Tại căn hộ anh, anh ngồi lên giường nhíu mày lẩm bẩm
“Không ngờ mình xém nữa bị ông ta tóm mất, lần sau nhất định mình phải cẩn thận hơn, có lẽ ông ta là người sẽ khó đối phó sau này”
Sáng hôm sau, cô bước ra khỏi căn hộ mình nhìn phòng đối diện, cô lẩm bẩm
“Không biết anh ta dậy chưa nhỉ?”
Cô đến vặn thử khóa cửa căn hộ anh thì bật mở, cô ngạc nhiên
“Ơ…anh ta không khóa cửa à?”
Cô bước vào trong nhìn xung quanh căn phòng tự hỏi
“Hay anh ta còn ngủ? Nếu vậy thì mình tranh thủ nấu ăn vậy? Chờ anh ta ngủ dậy rồi ăn luôn”
Một lát sau trong phòng anh, anh ngồi dậy sau giấc ngủ dài lẩm bẩm tự hỏi
“Mùi hương gì vậy? Từ thức ăn à?”
Anh mở cửa bước ra thì thấy Tinh Nhiên đang vui vẻ đặt các đĩa thức ăn lên bàn, cô quay lại thấy anh thì chợt hỏi
“A…anh dậy rồi à? Tôi đã nấu bữa sáng xong cả rồi”
Anh bật cười
“Xem ra cô khá ngoãn ngoãn hơn rồi, có thể tự biết mình nên làm gì”
Cô mỉm cười
“Đương nhiên vì tôi nợ anh mà”
Anh bật ngạc nhiên rồi đi vào phòng mình làm vệ sinh cá nhân xong thì bước ra ngồi vào bàn ăn bật hỏi
“Mà khoan đã, cô vào nhà tôi bằng cách nào?”
Cô tiếp lời
“Thì anh có khóa cửa đâu nên tôi vào được thôi”
Anh gấp thức ăn lên miệng ăn thì cô mỉm cười hỏi
“Ngon không?”
Anh nhắm mắt lạnh nhạt vừa nhai vừa nói
“Tạm được”
Cô nhíu mày nhăn mặt
“Sao có thể tạm được chứ? Tóm lại là ngon hay không ngon?”
Anh lên tiếng
“Tôi nói dối thôi, nó rất ngon, hơn hẳn thức ăn nhanh và tiệm”
Cô bật cười rồi nói
“Vậy à? Mà này…tôi có một câu muốn hỏi anh được không?”
Anh vừa ăn vừa tiếp lời
“Nói đi”
Cô im lặng một hồi rồi lên tiếng
“Anh…có phải là người xấu không?”
Anh bật ngạc nhiên nhìn cô im lặng một hồi rồi hỏi
“Sao lại hỏi vậy?”
Cô tiếp lời
“Ưm…xin lỗi vì hôm qua đã tự tiện lục đồ anh, vì tôi thấy trong 2 hộc tủ của anh có một khẩu súng và có rất nhiều tiền, anh không phải cướp ngân hàng đấy chứ?”
Anh bật cười nhạt
“Không, nhưng cô nói đúng, tôi là người xấu”
Cô nhìn anh với ánh mắt sợ sệt, anh hỏi
“Sao vậy? Cô sợ tôi à?”
Cô lắc đầu
“Không, mặc dù lúc đầu tôi rất sợ anh nhưng không hiểu sao bây giờ không thấy anh đáng sợ nữa, tôi có cảm giác rằng anh không phải người xấu”
Anh bật cười thầm nghĩ
(Không ngờ cô gái này lại nghĩ về mình như vây? Nếu như cô ta biết mình là một sát thủ đã giết qua nhiều người thì không biết sao nữa)
Anh lại tiếp hỏi
“Hạ Tinh Nhiên…là tên cô à?”
Tinh Nhiên ngạc nhiên hỏi
“Sao anh lại biết?”
Anh vểnh mày
“Ngốc, nó nằm trên thẻ nhân viên cô đang đeo trên cổ”
Cô bật cười
“À ra là vậy, vậy mà tôi cứ tưởng tự dưng anh lại biết tên tôi mà anh không định nói tên anh cho tôi biết sao?”
Anh lạnh lùng nói
“Không muốn”
Cô nhíu mày khó chịu
“Anh đúng là khó hiểu, yên tâm đi cho dù tên anh có xấu tôi cũng không cười đâu”
Anh nhíu mày
“Cô đúng là ngớ ngẩn”
Tinh Nhiên bỗng nhìn đồng hồ rồi ăn nhanh, anh ngạc nhiên hỏi
“Cô làm gì ăn nhanh vậy?”
Cô vừa ăn vừa nói
“Tôi còn phải đi làm đấy”
Anh tiếp hỏi
“Vậy khi nào cô về?”
Cô ngẫm nghĩ một hồi rồi nói
“Thường thì là 3 giờ nhưng dạo này tôi phải ở lại tăng ca nên có hơi về muộn, nếu đói quá thì anh tự gọi thức ăn nhanh hay ra ngoài ăn đi nhé, đừng chờ tôi”
Anh lại tiếp hỏi
“Cô không thể về nhanh hơn một chút à?”
Cô nhăn mặt
“Không thể được vì đó là công việc của tôi”
Anh để chiếc chìa khóa lên bàn nhìn cô
“Cô giữ nó đi”
Cô ngạc nhiên hỏi
“Gì vậy?”
Anh tiếp lời
“Chìa khóa dự phòng của nhà tôi, nếu không vào được nhà tôi thì dùng nó”
Cô cười nhẹ
“Anh thật sự tin tưởng giao nhà mình cho tôi sao? Không sợ tôi trộm đồ của anh rồi bỏ trốn à?”
Anh bật cười
“Nếu cô làm vậy tôi sẽ tìm được cô rồi tính sổ”
Cô đứng dậy cầm lấy chiếc chìa khóa rồi quay lưng đi
“Vậy tôi đi làm đây, tối gặp lại sau, bye bye”
Cô đi ra cửa mất, anh gấp thức ăn lên miệng mỉm cười nhẹ
‘Cô ta nói đúng, không biết từ bao giờ mình lại tin tưởng cô ta đến như vậy?”
Giờ ăn trưa tại công ty CPF, mọi người trong công ty xúm lại bàn tán thở dài
“Gì chứ? Sao lại đổi hương liệu thành hoa oải hương thế này?”
“Tôi cũng không biết, nghe nói Quân Tổng đột nhiên bỏ hết tư liệu hoa hồng và chuyển sang thành hoa oải hương, vậy công sức làm việc của chúng ta 2 tháng qua trở nên lãng phí cả rồi”
“Tôi không muốn ở lại tăng ca thêm 2 tháng nữa đâu”
Tinh Nhiên đi giữa đám đông nghĩ thầm
(Nếu như họ biết mình là người đề xuất hoa oải hương, chắc sẽ không bỏ qua cho mình)
Tại phòng làm việc của Quân Khiết Tường, Vô sao mở cửa đi vào khoanh tay với dáng điệu thanh cao
“Tường,anh xem anh đã làm những gì kìa,bây giờ mọi người bên ngoài đang phàn nàn bán tán chuyện anh đề xuất hoa oải hương làm tư liệu đó, anh thật biết hành hạ sức lao động của nhân viên mà”
Khiết Tường đứng dậy khỏi ghế rồi bỏ 2 tay vào túi quần nhìn Vô Dao
“Ai quan tâm chứ? Bọn họ cũng chỉ là nhân viên làm việc và được nhận lương đàng hoàng thì có tư cách gì phàn nàn hả?”
Vô Dao tiếp lời
“Nhưng trong đó có em đó, em cũng bỏ không ít công sức làm việc trong 2 tháng qua chứ bộ nhưng em sẽ không trách anh, nếu sản phẩm mới được lấy hương liệu từ hoa oải hương thành công thì em cũng sẽ rất vui nên bỏ ra chút công sức này thì có là gì chứ?”
Khiết Tường bật cười
“Cảm ơn em Vô Dao, quả nhiên đưa em lên làm quản lí không phải sự lựa chọn sai lầm”
Vô Dao quay lưng đi
“Em vừa mới nhờ người đặt mua vài bó hoa oải hương, một lát nữa họ sẽ mang đến đây, anh nhớ xem nhé”
Khiết Tường bật nói
“Được”
Vô Dao giơ tay lên chào bước đi
“Vậy em về phòng làm việc của mình đây, em còn phải bận dẹp loạn đám nhân viên lười biếng ngoài kia nữa”
Nói xong Vô Dao đi mất, Khiết Tường chợt đi đến bàn làm việc mình lấy điện thoại lên ấn gọi
“Alo A Lục à, phiền cậu gọi Hạ Tinh Nhiên lên phòng làm việc tôi gấp, tôi có chuyện muốn nhờ cô ấy làm”
Một lát sau, Tinh Nhiên bước vào phòng làm việc anh lên tiếng hỏi
“Quân Tổng, nghe nói anh tìm tôi có việc cần giao”
Khiết Tường đứng dậy mỉm cười
“Tôi muốn cô làm một bảng tư liệu phân tích về thành phần nước hoa của loài hoa oải hương do cô đề xuất, vì tôi nghĩ cô rất thích loài hoa này nên sẽ rất hiểu rõ,trong vòng 2 tuần tôi muốn phải có ngay bảng tư liệu đó. Cô giúp tôi nhé”
Cô nhìn Khiết Tường một hồi rồi gật đầu
“Vâng, tôi sẽ làm ngay”
Một lát sau, tại thang máy cô ngẫm nghĩ
(Không ngờ Quân Tổng lại cho mình làm bảng tư liệu đó, cứ tưởng chỉ có nhân viên cấp cao mới được làm thôi chứ, nhưng không sao mình sẽ cố gắng)
Màn đêm dần buông xuống, tại dãy hành lang trước căn hộ anh, anh khoanh hai tay dựa lưng vào tường nhíu mày sốt ruột lẩm bẩm
“Hừ, đã gần 7 giờ rồi vẫn chưa thấy cô ta về, đói chết được”
Anh nhăn mặt rồi tiếp tục đứng chờ đợi
Tại công ty CPF, tiếng “cạch cạch” làm việc của cô vẫn chưa dứt, cô đang làm việc thì chợt nhìn đồng hồ trên tường lẩm bẩm
“Gần 8 giờ rồi ư? Muộn thế này rồi”
Cô đứng dậy sắp xếp lại đồ đạc rồi mang túi xách bước ra cửa thì chợt thấy Khiết Tường đứng bên ngoài nhìn,cô ngạc nhiên hỏi
“Ơ…Quân Tổng, sao anh lại ở đây?”
Khiết Tường bật cười
“Tôi ở lại làm chút việc nhưng không ngờ lại thấy cô còn trong văn phòng, muộn thế này rồi cô vẫn chưa về sao?”
Tinh Nhiên mỉm cười nói
“Tôi đang cố gắng làm bảng tư liệu mà anh đã giao, nhưng tôi chỉ mới nghiên cứu thôi nên ở lại tìm hiểu một chút rồi mới về”
Tại dãy hàng lang, chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ, Khiết Tường tiếp lời
“Xem ra cô khá chăm chỉ về việc tôi giao,hi vọng cô sẽ không làm tôi thất vọng”
Cô tiếp lời
“Tôi nhất định sẽ cố gắng”
Trước cổng công ty, tôi đứng ở vỉa hè chờ xe taxi rồi nhìn đồng hồ trên màn hình điện thoại lẩm bẩm
“Đã gần 9 giờ rồi sao?”
Bỗng xe Khiết Tường chạy từ cổng công ty ra, anh nhìn cô qua cửa xe hỏi
“Tinh Nhiên, cô vẫn chưa về à?”
Tinh Nhiên ngạc nhiên rồi mỉm cười
“À tôi đang đứng chờ xe taxi”
Anh lại tiếp lời
“Hay lên xe tôi, tôi đưa cô về”
Cô lắc đầu ngại ngùng cười
“A…không cần đâu, tôi tự về được”
Anh bật cười
“Không sao đâu, cô cứ lên xe đi, nếu đợi taxi thì lâu lắm đấy”
Cô lại lắc đầu
“Như thế làm phiền anh quá, tôi chờ xe một chút là về được rồi”
Anh bước xuống xe lên tiếng
“Cô cứ lên đi, sẵn chúng ta bàn luận về công việc luôn”
Cô ngạc nhiên nói
“Công việc à, nếu về công việc thì tôi sẽ lên”
Một lát sau trên xe, cô ngồi ghế sau nhìn Khiết Tường đang lái xe bật hỏi
“Ưm…Quân Tổng, vậy công việc mà anh nói là gì vậy?”
Anh bật cười
“Tôi nói dối thôi, vì khi nói vậy cô mới yên tâm lên xe tôi đưa về, nếu để một cô gái đứng đó chờ taxi thì quả thật không yên tâm chút nào”
Cô tiếp lời
“Vậy sao? Quân Tổng,cảm ơn anh đã quan tâm tôi”
Anh bật cười
“Không có gì đâu”
Tại chung cư, anh đứng trước cổng chung cư khoanh tay chờ đợi lẩm bẩm khó chịu
“Hừ, mình đã đợi cô ta hơn 3 tiếng, vậy mà cô ta vẫn chưa về, xem cô về tôi sẽ trị cô thế nào”
Bỗng xe Khiết Tường chạy đến, bên trong xe cô lên tiếng
“Quân Tổng, anh dừng ở đây được rồi, tôi sống ở đây”
Khiết Tường trả lời
“Được”
Rồi anh dừng xe, cô mở cửa xe bước xuống
Anh đứng ở cổng ngạc nhiên nghĩ
“Hửm…sao cô ta lại từ chiếc xe đó bước xuống?”
Khiết Tường cũng bước xuống xe nhìn Tinh Nhiên chợt hỏi
“Tinh Nhiên, có cần tôi tiễn cô vào trong luôn không?”
Cô mỉm cười xua tay qua lại
“Không cần đâu, đến đây tôi có thể tự đi vào được rồi”
Khiết Tường mỉm cười
“Vậy được, hẹn ngày mai ở công ty gặp, tạm biệt cô”
Cô gật đầu
“Vâng”
Rồi anh bước lên xe lái đi mất
Cô quay lưng bước đi thì chợt thấy anh đang đứng khoanh tay cao mày khó chịu ở cổng, cô chợt hỏi
“Anh đứng đây làm gì vậy?”
Anh lạnh lùng nói
“Tên kia là ai vậy? Sao cô lại về cùng hắn?”
Cô bật nói
“À đó là chủ tịch của công ty tôi, vì anh ấy thấy tôi đang đợi taxi nên có ý tốt muốn đưa tôi về, mà anh vẫn chưa trả lời tôi, anh đứng đây làm gì thế?”
Anh quay lưng đi lạnh nhạt nói
“Đợi cô ”
Cô ngạc nhiên hỏi
“Đợi tôi? Làm gì hả?”
Anh bỏ 2 tay vào túi quần bước đi vào trong, vừa đi vừa nói
“Vì tôi vẫn chưa ăn gì, nên chờ cô về nấu”
Cô đi theo anh hỏi
“Nhưng chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Nếu đói thì anh tự ra ngoài hay gọi thức ăn giao đến là được mà”
Anh lạnh lùng nói
“Không, đồ ăn bên ngoài không còn hợp khẩu vị nữa rồi”
Tại dãy hàng lang giữa 2 căn hộ, Tinh Nhiên mở cửa phòng mình nhìn anh nói
“Anh chờ tôi một lát, tôi phải đi tắm đã”
Nói xong cô đi vào mất, anh đứng bên ngoài nhìn rồi dựa lưng vào tường ngồi xuống dần, anh vò đầu rồi nghĩ
“Thật là…cô ta làm mình khó chịu quá,dám bắt mình đợi hơn 3 tiếng không lẽ vì điều đó mà mình có cảm giác khó chịu trong người này sao?”
Một lát sau, cô bước ra ngạc nhiên
“Nãy giờ anh vẫn còn đứng đây sao?”
Anh giả vờ nói
“Tôi đứng đây hút thuốc”
Cô tiếp lời
“Vậy à? Mà anh còn đói không?”
Anh nhíu mày
“Không đói thì đợi cô làm gì”
Cô nhìn đồng hồ lẩm bẩm
“Nhưng bây giờ đã hơn 9 giờ rồi, nếu nấu ăn thì sẽ rất lâu, hay là…anh đợi tôi một chút nhé”
Cô nói xong đóng cửa mất, vài phút sau cô đi ra đưa cho anh vài gói mì nói
“Nè, anh nấu mì ăn đỡ đi, bây giờ tôi còn phải làm việc nên sẽ không rảnh nấu ăn cho anh, anh ăn tạm nó nhé”
Anh cầm gói mì nhíu mày
“Này, cô cho tôi ăn thứ này là ý gì?”
Cô mỉm cười
“Anh nói gì vậy? Những lúc đói bụng thì mì gói là thức ăn cần thiết, anh vào nấu nước nóng rồi ăn đi nhé, ngày mai tôi sẽ nấu bù cho anh”
Nói xong cô đóng cửa lại mất, anh nhăn mặt gõ cửa
“Này, mở cửa ra cô định cho tôi ăn thứ không có chất dinh dưỡng này à?”
Cô vẫn im lặng không trả lời lại khiến anh tức tối đi vào căn hộ mình, anh vứt gói mì lên bàn nhíu mày
“Đáng ghét, mình chờ cô ta hơn 3 tiếng chỉ để ăn thứ này sao? Như thế nhịn đói thì hơn”
Anh đi vào phòng mình ngủ mất