Mục lục
Đưa Cơ Trưởng Về Làm Vị Hôn Thê - Lục Kiều Hân (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô hốt hoảng vội vàng giải thích cho tên đàn ông kia biết sự thật....

- "Tôi không phải người được đưa đến, tôi không phải người được đưa đến...Đây là phòng khách sạn mà tôi thuê, nếu không tin có thể đi hỏi lễ tân, tôi cũng không biết anh là ai, tại sao anh lại có mặt trong phòng tôi....Anh cần bao nhiêu tiền tôi cũng đưa cho anh hết, mong anh tha cho tôi lần này"

Lục Kiều Hân nói rất nhanh lại còn nói lắp, cô chỉ sợ chưa kịp giải thích thì đã bị anh ta làm bậy, đứng trước thế lực mạnh hơn mình cô chỉ còn cách hạ mình xuống nói chuyện mà thôi...!


Cô dừng lại để nghe câu trả lời từ hắn ta nhưng có lẽ e là hắn ta nghe như nước đổ đầu vịt, có khi còn không hiểu cô đang nói cái quái gì, anh chỉ biết rằng bây giờ cơ thể anh thật sự rất khó chịu, không thể chịu nổi nữa...

Dương Tư Thần vốn chơi hoa toàn chọn bông cao để hái nhưng bây giờ đến anh cũng không còn tâm trí để chọn lựa nữa rồi, rất nóng....nóng..!

- "Thả ra, mau buông ra...tôi xin anh, bao...ưm~"

Lục Kiều Hân la lớn vùng vẫy trong tuyệt vọng, đang định hỏi anh ta lần nữa là cần bao nhiêu tiền thì sẽ đưa, bao nhiêu cũng được hết..! nhưng chưa nói kịp đã bị bờ môi nóng rát kia chặn lại mà hưởng thụ vị ngọt, thân cô là cành vàng lá ngọc đã thế tính cách mạnh mẽ chưa có ai là cô sợ hãi nhưng bây giờ không hiểu sao cô lại yếu đuối đến vậy khi bị anh khống chế.

- "Ưm..."

Căn phòng tĩnh lặng trong màn đêm, còn cô thì vẫn lấy chân vùng vẫy đạp, tay không ngừng cố gắng cào cấu vào tay anh nhưng tiếc là không đủ thực để hề hứng gì đến anh.

Sau khi vùng vẫy một hồi thì sức lực của cô đã giảm đi rất nhiều, mà cũng do một phần nụ hôn kia đã hút đi bao dưỡng khí, đầu lưỡi anh tiến vào ngăn chặn âm thanh từ trong cổ họng cô phát ra, bây giờ cô chỉ thấy khó thở.

Dương Tư Thần tuy đang không được tỉnh táo nhưng các hành động của anh rất điêu luyện, như một thói quen hàng ngày của anh đã làm, sau khi anh xác định được con mồi trước mặt đã không thể phản kháng anh mới lưu luyến thả bờ môi kia ra.

Lục Kiều Hân liên tục thở để thấy hơi, suýt chút nữa thì cô đã không thấy được mặt trời ngày mai rồi, ngực cô phập phồng để thấy hơi vào phổi, cô quên béng mất là mình không hề mặc áo ngực còn liên tục cọ sát với thân thể người đàn ông kia.

Trên người cô bây giờ như viên ngọc sáng chói trong màn đêm đen, thân thể vô cùng quyến rũ anh, cộng thêm mùi hương sữa tắm trên người thật sự dịu nhẹ lan toả khiến tinh thần con người ta thư thái, hơi thở cô phả vào khuôn mặt anh như mèo con trước con ác ma hung ác.

Bây giờ Dương Tư Thần mới lấy tay cởi bộ âu phục trên người ra hết, tuy đang trong màn đêm nhưng cô vẫn cảm nhận được hành động anh đang làm vả lại còn cảm nhận rất rõ là anh đang cởi đồ của bản thân ra.

- "Đừng đừng đừng, cầu xin anh mau dừng lại, dừng lại đi...không được!"

Lục Kiều Hân lắc đầu liên tục, cô phải cố hết sức còn lại mới có thể phát ra những lời lúc nãy nhưng đáng tiếc là người kia vẫn hành động như không nghe thấy gì. Đúng thật là vậy...! bây giờ âm thanh phát ra vang vảng bên tai anh chỉ là tiếng ù ù, anh chỉ biết hiện giờ bản thân đang rất cần được giải thoát để ăn chọn cô vào bụng.

Mùi hương cơ thể cô lại càng tăng thêm phần hấp dẫn hơn đối với con ác ma như anh, cô lẩn tránh anh nhưng bàn tay anh lại kéo lại, anh bắt đầu hôn sâu cô, bắt đầu khống chế cô, cô không ngừng cào cấu vào người của anh nhưng lại bị bàn tay anh cầm lấy đôi tay nõn nà của cô mà siết lại.

Sức khoẻ của anh rất mạnh mẽ chỉ cần dùng lực bình thường cũng đủ làm cô đau đớn đến tê dại rồi, cô nghĩ đến việc mình là thiên kim tiểu thư cao quý lại bị mất lần đầu ngàn vàng ở trong hoàn cảnh này, đã thế còn là tên lưu manh như anh.

Nếu câu chuyện của cô bị ai biết thì sẽ không còn chỗ nào mà chui xuống, nghĩ đến đó cô vì tức mà chảy ra nước mắt, ánh mắt cô vẫn quyết liệt và kiên cường nhưng sợ là sẽ không được bao lâu.

- "Ngoan ngoãn một chút đi, nếu không tôi sẽ trừng phạt em nếu mà em không ngoan"

Dương Tư Thần sắc mặt lạnh lùng thần thái cao tại thượng như vậy...!, không cần nghĩ nhiều về cái câu nói anh vừa thốt ra hồi nãy, cũng biết dùng để cảnh báo rất nhiều loại phụ nữ trước kia nằm dưới thân anh.


Lục Kiều Hân dối óc vô cùng, chỉ ước đây là một giấc mơ, là mơ thôi...rồi sáng mai thức giấc mọi thứ sẽ quay lại lúc ban đầu, cô cũng không muốn biến thành một người phụ nữ rong chơi của ai cả, cô cũng có lòng tự trọng của bản thân, sự tôn nghiêm của chính mình.


Môi cô vẫn bị nụ hôn của anh ngăn lại tiếng nói đang muốn hét lên trong tâm can, cô thật sự mạnh mẽ lắm cơ mà..!? rất nữ cường không sợ một ai nhưng mà tại sao....


Bộ váy ngủ mầu đen của cô bây giờ đã bị sộc xệch không ít vì hồi nãy đã kháng cự thật nhiều.


_____Chào mn, mình là TG đây! mình rất thích đọc cmt truyện mà không có ai cmt hết nên rất nản luôn😿, các bạn cmt ở các chap truyện liên quan đến nộ dung truyện thôi ạ, like+vote nữa, TG chỉ xin mn điều đó thôi ạ! rất cám ơn_____

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK