- "Sau đó cậu đã nghĩ cô gái cầm Phượng Dương Thê kia là người yêu tôi?"
Phi Vũ lúc này chỉ biết gật đầu. Thì ra hôm đó là cậu đã cứu sai người dẫn đến để Dương Tư Thần phải rơi vào hoàn cảnh đi cưới người không yêu mình, cũng may hai người chưa đăng ký kết hôn nếu không thì e là bây giờ tài sản của Dương gia đã trong tay Chu Linh Linh từ lâu rồi.
Phi Vũ bây giờ càng bất ngờ hơn nữa vì chính Lục Kiều Hân mới là người yêu của Dương Tư Thần. Chẳng trách trước ngày Dương Tư Thần cưới, Lục Kiều Hân đến đấm híp mắt Dương Tư Thần.
Hoàn cảnh lúc đó éo le thay là Dương Tư Thần tỉnh lại lại không nhớ ra gương mặt của Lục Kiều Hân, bây giờ hiểu lầm lại càng thêm hiểu lầm bọn họ không biết đường nào mà xử lý.
Dương Tư Thần và Phi Vũ đi về căn biệt thự dành cho mình. Bước vào trong căn biệt thự những ánh đèn sáng bắt đầu chiếu vào gương mặt của Dương Tư Thần. Phi Vũ bất giác nhìn thấy, cậu ôm miệng cười không nhặt được mồm.
Dương Tư Thần đánh ánh mắt chết chóc về phía Phi Vũ nhưng vẫn không thể làm cho cậu ta sợ như lúc ở trên xe được.
- "Dương Tư Thần công nhận mắt anh trang điểm như gấu trúc thật"
Nhìn lại một bên mắt của Dương Tư Thần vừa thâm vừa sưng, chưa có lần nào Dương Tư Thần nhục như lần này. Anh không trách cô nhưng anh cũng cũng cảm thấy như vậy là cô đã quá mạnh tay đối với anh rồi. Đấm anh ra nông nỗi này.
- "Cậu cười xong chưa"
Dương Tư Thần nhìn Phi Vũ đang cười không ngừng thì một chất giọng lạnh tanh phát ra truyền đến tai của Phi Vũ. Bây giờ không khí xung quanh đột nhiên im bặt.
Dương Tư Thần đi lên phòng của mình. Phi Vũ đi phía sau thấy Dương Tư Thần như vậy thì không còn lời nào nói, vì cậu biết hồi nãy mình đã cười trên nỗi đau của anh.
Ở Một Nơi Khác.
Lục Kiều Hân lái chiếc siêu xe đi cách xa buổi ra mắt một đoạn khá dài. Không hiểu sao đường xá lại ít người. Cô dừng xe ở gần lề đường nơi có ít bóng người nhất, một hồi cô gục đầu xuống hai tay vò đầu bứt tóc. Có thể nói tình huống hồi nãy đến với cô là quá bất ngờ đi.
Một vòng luẩn quẩn được xoay quanh Dương Tư Thần, Lục Kiều Hân bây giờ không thể không ngừng nghĩ về anh. Hành động đó của anh khiến cô cũng không thể nào hiểu nổi.
Mà khoan! hồi nãy khi anh giải thích với cô có vẻ như cô không để ý mấy về lời giải thích của anh vì chỉ biết rằng anh ta thật sự quá đáng khi đụng tay đụng chân với cô như vậy.
Suy đi nghĩ lại Lục Kiều Hân nghĩ đến lời ảnh nói. Khuôn miệng quyến rũ của cô nhẹ nhàng nói với giọng trầm thấp chỉ đủ mình cô nghe.
- "Vô lý, quá vô lý, kết hôn làm lễ đường rồi mà có thể nói là chưa đăng ký. Anh ta là đang định lừa mình lần nữa sao! Sẽ không có chuyện đó đâu. Lục Kiều nữ ta đây là ai chứ. Là người dễ để mấy người dắt mũi hay sao?"
Sau khi dừng xe tịnh tâm một hồi Lục Kiều Hân mới có thể nhẹ nhàng đưa tay lên để điều khiển bắt đầu lái xe.
Tuy vẫn có hành động lái xe nhưng thật ra tâm trí của cô bây giờ như người mất hồn không có một chút suy nghĩ nào. Phút chốc cô lái về khách sạn chỗ mình ở lúc nào không hay.
Hôm nay là ngày nghỉ cô đặc biệt dành thời gian cho buổi ra mắt sản phẩm mới, vì có thiệp mời vả lại xưa nay cô không hay quần tâm đến mỹ phẩm cho lắm nên lần này mới có hứng thú. Vậy mà lại thành ra như vậy.
Đi lên phòng khách sạn, cô đang đi thì bỗng nhiên cũng phải dừng lại vì phía trước là Lâm Hạ Thành đang đi đến.
- "Cơ trưởng Lục, sao hôm nay chị về sớm vậy?"
- "Ừ"
- "Cũng chưa muộn lắm, chị đã ăn gì chưa? Hay là đi ăn cùng em"
- "Không đói"
- "Nếu không thì đi ăn nhẹ một chút gì đấy cũng được"
- "Tôi không đói"
- "Cơ trưởng Lục. Hôm nay chị làm sao vậy?
- "Tôi đã bảo không ăn là không ăn rồi"
Lục Kiều Hân nhíu mày đánh ánh mắt về phía Lâm Hạ Thành đang đứng, cũng không phải là lần đầu tiên tính cách cô đối với Lâm Hạ Thành cọc cằn, nhưng sự việc lần này cô cô hành xử như vậy quả thật là không có lý do.
Chưa kịp để Lâm Hạ Thành nói lại câu nào thì Lục Kiều Hân vội đi nhanh lại phòng mình mà đóng cửa. Lâm Hạ Thành chỉ biết nhìn theo bóng lưng của Lục Kiều Hân.
Nghĩ đi nghĩ lại vẫn không biết lý do vì sao mà khiến cô phải bực tức như vậy, Lâm Hạ Thành nghĩ: Chẳng lẽ bản thân không đáng tin tưởng để cho Lục Kiều Hân sẵn sàng giải bài tâm lý của mình.
Đáng lẽ hôm nay là một ngày để cho cô xả stress nhưng lại là ngày làm cho cô có tâm trạng tệ hơn lúc ban đầu. Giá như mà hôm nay cô không đi thì có khi mọi chuyện như vậy đã không diễn ra.