Lâm Minh lờ mờ cảm thấy, tên Cực Tinh tháp chủ này có thân phận không đơn giản.
Lâm Minh đang nghĩ tới chuyện của Cực Tinh tháp chủ, bỗng thanh âm của Cực Tinh tháp chủ vang lên trong đầu Lâm Minh:
- Lần này tiến vào Vạn Cổ Ma Khanh, ngươi tiến vào trong vòng một ngàn hai trăm dặm, tìm kiếm cơ duyên cho bản tôn, hiểu chưa?
Vào trong vòng một ngàn hai trăm dặm tìm kiếm cơ duyên cho ngươi ư?
Đó là chỗ có xác suất chết cực cao, sau khi tiến vào, mạo hiểm mạng sống cho kẻ khác ư? Lâm Minh âm thầm cười lạnh, nhưng trên miệng lại đáp ứng:
- Lâm mỗ hiểu rồi, tuy nhiên... Phạm vi một ngàn hai trăm dặm cực kỳ nguy hiểm, không biết tháp chủ có bản đồ ngọc giản gì đó hay không, tránh cho Lâm mỗ bước lầm vào hiểm cảnh.
Nghe Lâm Minh hỏi như vậy, Cực Tinh tháp chủ hơi trầm ngâm một chút, trong mười hai Thông Thiên tháp, bản đồ về Vạn Cổ Ma Khanh thì có rất nhiều, nhưng kỳ thật đa số những bản đồ này đều có vấn đề và chỗ sai sót, dù sao mỗi lần Vạn Cổ Ma Khanh phun trào thì các hiểm địa đều sẽ có thay đổi.
Tuy nhiên Cực Tinh tháp chủ thật sự có bản đồ tương đối chuẩn xác, đây là kết quả do nhiều năm qua thăm dò, mất vô số nhân mạng mới làm ra được, cực kỳ quý giá.
Cực Tinh tháp chủ có thể thu được phần bản đồ này thì còn nhờ phụ thân hắn là Huyết Sát Nguyên nguyên chủ, cũng là một Thiên Ma mười hai cánh duy nhất tại Huyết Sát Nguyên.
Tấm bản đồ này thật ra có mấy bản sao, vốn hắn không định cho Lâm Minh, hắn sợ Lâm Minh chết trong Vạn Cổ Ma Khanh, sau đó bản đồ bị tiết lộ ra ngoài.
Nếu bị những thánh địa truyền nhân kia chiếm được, sau này bọn họ sẽ dễ dàng thu được tài nguyên từ trong Vạn Cổ Ma Khanh hơn, điều này đương nhiên là thứ mà Cực Tinh tháp chủ không muốn nhìn thấy.
Hơi do dự một chút, Cực Tinh tháp chủ nói:
- Lâm Minh, bản đồ thì bản tôn quả thật có một tấm, tuy nhiên, ngươi nhất định không được làm lộ chi tiết ra ngoài, nếu ngươi gặp nguy hiểm tới tính mạng trong Vạn Cổ Ma Khanh, phải trước hết hủy diệt bản đồ này, ngươi rõ chưa?
- Lâm mỗ rõ rồi!
Lâm Minh mặt không đổi sắc, tên Cực Tinh tháp chủ này ỷ vào việc có nô ấn, nên không thèm giả vờ trước mặt thủ hạ nữa, công khai yêu cầu trước khi chết phải hủy đi bản đồ.
Cực Tinh tháp chủ đưa tay về phía Lâm Minh, một ngọc giản yên lặng tiến vào trong Tu Di giới của Lâm Minh.
Cảm giác lướt qua, quả nhiên là bản đồ Vạn Cổ Ma Khanh.
- Nếu các vị đã chuẩn bị tốt, như vậy thì lão hủ sẽ mở ra trận pháp, các vị tiến vào Vạn Cổ Ma Khanh chỉ trong nửa năm, sau nửa năm, nếu không thể ra được, sẽ phải ở lại cho tới khi trận pháp Vạn Cổ Ma Khanh mở ra lần sau. Tuy nhiên... Từ xưa đến nay, tất cả võ giả không ra được sau nửa năm, thì đều biến mất, bọn họ đi nơi nào thì không ai biết được, nửa năm thời gian, các vị hãy nhớ kỹ.
Lão già này nói xong, lấy từ trong Tu Di giới ra ba viên Lưu Ly châu màu đen, xếp từng viên trên mặt đất.
Lúc này Lâm Minh mới phát hiện, cách bọn họ không xa có một vết lõm, Lưu Ly châu được đặt vào trong đó, cực kỳ ăn khớp. Mà Lưu Ly châu này thì Lâm Minh cũng rất quen thuộc, chúng chính là Ma Thần Chi Cốt.
Sau khi ba viên Ma Thần Chi Cốt được đặt cẩn thận, mặt đất đột nhiên chấn động, không gian cách mọi người không xa đột nhiên vặn vẹo. Sau một lát, không gian dường như bị hòa tan. Một cánh cửa không gian chậm rãi mở ra, sau cánh cửa không gian này là một mảnh không gian u ám, trời đất tràn ngập các loại sương mù, mênh mông vô bờ.
Trong nháy mắt này, Lâm Minh cảm giác dường như có một cánh cửa mới rộng mở trước mặt hắn, phong cách cổ xưa, năng lượng mang theo khí tức tử vong từ trong không gian ập tới, làm cho người ta cực kỳ rung động và áp lực.
- Thì ra là nơi này... Nơi này, ta đã tới rồi.
Thanh âm của Ma Quang thình lình vang lên trong đầu Lâm Minh.
- Nga? Ngươi tới rồi ư?
Lâm Minh khẽ sửng sốt, tuy nhiên hắn lập tức hiểu ra, Ma Đế từng đi qua Đế Giả chi lộ, có đi vào Vạn Cổ Ma Khanh thì cũng không lạ gì.
- Trong này có hiểm địa gì, ngươi còn nhớ rõ không?
- Nhớ một chút, tuy nhiên cũng không nhiều lắm, dù sao lúc trước chỉ là đại ca ta và chủ nhân cùng tiến vào nơi này, theo trí nhớ của đại ca ta, lúc trước chủ nhân ở trong này tận hai mươi mấy năm...
- Hai mươi mấy năm?
Lâm Minh ngạc nhiên:
- Không phải chỉ sau nửa năm thì sẽ vĩnh viễn không ra được ư, tại sao Ma Đế lại có thể ở trong này tận hai mươi mấy năm?
Ma Quang cười khẩy một tiếng, lắc lắc cái đầu chó, nói:
- Năm đó chủ nhân cũng là Thiên Ma mười hai cánh, hắn đạp phá Đế cảnh mấy trăm năm, gặp phải bình cảnh, mới trở lại Vạn Cổ Ma Khanh, ở trong này thăm dò hai mươi mấy năm, tất nhiên không phải đám tiểu bối các ngươi có thể so sánh được, cái gọi là tiến vào Vạn Cổ Ma Khanh trong vòng ngàn dặm thì chắc chắn phải chết, thì cũng chỉ đối với đám tiểu bối các ngươi mà thôi.
- Sau khi đạp phá Đế cảnh thì trở về Vạn Cổ Ma Khanh...
Lâm Minh giật mình, bình thường mà nói, sau khi Huyết Sát Nguyên biến dị, tại Vạn Cổ Ma Khanh đã có rất ít cường giả cấp đế tiến vào, bởi vì cường giả cấp đế không phải là Thiên Ma mười hai cánh, bước vào Huyết Sát Nguyên thì sẽ bị trấn giết.
Cho nên hầu như những người tiến vào Vạn Cổ Ma Khanh thì đều là các võ giả trẻ tuổi tuấn kiệt, còn các đỉnh cấp đại năng như Lục Chỉ Yêu Đế, Ma Đế thì đều từng là Thiên Ma mười hai cánh tại Cực Tinh tháp, sau đó dùng thân phận cường giả cấp đế tiến vào Vạn Cổ Ma Khanh, với thực lực của bọn họ, chỉ cần không tiến vào trong Vạn Cổ Ma Khanh, chỉ đi lại bên cạnh Vạn Cổ Ma Khanh thì vẫn không sao cả.
Đợi sau khi cánh cửa không gian hoàn toàn mở ra, lão già phụ trách mở ra Vạn Cổ Ma Khanh nói:
- Hiện tại bắt đầu chia ra đội ngũ, mỗi tòa Thông Thiên tháp lấy ra hai người, tạo thành một đội gồm mười người, do một giám sát chấp sự đến từ Huyết Sát thần điện dẫn dắt, đi tới cách Vạn Cổ Ma Khanh một ngàn năm trăm dặm, sau đó các giám sát chấp sự sẽ theo đường cũ mà quay về, mà các ngươi có thể theo chúng ta quay về, hoặc là tiếp tục đi tới, sẽ do các ngươi tự mình quyết định, đầu tiên là đội ngũ của ta, ai đi theo ta nào?
Lão già này vừa nói vậy, Lâm Minh khẽ giật mình, dùng tiểu đội làm đơn vị đi tới ư?
Mỗi Thông Thiên tháp đưa ra hai người, thật ra có thể giám sát lẫn nhau, như vậy, đoạn đường đầu tiên sẽ không xảy ra giết chóc, mà có giám sát chấp sự đó, cũng hoàn toàn có thể ngăn cản vài võ giả vụng trộm trở thành Thiên Ma mười hai cánh.
Sáu tòa Thông Thiên tháp, mỗi một tòa đều có một, hai người đi ra, rất nhanh đã tập hợp thành một đội mười người, đi cùng lão già này xuất phát.
Bọn họ đi vào trong cánh cửa không gian hư ảo, bóng dáng nhanh chóng biến mất trong sương mù màu xám.
- Lâm Minh, ngươi đi cùng Huyết Viêm, đi theo tên Ải Ma giám sát chấp sự kia, hắn có kinh nghiệm phong phú nhất, có thể đảm bảo các ngươi bình yên đi tới phạm vi một ngàn năm trăm dặm, sau đó các ngươi có thể một mình hành động.
Cực Tinh tháp chủ dùng chân nguyên truyền âm nói với Lâm Minh.
- Đã hiểu!
Lâm Minh lên tiếng, nhìn về phía một lão già Ải Ma trong đám giám sát chấp sự, tên Ải Ma này đã rất già rồi, Lâm Minh cũng không biết lão già này rốt cuộc bao nhiêu tuổi, nhìn một mảnh nếp nhăn trên mặt hắn gần như dính vào nhau, làn da ngăm đen, giống như là một lão già phàm nhân cơ cực cả đời vậy.
Rất nhanh, lão già Ải Ma này bước ra nói:
- Ta tên là Tát Đạt, ai đi theo ta?
Bên phía Cực Tinh tháp, Lâm Minh và Huyết Viêm tôn chủ cùng nhau bước ra, hiển nhiên Huyết Viêm tôn chủ cũng nhận được mệnh lệnh của Cực Tinh tháp chủ.
- Còn có bảy vị trí khác, các Thông Thiên tháp khác, ai tới?
- Hắc hắc, tính thêm ta nữa.
Hắc Khôi tôn chủ đến từ Vân Tiêu tháp bước ra, cười tủm tỉm nhìn Lâm Minh.
Lâm Minh nhớ rõ tên này, khi mình vừa mới tới, hắn đã nóng lòng muốn thử, ánh mắt nhìn mình không che giấu được chiến ý, đối với loại tiểu nhân vật coi trời bằng vung này, Lâm Minh không thèm để ý.
- Còn sáu vị trí nữa.
Tát Đạt lại nói.
- Ta!
Một giọng nữ thánh thót vang lên, Lam Thấm đến từ Lam Ngân thánh địa bước ra.
Sau khi Lam Thấm xuất hiện, vài tên thanh niên Yêu Tinh tộc của Bạch Thạch tháp, Ngũ Sắc tháp đều kích động bước ra, trong nháy mắt, đội của Tát Đạt đã đủ số người, hơn nữa còn nhiều ra một người.
Cảnh này làm cho Lâm Minh không biết nói gì lúc này mà còn có người muốn tán gái ư? Đúng là quái dị!
Tuy nhiên cẩn thận nghĩ lại, Lam Thấm đến từ thánh địa, lại còn là một thánh địa hàng đỉnh cao, xuất thân còn cao hơn cả Phong Thần, đối với các võ giả Yêu Tinh tộc khác mà nói, nếu thật sự lấy được trái tim của Lam Thấm, diễm phúc là chuyện nhỏ, nhưng lấy được tài nguyên mới là cái lợi lớn nhất!
Hơn nữa những võ giả theo đuôi Lam Thấm này vốn chính là các thiên tài cấp đế, ngoài việc xuất thân tương đối bình thường ra, thì vẫn có hy vọng xứng với Lam Thấm, tuy rằng bọn họ còn xa mới so được với Đoan Mộc Quần, tuy nhiên Đoan Mộc Quần lại còn xuất sắc hơn cả Lam Thấm, không có khả năng ở rể Lam Ngân thánh địa được, nếu có muốn, thì cũng chỉ có thể cưới Lam Thấm về, điều này tương đương với cướp đi một cường giả cấp đế trong tương lai của Lam Ngân thánh địa, do vậy, tất nhiên Lam Ngân thánh địa sẽ không muốn rồi.
Ngược lại, nếu chọn những kẻ theo đuổi Lam Thấm này, rất có thể làm cho Lam Ngân thánh địa trong tương lai sẽ có thêm một cường giả cấp đế, loại lựa nào là tốt hơn, vừa nhìn đã hiểu ngay rồi.
Đám tuấn kiệt trẻ tuổi Yêu Tinh tộc của các Thông Thiên tháp cũng đoán được điều này, nếu dựa được vào Lam Thấm, thì sẽ đỡ phải phấn đấu mấy trăm năm.
Lâm Minh rất nhanh đã hiểu ra điều này, đây cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
- Nhiều hơn một người!
Tát Đạt nhíu mày nói.
- Hắc, vị này huynh đệ, ngươi xem, có thể thuận tiện...
Một tên võ giả Yêu Tinh tộc phản ứng chậm nhất, đi ra cuối cùng, khẽ nặn ra một nụ cười mà hắn tự cho là hữu hảo với Lâm Minh, hy vọng Lâm Minh có thể nhường ra danh sách này.
Lâm Minh âm thầm buồn cười, mình và hắn không quen nhau, dựa vào cái gì mà nhường ra vị trí này.
- Dong dài!
Tát Đạt có chút nóng nảy, chỉ vào tên Yêu Tinh tộc kia, nói:
- Dựa theo trình tự trước sau, ngươi rời khỏi cho ta!
Một câu này như một chậu nước lạnh, trực tiếp dội tắt hy vọng của tên Yêu Tinh tộc kia, hắn chỉ đành nén giận mà không dám nói gì.
Lâm Minh nhìn ra được, bốn, năm tên nam nhân Yêu Tinh tộc này đều là thành viên Thiên Ma thất tinh, chứ không phải là tôn chủ, có một số người có thể đã quy phụ tôn chủ, cam lòng làm tay sai, mặc dù bọn họ có thiên phú tốt, nhưng dù sao vẫn còn trẻ tuổi, trung bình dưới ba mươi tuổi.
“Nếu nói về thực lực và kinh nghiệm, những người này cũng không giống như tôn chủ, ở cùng đội với bọn họ, thật ra tốt hơn nhiều so với cùng đội với đám tôn chủ kia...”.
Lâm Minh sờ sờ cằm, có chút muốn cảm ơn Lam Thấm.
- Chúng ta đi!
Tát Đạt mang theo mọi người bước vào cánh cửa không gian, bóng dáng đoàn người Lâm Minh rất nhanh đã biến mất trong sương mù màu xám.