Mục lục
Vũ Cực Thiên Hạ - Lâm Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Cảm tạ, những nguyên thạch này giá bao nhiêu, ta sẽ theo giá thị trường trả cho ngươi.

Lâm Minh tuy rằng tinh thông kỹ xảo tìm kiếm Mộc Linh ngọc, nhưng mà địa vực Cửu Đỉnh thần quốc qu rộng lớn, hơn nữa rất nhiều nơi sản sinh ra Mộc Linh ngọc đều bị Cửu Đỉnh thần quốc phong tỏa, cho nên muốn tự mình tìm kiếm Mộc Linh ngọc phải mất rất nhiều thời gian, Lâm Minh trước dùng tài lực của mình có thể mua được bao nhiêu thì mua bấy nhiêu.

- Lâm huynh đệ không phải tính học tập Luyện Dược thuật chứ?

Lý Dật Phong nhìn ra Lâm Minh căn bản không phải võ giả Mộc hệ, như vậy hắn muốn có Mộc Linh ngọc rất có thể là luyện tập Luyện Dược thuật, bình thường võ giả sau khi đạt cảnh giới nhất định, thông thường sẽ học tập mấy kỹ năng phụ trợ tinh luyện linh hồn, chẳng hạn như Lý Dật Phong tinh nghiên trận pháp.

- Tại hạ đúng là có ý này.

Lý Dật Phong nói:

- Lâm huynh, ngươi chắc là vừa mới học Luyện Dược thuật, ngay từ đầu mà ngươi tính dùng Mộc Linh ngọc sao?

Lâm Minh cười ha ha, không có nhiều lời.

Hắn hiểu được ý tứ của Lý Dật Phong, mình mới hai mươi mốt tuổi tuổi, khẳng định chưa học tập Luyện Dược thuật được bao lâu, mà Luyện Dược thuật lại cần tích lũy kinh nghiệm, người mới luyện tập xác suất thành công rất thấp, nếu muốn luyện thành linh dược cao cấp thì đúng là mơ mộng hão huyền, Mộc Linh ngọc vô cùng trân quý, dùng để luyện tập thì rất là xa xỉ.

Lý Dật Phong nào biết rằng, Lâm Minh kế thừa toàn bộ trí nhớ vị Luyện Dược sư Thần Vực kia, trong đó bao gồm rất nhiều kỹ xảo luyện đan, kinh nghiệm, Lâm Minh cần chỉ là tìm hiểu thông thuận đạo lý trong đó, hiện tại hắn luyện chế linh dược cấp thấp xác suất thành công đã rất không tồi rồi.

Mà đối với vị đại năng Thần Vực kia mà nói, phương thuốc không cần Mộc Linh ngọc thực sự quá ít.

- Lâm huynh, ngươi nếu muốn nếm thử thì ta có thể cho ngươi một khối.

Bốn khối Mộc Linh ngọc nguyên thạch, đối với Lý Dật Phong mà nói giá trị cũng rất xa xỉ, không thể tặng toàn bộ cho được.

- Vẫn là dựa theo giá gốc đi.

Lâm Minh không muốn thiếu nhân tình Lý Dật Phong.

Hai người cứ thay nhau từ chối, cuối cùng Lý Dật Phong vẫn phải nói ra giá cả Mộc Linh ngọc, vừa nói Lâm Minh cũng âm thầm kinh hãi, tổng cộng là sáu trăm Nguyên Linh thạch.

Giá trị một khối Nguyên Linh thạch gần như một khối cực phẩm Chân Nguyên thạch, tương đương với hơn một trăm vạn Chân Nguyên thạch hạ phẩm. Sáu trăm Nguyên Linh thạch chính là hơn sáu ức Chân Nguyên thạch hạ phẩm, lúc ấy Lâm Minh đi khai quật bảo tàng tông môn tam phẩm Lãm Nguyệt tông, trừ có mười hai viên Ma Tâm Toái Tinh, một ít đan dược ra thì còn có bảy ngàn, tám ngàn viên Chân Nguyên thạch trung phẩm. Tương đương gần trăm vạn Chân Nguyên thạch hạ phẩm.

Bảo tàng một tông môn tam phẩm nhưng Chân Nguyên thạch lại không mua nổi một mảnh vụn của Mộc Linh ngọc, Lâm Minh phỏng đoán, Lý Dật Phong vẫn còn báo giá thấp. Đối với nhân vật cấp bậc như Lý Dật Phong này mà nói, chớ nói Chân Nguyên thạch hạ phẩm, cho dù là Chân Nguyên thạch trung phẩm cũng không có nhiều ý nghĩa lắm.

- Được, sáu trăm!

Lâm Minh từ trong Tu Di giới của Huyễn Vô Cực đếm ra sáu trăm Chân Nguyên thạch cực phẩm đưa cho Lý Dật Phong, bởi vì Nguyên Linh thạch Nam Thiên Vực không sản xuất ra được, cho nên dù là Huyễn Vô Cực cũng không có Nguyên Linh thạch, chỉ có cực phẩm Chân Nguyên thạch.

Sáu trăm Chân Nguyên thạch cực phẩm vừa ra đi. Lần này, không tính những bảo vật chưa đổi thành Nguyên Linh thạch, tài phú của Huyễn Vô Cực cũng đã mất một phần mười rồi.

Dựa theo tốc độ này chiếu xuống, những tài phú này của Lâm Minh căn bản không thấm vào đâu.



- Chẳng lẽ thật sự phải bán khối thiên giai Ma Thần Chi Cốt kia sao?

Lâm Minh nghĩ như vậy, đi vào phòng của mình, bắt đầu sử dụng Mộc Linh ngọc luyện linh dược lần đầu.

Trí nhớ vị Luyện Dược sư Thần Vực lưu lại vô cùng đầy đủ. Kỹ xảo, kinh nghiệm liên quan đến Luyện Dược thuật phức tạp vô cùng, phức tạp hơn nhiều so với Minh Văn thuật, nếu không phải bây giờ tu vi của Lâm Minh đã tăng cao như vậy, hắn muốn học tập Luyện Dược thuật căn bản là nằm mơ.

Bồi dưỡng ra một Luyện Dược sư, hao phí rất nhiều tài nguyên, toàn bộ Thiên Diễn đại lục, Luyện Dược sư cấp cao đều ở Cửu Đỉnh thần quốc, nguyên nhân cũng là vì Cửu Đỉnh thần quốc có tài nguyên, có thể nói là tiền của dồi dào.

Mà ra khỏi Cửu Đỉnh thần quốc, cho dù ba đại thần quốc khác cũng không thể bồi dưỡng được Luyện Dược sư cho thuê, một là tiêu hao tài nguyên quá lớn, mất nhiều hơn được, thứ hai là cũng không đủ kế thừa Luyện Dược sư.

Mà Lâm Minh, Luyện Dược thuật hắn muốn học tập, so với Luyện Dược tông sư ở Cửu Đỉnh thần quốc còn cao hơn không biết bao nhiêu lần.

Nếu nói Cửu Đỉnh thần quốc bồi dưỡng một Luyện Dược tông sư cần hao phí một trăm cân Mộc Linh ngọc, như vậy Lâm Minh tự học Luyện Dược thuật có thể phải hao phí mấy ngàn cân Mộc Linh ngọc, mà đây còn là do Lâm Minh kế thừa rất nhiều kinh nghiệm và kỹ xảo của vị Luyện Dược sư Thần Vực.

Hắn phải luyện chế thánh dược để đủ mở ra Bát Môn Độn Giáp, Đạo Cung Cửu Tinh, tài liệu dùng đều là thiên tài địa bảo cấp cỡ Huyền Kim thần quả, yêu cầu Mộc Linh ngọc, chẳng những phải có số lượng lớn, hơn nữa hơn nữa phải có chất lượng. Trong trí nhớ của vị đại năng Thần Vực, một ít linh dược đỉnh cấp thường xuyên phải dùng cực phẩm Mộc Linh ngọc mấy trăm vặn năm, đến hơn một ngàn vạn năm.

Những cái này đã vượt qua phạm trù lý giải của Luyện Dược sư ở Cửu Đỉnh thần quốc.

Một tháng sau, đoàn người Lâm Minh trải qua Truyền Tống trận lớn có nhỏ có, rốt cuộc đi tới khu vực trung ương Thiên Diễn đại lục, Lâm Minh từ Linh chu nhìn xuống dưới, chứng kiến tất cả đều là một mảnh sa mạc hoang vắng.

- Gần nơi này có bốn đại thần quốc?

Lâm Minh có chút ngạc nhiên hỏi, vốn ở trong tưởng tượng của hắn, bốn đại thần quốc sẽ vô cùng phồn hoa, là thánh địa tu luyện của võ giả, nhưng trước mắt, bọn họ đã bay vài ngày trên sa mạc, trừ sa mạc ra thì vẫn là sa mạc.

- Ha ha, đúng vậy, nơi này đã gần tới Cửu Đỉnh thần quốc.

Lý Dật Phong đoán được suy nghĩ của Lâm Minh, nói:

- Không nên coi khinh phiến hoang mạc dưới chân ngươi, nơi này tên là Mao châu, qua phía tây một chút chính là tây bắc đại mạc, cũng chính là địa bàn của Vương thất, Mao châu là nơi ngư long hỗn tạp, đạo phỉ ở khắp nơi, nguyên nhân cũng chính là do nơi này có sản sinh ra Mộc Linh ngọc, hơn nữa không bị Cửu Đỉnh thần quốc quản hạt.

- Thì ra là thế!

Lâm Minh tỉnh ngộ, sa mạc dưới chân bọn họ mấy chục vạn, trên trăm vạn năm trước rất có thể là rừng rậm tươi tốt, trong đó nguyên khí phong phú, thiên tài địa bảo thừa thãi, sau đó do địa chất thay đổi, linh mạch tiêu vong, rừng rậm hóa thành sa mạc, sau đó linh thảo bị chôn vùi xuống đất, trải qua bao nhiêu năm tháng cho nên mới sản sinh ra Mộc Linh ngọc.

Lý Dật Phong nhớ tới một ít chuyện cũ, cảm khái nói:

- Lúc trước chỉ vì phiến sa mạc này mà đã xảy ra vô số chiến tranh, chảy không biết bao nhiêu máu, cuối cùng cũng không ai độc chiếm được, cho nên nó mới trở thành một nơi tự do, nơi này các thế lực lớn chiếm cứ, hơn nữa có rất nhiều địa điểm giao dịch Mộc Linh ngọc, các loại Mộc Linh ngọc điêu khắc cổ, vật phẩm trang sức cổ, cần gì đều có, những thứ này đổi ra ngoài, đó là một số lớn Nguyên Linh thạch nha!

Mộc Linh ngọc chạm khắc, vật phẩm trang sức bình thường ít nhất phải có lịch sử mấy ngàn năm, hơn nữa phải xuất phát từ danh sư điêu khắc làm ra mới khiến cho Lý Dật Phong gọi cái gì là điêu khắc cổ, trang sức cổ. Đối với mấy thứ này, trong mảnh nhỏ linh hồn vị Luyện Dược sư Thần Vực kia có rất nhiều trí nhớ liên quan, trên thực tế Luyện Dược sư Thần Vực đều là một đại sư điêu khắc, chạm khắc loại Mộc Linh ngọc này là rèn luyện sự chăm chú của Luyện Dược sư, một bộ phận còn là tinh luyện linh hồn.

Vị Luyện Dược sư Thần Vực kia cũng tự mình cất chứa rất nhiều tượng điêu khắc, trang sức cổ, đương nhiên những trân phẩm kia, thường thường ít nhất cũng phải có lịch sử sáu, bảy vạn năm, có thậm chí có mười mấy vạn năm, mấy chục vạn năm, xa xa không phải điêu khắc cổ, trang sức cổ ở Thiên Diễn đại lục có thể so sánh với.

- Lâm huynh, hôm nay ta mang ngươi đi một chỗ, đó là một nơi tốt nha, bên trong rất nhiều thứ tốt, ta mang ngươi đi mở mang kiến thức!



Nhắc tới nơi kia, Lý Dật Phong rõ ràng hưng phấn hẳn lên.

- Được!

Lâm Minh bây giờ cần gấp Mộc Linh ngọc, nơi như vậy, đương nhiên hắn sẽ không cự tuyệt.

- Đúng rồi, đừng nên nói cho Mộ Dung nha, hai người chúng ta cùng đi, Mộ Dung kia phiền muốn chết.

Lý Dật Phong hơi hối thúc, bình thường võ giả xưng hô với nhau đều là huynh huynh ta ta khách sáo, mà Lý Dật Phong dường như thật sự coi Lâm Minh như là huynh đệ mình.

Một ngày sau, Linh chu của Lý Dật Phong dừng lại ở một trấn nhỏ trong sa mạc, do một tháng liên tục không nghỉ ngơi tốt, hôm nay ngủ ngonđêm, sau đó tìm một cơ hội lánh mặt Mộ Dung, dẫn theo Lâm Minh và Thanh Nhi vào trong trấn đi qua bảy tám cái ngã rẽ, cuối cùng tới một căn nhà đá không mấy bắt mắt.

Nhìn từ bên ngoài, căn nhà đá này ngay cả một cái chiêu bài quảng cáo cũng không có, ở trong bình phong chỉ viết bốn chữ, Bạch Long Ngọc Hành.

Sau khi đi vào nhà đá, Lâm Minh mới thấy trong này có động thiên khác, không gian bên trong so với hắn tưởng tượng thì lớn hơn rất nhiều, chỉ là trang hoàng đơn sơ một chút, vật dụng bên trong thô ráp kinh khủng, nhìn qua cứ như tùy tiện tìm một khối đá lớn trên sa mạc, tùy tiện cắt xẻ thành bàn ghế đá, ngay cả mài cũng không mài.

Mà ở trên bàn đá bên phòng có bày một ít dụng cụ uống trà, để làm nơi cho khách nhân mệt mỏi nghỉ ngơi. Mà một bên khác, lại có từng dãy giá gỗ tím, trên giá gỗ có bày các loại tượng ngọc, trang sức ngọc, có lớn có nhỏ, lớn thì cao một xích, nhỏ thì chỉ bằng cái nhẫn, đủ các chủng loại, màu sắc sặc sỡ.

Trước giá, có một nam nhân trung niên đầu đội mũ da tím, nam nhân dáng người cường tráng, khuôn mặt có một vết sẹo, mặc phục sức không biết làm từ da loại hung thú nào, cổ áo trễ xuống, mở ra, tay áo so với tay còn dài hơn non nửa xích, trên quần áo có nút thắt bằng kim loại, nhìn qua rất nặng, mỗi một cái đều to bằng cỡ nắm tay.

Loại phục sức này biểu lộ ra vẻ dã man thô lỗ, cách ăn mặc này vô cùng tương xứng với hoang mạc này.

Nhìn thấy Lý Dật Phong tiến vào, hán tử mặt sẹo kia lập tức cười đi tới đón:

- Lý công tử! Chẳng trách hôm nay ta thấy chim khách kêu trước cửa, thì ra có khách quý tới thăm.

Hán tử mặt sẹo nhìn qua cẩu thả nhưng mà khi nói chuyện lại rất ngọt, làm người ta vô cùng hưởng thụ:

- Lần này Lý công tử chuẩn bị mua gì vậy? Chỗ chúng ta mới khai quật được một vòng tay cổ, Lý công tử muốn xem một chút hay không?


Hán tử mặt sẹo ân cần giới thiệu đạo, Lý Dật Phong mắt sáng lên, quả nhiên thấy hứng thú:


- Tốt, tới nhìn xem.


Lý Dật Phong vừa dứt lời, bên ngoài căn nhà đá tím, lại có một đoàn người tiến vào, cầm đầu là một nam nhân áo bào hình rắn màu vàng, tay hai viên bi tròn xanh biếc, không ngừng nặn nặn.


Hai viên bi tròn này, không ngờ lại chế thành từ Mộc Linh ngọc.


- Đây không phải Lý đại công tử sao? Ha ha, không nghĩ tới ở Bạch Long Ngọc Hành gặp được ngươi, thật là xảo hợp, thế nào, hôm nay Lý công tử lại ngứa tay, muốn mua một ít đồ vật sao?


Nam nhân hoàng mãng áo bào cười như không cười nói, nhìn trang phục và đạo cụ người này xem ra xuất thân từ thế lực lớn.


Lý Dật Phong nhìn thấy người tới, khẽ nhíu mày, hiển nhiên rất không thích nam nhân hoàng mãng áo bào này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK