới khi cô định thần lại, đã thấy mình nằm trong ngực Thần Hạo, chân bị khóa chặt bởi cặp giò dài miên man kia.

Cô cáu: "Lục Thần Hạo, anh làm trò gì vậy hả? Thả tôi ra!"

Đáp lại là đôi mắt vẫn nhắm chặt, hơi thở đều đều như cũ, không có dấu hiệu gì gọi là tỉnh hay đang đùa giỡn.

Oái oăm hơn, cô tuy là võ sĩ nhưng nói gì thì cũng chỉ là một cô gái, căn bản không thắng nổi "hai chiếc kìm" của gã đàn ông khỏe mạnh đang trong độ tuổi sung sức như Thần Hạo. Cơ thể nhỏ bé bị ôm cứng ngắc, nhúc nhích một cái cũng không được đừng nói là phản kích.

Tuyết Vũ điên tiết sôi cả máu, định gồng mình liều mạng với ai kia một phen, khuôn mặt đáng thương của Thạch Đường lại hiện ra. Cô đành thở hắt, thu lại suy nghĩ bạo lực kia.

Được rồi, đã hứa làm phúc thì nên làm cho trót. Chờ khi nào hắn trở mình rồi dậy vậy. Cô buồn bực nằm im, chờ đợi. Cô đâu biết, sau gáy mình, khuôn mặt đang bất động của ai kia thoáng co dãn, đôi môi cong cong vẽ thành nụ cười mỉm gian xảo xen lẫn mỹ mãn.

Khó khăn lắm mới được ôm cô, anh dại gì lại để cô đi dễ dàng vậy chứ.

Tuyết Vũ vốn tính là "nằm gai nếm mật" chờ Thần Hạo trở mình thì sẽ đi. Ai mà nghĩ tới, cô ngủ khi nào không hay. Khi tỉnh dậy, đã thấy bầu trời ngoài cửa sổ pha màu chiều muộn, không còn nhìn thấy rõ cảnh vật bên ngoài. Kỳ hơn, cô không phải đang nằm ở trên ghế sofa mà là ở trên... giường. Đây là chỗ nào?

Tuyết Vũ ngốc nghếch sờ gáy, đảo mắt quan sát nhìn căn phòng một lượt. Nội thất tuy là hàng cao cấp, nhưng không có gì đặc biệt. Một chiếc, một chiếc tủ đồ bốn cánh cửa, một chiếc bàn nhỏ trang trí, một tủ xếp đầy sách. Có chăng là màu sơn vàng nhạt của căn phòng này giúp cô gợi nhớ đến một nơi khác.

Đó là căn phòng ngủ của Lục Thần Hạo.

"Em dậy rồi à?"

Giọng nói trầm ấm bỗng vang lên, cắt ngang màn quan sát của Tuyết Vũ. Cô nương theo hướng phát ra âm thanh, dõi mắt tìm kiếm, cuối cùng dừng lại nơi cửa ra vào của căn phòng.

Thần Hạo đang đi vào.

Nhìn bộ comple vẫn chỉnh tề của mình anh, Tuyết Vũ liền biết, đây là phòng ngủ trong văn phòng của anh.


Cô thu ánh mắt, tự mỉa mai mình một phen. Nói là chờ hắn trở mình sẽ đi, kết quả lại ngủ quên đến hết ngày, còn bị con trai kẻ thù mang từ ngoài văn phòng đi vào phòng ngủ mà không hề hay biết gì. Đây là sao chứ?

Từ khi nào sự cảnh giác của cô lại tụt dốc như vậy? Nếu như hắn muốn giết cô, vậy thì đã chết một ngàn lần rồi.

Vậy quá nguy hiểm. Cô nhất định phải tự kiểm điểm bản thân mình! Tuyết Vũ tự nhủ.

"Anh đã xem qua bản thiết kế của em rồi. Rất tốt!" Thần Hạo đã tới bên cạnh, giúp cô vuốt lại mái tóc đã rối tùm lum.

Tuyết Vũ khéo léo né tránh bằng cách đi xuống giường: "Ang hài lòng là được rồi. Có phòng rửa mặt không, tôi mượn?"

Thần Hạo thu tay đang chơi vơi giữa không trung về, cười khổ: "Bên đó."

Lại còn thêm chữ "mượn" vào cho anh nghe mệt tâm nữa cơ. Đồ của anh chính là đồ của cô mà! Có điều, cảm giác được ôm cô ngủ nó đã gì đâu, thế giới xung quanh dường như bỗng trở nên tươi đẹp, đáng yêu đến kỳ diệu.

Tuyết Vũ nhìn theo cánh tay anh chỉ, không nói gì, vừa đi vừa vuốt vuốt mái tóc mình. Tất nhiên cô biết, bản thiết kế của mình không có điểm nào chê được. Để có được thành tựu này, hắn không biết cô đã trải qua những ngày thánh vùi đầu học khắc nghiệt thế nào đâu.

Chờ Tuyết Vũ rửa mặt đi ra, Thần Hạo đã như sấm sà tới dán vào người cô: "Bà xã, chúng ta đi ăn ngoài luôn nhé."

Tất nhiên, sau đó anh ăn một thụi vào bụng nếu không kịp thời lui ra sau.

"Hì hì, bà xã. Em đánh hụt rồi." Có người nham nhở cười, chẳng thấy cái hình tượng tổng tài cao cao quyền uy ở đâu nữa, mà giống một gã đàn ông sợ vợ điển hình hơn.

"Biến thái." Tuyết Vũ mắng hai tiếng, lạnh lùng đáp gót giày đi trước.

Bị mắng đấy, Lục tổng vẫn phe phởn cười như được mùa, đuổi lên đi song song cùng cô rời khỏi công ty, bỏ lại phía sâu bóng tối đang dần xâm lấn...

Cuối cùng, ngày giỗ của ba mẹ và em gái Tuyết Vũ cũng đã tới.

Ngày này hàng năm, Tuyết Vũ đều cùng ba mẹ nuôi và Khắc Dương đến thăm họ. Một ngôi mộ chung, rất đặc biệt, không có hài cốt, chỉ có một món đồ duy nhất.

Ngày trước không lấy được tro cốt của họ, Tuyết Vũ chỉ có thể lấy tấm hình chụp chung cả gia đình ngày định mệnh đó cô ôm theo, cắt cô ra rồi mang đi chôn, lập một ngôi mộ nhỏ để hằng năm cô có chốn đi về cúng viếng.


Còn hôm nay, người đi cùng cô là kẻ thù không phải người thân. Tất nhiên không phải ngôi mộ cô tự lập, mà là "mộ" Lục Bạch Văn tạo ra.

Đoàn xe sáu cái bao gồm xe vệ sĩ lẫn xe phóng viên dừng trước cổng nghĩa trang phía Tây thành phố, xếp thành một hàng dài bên ven đường, bóng loáng, đẳng cấp.

Có vài người đến viếng mộ thấy vậy, tò mò nhìn một hồi mới đi. Nhìn xe thôi đủ biết là đại gia rồi. Không lâu sau đó, từng người lục tục xuống xe, có đầy đủ tất cả mọi thành viên, bao gồm chàng rể quý của Lục Bạch Văn, Lê Gia Thụy.

Đoàn người cùng mang trang phục tuy thấp điệu nhưng sự sang trọng vẫn không bị lu mờ.

Lục Khang Dụ không vui lắm, mặt cứ xị ra, cau có, khó chịu. Hôm nay hắn có show diễn đấy, thế mà lại bị ông già bắt về chỉ để làm lễ giỗ những kẻ xa lạ đã chết lâu đến xương cũng một luôn đấy, lại còn không có chút dính dáng đến gia đình mình. Bảo hắn không bực sao được.

Rõ mệt

Chết thì cũng đã chết rồi, giỗ làm gì lắm, người ta có biết được đâu. đã chết lâu xương cũng mọt luôn đấy.

Nhưng hắn không đi thì ông già doạ không cho hắn đi diễn nữa, thế nên hắn đành phải làm theo. Rồi từng chiếc dù màu đen trang nghiêm được vệ sĩ bung sẵn, chờ đưa cho chủ nhân.

Tuyết Vũ nhận lấy một chiếc dù từ vệ sĩ bên cạnh. Chỉ là chưa kịp cầm, đã bị một cánh tay khác cướp mất.

"Để anh." Thần Hạo dịu dàng nói, cực kỳ biết tranh thủ cơ hội chốn đông người ôm lấy vợ mình, mà vẻ mặt vẫn bình thản như thường.

Tuyết Vũ tất nhiên không thể làm gì ngoài phối hợp cùng anh diễn trò vợ chồng son tình cảm nồng thắm.




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK