Triển lãm lần này diễn ra trong ba ngày, cậu ta được phường XX mời đến, đây là một cửa hàng nổi tiếng, tuy rằng danh tiếng có chút xấu, nhưng chút ấy vẫn không là gì, hơn nữa triển lãm lần này rất lớn, cũng góp phần tuyên truyền cho cậu ta, thế là Dịch Nhiên lập tức không từ chối.
Chẳng qua là cậu ta không nghĩ tới, hôm đó đi cả một ngày, cuối cùng lại bị ông chủ phường XX oán giận, tiền cũng không muốn đưa, ý muốn chấm dứt hợp đồng.
Quả thật là khùng điên.
Trợ lý của cậu ta, kiêm cả bạn bè mắng chửi phường XX mất một lúc lâu, nói: "Tôi đã hỏi thăm rồi, bây giờ cửa hàng này muốn rút khỏi buổi triển lãm, hình như là vì đã đắc tội với một người mẫu, người mẫu này hẳn là người mới vào vòng, kết quả cậu biết rồi đấy, fan của cậu lớn hơn nhiều, thế là tên ông chủ kia ngu ngốc không nói với người ta, bất ngờ hủy phần trình diễn, ai mà ngờ sau lưng người mới này lại có người chứ..."
"Hình như vừa nãy ở hiện trường có fan ghi hình đúng không? Cậu đi xem một chút xem, tôi muốn coi thử." Dịch Nhiên nói.
Người như cậu ta đây, từ trước đến nay vẫn luôn là người không phạm ta thì ta không phạm người, bây giờ cậu ta bị mắng trước mặt mọi người, bị đối phương quái gở nói cậu ta catwalk có vấn đề, nghi ngờ tài nghệ của cậu ta, nếu như đã kết thù với phường XX thì Dịch Nhiên cũng không có sợ.
"Dẫn dắt dư luận một chút rồi đăng lên đi."
Người bạn kia cũng biết tính tình Dịch Nhiên: "Trực tiếp đăng luôn sao?"
"Trực tiếp đăng thì có nghĩa gì, phải có bước ngoặt mới hay." Dịch Nhiên nói.
...
Tề Trừng Trừng cứ khăng khăng muốn làm anh trai kim chủ, Lộ Dương không biết nên nói thế nào, ngẩng đầu nhìn Bạch tiên sinh, ý bảo anh mau quản vợ mình đi, tiền đập lên người y thật sự rất lãng phí.
"Cậu không muốn trút giận sao?" Bạch Tông Ân hỏi Lộ Dương.
Dù Lộ Dương có trưởng thành sớm, có lăn lộn ngoài xã hội hiểu được một điều nhịn chín điều lành đi nữa thì y vẫn chỉ mới mười tám tuổi mà thôi, xương cốt vẫn chưa được rèn giũa, máu vẫn còn nóng, nếu như lúc trước không phải Lilian động thủ tính hắt rượu lên người Tề Trừng thì Lộ Dương cũng sẽ không kiểu gặp chuyện bất bình rồi đập khay rượu như vậy.
Sao y có thể không muốn trút giận cho bản thân chứ?
Tại hội trường triển lãm, là Tề Trừng đứng ra, là Tề Trừng ra mặt thay y, nhưng còn y thì sao?
Lộ Dương bị một câu hỏi của Bạch tiên sinh làm cho giật mình, y nắm chặt cái nĩa trong tay, cuối cùng vẫn nói ra lời thật lòng: "Không cần thiết phải tốn nhiều tiền lên người tôi như vậy."
Uất ức như vậy, nhịn một chút là qua rồi.
Y không đáng.
Từ nhỏ đến lớn, học phí sách giáo khoa ở trường tiểu học chỉ có mấy chục đồng, mỗi lần y xin tiền ông ba sâu rượu kia là đều phải chịu qua một trận trừng phạt và bạo lực về thể xác.
Chưa một ai vì y mà tiêu nhiều tiền như vậy, chỉ để làm cho y hả giận. Lộ Dương không biết sẽ phải tốn bao nhiêu, nhưng dù sao đi nữa thì nó cũng sẽ nhiều hơn học phí những năm này.
"Em là em trai của anh, không cho phép em không cần!" Tổng tài bá đạo Tề Trừng Trừng lên tiếng.
Bạch Tông Ân: "Tụi em muốn làm thì làm đi."
"Đúng vậy, Tiểu Lộ nghe anh đi!" Bá đạo xong, Tề Trừng Trừng lập tức không tự chủ được mà mềm giọng, dỗ dành thằng nhóc: "Chúng ta thử trước một chút đi mà."
Lộ Dương cuối cùng cũng gật đầu, có loại cảm giác không biết nên nói cái gì.
Rõ ràng là ngốc bạch ngọt dùng tiền giúp y, nhưng y lại không hề có một chút yếu thế gì của một kẻ cầu xin giúp đỡ cả. Lộ Dương không cảm nhận được sự thương hại, bố thí từ đối phương, chỉ đơn giản là bạn bè bình đẳng trợ giúp lẫn nhau... thậm chí nghe từ giọng điệu của ngốc bạch ngọt, lại cứ như y mới là người quyết định vậy.
... Không hổ là Tề Trừng.
Trên bàn cơm, Tưởng Chấp cũng có chút hứng thú về đề tài này, hắn nói: "Mọi người có muốn mua một cái cửa hàng Hán phục không, hay là tự mình thành lập? Tôi cảm thấy tự mình mở thì tương đối tốt, tuy rằng trong phương diện này cũng không kiếm lời được bao nhiêu, nhưng mà anh dâu với cậu dùng nó để chơi chơi luyện tập cũng rất tốt."
Tề Trừng:???
Có chút chút mờ mịt: "Ai nói tôi muốn thành lập cửa hàng Hán phục cơ?"
"Không phải mấy cậu nói... "
"Chỉ cần Lộ Dương nổi tiếng là tốt rồi, mắc gì phải mở cửa hàng Hán phục?" Tề Trừng phản bác Husky.
Ai mà biết Tưởng Chấp vừa nghe đến "nổi tiếng" thì đột nhiên sắc mặt không đúng lắm, có chút hưng phấn, sau đó cứng rắn đổi từ chuyện của Lộ Dương sang: "Anh, không phải lần trước anh mượn cớ nói muốn đầu tư phim điện ảnh sao?"
Bạch Tông Ân: "Không phải mượn cớ." Tay rót nước trái cây cho thiếu niên.
Tề Trừng bưng nước xoài lên ừng ực hai hớp, vừa rồi cậu nói đến miệng muốn héo khô luôn rồi. Cậu phải suy nghĩ một chút xem làm sao để có thể khiến cho người bạn làm công của mình trở nên nổi tiếng mới được!
Tưởng Chấp vừa nghe xong là hai mắt lập tức sáng lấp lánh, mặt mày hớn hở muốn đi nhờ xe của anh trai, hắn có hơi thẹn thùng, che che giấu giấu nói: "Vừa vặn ở đây em còn có một chút tiền, anh, anh có đầu tư trong vòng giải trí, vậy anh có thể cho em mượn một chút được không, em cũng muốn đầu tư phim điện ảnh hoặc là phim truyền hình."
"Là cậu muốn đầu tư kiếm tiền, hay là chỉ muốn cấp tài nguyên cho Úc Thanh Thời?"
Mặc dù là câu hỏi, nhưng ai cũng biết đáp án chính là vế sau.
"Anh biết rồi mà còn hỏi, anh Thanh Thời làm việc vất vả như vậy, sao giờ em mới nghĩ ra cơ chứ?" Tưởng Chấp có chút ảo não, cảm thấy bản thân thật đần.
Anh Thanh Thời nói không cần hắn hỗ trợ, nhưng hắn lén lút giúp ở sau lưng mà.
Lần trước có vài kịch bản, anh Thanh Thời rất yêu thích hai trong số đó nên đã nỗ lực tranh thủ, nhưng cuối cùng lại đều bị hớt tay trên... anh Thanh Thời nói đây những chuyện bình thường trong giới giải trí. Anh thích kịch bản này, người ta cũng thích, không có duyên thì chính là không có duyên, không hề có chuyện thứ mình thích sẽ nhất định là của mình.
Anh Thanh Thời của hắn lý trí như vậy đấy. Nhưng Tưởng Chấp đau lòng lắm, hắn biết tất cả những công sức mà anh Thanh Thời đã bỏ ra đều đã hóa thành bọt nước, cuối cùng cũng không thể không chọn lấy một bộ không hợp ý mình mà bắt đầu quay.
Nếu như hắn là người đầu tư thì tài nguyên nào cũng đưa cho anh Thanh Thời tùy ý chọn luôn!
"Cậu chắc chắn Úc Thanh Thời nguyện ý để cậu làm thế sao?" Bạch Tông Ân hỏi đứa em trai ngu ngốc của mình.
Tưởng Chấp: "Tuy rằng anh Thanh Thời không cho... nhưng mà em lén làm là được."
"Oa. Bản lĩnh của Tiểu Chấp lớn lên rồi nha." Tề Trừng Trừng vỗ tay, ám chỉ nói: "Còn chưa đến với nhau mà Thanh Thời nói đông, cậu lại đi tây rồi. Nếu như sau này kết hôn thì chắc chắn em trai Husky sẽ là một người luôn giấu tiền riêng cho xem, gan lớn quá chừng luôn!"
Tưởng Chấp thẹn thùng cười cười: "Cám ơn lời chúc phúc của anh dâu, sau này chúng tôi nhất định sẽ kết hôn."
"..."
Đây là trọng điểm à!
Tưởng Chấp giờ mới hiểu được nghĩa ẩn dụ, hắn thăm dò nói: "Không thể so sánh như vậy chứ hả? Tôi bây giờ là đang lén giúp anh ấy."
"Nhưng cậu ấy không muốn cậu giúp như vậy." Lần này Tề Trừng trở nên nghiêm túc: "Cậu ấy đã nói qua hay chưa?"
Đã từng nói rồi..
"Vậy tôi có thể làm cái gì đây, tôi không giúp anh Thanh Thời được cái gì cả..."
Cái đồ Husky dốt nát này.
Tề Trừng biết một chút về nội dung tiểu thuyết, là góc nhìn thứ ba, trước kia cậu đã nghe đồng nghiệp nói chuyện. Nhưng mà đây là khúc mắc của Úc Thanh Thời, cậu có thể nhắc nhở Husky chút chút, nhưng không thể nói thẳng, vì đây là bí mật riêng tư của Úc Thanh Thời.
"Thanh Thời lợi hại như vậy, sẽ tự mình phát ra ánh hào quang rực rỡ, chẳng lẽ cậu không tin à?"
Tưởng Chấp như đinh đóng cột mà nói: "Đương nhiên là không rồi. Tôi tin anh ấy, anh Thanh Thời rất ưu tú, còn phải chịu khổ, không màng mệt mỏi. Nhớ khi đó quay phim tiên hiệp, đạo diễn còn nói anh Thanh Thời diễn rất có linh khí đó."
"Đúng vậy đó, cậu ấy đóng phim mệt mỏi như vậy, cậu quan tâm người ta trong đời sống sinh hoạt hằng ngày, làm bạn với cậu ấy là được rồi." Anh dâu bụng bự cuối cùng vẫn phải cho em chồng dốt nát một vài gợi ý.
Tưởng Chấp bắt đầu khoe khoang: "Bây giờ ở trong nhà, tôi vẫn luôn làm vài món ăn đơn giản, anh Thanh Thời thích ăn gì thì tôi sẽ làm cái nấy đó."
Vậy thì cậu giỏi quá nhỉ. Tề Trừng Trừng hừ hừ, ganh đua nói: "Ông xã tôi sẽ xoa bóp cho tôi, đêm khuya đi vệ sinh là anh ấy sẽ ôm tôi, lại còn dỗ tôi ngủ, kể chuyện xưa cho tôi nữa."
"..." Tưởng Chấp: Tại hạ thua rồi.
Người làm công cô đơn lẻ bóng - Lộ Dương:...
Bữa cơm này ăn lâu như vậy, cuối cùng cũng kết thúc xong, Tề Trừng có loại cảm giác trống rỗng kỳ lạ, có lẽ là do thời gian ăn hơi dài, dẫn đến việc cậu có hơi hơi chưa no, nhưng mà Tề Trừng Trừng quyết định không ăn gì thêm nữa, dành bụng để tối ăn.
Bác sĩ nói cậu tốt nhất là vẫn nên duy trì cân nặng khỏe mạnh, thai nhi không cần phải quá lớn, sợ sẽ khiến cơ thể thêm nặng nề. Tề Trừng nghe lời bác sĩ vô cùng.
"Đóng gói một phần Tart Trứng." Bạch Tông Ân nói.
Tề Trừng không tự chủ được mà liếm miệng, ui ui ui thèm quá đi.
"Là mua cho chú Quyền ạ?" Tề Trừng Trừng hỏi.
Bạch Tông Ân thấy bộ dáng ngong ngóng thèm thuồng của thiếu niên, vươn tay xoa đầu cậu rồi nói: "Trừng Trừng có thể ăn một cái."
!!!!
Ông xã tuyệt vời quá.
Nhóc Đói Cơm nhào tới, cao hứng hôn lên má ông xã.
Bạch Tông Ân đỡ lấy eo của thiếu niên.
Trở lại đã chạng vạng tối, tuy nhiên bây giờ mùa hè, ánh chiều tà hạ xuống nên trời vẫn còn rất sáng, đã rời xa nội thành, bọn họ trở lại biệt thự an dưỡng, gió thổi qua mặt sông, thời tiết khô nóng của mùa hè cũng chẳng còn là bao.
Tề Trừng ở trên xe ăn một cái bánh Tart trứng, miệng nhỏ gặm gặm. Tart trứng mới ra lò xốp xốp giòn giòn, cắn xuống một miếng, mùi trứng sữa thơm lừng xen lẫn với vị mứt việt quất mang đến cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái.
Thêm cái nữa thôi!
Về đến nhà, chú Quyền cuối cùng cũng buông lỏng trái tim treo lơ lửng cả một ngày, ông cười cười nói: "Nhìn mặt mấy đứa là chú biết ngay hôm nay chơi vui vẻ lắm đúng không?"
Bởi vì Tề Trừng đã ăn Tart trứng, và cũng bởi vì đã quên béng mất tiêu... chuyện sáng nay cậu còn rất bực bội, nhưng cậu với Lộ Dương đã quằn quại một lúc nên chuyện đó cũng không được đặt ở trong lòng nữa.
Cậu rất có lòng tin với tiền, với tiểu đồng bọn của mình.
Còn Lộ Dương thì có bạn bè giúp đỡ nên cũng không thèm đặt những người ngoài kia vào mắt.
"Mấy đứa đi rửa tay đi, chút nữa rồi ăn cơm." Chú Quyền nói.
Bầu không khí trong nhà rất tốt, mọi người ai cũng cảm thấy chuyện sáng nay chỉ là việc nhỏ, giải quyết xong là xong, không đáng để quan tâm. Nhưng không ngờ ở trên mạng, dưa liên quan đến phường XX càng ngày càng nhiều. Ban đầu là mấy video, lại thêm thảo luận giữa vòng Hán phục, tin tức cứ vậy mà chậm rãi leo lên top 1 hotseach.
#phường XX bị tư bản ép rút khỏi triển lãm#
Trong video là một người đàn ông trung niên đang chỉ huy công nhân dọn dẹp đồ đạc của phường XX, nói là bây giờ không cho xếp ở đây nữa, rất nhanh sau đó ông chủ phường XX đã xuất hiện.
Hình như người này đã cầu xin, nói là không thể cho thêm một cơ hội nữa sao.
[Anh tự mình dọn hay là chúng tôi cho người dọn đây? Trước trưa nay nhất định phải sạch sẽ.]
Mặt người phụ trách tối sầm lại, thái độ rất cứng rắn. Đoạn video này vừa đăng lên đã lập tức khơi dậy sự chú ý trong giới Hán phục, bọn họ phán đoán theo bản năng, sau lưng người phụ trách có tư bản, phường XX là cửa hàng lớn như vậy, đã nhiều lần xin tha như thế, thật đáng thương quá đi.
Cái hội triển lãm này cũng quá bắt nạt người khác rồi.
Có người lên mạng phê phán hội triển lãm, yêu cầu người phụ trách xin lỗi, đưa ra một lời giải thích.
Lúc này, tin tức vẫn còn chưa lên hot search Weibo, tranh cãi mới chỉ diễn ra trong vòng Hán phục, vẫn còn chờ thảo luận trên mạng, yếu tố thật sự đẩy chuyện lên hot search là phường XX đăng vài dòng mơ hồ không rõ lên Weibo, giọng điệu đáng thương, lôi kéo sự thương cảm từ người khác.
Giải thích rằng lúc trước là muốn tham gia triển lãm ba ngày, đã ký hợp đồng xong xuôi, chỉ vì chút chuyện nhỏ, đắc tội người khác nên mới bị khai trừ, thời gian gấp gáp, trưa hôm đó đã phải chuyển ngay ra ngoài, thật sự không có cách nào bla bla... Sau này cũng không thể tham gia các triển lãm văn hóa do truyền thông Tiêm Nhĩ tổ chức, hi vọng những bạn yêu thích Hán phục có thể thông cảm, chủ cửa hàng cũng không còn cách nào, đáng thương đáng thương.
Blog chính thức của cửa hàng đăng bài lên, từ đó cũng chứng minh rằng đoạn video kia là thật, độ tranh cãi càng lúc càng nóng. Mọi người đều cảm thấy đây chính là tư bản ỷ thế bắt nạt người, chút việc nhỏ mà cũng trực tiếp đuổi người là quá đáng.
Cư dân mạng xôn xao, mọi người tất nhiên đều tỏ vẻ đồng tình với chủ cửa hàng Hán phục, dù sao thì đây cũng là bên yếu thế bị bắt nạt.
Ông chủ phường XX không nuốt trôi cục tức này, nhưng hắn ta không thể sánh được với Tiêm Nhĩ, lấy trứng chọi đá. Khi hắn ta biết được dư luận đều đang đứng ở phía mình thì lại cảm thấy, nếu đã đắc tội với Tiêm Nhĩ rồi thì không bằng bây giờ bán thảm cầu thương hại một phen, nhân cơ hội đó tiếp thị luôn một lượt.
Buôn buôn bán bán, kiếm tiền là được.
Dưới bài đăng có rất nhiều fan nói: Quá tức giận, tức giận đến mức tôi phải lập tức đặt lấy hai mẫu mới đây. Mua mua Hán phục xinh đẹp, ủng hộ ủng hộ, loại công ty ỷ thế hiếp người như vậy, chúng ta cũng không ưa gì, dù sao thì tôi cũng là fan của phường XX, mua mua mua.
Hot search này càng ngày càng cao lên, ngoài trừ giới Hán phục, có người qua đường còn hiếu kỳ hỏi: Là chuyện nhỏ thì sao phải giấu? Nếu như đến mức bị kéo đen không hợp tác nữa thì không hẳn là việc nhỏ đâu nhỉ?
Cảm xúc fan của cửa hàng lập tức tăng vọt, trực tiếp diss bình luận của người qua đường: Tinh thần nhà tư bản đấy à? Bây giờ đến cả người bị hại cũng phải hoàn mỹ nữa hả? Tư bản ỷ thế hiếp người thì làm cách nào bây giờ? Ai mà biết được cái công ty Tiêm Nhĩ này chứ, tức chết tôi rồi! tôi phải đi báo cáo!
Ông chủ phường XX nhìn hot search đang càng ngày càng cao, tất cả đều là ủng hộ cửa hàng của bọn họ, như vậy đây không phải là đang giúp bọn họ tuyên truyền miễn phí luôn sao, lượng tiêu thụ trên mạng tăng vọt, đúng là trong cái rủi có cái may mà.
Đang vui vẻ, bỗng nhiên hắn ta nghĩ đến bài viết tuyên truyền cho Lộ Dương kia, không nhìn thì thôi chứ vừa nhìn là đã thấy phiền, động tay gỡ bài viết ra khỏi blog. Tuy rằng không cói rõ gì, nhưng lại âm thầm đăng thêm một bài nữa: Hợp tác không nổi [đáng thương]
Có người lập tức xâu chuỗi mọi chuyện lại, phường XX bị cho rút đi là bởi vì người mẫu này đúng không?
Mà người mới tên Lộ Dương này, trên mạng không có một chút thông tin gì, đào nửa ngày cũng không ra.
...
Tối hôm nay bọn họ ăn bánh kếp, gỏi chay, thịt dưa chua và cháo đậu xanh hạt kê. Bữa cơm gia đình như vậy, Tưởng Chấp luôn là người tích cực nhất.
Tề Trừng cũng ăn hai cái bánh, cùng với đó là một chén cháo.
Cơm nước xong, mọi người chuyển đến phòng khách chơi bài. Tề Trừng và ông xã một đội, cùng Tưởng Chấp và Lộ Dương, ba đội chơi đấu địa chủ, cũng không chơi tiền, chỉ chơi giấy dán.
Chú Quyền ở bên cạnh ôm cốc trà, một bên xem ti vi, một bên nhìn nhóm thanh niên chơi bài.
"Chơi thật à, không được chơi xấu đâu đó. Nếu như anh dâu thua thì... anh, em dán cậu ấy thật sao?" Tưởng Chấp hỏi.
Tề Trừng Trừng rất có khí phách mà nói trước tiên: "Đương nhiên là chơi thật rồi, tôi cũng không phải là kiểu người không chơi được đâu." Khí phách nói xong, ai đó lại lập tức nằm bẹp lên đùi ông xã, nhỏ giọng nói: "Ông xã ơi, chúng ta có thể thắng mà đúng không?"
Bạch Tông Ân sờ sờ mái tóc mềm mại của thiếu niên, gật đầu một cái.
Tưởng Chấp:...
Tự nhiên thấy nguy hiểm quá, nhưng hắn lại nghĩ, tên nhóc Lộ Dương này đứng cuối cùng, tờ giấy dán này cũng không chắc chắn một trăm phần trăm đều là hắn, biết đâu hắn và Lộ Dương liên thủ, không chừng còn có thể thắng anh dâu, có thể dán giấy lên mặt cậu...
Khà khà khà.
Vui ghê á.
"Không thành vấn đề, vậy bắt đầu nhé?"
Lộ Dương gật đầu, không có ý kiến. Tề Trừng cũng tự tin nắm chắc trong tay, cũng đã lên kế hoạch sẽ dán lên chỗ nào của Husky, dán xong rồi nhất định phải lén chụp vài tấm rồi gửi cho anh Thanh Thời mới được.
Ha ha ha!
Ngày mai còn phải kể cho Tiểu Chính Thái nữa, để cho nhóc biết ai mới là người có phong độ đại ca!
Bầu không khí nhất thời trở nên kỳ quái như vậy, thoạt nhìn cứ "đằng đằng sát khí". Mọi người chơi vòng thứ nhất, Tề Trừng ngồi trên đệm, dựa lưng vào chân ông xã, chậm rãi xếp bài trong tay.
Gay rồi.
Bài như thế này...
"Ông xã, ba là to nhất hay nhỏ nhất vậy? Em có ba cái lận này." Tề Trừng Trừng nhỏ giọng hỏi.
Sau đó, cậu lập tức nghe thấy trên đầu truyền đến tiếng cười khẽ của ông xã, cái đầu xoăn xoăn bị vỗ xuống. Tề Trừng tức khắc nghe ra được ý cười của ông xã, cậu quay phắt đầu sang, quả nhiên thấy Husky đang mừng thầm.
Chết tiệt!
Cậu lỡ miệng mất rồi.
Tưởng Chấp "dối trá" nói: "Anh dâu, cái này tôi biết này, trong đấu địa chủ, ba là nhỏ nhất."
Lại còn tận ba cái. Ha ha ha ha.
"Chúng ta là địa chủ." Bạch Tông Ân nhìn đứa em trai đang đắc ý kia, lật bài.
Bài của Tưởng Chấp khá tốt, nhưng chỉ có mỗi con bốn cơ là không có, tuy nhiên cũng không sao, ổn định liên thủ với Lộ Dương một chút là được. Thế là hắn nháy nháy mắt với Lộ Dương.
Lộ Dương: "..."
Lá bài tẩy được lấy ra.
"!!!! Oa! Ông xã, ở dưới còn có một con ba nữa kìa!"
Tề Trừng siêu cấp cao hứng, đây là cái vận may tuyệt thế gì thế này, vốn dĩ bài cậu rất bình thường, thậm chí còn có chút không ổn, nhưng bây giờ nhờ một lá bài tẩy mà tất cả đều có thể dùng đến rồi!
Lần này đến lượt Tưởng Chấp:...
Hắn lập tức quay đầu nhìn chăm chú Lộ Dương: "Hai ta là nông dân, phải liên thủ để đấu địa chủ, cậu đừng có thả nước."
"Không phải bảo là chơi nghiêm túc à?"
"Đúng đúng đúng, là chơi nghiêm túc." Tưởng Chấp rất vui mừng vỗ vai một nông dân nhỏ khác.
Xem như là đã hợp tác thành công.
Bài của Tề Trừng trở nên tốt hơn, còn có được chỗ dựa là ông xã, nên cậu vô cùng hung hăng mà hừ hừ, nói: "Mấy cậu tuyệt đối đừng có nhường tôi, xuất ra thực lực hết đi." Sau đó lại cao hứng ném ra đôi bốn.
"Ông xã, bây giờ chúng ta đánh cái này trước, sau đó lại đánh cái này, thuận lợi vô cùng luôn!" Tề Trừng Trừng tràn đầy tự tin lên kế hoạch, một vẻ "thắng lợi đã nằm chắc trong tay chúng ta".
Bạch Tông Ân:... Trừng Trừng ngốc này.
Ván này đánh rất kịch liệt, bài của Tưởng Chấp cũng rất tốt, làm cho kế hoạch ban đầu của Tề Trừng rối búa xua. Bài trong tay của mọi người càng ngày càng ít, Tề Trừng bắt đầu cuống lên, dán vào ông xã mà làm nũng để ông xã mau cứu cậu.
Cuối cùng Tề Trừng thắng hiểm.
Ván thứ hai thì Lộ Dương thắng, địa chủ là Tưởng Chấp.
Ván thứ ba Tề Trừng thắng, cậu là địa chủ.
...
Cứ như vậy, trên mặt Tưởng Chấp là có nhiều giấy dán nhất, Lộ Dương cũng có, trên mặt Tề Trừng có một cái, là Lộ Dương thắng cậu.
"Không chơi nữa." Tưởng Chấp thổi thổi tờ giấy trên mặt nói.
Tề Trừng vẫn chưa thỏa mãn, không che giấu được vui sướng mà nói: "Được rồi, ngày mai chúng ta chơi nữa."
Sau đó còn một mực khăng khăng phải lôi kéo Husky chụp ảnh chung, Tưởng Chấp cũng không có ngại ngùng gì, hắn chơi được một trận sảng khoái, tuy rằng là người thua nhiều nhất nhưng dù sao mọi người vui vẻ là được rồi.
Ba người cùng chụp ảnh chung.
Đại Bạch Trừng: [ [ảnh] Tụi tui chơi đấu địa chủ, người nào đó thua nhiều nhất nè, trên mặt dán đến không còn chỗ nào luôn.]
"Anh dâu, cậu đăng lên vòng bạn bè sao? Người đẹp trai như tôi đây, cho dù có bị giấy dán toàn bộ mặt đi nữa thì cũng rất đẹp trai đó, tôi không sợ đâu." Tưởng Chấp nói.
Tề Trừng lắc lắc điện thoại di động nói: "Không có nha, tôi gửi cho anh Thanh Thời á."
!!!
Mới giây trước còn là một Tưởng Chấp "thua cuộc nhưng vẫn rất đẹp trai", giây tiếp theo đã lập tức đưa tay dỡ hết giấy dán xuống: "Anh dâu, cậu mau gỡ tin nhắn đi, hình tượng của tôi không còn nữa rồi."
Hắn vốn dĩ nhỏ tuổi hơn anh Thanh Thời, mỗi lần ở trước mặt anh Thanh Thời là hắn đều phải duy trì sự ổn trọng, sợ anh Thanh Thời cảm thấy hắn trẻ con, rồi từ đó mà coi hắn như là em trai, thế thì còn cọ xát ra tình yêu rực cháy kiểu gì được nữa!
"Nhưng mà Thanh Thời khen cậu đẹp trai." Tề Trừng đưa điện thoại di động qua.
"Thật hay giả thế? Như vậy mà cũng đẹp sao."
Husky không tin. Cuối cùng nhìn thấy...
Úc Thanh Thời: [Thua mà còn cười vui vẻ như vậy, rất đẹp trai.]
"!!! Anh Thanh Thời thật sự khen tôi đẹp trai này." Tưởng Chấp ôm lấy điện thoại di động, hai mắt sáng lấp lánh, trông vô cùng vui vẻ.
Anh dâu nào đó giấu công danh của mình, mềm oặt dựa vào ông xã, cảm thấy bản thân thật là vĩ đại.
Bộ truyện "Ánh sao nơi sâu xa là niên hạ" này, Tề Trừng mới nghe đồng nghiệp kể lại, có thể là chỉ nhớ đại khái, nhớ được vài yếu tố quan trọng trong cốt truyện. Úc Thanh Thời là nam chính thụ, hoàn cảnh lớn lên tạo nên tính cách. Y thích Tưởng Chấp, tuyệt đối không phải là vì sự chăm sóc thận trọng của Tưởng Chấp.
Tưởng Chấp như ánh mặt trời vậy, hắn lạc quan vui vẻ, đôi khi cũng có chút trẻ con, nhưng tình yêu của hắn rất mộc mạc và đơn thuần, toàn tâm toàn ý, đánh động được Úc Thanh Thời. Cho nên ở phần sau của tiểu thuyết, Triệu Thiến dùng quan hệ, hại cho sự nghiệp của Úc Thanh Thời rơi thảm hại, con đường phía trước tối tăm, thế nhưng Úc Thanh Thời lại chưa bao giờ có ý nghĩ từ bỏ đoạn tình cảm này với hắn.
"Anh Thanh Thời nhà cậu cũng biết bao che khuyết điểm lắm." Tề Trừng Trừng nhìn Husky thối đang đắc ý, thôi thì cứ coi như cho kẻ thua một chút bồi thường vậy.
Tưởng Chấp ôm điện thoại di động, cao hứng nói: "Thật không ngờ anh Thanh Thời vẫn quan tâm đến mình."
Phí lời, nếu không phải có thiện cảm với hắn thì Úc Thanh Thời còn lâu mới chuyển đến ở chung.
"Mau trả điện thoại là cho tôi, tôi xem xem Thanh Thời có nhắn gì không." Tề Trừng muốn lấy lại điện thoại của mình.
Tưởng Chấp: "Lát nữa, cái tấm chụp màn hình kia, anh dâu, cậu có thể gửi cho tôi được không?"
Husky chỉ có chút tiền đồ đó thôi đấy.
"Được rồi..." Tề Trừng mở điện thoại di động ra, thấy Úc Thanh Thời mới vừa gửi một tin nhắn đến, mở đầu là "Lộ" gì đó, còn phía sau thì không thấy.
Tưởng Chấp đã tiến lại gần từ lâu, lập tức nhìn thấy tin nhắn kia từ anh Thanh Thời.
[Người bên trái là Lộ Dương sao? Cậu ấy lên hot search Weibo, bị người ta lợi dụng.]
Úc Thanh Thời không giải thích toàn bộ, nhưng thân là ở trong vòng giải trí, cùng với hoàn cảnh sinh hoạt từ nhỏ, khiến cho y rất nhanh đã nhìn ra bản chất sự việc từ mấy bài viết đang nóng hổi trên mạng.
Lộ Dương nghe ngốc bạch ngọt gọi họ của mình, tuy rằng đã thu lại nhưng cũng đoán ra được chút chút.
"Có phải là có tin gì xấu về em không?"
"Trên mạng có chuyện gì sao? Ông chủ Hán phục kia trả đũa em à?"
Vốn dĩ Tề Trừng muốn tự mình đi xem xem, nếu như không nghiêm trọng, cũng không có cư dân mạng mắng Lộ Dương thì cậu sẽ nói cho y biết, nhưng không ngờ tên nhóc Lộ Dương này đã lập tức đoán được rồi.
"Tiểu Lộ bị làm sao thế? Bị ai bắt nạt sao?" Chú Quyền cũng không xem ti vi nữa, đi tới dò hỏi.
Tưởng Chấp nói qua chuyện hồi sáng cho ông, tay thì đăng nhập vào tài khoản Weibo của mình để tìm hiểu tình hình. Chú Quyền nghe xong thì cau mày nói: "Sao mà ông chủ này lại không biết giữ chữ tín vậy chứ? Hắn ta lên mạng nói Tiểu Lộ sao, trả đũa là có ý gì?"
"Chú Quyền, chuyện nhỏ thôi ạ, sẽ không ảnh hưởng đến con." Lộ Dương mở miệng nói, sợ chú Quyền bận tâm sốt ruột thay y.
Chú Quyền không hiểu được mấy thuật ngữ internet, nhưng ông biết Tiểu Lộ là một đứa nhỏ ngoan, lúc này mình cũng không giúp được gì nên cũng không chen vào nữa, đi vào phòng bếp nấu chút đồ, Tiểu Trừng quan tâm bạn mình như vậy, Tông Ân và Tiểu Tưởng vẫn ở đó, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì lớn.
"Anh, lòi đâu ra một tên Dịch Nhiên nữa thế này, tên chủ cửa hàng kia lại còn như trà xanh nữa chứ." Tưởng Chấp đã xem xong hai cái hot search.
Cái thứ nhất #phường XX bị tư bản ép dọn quầy #
Cái thứ hai # Lộ Dương cướp vị trí của Dịch Nhiên#
Hai tiếng trước, cái thứ hai cũng đã leo lên vị trí hot search, theo ngay phía sau, cũng có liên quan đến cái thứ nhất. Có một blogger Hán phục viết một bài viết rất dài, tóm tắt lại đơn giản rằng Lộ Dương là người mới, muốn nổi tiếng ngay khi vừa ra mắt, chụp với phường XX vài bộ ảnh tuyên truyền. Sau đó, người này còn đăng những bài tuyên truyền này lên.
Trình tự thời gian lúc sau chính là buổi trình diễn Hán phục tại Ma Đô, phường XX xác định người mẫu là Dịch Nhiên, kết quả người mới Lộ Dương lại muốn đi lên trình diễn, ông chủ không đồng ý, thế là Lộ Dương uy hiếp nói mình có người chống lưng, ông chủ cũng không coi đó là chuyện to tát gì nên vẫn kiên định để Dịch Nhiên biểu diễn.
Cuối cùng là dẫn đến kết quả như bây giờ. Sau lưng người mới Lộ Dương này là truyền thông văn hóa Tiêm Nhĩ, chọc giận Lộ Dương nên Tiêm Nhĩ trực tiếp kéo đen phường XX, sau này sẽ không hợp tác nữa.
Chuyện chính là như vậy.
Bình luận dưới bài viết đều là phẫn nộ sục sôi, ra vẻ công lý mà mắng nhiếc Lộ Dương, thương tiếc cho phường XX.
"Đây không phải là đổi trắng thay đen à! Cái cửa hàng Hán phục khốn... ông chủ thật không biết xấu hổ mà." Tề Trừng rất tức giận, cậu nói: "Bây giờ chúng ta lên bài giải thích, vạch trần bộ mặt thật của ông chủ khốn kiếp này!"
Bạch Tông Ân vỗ vỗ lưng thiếu niên, nói: "Có người sẽ làm cái việc chính nghĩa ấy thôi, còn hiệu quả hơn cả Lộ Dương tự mình giải thích."
???
__
Tác giả có lời muốn nói:
Tề Trừng Trừng:??? Ai cơ?
_______
Juu: Chúc các sĩ tử 2k4 thi thật tốt, lụi đâu trúng đó, đạt được kết quả như ý và đậu vào ngôi trường mình mong muốn nha. Mọi cỗ gắng và nỗ lực của mọi người sẽ được đền bù xứng đánggggggg