Sáng hôm sau, Khiết Tường bước đến chỗ Tinh Nhiên làm việc như thường lệ, nhưng các ekip lại thông báo với anh rằng hôm nay cô đã hủy bỏ toàn bộ các bảng lịch hẹn chụp ảnh với những nhà ngoại giao lớn mà anh không hề hay biết.
Anh lấy điện thoại ra cố gọi cho cô nhiều lần nhưng lại không nhận được tín hiệu, chỉ có một dòng tin nhắn vỏn vẹn ở mấy tiếng trước cô đã gửi qua cho anh đang hiện trên màn hình mà anh vẫn chưa kịp xem. Nội dụng dòng tin nhắn như sau:
[Hôm nay em có việc riêng nên đã hủy toàn bộ các lịch hẹn làm việc, anh đừng lo, em sẽ về sớm]
Vừa đọc xong dòng tin nhắn ấy, anh không thể nào cấm cản cô nỗi, vốn dĩ cô không hề có tình cảm với anh, tâm tư lúc nào cũng nghĩ đến người đó, nhưng biết làm sao được, chỉ thầm trách vì mình chỉ là người đến sau.
Lúc này trên một chuyến tàu ra khơi, Tinh Nhiên đứng vịn tay trên thành của con tàu đang có gió thổi lồng lộng, nhớ lại điều mà ông chủ Diệp đã nói hôm trước lúc ăn cơm.
Cô thầm nghĩ
(Ông chủ Diệp đã nói một nơi mà Tước Thần từng sinh sống qua thông tin lí lịch của anh ấy vì ông ta đã từng nhờ A Lạc điều tra, hi vọng khi đến đó mình có thể tìm được Tước Thần)
Trong khi cô đang bắt tàu đi đến hòn đảo hoang vắng kia thì ngay lúc này Tước Thần cũng đang leo lên con thuyền nhỏ của mình đã sử dụng khi cập bến đến đây. Vừa leo lên con thuyền trong ánh nắng mặt trời chói chang của buổi trưa chíu rọi, anh nhìn lại ngôi nhà nhỏ đơn sơ kia rồi mỉm cười nhẹ, dự định sẽ mãi mãi không bao giờ quay trở lại nơi này nữa, cũng sẽ vĩnh biệt với nơi mình từng sinh sống và lớn lên, anh cầm chiếc chài thuyền lên, giương mắt nhìn mặt nước biển xa rộng rồi vỏn vẹn lẩm bẩm hai từ:
“Tạm biệt”
Sau đó đẩy thuyền ra xa, cứ thế mà chèo đi dần mất
Một tiếng sau, khi con tàu của Tinh Nhiên vừa cập bến đến một hòn đảo hoang vắng, cô vội nhìn xuống bản đồ xem chõ kĩ để chắc chắn đây có phải là nơi mà ông chủ Diệp đã nói không?
Cô lại ngẩn mặt lên, nhìn thấy căn nhà nhỏ đơn sơ hiu quạnh trong một dãy đất trống thì vội leo xuống tàu rồi bước chân đi đến trước căn nhà cũ kĩ kia, thắc mắc lẩm bẩm
“Căn nhà này…”
Cô nhìn bên trong dãy hiên che sụp xệ ấy, liền thấy dưới đó là một cánh cửa gỗ đã thô nát cũ kĩ không khác gì một căn nhà bị bỏ hoang, lưỡng lự một hồi thì cô mới giơ tay lên gõ cửa nhưng vừa chạm tay vào thì cánh cửa đã tự động mở ra, không hề gài chốt. Đưa tay đến cánh cửa ấy thì cũng là một tiếng “két” dài khi đẩy cửa. Bên trong nhà cũng trở nên sáng sủa hơn do có ánh sáng của nắng chíu rọi vào, hình bóng của cô cũng nằm dưới sàn nhà, bước dần dần vào trong căn nhà trống trơn ấy.
Tinh Nhiên nhìn xung quanh căn nhà gỗ, chỉ thấy vỏn vẹn một cái bàn, một cái ghế, và một đống bụi tích trữ lâu ngày khắp xung quanh đang bay lất phất trong không khí. Nhưng điều quan trọng hơn là ở đây chẳng có một bóng người nào ở, tự hỏi giữa một hòn đảo hiu quạnh thế này mà lại có một căn nhà thì thật bất bình thường. Cô lại tiến tới đẩy cánh cửa sau hiên nhà ra, liền thấy một nấm mộ nhỏ được chôn ở đó bèn sực ngạc nhiên. Bước chân nhẹ nhàng tới nấm mồ ấy, trên bia có khắc ba chữ “Hàn Kiến Phục”, thấy vậy cô nheo mày tự hỏi
“Đây là mộ của ai? Không lẽ là chủ nhà này sao? Nếu vậy phải có một người ở nữa mới có thể chôn được nấm mồ này, không lẽ là Tước Thần?”
Sau đó cô lật đật chạy đi tìm xung quanh, nhưng rốt cuộc chỉ là một nơi hoang vắng không có gì khác ngoài sóng biển dập dờn.
Một nơi không bắt được sóng điện thoại, lại không có gì ngoài tiếng của chim chóc và cây cỏ.
Cô bèn bước ra bờ biển, lặng nhìn mặt nước trong xanh kia đang êm đềm vắng lặng. Tâm tư lại bộc phát như bị hụt hẫn vì không thể tìm thấy bóng người mà mình cần tìm, bật cắn răng như muốn khóc. Cuối cùng thì cô vẫn không thể tìm được anh cho dù đây là manh mối cuối cùng mà cô có thể biết. Đột nhiên người lái ngồi trên chiếc tàu lớn kia nhìn cô khó hiểu lên tiếng
“Tiểu thư, đi được chưa vậy? Đây là một hòn đảo hoang vắng làm gì có thứ để cô tìm chứ?”
Tinh Nhiên chỉ mỉm cười nhạt tự hỏi
(Tước Thần, tại sao anh không đợi em chứ? Tại sao lại rời đi sớm như vậy? Rõ ràng em đã nói khi tham dự cuộc thi ở Paris xong, em nhất định sẽ cùng anh đoàn tụ mà, tại sao vậy chứ?)
…
Buổi tối, cô thẩn thờ trở về căn hộ mình, vừa bước tới trước cửa phòng thì cô đã thấy Khiết Tường đứng dựa lưng đợi ở đó, anh thấy cô liền đi đến nheo mắt hỏi
“Cả ngày hôm nay em đã đi đâu vậy? Tại sao quản lí của em lại nói em đã hủy hết các công việc và đi làm việc riêng chứ?”
Cô bật cười nhẹ, ánh mắt u buồn sâu thẳm ngẩn nhìn anh nói
“Anh Khiết Tường, em bất lực rồi”
Anh ngạc nhiên, chợt nắm hai bờ vai nhỏ nhắn của cô lại hỏi
“Em sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì à?”
Cô mỉm cười buồn nói
“Tước Thần đúng là không cần em nữa, anh ấy biến mất thật rồi”
Khiết Tường ngẩn người, cô bây giờ chẳng khác gì một người vô hồn, tinh thần hoang kiệt, anh nheo mày
“Cả ngày hôm nay đừng nói với anh là em đi tìm anh ta nữa nhé?”
Cô gật đầu thì anh khó chịu đáp
“Anh biết anh không bằng anh ta, nhưng em đừng như vậy nữa có được không? Nếu anh ta thật sự yêu em thì đã không bỏ rơi em như vậy rồi”
“Anh Khiết Tường, xin lỗi anh nhưng em muốn ở một mình”
Bất chợt cô tiếp lời, sau đó mệt mỏi lướt qua anh trong tình trạng thẩn thờ, mở cửa căn hộ mình đi vào trong mất. Nhìn thấy cô như vậy đúng là anh không thể kìm được lòng mình, anh khó chịu thổn thức bèn quay đi.
9:00 tối
Trước cổng nhà Quân Thần Dương, Khiết Tường vừa dừng xe rồi bấm chuông liên hồi thì lúc này Tư Đồng đang xem tivi trước mặt, chợt nghe thấy tiếng chuông thì cô bật đứng dậy tự hỏi
“Là ai mà giờ này còn ấn chuông thế kia?”
Khi cô định đi ra thì Thần Dương đã vội chạy từ trên phòng xuống cầu thang lên tiếng
“Khoan đã, để anh mở”
Tư Đồng ngạc nhiên, nhìn bộ dạng anh không khác gì con chuột lột còn lắm lem nước, chiếc áo choàng tắm mặc vào cũng chưa hề chỉnh tề, tóc chưa kịp sấy khô thì đã hấp tấp vội vã chạy xuống đây chỉ để giành mở cổng, bèn thắc mắc hỏi
“Sao vậy? Chẳng phải anh đang đi tắm sao? Nước trên đầu vẫn còn chưa lau kìa”
Thần Dương bật ngượng lướt qua cô đáp
“Tóm lại em lên phòng đi, chắc là người quen của anh đến”
Cô lại hỏi
“Nhưng em đứng đây cũng được mà, cần gì lên phòng chứ?”
Anh cao mày, quay lưng lại nhìn cô rồi tiến tới đẩy hai vai cô lên cầu thang tiếp lời
“Đừng nhiều lời, lên phòng đi, chờ đến khi anh tiếp khách xong thì em có thể xuống”
Cô phồng má quay lại phất tay anh ra giận dỗi
“Được lắm, hôm nay dám đuổi cả tôi lên phòng, hay người đến đây là phụ nữ?”
Sau đó cô tức giận lướt qua anh
“Để tôi ra mở cổng xem thử anh đang giấu diếm chuyện gì? Chắc chắn là vụng trộm rồi”
Thần Dương giật mình can ngăn chạy lại kéo tay cô nói
“Không được”
Cô tức giận lại phất tay anh ra
“Cái gì hả? Có lí do nào tôi không thể ra mở cổng?”
Anh cứng miệng không biết đường giải thích thì chợt tiếng chuông lại vang lên, Khiết Tường đứng bên ngoài vô cùng khó chịu chao mày vì đã đứng bao nhiêu phút để chờ đợi, vậy mà Thần Dương vẫn chưa ra mở cổng gặp anh, định sẽ quay lưng lái xe về nhưng từ trong nhà Thần Dương đã đi ra khiến anh ngạc nhiên, sau đó hai người cùng vào nhà nói chuyện.
Vừa ngồi trên ghế sofa, Thần Dương nheo mày nhìn Khiết Tường ngồi đối diện mình đã im lặng suốt hơn 10 phút khiến anh mất hết kiên nhẫn lên tiếng hỏi
“Hôm nay em đến đây là muốn nói về điều gì? Nếu không nói thì mau về nhà đi để anh còn ngủ”
Khiết Tường đáp
“Không có gì, chỉ là…Nhiên Nhiên cô ấy vẫn chưa chấp nhận tình cảm của em, em biết mình đến tìm một người không có kinh nghiệm tình yêu như anh thật là sai lầm”
Nghe câu đấy Thần Dương chợt như bị một mũi tên lao thẳng vào tim, anh cao mày
“Thế tại sao còn đến đây hỏi anh về chuyện vớ vẩn này?”
Khiết Tường thở dài, dựa lưng ra ghế nói
“Chỉ là lâu quá không gặp anh nên em đến thăm anh thôi, không được sao?”
Thần Dương bật cười một bậc
“Thật sao?”
Chợt Khiết Tường thấy lạ bật hỏi
“Hình như anh vừa tiếp khách à? Sao lại có…”
Anh vừa nói, tay vừa kéo sợi tóc dài bám trên đầu ghế sofa mình đang ngồi tiếp hỏi
“Sao lại có sợi tóc dài của phụ nữ ở đây vậy?”
Thần Dương giật bắn người, nhắm mắt lại ngượng ngạo trả lời
“Ừ, chỉ là…một đối tác thôi”
Khiết Tường cười nhẹ hỏi
“Vậy à, anh vẫn chưa thay đổi ý định sao? Bấy lâu cô đơn tới từng tuổi này mà vẫn chưa tìm bạn gái, hay anh chê không có cô nào phù hợp với sở thích của anh?”
Thần Dương sực cao mày không vui
“Em nên lo chuyện của mình đi, anh có bạn gái hay không cũng chẳng quan trọng”
Khiết Tường tiếp lời
“Em định đến đây ngủ một đêm, hình như trên lầu còn có một phòng trống phải không?”
Vừa nói xong anh đứng dậy, Thần Dương nhanh chóng đứng theo anh can ngăn hỏi
“Khoan đã, em có nhà và chung cư, sao không về đi?”
Khiết Tường đáp
“Em muốn yên tĩnh nên đến đây, lâu rồi chúng ta còn chưa cùng nhau ăn một bữa cơm, nể tình em trai này anh có thể cho em ở nhờ qua một đêm được không?”
Nói xong Khiết Tường đã bước chân đi thì Thần Dương đi đến vội kéo tay anh lại lấp mấp nói
“Phòng…phòng trống đó bây giờ chưa dọn dẹp, còn rất bừa bộn, anh nghĩ em nên đi về đi thì hơn”
Khiết Tường cười đáp
“Cũng không sao, em chỉ ngủ qua một đêm, phòng dọn sau cũng được mà”
Thần Dương sực nheo mày khó chịu dần
“Tóm lại bây giờ anh nghĩ em nên quay về chung cư của mình, với lại cô gái tên Hạ Tinh Nhiên đó nếu em thích cô ta thì anh không cấm cản, chỉ là anh muốn nhắc nhở em một điều rằng cô ta đã có bạn trai rồi, em không nên cố gắng quá sức thì hơn”
Khiết Tường chợt cười nhẹ, ánh mắt lây lây có chút buồn
“Ừ, em biết rõ tình cảm của cô ấy không hướng về phía em, nhưng mà dù thế nào đi nữa, chỉ cần cô ấy chưa kết hôn thì em vẫn còn có cơ hội”
Nghe vậy Thần Dương ngạc nhiên, tự hỏi tại sao tình yêu của Khiết Tường đối với Tinh Nhiên lại sâu đậm đến vậy? Thậm chí có thể ích kỉ mà trở nên lụy tình đến thế, chợt Khiết Tường nhìn xung quanh tiếp lời
“Mà này, sao em cứ thấy căn nhà này không như mọi khi em đến”
Anh vừa nói, chân vừa bước tới các bình hoa tươi sắc được đặt trên các tủ bàn đằng kia vì anh thừa biết Thần Dương không hề thích hoa, chỉ cần thấy những thứ có nhiều màu mè thì là lại chướng mắt cao mày. Nhưng bây giờ trong nhà lại có rất nhiều bình hoa trang trí, hơn hẳn lại còn được chăm sóc rất chu đáo, kĩ lưỡng, anh có thể nhận thấy khi trên các cánh hoa vẫn còn u đọng vài giọt nước, Khiết Tường lại bật hỏi
“Anh thích trồng hoa trong chậu khi nào vậy? Hơn nữa lại còn để trang trí trong nhà?”
Thần Dương giật mình, liền nhắm mắt gượng trả lời
“Chỉ là sở thích mới gần đây, em quan tâm làm gì”
Khiết Tường cười nhẹ đáp
“Vậy à, Vô Dao thường hay nhắc anh, nó bảo muốn anh về nhà ăn một bữa cơm gia đình, anh cũng nên về đi”
Thần Dương càng cố hối thúc
“Được thôi, nhưng em mau trở về chung cư của mình đi, tối lắm rồi”
Nghe vậy Khiết Tường bật quay lưng trả lời
“Nếu anh đã đuổi thì em không ở đây nữa, cũng muộn rồi, em về đây”
Vừa nói anh vừa bước tới cửa chính thì Thần Dương lại lên tiếng hỏi
“Khoan đã, anh muốn hỏi là…dạo gần đây sao không thấy tên đó nữa?”
Bỗng Khiết Tường sực ngạc nhiên thì Thần Dương mới vừa nhận ra câu hỏi của mình đã hỏi không đúng đối tượng, bèn nhắm mắt tiếp lời
“Mà thôi em về đi, muộn rồi”
“Ừ”
Khiết Tường đáp, lại lẳng lặng mở cửa đi ra ngoài mất dạng. Sau khi tiếng “cạch” cửa đóng lại, chỉ còn mình Thần Dương đang thở phào nhẹ nhõm vì đã thuyết phục được Khiết Tường rời khỏi nhà mình trước khi anh ta phát hiện ra Tư Đồng, vì nếu như Khiết Tường phát hiện được anh đã có bạn gái, hẳn có đào mười cái hố anh cũng chẳng biết phải đối mặt giải thích chuyện này như thế nào nữa.
Chợt một giọng nói phía sau anh vang lên
“Anh ta quen quá, hình như em có gặp rồi thì phải”
Thần Dương bật ngạc nhiên, bèn quay lại nhìn Tư Đồng đang đứng sừng sửng trước mặt lại hỏi
“Em ra hồi nào vậy? Anh đã bảo ở yên trên phòng chờ anh mà”
Tư Đồng trả lời
“Anh tưởng em bị ngốc đến mức ngoan ngoãn ở trong phòng sao? Nếu không xuống đây thì nào biết có phải anh đang lén lút vụng trộm với người phụ nữ nào khác không hả?”
Thần Dương đỡ mặt mình, miệng mấp môi nói
“Em nghĩ quá xa rồi, anh đã nói là không có”
Cô bèn khoanh hai tay phồng má cao mày
“Thế thì tại sao lại phải giấu? Với lại lúc nãy anh ta cũng thấy em rồi, có làm sao đâu?”
Chợt Thần Dương giật bắn người, bèn cao mày hỏi
“Thấy rồi là ý gì?”
Tư Đồng vẫn thản nhiên ngây thơ xòe hai bàn tay mình, nhắm mắt đáp
“Anh ta thấy em ngay từ đầu rồi, lúc em đứng trên bậc thang ở phía sau lưng anh đấy”
Nghe vậy mặt anh như không còn một giọt máu, Tư Đồng lại tiếp lời bật cười
“Em còn vẫy tay với anh ta nữa, lúc đó anh không thấy cũng phải, bởi vì anh đang ngồi ở sofa đối lưng về phía em mà”
Sau đó cô vui vẻ lướt qua anh đi lên bậc thang định sẽ trở về phòng mình, nhưng bật quay lại thì đã thấy Thần Dương như bị sốc toàn tập, toàn thân đơ như tượng mà sừng sững mở to hai mắt. Cô nheo mày hỏi
“Anh bị sao vậy? Muộn lắm rồi nên em lên phòng ngủ trước đây, đừng có đực ra đó nữa”
Dứt lời cô quay lưng bước đi dần lên lầu mất. Thần Dương lại ngồi bẹp xuống úp mặt vào hai đầu gối mình, thâm tâm hỗn loạn cùng cực vừa xấu hổ lại ngượng ngập, anh bèn nghĩ
(Vậy ra nó đã biết chuyện mình giữ Đồng Đồng trong nhà, không phải là nghĩ bậy gì rồi chứ?)
Bỗng một tiếng chuông vang lên, anh giật mình lấy điện thoại mình ra thì bất chợt thấy một tin nhắn được gửi từ Khiết Tường, vừa ấn vào xem thì anh đã ngạc nhiên không xuể, dòng tin nhắn như sau:
[Khi nào anh dẫn chị dâu về ra mắt vậy?]
Tin nhắn ấy làm cả người anh tái đi, khoảnh khắc kí ức của nhiều năm trước lại quay về, người cha quá cố của anh đã ép anh phải kết hôn với đại tiểu thư của một nhà danh giá thuộc một tập đoàn khác, kết quả là anh đã chế giễu và phỉ báng cô ta trước mặt đám đông ở buổi tiệc giao lưu khiến cô ta tức giận và bỏ đi mất dạng. Sau đó anh còn lỡ miệng tuyên bố với tất cả mọi người ở buổi tiệc rằng
“Quân Thần Dương tôi thề có thành chó cũng chẳng yêu bất kì người phụ nữ nào”
Sau đó anh lẳng lặng bỏ đi trước mọi người và làm cho ba anh tức giận đến mức xấu hổ mà đột quỵ, cuối cùng lâu ngày dần mà lâm bệnh nặng chết đi. Câu thề thốt độc miệng ấy đến bây giờ khiến anh vô cùng ân hận, nhưng biết làm sao được lại vô tình bị một cô gái tầm thường cướp mất trái tim này.
Lúc này trên phòng Tư Đồng, cô trăn trở qua lại nghi ngờ bật nghĩ
(Thần Dương rốt cuộc đang giấu chuyện gì? Tại sao anh ấy không dám công khai quan hệ của với mình chứ? Hay là đang còn yêu một người khác?)
Bỗng cô bật ngồi dậy nheo mày
“Không được, mình không thể không điều tra, nhất định có vấn đề”
Sáng sớm hôm sau, Tư Đồng bước ra phòng khách thì đã thấy Thần Dương ngồi trên ghế sofa, chân chéo chân đọc một tờ báo rất thanh lịch thì cô liền đi tới giả vờ đưa tay mình lên nghoáp một hơi dài, nói giọng như còn mơ ngủ hỏi
“Anh dậy sớm vậy? Ăn sáng chưa đấy?”
Anh không trả lời, mắt vẫn chăm chú vào tờ báo kia thì cô nheo mày, liền đi tới giật tờ báo ấy ra khỏi tay anh thì anh ngạc nhiên ngẩn nhìn cô hỏi
“Em làm gì vậy?”
Cô cao mày nói
“Mới sáng sớm đã cắm mắt vào đọc báo, anh có nghe em hỏi gì không vậy?”
Anh điềm đạm trả lời
“Anh ăn rồi, thức ăn anh đã nấu sẵn để trong bếp, em vào ăn đi”
Cô bĩu môi
“Nhưng người ta muốn ăn cùng anh mà, sao anh lại ăn trước em chứ?”
Anh đứng dậy quay lưng đáp
“Hôm nay anh có việc ra ngoài, em ở nhà ngoan ngoãn đi”
Sau đó anh lướt qua cô thì Tư Đồng phồng má nheo mắt nghĩ
(Hừ, lúc nào cũng ra ngoài, chắc chắn là đi tìm người phụ nữ bí mật rồi)
Vài tiếng sau, Thần Dương vừa lái xe, tâm trạng bồn chồn cùng cực vì anh đang mắc phải mối quan hệ yêu đương lén lút khó chịu này. Vừa xoay vô lăng rẽ sang bên phải ra một giao lộ nhỏ, bất chợt anh giật mình, đạp mạnh thắng xe vang lên một tiếng “kít” dài khiến chiếc xe dừng lại, sau đó đưa mắt nheo mày nhìn tên Tống Lục Tài từ đâu đó đang đứng ngang nhiên chặn trước đầu xe của anh, hơn nữa phía sau hắn là vài tên thuộc hạ mặc áo đen cũng ra vẻ hung tợn không kém. Hắn vẫn vênh váo như ngày nào, hai tay bỏ vào túi quần với phần cổ áo xộc xệch không ngay ngắn, miệng ngậm một điếu thuốc đang còn tàn dư khói bốc lên, đôi mắt vũ phu liếc hái nhìn anh thì anh đành mở cửa xe ra bước xuống cao mày nhìn hắn lên tiếng
“Tống Lục Tài, ngang nhiên cậu chặn đầu xe tôi là ý gì?”
Tống Lục Tài bật cười nhẹ dưới môi, tiến tới gần Thần Dương rồi đưa tay lên cầm điếu thuốc trên miệng xuống, hắn nhếch môi nói
“Tôi đã canh ở đây ba ngày mới tìm được anh, Quân Thần Dương”
Thần Dương vẫn ảm đạm, bộ mặt lạnh lùng hỏi
“Vậy sao không đến tận nhà tìm tôi có phải ý hay hơn không?”
Hắn bật cười nhẹ, đưa mắt nhìn sang một bên đáp
“Anh cũng biết mà, về việc em gái anh hại tôi gặp chuyện ở nhà hàng, hơn nữa cô ta còn dám đối xử bạo lực với Tống Lục Tài này thì anh nghĩ chuyện này tôi sẽ dễ dàng bỏ qua chắc”
Vừa dứt lời, hắn nhìn anh nhăn mặt tức tối, anh bật cười một tiếng, lại hỏi
“Cậu và em gái tôi có ân oán lớn như vậy sao không gặp nó tính sổ, tìm tôi làm gì? Lại còn mang theo nhiều người thế kia?”
Hắn cao mày hằn giọng tức giận nói lớn
“Chính tại em gái anh hại tôi bị nhốt ở phòng cô ta sống không bằng chết, bây giờ tôi muốn anh gọi điện thoại bắt cô ta đến đây xin lỗi tôi ngay, bằng không anh cũng đừng hòng thoát khỏi nơi này”
Nghe lời hăm dọa của hắn khiến Quân Thần Dương có chút nực cười
“Tống thiếu cậu hôm nay ăn bậy thứ gì rồi sao? Dám đối đầu với tôi cậu cũng biết hậu quả rồi, còn tự ý chặn đầu xe tôi như vậy thì có phải là có ý định tấn công tôi không?”
Tống Lục Tài nghiến răng nhẹ, hắn thừa biết so với lực lượng thuộc hạ của hắn vốn dĩ không bằng Quân Thần Dương, hơn nữa chuyên nghề của hắn chỉ là sử dụng và buôn bán vũ khí, còn Quân Thần Dương lại sở hữu cả ba đường giao thông lớn mạnh, có hẳn các máy bay trực thăng, tàu thủy đi đường biển, các loại xe giao lưu trên đường lộ bắt mắt. Đối đầu với Quân Thần Dương hắn cũng biết mình không có cơ hội thắng, bèn hạ giọng quay lưng nói
“Tóm lại tôi muốn anh gọi em gái anh đến đây cúi đầu xin lỗi tôi, bằng không thì tôi sẽ làm khó cô ta cho đến khi cô ta chịu thực hiện điều tôi yêu cầu”
Thần Dương cao mày không vui dần
“Đó là chuyện của cậu và Vô Dao, tôi đang có việc riêng nên tránh đường đi”
Hắn bèn quay lại, nhăn mặt tức tối
“Gì chứ? Chẳng phải anh là anh trai cô ta sao? Vậy thì mau giải quyết chuyện này đi”
Anh bật cười hỏi
“Thế cậu có vấn đề gì mà không gặp trực tiếp em gái tôi và yêu cầu nó xin lỗi, cần gì phải gặp Quân Thần Dương tôi đây để giải quyết một vấn đề không liên quan tới mình thế này?”
“Tôi…”
Hắn bật cứng miệng, hắn căn bản hơi sợ sệt Vô Dao vì cứ mỗi đêm kể từ cái ngày thoát ra khỏi tay cô, hắn không ngày nào được ngủ yên giấc, hằng đêm luôn mơ thấy cảnh tượng bản thân mình bị cô hành hạ rất đáng sợ, nghĩ tới thôi mặt hắn đã tái đi nhợt nhạt nhưng vì tức giận không chịu được mới liều mình chặn đầu xe Quân Thần Dương để giải quyết. Chợt Thần Dương lại lên tiếng
“Nếu không còn việc gì nữa thì mau tránh đường đi, tôi còn có việc gấp”
Sau đó anh lạnh lùng quay lưng bước lên xe mình, vặn chìa khóa khởi động xe rồi lái đi dần tiến tới Tống Lục Tài thì hắn giật mình lùi người ra khỏi hướng đi xe của anh mà cao mày nhăn mặt hỏi lớn
“Này muốn tông chết tôi sao?”
Thần Dương không đáp mà lẳng lặng vụt xe đi mất trước mặt hắn khiến hắn nghiếng răng vứt điếu thuốc xuống đất
“Đáng ghét”
Buổi chiều tại tập đoàn CPF, như thường lệ Vô Dao vừa tan ca việc làm của mình, bên trong căn phòng làm việc của một quản lí như cô nên rất kĩ càng ngăn nắp. Sau khi đặt tách cafe đen lên bàn vừa uống được một nửa, cô căng hai tay mình lên cao mày nhíp mắt lẩm bẩm
“Mệt mỏi quá, mấy giờ rồi nhỉ?”
Cô bật đứng dậy, kéo tay áo mình lên xem đồng hồ đã chỉ đến hơn 5 giờ chiều, bèn mang túi xách mình lên vai
(Cuối cùng thì mọi tài liệu về nước hoa đã xong, bây giờ chỉ việc nộp nó cho anh Tường nữa mà thôi)Sau đó cô gấp toàn bộ tập tài liệu trên bàn kẹp vào ngay ngắn, lại mang đi rồi mở cửa ra ngoài mất.
Bước xuống sảnh, thấy Vô Dao đang chuẩn bị ra về, một cô nhân viên lên tiếng
“A…quản lí”
Vô Dao ngạc nhiên, bèn dừng lại nhìn cô nhân viên đó đang đi tới mình bật hỏi
“Có chuyện gì vậy?”
Cô nhân viên đi tới, trên tay cầm một bó hoa tươi đưa đến cô đáp
“Có người vừa gửi hoa cho chị đấy”
Cô không ngạc nhiên mấy, vì đây không phải lần đầu có người tặng hoa cho cô, thời trung học cô vốn là hoa khôi nổi danh nhất trường, vừa xinh đẹp lại có học vấn cao và thông minh sắc sảo, nhưng tính tình hơi nghiêm khắc và lạnh lùng, đương nhiên cô không thiếu người theo đuổi, nhưng những người đó cô đều phớt lờ sang một bên và từ chối, lúc này chợt có người tặng hoa, cô lại nhìn nó một hồi rồi hỏi
“Là ai gửi?”
Cô nhân viên đáp
“Anh ta không để lại tên, chỉ nói là gửi cho chị rồi rời đi, có điều người anh ta nồng nặc mùi thuốc lá rất khó ngửi”
Vô Dao ngạc nhiên, bèn nheo mày nghĩ
(Nồng nặc mùi thuốc lá ư?)
Rồi cô nhìn cô nhân viên đáp
“Được rồi, bó hoa này chị sẽ nhận”
Một lúc sau, cô bước ra bãi đậu xe, vứt bó hoa tươi đó ra bên một ghế rồi tự hỏi
(Là ai tặng thế nhỉ? Nếu là người nghiện thuốc lá thì mình chẳng bao giờ quan tâm đến, hay là vứt bó hoa này đi)
Cô lại tò mò, bèn cầm bó hoa tươi ấy lên xem lại một lần nữa, chợt cô sực ngạc nhiên khi bên trong len lỏi bó hoa ấy có dán một tờ giấy nhỏ, liền gỡ nó lên mà đọc xem lẩm bẩm
“Hẳn cô rất bất ngờ khi nhận bó hoa này, tôi là J, rất hân hạnh được biết cô, ngày mai tôi muốn hẹn cô đến nhà hàng ở đường x, cô đến được chứ?”
Vừa đọc xong dòng chữ ấy, Vô Dao cao mày dần khó hiểu
“J? Là ai vậy chứ?”
Rồi cô mở cửa bước ra khỏi xe, cầm bó hoa đẹp kia không do dự vứt vào thùng rác gần đó, sau đó lại đập hai tay mình qua lại nhắm mắt lẩm bẩm
“Cuối cùng cũng xong, chắc là người lạ rồi”
Ngày hôm sau, Tống Lục Tài đã ăn mặc thật sang trọng, hắn bước vào một nhà hàng lớn, xấc xược ngồi vào một bàn vip trống gần đó thì một nhân viên phục vụ đi lại lên tiếng hỏi
“Xin hỏi quý khách dùng gì ạ?”
Hắn hỏi ngược lại
“Ta đi với một người nữa, cô ta tới chưa?”
Người phục vụ khó hiểu hỏi
“Xin lỗi nhưng ngài đã đặt bàn trước chưa ạ?”
Hắn cao mày dần, ra vẻ mặt khó chịu nói
“Ta mới tới đây lần đầu tiên, có con nhỏ tóc vàng nào vào đây chưa?”
Người phục vụ lắc đầu đáp
“Thưa ngài, ở đây có vô số người tóc vàng, bao gồm cả người nước ngoài, ngài nói như vậy thì tôi biết là ai chứ?
Hắn bật đứng dậy, nghiếng răng giật cổ áo người phục vụ tới mình nói lớn
“Tao muốn gặp quản lí của mày đấy thằng khốn, thích trả lời không?”
Chợt một người quản lí chạy ra lên tiếng hỏi
“Có chuyện gì vậy?”
Người phục vụ lấp mấp nhìn người quản lí, cổ áo bị xấc lên, chân hơi bật ngón nói
“Quản…quản lí, tôi…tôi chẳng làm gì sai cả, tự dưng anh ta nắm cổ áo tôi lên”
Tống Lục Tài tay vẫn nắm cổ áo người phục vụ, liếc mắt hung tợn nhìn vị quản lí kia tiếp lời
“Ta đến đây tìm con nhỏ tóc vàng đó, thằng khốn này không nói cho ta biết cô ta đang ở đâu nên ta muốn giết hắn đây”
Vị quản lí lên tiếng
“Thưa quý khách, ở đây có vô số người tóc vàng thì chúng tôi biết ngài đang nói tới ai chứ? Hơn nữa ngài còn không đặt bàn trước, tự tiện gây sự với nhân viên phục vụ của chúng tôi nên mời ngài ra ngoài cho”
Tống Lục Tài phút chốc ngày càng tức giận, hắn giơ chân lên đạp mạnh vào bụng người phục vụ kia khiến anh ta văng ra xa nằm dưới đất. Cả nhà hàng ai nấy đều giật mình hoảng loạn thì người quản lí lên tiếng
“Người đâu, mau bắt tên gây rối này lại cho tôi”
Hắn bật cười ngẩn người, hất mũi ngang ngược hỏi
Một lúc sau, hắn bị người của nhà hàng trục xuất ra ngoài vì tội vênh váo, đánh người, gây mất trật tự và cuối cùng là bị cảnh sát ban cho chiếc còng số 8 rồi đưa vào nhà giam tạm giữ.
“Ầm”
Khi tiếng cánh cửa phòng giam đóng lại, hắn tức giận đập mạnh hai tay vào cửa phòng giam ấy quát lớn
“Thả ta ra, bọn cảnh sát khốn kiếp, mau thả ta ra”
Hắn cứ la hét mãi đến khô cả cổ họng nhưng chẳng có ai đáp lại tên vũ phu này ngoài sự lặng im, hắn bực tức, không biết đây là bao nhiêu lần bản thân hắn bị giam vào khung sắt đáng ghét này nên vô cùng tức giận hét lớn
“Bọn khốn kiếp, nếu không thả ta ra ta sẽ phá nát cái nhà giam này”
Tiếng la hét của hắn làm vang vọng ra đến tận bên ngoài phòng làm việc của các cảnh sát.
Lúc này một thiếu úy cảnh sát nữ có gương mặt đã bước sang độ tuổi 30, đặt một quyển tập tài liệu hồ sơ tội phạm trên bàn trước một nam cảnh sát trẻ khác, cô ta lật đúng đến trang bảng và thông tin hình sự của tên Tống Lục Tài, trên bảng án hắn bị giam giữ có vô số tội, và thời gian hắn bị bắt lần đầu là vào khoảng 10 năm trước. Cô ta chợt phút chốc lắc đầu thở dài nhẹ, giọng hơi điềm đạm lên tiếng
“Thật không ngờ tài liệu bảng án tội phạm của Tống Lục Tài vẫn còn ở đây, lâu lắm rồi mới thấy hắn bị giam lại đấy”
Vên cảnh sát nam kia đứng trước mặt, hai tay vịn vào hai cạnh bàn thắc mắc hỏi
“Tần thiếu úy, cô biết hắn ta sao?”
Cô gật đầu nhẹ, hai tay để lên bàn hòa quyện vào nhau, đưa mắt nhìn anh cảnh sát đó đáp
“Ừ, năm đó hắn bị giam lần đầu ở đây, khi ấy tôi chỉ là sinh viên thực tập sắp vào ngành cảnh sát, và tôi đã thấy hắn bị những người cảnh sát khác giam giữ, thật không ngờ bảng án sớm nhất mà hắn phạm phải lại ở độ tuổi 15, anh biết hắn phạm tội gì không?”
Viên cảnh sát nam lắc đầu tỏ vẻ thắc mắc thì cô ta tiếp lời
“Hắn ta đã giết ba người”
Nghe câu đấy, viên cảnh sát giật mình, lấp mấp hỏi
“Một…một mình hắn sao?”
Cô thiếu úy gật đầu thì câu chuyện ấy lại bắt đầu được hồi tưởng lại.
Cách đây hơn 10 năm về trước, Tống Lục Tài đang là học sinh cuối cấp của trường cấp hai, dù chỉ mới 15 tuổi nhưng hắn lại đạt chiều cao đến tận 1m85, học lực của hắn không được cao, ở trường luôn bị bạn bè xa lánh vì hắn không được hòa đồng, hễ chỉ cần ai đó giẫm vào chân hay va phải hắn một lần thì sẽ là một tai họa, người đó sẽ bị hắn đánh cho đến mức mặt mũi sưng phù, tím tái cho dù đó là nam hay nữ, và không ít những lần hắn gây sự dù đạo đức có bị hạ hạnh kiểm bao nhiêu lần thì hắn vẫn tái phạm, việc này đã khiến các giáo viên không khỏi đau đầu bực tức. Hắn thường trốn học để ra các chỗ vui chơi giải trí, năm đó lại vô tình bước chân đến một khu vực bàn bida lớn của một ông trùm khét tiếng nhất khu, lại bị dụ dỗ vào con đường chơi bời cờ bạc, hễ chỉ cần đến trường là lại trốn ra ngoài chơi, dần sau đó bắt đầu lập một băng nhóm chuyên đi bắt nạt người khác không mục đích.
Tiếng tăm của hắn ngày càng lan rộng ra các khu đường phố và các trường học, nhưng ngày hôm đó là một buổi hoàng hôn đẹp, hắn vừa chơi bài ở một casino lớn và ăn khá nhiều tiền nên tâm trạng vô cùng vui vẻ, khi đang đi một mình trên đường trở về nhà, hắn bất chợt thấy có một khẩu súng từ đâu đó nằm trên đất trước mặt một cách không rõ, bèn cúi xuống cầm nó lên xem một hồi qua lại lẩm bẩm
“Là súng ư?”
Tống Lục Tài hơi ngạc nhiên với món vũ khí này vì đây là lần đầu tiên hắn được thấy nó tận mắt trước mặt, do bản tính tinh nghịch, hắn sờ tay vào cò súng rồi lỡ tay mà bắn ra một tiếng đoằng vào phía trước mặt, viên đạn đi rất nhanh nhưng nòng súng có vẻ hơi co giật đối với một đứa trẻ như hắn mới cầm bắn lần đầu, hắn bèn giật mình, lượm thượm làm rớt khẩu súng xuống đất rồi to mắt lẩm bẩm
“Là súng thật”
Sau đó hắn cảm thấy khá thú vị với món đồ chơi nóng này, nhanh trí cúi xuống nhặt nó lên rồi cất vào cặp sách của mình, sau đó lại đi tiếp một đoạn đường nữa, nhưng cuộc tình huống không ngờ cũng bắt đầu. Đột nhiên hắn lại bị ba tên thuộc hạ cao lớn của lão trùm casino chặn đường vì chúng còn cay chuyện lại bị một tên nhóc con như hắn vào casino sau đó gom hết tiền làm chúng thua hại nặng nề, không can tâm nên chặn đường hung mãn, tỏ vẻ nghênh ngang.
Một tên hung hăng đứng giữa, vênh mặt đi tới hắn nhếch mắt vênh váo hỏi
“Cứ tưởng là học sinh cấp ba, ra chỉ là một tên nhóc con học cấp hai, nghe nói dạo này mày lập cả băng nhóm đi bắt nạt người khác, giỏi nhỉ? Hơn nữa một tên trẻ ranh vắt mũi chưa sạch như mày lại dám vào sòng bài của lão đại tao, nói dối tuổi tác để được bước vào casino, món nợ này mày tính sao đây?”
Tống Lục Tài vẫn đứng giương mắt nhìn chúng, nheo mày hỏi
“Tụi mày muốn gì? Hôm nay tao ăn kha khá tiền nên tâm trạng rất tốt, muốn sống thì lếch xác sang một bên đi”
Chợt ba tên đó phì cười lớn
“Mày dám vênh váo với bọn tao sao? Nhóc con”
Chúng bắt đầu đẩy người Tống Lục Tài, cười cợt, chế giễu, dù hắn đang cố gắng hết sức để nhịn nhục, sau đó bọn chúng cướp sạch hết tiền của hắn rồi đánh đập hắn một trận nhừ tử. Nhưng hắn lại cố gắng vùng dậy, tay thò vào cặp sách đang nằm trên đất trước mặt mình rồi lấy ra một phần cạnh của khẩu súng. Khi ba tên hung hãn kia đã thấy hắn nằm sấp mặt dưới đất, chúng cười nhạo, nhổ nước bọt lên người Tống Lục Tài rồi quay lưng bước đi thì bất ngờ đã bị các phát đạn xuyên thủng từ sau lưng.
“Đoằng đoằng đoằng”
Ba tiếng động vang trời đã làm cắt đi sự yên lặng của một buổi chiều hoàng hôn khi nắng đã rọi lên bức thành tường dày bên cạnh, ba phát súng ấy đã vô tình nhắm trúng vào chúng nên làm máu me bê bết văng khắp lung tung ra đất, khi chúng dần dần ngã ập xuống đất chết tức tưởi, cảnh tượng giết người lần đầu ấy cứ như in sâu vào tâm trí Tống Lục Tài, hắn hoang mang, nhanh chóng đứng dậy, hai bàn tay run run to mắt nhìn ba tên kia đã nằm dưới đất với người đầy máu đỏ. Sự sợ hãi dồn dập bao lấy hắn, hắn vội cất khẩu súng vào cặp sách mình sau đó chạy đi thật nhanh mất.
Về đến nhà, mặt hắn lúc nào cũng bầm dập xay xát, nỗi sợ hãi tột độ kèm sự hoảng loạn khó chịu vẫn đang còn dồn dập trong lồng ngực, hắn chạy thoạt mạng lên phòng mình đóng cửa lại một tiếng “sầm” thật lớn, cố gắng kìm hãm bản thân đang sợ hãi mà thở dốc đổ cả mồ hôi hột, vậy mà không có đến nỗi một người chú ý đến, những gì hắn có thể chứng kiến và nghe được là tiếng cải nhau của ba mẹ hắn ở phòng kề bên cùng các tiếng đập vỡ đồ đạc đáng sợ đang ném khắp lung tung trong nhà. Ba hắn thì trỏ tay vào mặt mẹ hắn quát lớn
“Rõ ràng hôm qua tao đã nhờ người điều tra và thấy mày đi cùng một tên đàn ông khác vào khách sạn, còn dám chối sao?”
Mẹ hắn đã bị ăn nhiều cái tát của người đàn ông trước mặt nên vô cùng căm hận nói lớn
“Tôi sẽ ra khỏi cái nhà này, chúng ta li hôn đi”
Ông ta cũng trả lời
“Được thôi, nhưng đừng để tao tìm được thằng đàn ông mày đã ngoại tình bấy lâu, tao sẽ giết chết cả hai bọn bây không chừa đứa nào”
Lúc này bên trong phòng, hắn ôm hai bên tai mình, khuỵu gối xuống nhăn mặt khủng hoảng. Sau đó lại nghe được tiếng đập vỡ bình rất mạnh bên cạnh phòng, hắn giật mình bèn vội chạy sang phòng ba mẹ hắn như những gì hắn chứng kiến thật sự quá sốc, ba hắn đã dùng bình hoa trên bàn đập vào đầu mẹ hắn khiến bà ta nằm dưới đất tử vong với đầy máu me. Hắn to mắt đứng nhìn, người đàn ông đó thì đưa mắt nhìn hắn khủng hoảng nói
“Tao…tao không có giết người, là tại nó, tại nó cả thôi”
Sau đó ông ta lật đật chạy ra khỏi nhà mất, để lại hắn đứng nhìn cái xác đẫm máu của người mẹ đang nằm trước mặt. Vài ngày sau ông ta đã ra đầu thú, còn hắn thì bị cảnh sát bắt tạm giam vì nghi vấn giết chết ba tên hung hãn kia trên đường do có người đã vô tình đi ngang qua nhìn thấy, nhưng hắn sớm được tại ngoại vì cảnh sát không thể tìm ra chứng cứ xác nhận vụ ba tên đó tử vong là do một mình hắn làm vì quá phi lí khi hắn chỉ mới ở độ tuổi 15, dù đã lục soát cả nhà hắn chỉ để tìm ra manh mối nhưng đều không thể tìm được khẩu súng đó đâu và không có bằng chứng xác thực buộc tội hắn, chỉ phát hiện được một điều là khắp người hắn lúc ấy có vô số các vết thương lẫn sẹo, theo thông tin cho biết hắn bị bạo hành từ ba mẹ lúc nhỏ, chỉ cần mỗi lần ba mẹ hắn cải nhau bất hòa, hắn sẽ là người chịu hứng đòn các cơn thịnh nộ ấy, dù là cha hay là mẹ. Sau này bản tính hắn vốn dần được hình thành, đi đến đâu ai nấy đều tránh xa, sợ hãi. Đã nhiều năm như vậy, hắn vẫn không biết được thứ gọi tình yêu hay tình thương là gì? Hắn chán nản với cuộc sống nên mới tìm người để bắt nạt giải trí, hắn không tống tiền họ, chỉ là thích mua vui bằng những trò hắn nghĩ ra dù là rất đòi bại không kém.
Khi đó là vào năm cấp 3, chỉ vì có một cô nữ sinh va chạm phải vào người hắn nên kết quả cô ta đã bị Tống Lục Tài sai người bắt vào nhà vệ sinh nam, khi các nam sinh đòi bại bên phe hắn cầm điện thoại lên sẵn sàng quay lại đoạn video xé áo của cô gái đó, chúng cười cời chế giễu còn cô ta thì bất lực, miệng bị bịt kín chặt, hai tay lại bị trói vào một cái ghế ngồi nên toàn thân bất động, chỉ có thể cắn răng ứa nước mắt chịu đựng những gì sắp xảy ra tới với mình. Và thời khắc cận kề khi cô ta sắp bị xé áo làm nhục thì Nhạc Chính Lâm đã vô tình bước vào nhìn thấy và chứng kiến, anh đã cảnh cáo Tống Lục Tài và cứu cô nữ sinh đó thoát khỏi tên cầm thú đòi bại này. Từ đó giữa Tống Lục Tài và Nhạc Chính Lâm như có mối thù không đội trời chung, anh ghét hắn, hắn ghét anh nên vô số lần muốn tìm mọi cách để bắt Đường Trúc Nhi, hắn thậm chí có thể dùng mọi thủ đoạn bỉ ổi chỉ để bắt Nhạc Chính Lâm cúi đầu xin lỗi mình, nhưng mọi lần dự định bắt lấy cô đều như bị vỡ kế hoạch, không khi nào Trúc Nhi đi một mình, ngay cả khi cô đi vệ sinh Chính Lâm cũng bám theo cô đến sát vách. Anh còn không ngần ngại vào nhà vệ sinh nữ, đứng canh trước cửa cho Trúc Nhi đi vệ sinh như một vong hồn đeo bám không rời. Cũng chính vì thế Trúc Nhi luôn cảm thấy Chính Lâm khá phiền phức, dù cô đã xua đuổi, tức giận, lớn tiếng với anh bao nhiêu lần nhưng anh vẫn chứng nào tật nấy, chỉ cần nơi nào cô xuất hiện, anh đều đứng kề bên bảo vệ cô. Sáng sớm qua nhà đưa cô đi học, khi nghe Trúc Nhi nói cô chỉ thích đi bộ, thế là anh thậm chí còn xua đuổi cả tài xế đưa rước mình và đi bộ đến trường cùng cô. Dần dần những năm cấp ba ấy cũng trôi đi, Tống Lục Tài không còn để ý đến chuyện mối thù với Nhạc Chính Lâm nữa, hắn hợp tác với lão trùm casino dù bản thân hắn đã giết ba tên thuộc hạ của ông ta, từ đó theo ông ta hành nghề trái phép, sử dụng buôn bán các chất kích thích, ma túy, sau đó chuyển sang xuất nhập khẩu vũ khí từ nước ngoài về và lưu giữ nó trong một tầng hầm lớn dưới nhà hắn.
Quay lại thực tại, nữ thiếu úy họ Tần ấy lại thở một hơi dài, vì biết con người Tống Lục Tài vốn đã hết thuốc chữa, nếu không có bài học dạy hắn một cách thích đáng e rằng sau này hắn lại lâm vào con đường tội lỗi, sớm muộn gì cũng chết vì những chuyện không đâu. Chợt một cú điện thoại đã cắt ngang cuộc nói chuyện của cô ta và vị viên cảnh sát nam trẻ trung kia. Cô ta bật ngạc nhiên cầm điện thoại mình lên, bắt máy hỏi
“Alo, em gọi chị có việc gì vậy?”