Mục lục
Công lược trái tim (full 1073 chap) – Lâm Tân Ngôn – Tông Cảnh Hạo (Truyện full tác giả: Ngự Miêu)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 499: Biết tất cả sự thật
Bạch Dận Ninh trở về Bạch Thành nghỉ ngơi một lát rồi đi tìm Tông Khải Phong, anh ta nóng lòng muốn biết lúc anh ta đang bận xử lý chuyện công ty thì đã xảy ra chuyện gì, sao Tông Khải Phong biết chân tướng cái chết của Trình Dục Tú, Lâm Tân Ngôn rời đi có phải do cô ấy giấu giếm Tông Cảnh Hạo không.
Đó cũng chỉ là bản thân tự suy đoán.
Anh ta không bảo Cao Nguyên đi cùng, để anh ta nghỉ ngơi, bên cạnh chỉ có tài xế và Tiểu Liễu.
Anh ta muốn nghe ngóng tin tức trong địa bàn của mình là chuyện rất đơn giản, chỉ cần vài cuộc điện thoại là biết sau khi đến Bạch Thành, Tông Khải Phong ở chỗ nào.
Ông ấy ở một căn nhà cũ của nhà họ Trình, căn nhà to như thế mà chỉ có ba người đàn ông, Trình Dục Ôn, chú Phùng đi theo để chăm sóc Tông Khải Phong, vẫn là ba người đàn ông đã có tuổi sống ở đó.
Khiến người ta thấy hơi ‘kỳ lạ’, lại vô cùng thê lương.
Lúc Bạch Dận Ninh vào trong nhà, nhìn thấy Tông Khải Phong đang nằm trên chiếc ghế bập bênh ở trong sân, đắp một cái khăn mỏng lên người, trong một thời gian ngắn ông ấy đã biến thành một con người khác, nào còn dáng vẻ hăm hở trước kia nữa?
Bước xuống bậc thềm, anh ta bảo Tiểu Liễu ở bên ngoài đợi, anh ta tự di chuyển xe lăn về phía trước.
Bởi vì đã vào hạ, cây trong vườn có mọc lá xanh rậm rạp, che đi ánh mặt trời để lại một khoảng râm mát, ghế bập bênh của Tông Cảnh Hạo ở dưới gốc cây.
Chú Phùng nhìn thấy Bạch Dận Ninh không nói năng gì đã vào trong, sợ anh ta làm phiền Tông Cảnh Hạo nghỉ ngơi, liền bước đến: “Xin hỏi cậu tìm ai?”
Bạch Dận Ninh nhấc cằm, ý chỉ Tông Khải Phong.
“Xin lỗi, ông chủ nhà tôi không tiếp khách, mong cậu về cho.” Chú Phùng lịch sự làm động tác mời đi.
“Chân tôi không được tốt, khó khăn lắm mới đến đây một chuyến, tôi sẽ không làm phiền ông ấy nghỉ ngơi, chỉ hỏi vài câu thôi.”
Chú Phùng vẫn muốn từ chối, lúc này Tông Khải Phong đang nằm trên ghế bập bênh từ từ mở mắt, nói với chú Phùng: “Tôi không sao, chú đi làm việc đi, tôi nói vài câu với cậu ấy.”
Chú Phùng dặn dò một câu: “Đừng nói quá lâu, sức khỏe của ông không được tốt.”
Cái chết của Trình Dục Tú đã gây ra cú đả kích lớn đối với ông, tinh thần ngày càng suy nhược.
Tông Khải Phong nhếch khóe môi: “Không chết được đâu.”
Chú Phùng thở dài quay người vào trong nhà, Bạch Dận Ninh xin lỗi: “Thứ lỗi đã làm phiền rồi.”
Tông Khải Phong biết thân phận của Bạch Dận Ninh, trong lòng cũng đoán được tại sao anh ta lại đến, vì thế rất thẳng thắn: “Cậu muốn hỏi gì thì hỏi đi.”
Đầu tiên Bạch Dận Ninh thể hiện sự thương tiếc trước cái chết của Trình Dục Tú: “Không ngờ rằng buổi gặp mặt lần trước ở thành phố B lại là lần cuối cùng gặp bà ấy, nếu như biết, tôi nhất định sẽ không buồn bã ra về.”
Tông Khải Phong không biểu cảm gì, dường như đã che giấu tâm tư và nỗi đau ở sâu trong đáy lòng.
Sau khi thể hiện lòng thương tiếc, Bạch Dận Ninh trực tiếp hỏi, dù sao Tông Cảnh Hạo cũng đã đi thẳng vào vấn đề, anh ta cũng không vòng vo nữa, tránh làm phiền người ta nghỉ ngơi.
Sự việc xảy ra gần đây ở thành phố B, anh ta muốn biết rõ xích mích giữa Tông Cảnh Hạo, Văn Khuynh và Lâm Tân Ngôn, Tông Cảnh Hạo là người trong cuộc, chắc chắn biết rõ sự tình vì thế mới anh ta mới hỏi hết những việc này.
Tông Khải Phong quay đầu bình thản nhìn anh ta, không hề giấu giếm, ông ấy nói hết những việc xảy gần đây, cũng giống như Bạch Dận Ninh đoán, Tông Cảnh Hạo biết được thân phận của Trình Dục Tú, chuyện của Văn Khuynh có liên quan đến Tông Cảnh Hạo.
Không ai hiểu con hơn ba, sau khi Tông Cảnh Hạo biết được sự thật, chắc chắn sẽ tiến hành điều tra vụ tai nạn xe của Trình Dục Tú, biết rõ là sự cố hay có người cố ý hãm hại.
Bạch Dận Ninh gật đầu, gần giống với suy đoán của anh ta, anh ta lại hỏi: “Vì thế Lâm Tân Ngôn rời đi là vì Tông Cảnh Hạo oán trách cô ấy che giấu sự thật sao?”
“Cái gì?” Tông Khải Phong kinh ngạc nhìn anh ta, Lâm Tân Ngôn rời đi sao? Sau khi hoàn thành xong tang lễ cho Trình Dục Tú, ông ấy có đến Bạch Thành, Trình Dục Ôn nói sống ở đó dễ dàng thấy cảnh sinh tình, dù sao ông luôn sống ở đó cùng Trình Dục Tú, đã quá quen thuộc, bỗng dưng mất đi một người là cú sốc lớn đối với tinh thần.
“Ông không biết sao?” Bây giờ đến lượt Bạch Dận Ninh ngạc nhiên, lẽ nào Lâm Tân Ngôn rời đi không phải vì chuyện này?
Tông Cảnh Hạo thở dài một hơi, cũng có thể là do Lâm Tân Ngôn biết được thân thế của mình nên mới rời đi.
“Trên thế gian không bí mật nào là mãi mãi.” Bất kể qua bao lâu, sự thật mãi mãi là sự thật, không ai có thể giấu được cả đời.
“Con bé là con gái của Văn Nhàn, chắc là nó biết được thân phận của mình nên mới rời đi, ngày này cuối cùng cũng đã đến rồi.”
Lúc đó sau khi Tông Cảnh Hạo và Lâm Tân Ngôn ly hôn, ông cảm thấy là chuyện tốt, dù sao nếu thực sự ở bên nhau, sau này thân phận được tiết lộ, trong lòng hai người ít nhiều cũng sẽ có vướng mắc. Lúc đó ông đồng ý với Văn Nhàn, là ông không nỡ từ chối, sau này ông nghĩ để Hà Thụy Lâm của nhà họ Hà kết hôn với Tông Cảnh Hạo, muốn để hai người không còn dính líu gì với nhau nữa.
Nói thật, kết hôn thực sự không quan trọng như thế, chủ yếu ông muốn Tông Cảnh Hạo nhanh chóng kết hôn.
Ai biết được lòng vòng một hồi hai người họ vẫn ở bên nhau, hơn nữa còn xảy ra chuyện của Trình Dục Tú.
Ông không nói vì sợ sau khi biết được sự thật trong lòng hai người sẽ sinh ra hiềm khích, cuối cùng vẫn không ngăn cản được.
Hazz, Tông Khải Phong thở dài một hơi: “Tôi có tuổi rồi, không lo được nữa.”
Tùy hai người họ đi.
Bạch Dận Ninh cũng rất sốc bởi câu trả lời này, Lâm Tân Ngôn là con gái của Văn Nhàn, vậy thì Văn Khuynh không phải là cậu ruột của cô ấy sao?
Nhưng mà cậu ruột của cô ấy lại giết chết mẹ ruột của Tông Cảnh Hạo?
Vì thế cô ấy không thể không rời đi.
“Sao lại như thế này?” Bạch Dận Ninh không dám tin sự thật, ở bên nhau như thế trong lòng sẽ không có vướng mắc sao?”
Anh ta cảm thấy bản thân như bị sét đánh vậy, thật không thể tin nổi.
Vừa kinh ngạc đồng thời cũng thấy thương Lâm Tân Ngôn: “Đều là người bị số phận trêu đùa.”
Thì ra vì thế nên cô ấy mới rời đi, chắc cô ấy đau khổ lắm, rõ ràng không làm gì, nhưng lại bị liên lụy bởi người thế hệ trước.
Lúc này, Trình Dục Ôn từ bên ngoài bước vào, mặc dù ông ấy ở Bạch Thành, nhưng lúc nào cũng quan tâm đến chuyện ở thành phố B, ông ấy hận Văn Khuynh, trước đó giam cầm Trình Dục Tú, đến lần này lại bắt cóc gây tai nạn, tất cả đều do một tay Văn Khuynh gây ra.
Trình Dục Ông ủng hộ tất cả mọi việc mà Tông Cảnh Hạo làm, nếu như sau khi biết sự thật mà anh vẫn thờ ơ, thì anh không phải là người.
Dù sao Trình Dục Tú cũng là mẹ ruột của anh ấy.
Không ai có thể dễ dàng bỏ qua mối thù giết mẹ.
“Ông ta tưởng thùa nhận tội lỗi là có thể trốn tránh sự trừng phạt sao?” Trình Dục Ông bước đến lạnh lùng nói.
Ông ấy nhận được tin tức mới nhất ở thành phố B, Văn Khuynh đã đích thân thừa nhận chuyện bắt cóc gây ra tai nạn.
Nghe tin này đến Bạch Dận Ninh cũng không vui như trước đây, tâm trạng ở nên rối bời, kẻ mà anh ta muốn báo thù lại là người thân của Lâm Tân Ngôn, đúng là chớ trêu.
Văn Khuynh thực sự thân bại danh liệt rồi, anh ta sẽ vui sao?
Đáp án là không, mà cảm thấy rối bời.
Anh ta sẽ bận tâm, sẽ nghĩ như thế Lâm Tân Ngôn có buồn hay không, có dám đối diện hay không.
Biết được tin này, anh ta thà rằng không biết còn hơn, anh ta hối hận vì đã đến tìm Tông Khải Phong, hối hận biết được những chuyện này.
Khi không biết chuyện gì, anh có thể vui vẻ chấp nhận tin tức Văn Khuynh thân bại danh liệt, có thể đến ngay trước mộ Bạch Hồng Phi, chính miệng nói với ông ấy rằng Văn Khuynh đã chịu sự trừng phạt.
Nhưng bây giờ….
Bạch Dận Ninh nhắm mắt, cảm thấy bản thân đã chịu cú sốc.
Thành phố B, bởi vì Văn Khuynh đứng ra thừa nhận tất cả mọi chuyện, nên cái tin tức vốn đang rất hot này trở nên bùng nổ.
Chung sống lâu ngày với Tông Cảnh Hạo nên Văn Khuynh cũng biết chút ít về tính cách của anh, anh chắc chắn sẽ ra tay, anh mà không làm gì thì đó không phải là anh.
Văn Khuynh không chỉ thừa nhận chuyện mình bắt cóc Trình Dục Tú mà còn tố giác Cố Bắc, đây là thành ý thừa nhận lỗi lầm của ông ta dành cho Tông Cảnh Hạo.
Ông ta không thể trốn tránh việc mình đã làm, nguyện vọng duy nhất của ông ta đó là có thể gặp được Lâm Tân Ngôn, hy vọng nhận được sự tha thứ của cô ấy.
Trong chuyện này người bất ngờ nhất là Cố Bắc, anh ta vốn dĩ định trừ khử Văn Khuynh, ai ngờ ông ta đột nhiên lại đầu thú, còn tố giác anh ta, khiến anh ta cảm thấy hối hận vì đã tự hại mình.
Văn Huynh mở cuộc họp báo xong liền đến tập đoàn Vạn Việt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK