Thấy Tử Du hành động như vậy làm mọi người xung phanh đều bất ngờ bật ngửa.Ma hậu của bọn họ vẫn luôn nổi tiếng hiền lương thục đức nhưng nổi giận lên thì thật đáng sợ.
Liên Hoa sau khi lấy lại bình tĩnh thì bắt đầu nổi giận muốn động thủ với Tử Du. Nhưng Tử Du đã nhanh tay hơn đem lệnh bài ngọc của Mộc Vãn đưa tới trước mặt cô ta.
" Không phải cô là công chúa Yêu giới sao! Vậy nhìn thấy lệnh bài cũng nên quỳ xuống chứ nhỉ?" Nắng có chói chang đến lúc cũng phải tắt. Chút xíu thân phận như hạt bụi đó mà dám lên mặt với bổn bảo bảo. Đồ ngực to nhưng tiếc là không có não.
Liên Hoa ả ta đành phải nhịn nhục hạ gối quỳ trên mặt sân đá gồ ghề . Cô ta từ nhỏ được chiều chuộng quá đà nên quen thói hung hăng kiêu ngạo. Mới được mấy phút đã muốn làm càng dùng chiêu khích tướng với Tử Du.
" Hừ cái đồ nữ nhân lẳng lơ đã có được Ma vương còn đi quyến rũ hoàng huynh của ta " Liên Hoa ả ta phải bóc trần bộ mặt thật của Bạch Tử Du trước mặt tất cả mọi người cho cô ta bị toàn dân chúng ném đá khinh bỉ. Đến lúc đó chức vị sẽ được truyền lại cho Liên Hoa ả ta. Vì chỉ có Liên Hoa ả ta mới xứng đáng với chức vị Ma hậu đó mà thôi.
Thế giới thật đáng sợ nhất là khi đang điên mà gặp mấy đứa thần kinh có vấn đề. Chú cảnh sát ơi ở đây có rất nhiều bệnh nhân tâm thần trốn trại.Chú cảnh sát mau tới gông cổ bọn chúng lại đi cháu rất sợ.
" Ồ vậy hành động của công chúa là gì vậy? Đang chơi trò trẻ con hay nói đùa vậy? Cô đừng nói là cô không có ý định quyến rũ phu quân của ta và ngồi vào vị trí của ta." Muốn quyến rũ ai thì đi tìm người đó mà. Má sao bọn mi cứ tới làm phiền bổn bảo bảo mãi vậy bực mình.
Liên Hoa bị Tử Du nói trúng tim đen liền trở nên câm nín. Sắc mặt cô ta lúc xanh lúc trắng sau đó vì không biết nên phản ứng như nào nên cô ta liền diễn màn kịch do quá sợ hãi mà ngất đi.
" Kí chủ người quá ngầu rồi " Chỉ một câu nói mà làm cho người bình thường kiêu căng sợ tới ngất luôn. Bổn hệ thống thấy kí chủ rất hợp trong mấy phi vụ trị trà xanh và tiểu tam.
Cô lạnh lùng nhìn đám nô tài xung quanh bằng ánh mắt chết chóc. Rồi Tử Du nhìn đám nô tài của Liên Hoa khiến bọn họ chân run cầm cập tóc gáy dựng hết cả lên.
" Các ngươi đem chủ nhân của mình biến khỏi chỗ của ta, ngay và luôn " Toàn cái thư âm binh cô hồn gì đâu tới quấy rầy mà. Hết cả nhã hứng ngắm hoa của bổn bảo bảo.
Bọn nô tài của Liên Hoa liền nhanh chóng cõng chủ tử của mình rời khỏi Phổ Yên điện của Tử Du. Còn cô thì buồn chán trở về phòng tiếp tục ngắm hoa bên cửa sổ suy nghĩ về chuyện nhân sinh.
" Đúng là hoa đẹp hoa rơi hoa cũng tàn. Tình thắm tình nồng tình vẫn tan " Lòng người là thứ không thể biết trước nó luôn vô định. Không có tâm sẽ không thể động tâm cũng sẽ không bị phản bội.
" Kí chủ à đâu phải cứ yêu là sẽ phải chia xa đâu " Bình thường kí chủ nhà nó rất lạc quan yêu đời.Nhưng nói đến chuyện tình cảm thì sẽ rất tiêu cực. Bổn hệ thống không biết làm gì để thay đổi suy nghĩ tiêu cực đó của kí chủ cả.
Những cánh hoa bên ngoài vẫn chao liệng trong gió nhưng nó đâu biết lòng người ngắm hoa đang phiền muộn. Những cánh hóa như những đứa trẻ mới lớn muốn rời xa vòng tay của người thân.
Nhưng lại không hề biết thế giới ngoài kia luôn tràn ngập nguy hiểm và không hề tươi đẹp như trong tưởng tượng. Những cánh hoa xinh đẹp rơi xuống đất và héo mòn giống như niềm tin nhiệt huyết của những đứa trẻ con vậy.
" Những thứ không thể nắm chắc thì ta sẽ không quan tâm. Bất chấp tất cả để cho người khác cơ hội làm tổn thương mình khác nào tự đi tìm đường chết còn sướng hơn! " Mọi thứ xung quanh bổn bảo bảo đều phải nắm chắc mới làm. Nên không thể biết trước thì cớ sao phải liều mình.
" Haiz không thèm quan tâm đến cái đồ cố chấp như kí chủ nữa " Bổn hệ thống phải đi tìm hệ thống nhà bên tâm sự để bình tĩnh đây.
Đang ảo não Tử Du bỗng dưng phát hiện trong vườn của tòa cung điện này có rất nhiều thảo dược quý mà trong một cuốn sách cô đã từng đọc qua. Thế là Tư Du xoắn tay áo nhảy qua cửa sổ bắt đầu đi hái thảo dược trong vườn tìm niềm vui. Thảo dược cô tìm được chữa bệnh cũng có mà độc dược cũng có nên cô sành tỉ mỉ gói chúng vào một chiếc khăn tay nhỏ.
Tử Du sai người đến thái y viện của Ma cung mượn về vô số đồ dùng để chế biến thảo dược. Và cô vô tình tìm được một cuốn sách " Vạn độc chi thư " ở trong kho sách của thái y viện.
Thế là Tử Du bắt đầu chìm đắm vào y học không thèm quan tâm tới nhiệm vụ nữa. Cô lúc nào cũng ở trong phòng đóng cửa bào chế thuốc không ra ngoài.Thức ăn đưa tới thù được đặt ngoài cửa.