Mục lục
Công lược trái tim (full 1073 chap) – Lâm Tân Ngôn – Tông Cảnh Hạo (Truyện full tác giả: Ngự Miêu)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 766 Hộ lý điều dưỡng.

Nói là nhờ anh giúp Tần Nhã một việc, bây giờ Quan Kình rời khỏi công ty nên chuyện này phải qua tay anh.
Bây giờ phải giải quyết công việc do Quan Kình để lại, sao anh có thời gian đi tìm hộ lý điều dưỡng?
Huống chi, anh chưa từng làm những chuyện như vậy bao giờ.
“Quan Kình”.
Anh gọi Quan Kình đang mở cửa lại: “Giúp tôi một việc.”
Quan Kình nói: “Được, anh nói đi.”
Tông Cảnh Hạo nhờ Quan Kình tìm Tần Nhã, giúp cô ấy tìm một hộ lý điều dưỡng đáng tin cậy.
Quan Kình nói không thành vấn đề gì, sau đó đi luôn.
Tần Nhã không đến bệnh viện gặp Lâm Tân Ngôn, bây giờ bà cụ đã xuất viện, không có ai bên cạnh, nên cô ấy tạm thời phải trông nom. Chân bà đi đứng bất tiện, bên cạnh không thể không có người nào, đưa bà cụ đến, lại sợ làm phiền Lâm Tân Ngôn nghỉ ngơi.
Vì vậy, đợi ở bệnh viện nơi bà cụ được xuất viện.
Quan Kình lái xe đi tìm họ.
“Đi với tôi đi, tôi đưa hai người đến đó.” Quan Kình đi tới nói.
Tần Nhã nói: “Vậy, làm phiền anh”.
Quan Kình nói không phiền, đưa bọn họ ra khỏi bệnh viện, giúp Tần Nhã đưa bà cụ lên xe, anh ngồi vào vị trí lái xe: “Tôi biết một công ty quản gia rất đáng tin cậy. Người trong công ty bọn họ đều đã qua đào tạo, hơn nữa tư chất cao, chắc chắn cô có thể tìm được người phù hợp”.
Tần Nhã nói: “Tôi không rõ nơi này cho lắm, vậy nên còn phải cảm ơn anh giúp đỡ.”
“Cảm ơn làm gì, giám đốc Hạo đã giao phó, tôi nhất định sẽ khiến hai người hài lòng.”
Quan Kình cười nói.
Tần Nhã không nói nữa, trong xe nhanh chóng trở nên yên lặng, mọi người đều không nói chuyện. Ban ngày đi đường có rất nhiều xe, thường xuyên bị tắc, đến công ty mà Quan Kình nói phải mất gần một giờ.
Quan Kình đã quen mặt chỗ này, vừa bước vào đã được đưa phòng tổng giám đốc tiếp đón, biết rằng anh ta là khách hàng lớn.
“Lần này là cần gì vậy?”Giám đốc nhiệt tình rót nước.
Quan Kình nói không phải anh ta cần: “Cô Nhã, cô có yêu cầu gì thì cứ nói với anh ấy, anh ấy sẽ giúp cô tìm được người thích hợp.”
Tần Nhã không tự quyết mà hỏi bà cụ, dù sao mục đích cô ấy tìm hộ lý điều dưỡng cũng để chăm sóc bà ấy, phải để bà ấy thích mới được.
Tổng giám đốc mỉm cười: “Cô có yêu cầu gì cứ nói. Nhân viên ở đây đều được đào tạo chuyên nghiệp.”
Bà cụ nói: “Nhất định phải siêng năng, thứ hai là tính cách phải hoạt bát”.
Bà ấy không cử động được chân, phần lớn thời gian đều ở nhà, không có ai trò chuyện nên rất nhàm chán, nên mong có ai đó bầu bạn, vừa siêng lại thích nói chuyện.
“Có yêu cầu gì về tuổi tác không?” Tổng giám đốc hỏi.
Bà lão suy nghĩ một chút, nói: “Không yêu cầu về mặt này.”
Tuổi tác đối với bà mà nói không quan trọng, quan trọng là có sở hữu những gì bà đề cập không.
Giám đốc cười nói: “Vậy mọi người chờ ở đây một lát, ta chọn mấy người phù hợp tới, để anh, chị và bà xem thử.”
Quan Kình nói được.
Tổng giám đốc đi ra ngoài một lúc, dẫn theo năm người, đều là phụ nữ, đều đã ngoài bốn mươi tuổi. Chỉ có người đứng ở cuối là ngoại lệ, người này rất trẻ, tóc vừa đen vừa dài, thắt bím đuôi sam. Dáng dấp cũng mặn mà, đứng giữa một hàng phụ nữ trung niên, đặc biệt nổi bật.
Ngài tổng giám đốc còn giới thiệu đặc biệt: “Cô ấy là người miền núi, là con cả trong nhà, bên dưới còn có hai em trai và một em gái. Vì nhà nghèo nên cô ấy phải bỏ học đi làm, rất siêng năng, cũng rất giỏi ăn nói.”
Quan Kình xua tay: “Cái này không cần thiết.”
Không phải xem thường, cũng không phải không cho cơ hội, mà cảm thấy tìm hộ lý chăm sóc người da không thể tìm người quá trẻ được. Tìm hộ lý là phải tìm người làm được việc, đưa một cô gái trẻ đẹp đến trước mặt anh ta làm cái gì?
Trên TV có bao nhiêu trường hợp ông chủ nhà vào cô giúp việc lập lờ ra trò rồi.
Đương nhiên anh ta không nhằm vào Tô Trạm, chỉ có điều anh ta cảm thấy không ổn lắm thôi
Bà cụ nói: “Bà thấy rất được mà. Bà hỏi một câu, cháu bao nhiêu tuổi rồi?”.
Cô hộ lý trẻ nói: “Năm nay cháu mười chín tuổi.”
Cô gái có giọng nói trong trẻo, nói năng rõ ràng, bà cụ có rất có thiện crm.
“Còn trẻ thật đấy, cháu tên gì?” Bà cụ lại hỏi.
“Cháu tên là Trần Tuyết.” Cô ta cười trả lời.
Bà cụ gật đầu.
Tổng giám đốc không dám thúc ép bà. Cô gái này là do một người bạn giới thiệu. Vì còn trẻ nên khi đến nhiều người không muốn nhận, chê trẻ quá, hơn nữa còn có dáng dấp.
Gia đình có thể thuê hộ lý điều dưỡng, thường điều kiện đều khá tốt, nhận người trẻ vào làm việc, lại sợ xảy ra mấy chuyện ngoại tình máu chó, cho nên hộ lý trẻ không được ưa chuộng.
Tổng giám đốc mỗi lần giới thiệu sẽ thêm cô ta vào, chỉ muốn nhanh chóng thu xếp cho cô ta.
Tuy nhiên, nhìn thái độ vừa rồi của Quan Kình, có vẻ như thấy cô ta còn trẻ quá, không dám chào mời cô gái này, đành giới thiệu với họ vài người khác: “Những người này đã có kinh nghiệm chăm sóc người già, siêng năng, cũng biết cách nói chuyện để người khác vui lòng”.
Trần Tuyết cũng biết tình cảnh của mình. Cô ta không có bằng cấp, làm việc gì lương cũng rất thấp, bây giờ lương hộ lý điều, bảo mẫu khá cao, đặc biệt là nhân viên ở đây cao hơn ngoài thị trường nhiều. Bởi vì danh tiếng tốt, nhân viên trong công ty đi ra ngoài đều đều kiếm được công việc ổn. Cô ta là do người quen giới thiệu vào công ty này, nếu không ai cần, có lẽ cô ta phải rời khỏi đây.
Cơ hội ngày càng ít đi, có lần nào phải cố gắng lần đấy.
Cô ta chủ động bước tới: “Cháu nghĩ bà cũng trạc tuổi bà nội cháu, vậy cháu gọi bà là bà nội nhé. Cháu ở đây được gần ba tháng rồi. Nhiều nhà thấy cháu còn trẻ, sợ cháu làm việc không tốt, nhưng cháu rất chăm chỉ, gì cũng làm được.”
Lúc bình thường tổng giám đốc sẽ không cho bọn họ nói chuyện, nhưng đây đây là củ khoai nóng phỏng tay cần phải ném gấp, cho nên dung túng cô ta, hi vọng cô ấy có thể gây ấn tượng với bà cụ, để bà thuê cô ta.
Bà cụ quay đầu nhìn Tần Nhã: “Nhã, cháu thấy thế nào?”
“Bà nội, bà thích là được.” Tần Nhã không xen vào, không tác động đến suy nghĩ của bà cụ. Bà ấy tầm này tuổi rồi, sống vui vẻ là được.
“Bà thấy rất được, nhà nghèo, tìm việc không dễ gì, chúng ta coi như làm việc thiện, cháu nghĩ thế nào?” Bà lão nhìn Tần Nhã hỏi.
Tần Nhã nói: “Cháu nghe bà.”
“Vậy thì cô ấy đi.” Bà cụ quyết định.
Tổng giám đốc thở ra một hơi, thầm nghĩ cuối cùng cũng xong xuôi, nếu không anh ta lại phiền.
“Vậy thì chúng ta làm thủ tục nhé?” Tổng giám đốc vui vẻ rạng rỡ.
Quan Kình đứng lên, Tần Nhã cũng đứng lên nói: “Để tôi đi làm.”
Quan Kình nói để anh đi cùng cô. Họ đi theo tổng giám đốc để làm thủ tục. Quan Kình nói: “Tôi thấy mấy người khác không tệ, cô gái còn quá trẻ, có chắc làm được việc không?”
“Bà thích cô ấy, tôi cũng không tiện nói.” Tần Nhã nói.
Quan Kình gật đầu: “Đúng vậy, với người già, quan trọng nhất là phải vui vẻ.”
“Đây là hợp đồng.” Giám đốc đưa tới.
Tần Nhã vươn tay nhận lấy, Quan Kình nói. “Tôi sẽ xem giúp cô.”
Tần Nhã đưa bản hợp đồng cho anh ta.
Sau khi thấy không có vấn đề gì, Tần Nhã ký hợp đồng. Mức lương hàng tháng là 30 triệu, bao gồm cả tiền ăn và ở.
Cái giá này nhờ nể mặt Quan Kình nên mới được giảm.
Nói chung, những hộ lý, hay bảo mẫu ở công ty này đều phải từ 35 triệu một tháng trở lên.
Mức lương không thấp, so với mặt bằng chung cũng khá cao.
Sau khi rời khỏi công ty dịch vụ giúp việc, Quan Kình đưa họ trở lại nhà họ Tô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK