"... Ông xã, vậy chúng ta có mời mẹ của Tiểu Chấp cho tượng trưng không?"
Nói rõ ra thì cậu không muốn mời cho lắm, nhưng mà đã mời nhiều người như vậy rồi mà lại không mời Triệu Thiến thì lại không được hay, đặc biệt là ngay cả Triệu Trác cũng tới. Thế nhưng nếu mời Triệu Thiến rồi, lỡ đâu Tưởng Kỳ Phong cũng tới thì sao?
Tề Trừng xụ mặt, còn lâu cậu mới muốn Tưởng Kỳ Phong tới.
Bạch Tông Ân nhìn dáng vẻ của Trừng Trừng mà bật cười, thật sự chẳng có kiêng dè tí gì ở trước mặt anh cả, nghĩ gì nói nấy: "Mời tượng trưng ấy à..." Anh kéo dài giọng nói, hấp dẫn lực chú ý của bạn nhỏ nọ, làm ai đó chui vào trong lòng mình.
Bấy giờ anh mới nói: "Tưởng Kỳ Phong không có thời gian đâu, giờ ông ta vẫn đang ở nước ngoài, mình cứ mời đi."
Bạch Tông Ân nghĩ đến thật lâu trước kia, khi đó dì Triệu Thiến đối xử với anh cũng không tệ, nhưng mỗi người đều có thứ mà mình muốn bảo vệ, điều này không có gì đáng trách cả. Về phần cho dù Tưởng Kỳ Phong có rảnh rỗi ở trong nước đi nữa, thì nhiều năm như vậy rồi, dù có gặp mặt cũng sẽ giả tạo ứng phó qua loa thôi.
Chờ một lúc cho cảm xúc hoà hoãn lại, anh lại cúi đầu ôm hôn người trong lòng.
Thế giới của Trừng Trừng chỉ có trắng không có đen, cũng vì vậy mà cậu chỉ đơn thuần để tâm đến cảm xúc của anh.
Vì bữa tiệc sinh nhật một tuổi của Phạn Phạn được chuẩn bị sớm nên mọi thứ được trang hoàng rất đầy đủ, thoạt nhìn vô cùng náo nhiệt. Chú Quyền cũng mời không ít bạn bè trong đội khiêu vũ của mình, bạn trong nhóm đánh cờ Tướng, còn có cả nhà dì Trịnh và tài xế Lý nữa.
Còn bên Tề Trừng thì đương nhiên phải mời Tiểu Lộ và mọi người trong studio.
Tháng Chín ở Danh Thành vẫn rất tươi đẹp, thời tiết sáng sủa, gió thổi nhè nhẹ, không có cái nóng của mùa hè, chỉ có không khí tươi mát của mùa thu.
Sáng sớm, Tề Trừng đã bắt đầu mặc đồ đẹp cho con trai.
Tóc của Phạn Phạn vừa đen vừa dày, Tề Trừng đùa giỡn kẹp cho nhóc con một cái kẹp con heo, Phạn Phạn nhìn mình trong gương mà cười khanh khách không ngừng, giống như vô cùng hài lòng với tạo hình này của mình vậy, tay thịt cứ giơ đầu lên sờ sờ, miệng thì cười toe toét với ba nhỏ.
"Con là bé gái đó hả? Coi con vui chưa kìa." Tề Trừng hỏi.
Phạn Phạn lại giở tuyệt chiêu của mình: "A da a da."
"Ha ha ha ha ha ha. Vậy hôm nay ba sẽ đeo nó cho con nha."
Tề Trừng thấy con trai vui vẻ như vậy thì cũng không tháo kẹp xuống nữa, thế nên cứ để cho nhóc mang, Phạn Phạn vui là được rồi. Sau đó cậu thay quần áo cho Nga Tử, không còn một thân đỏ rực may mắn như tiệc trăm ngày đợt trước, hôm nay nhóc con mặc đồ rất ra dáng một cậu bé.
Áo hoodie màu vàng nhạt, quần jeans dài, giày da nhỏ màu nâu, còn đeo thêm đôi vớ dài màu trắng.
"Trông xinh trai quá nha." Chỉ là trên đầu có cái kẹp con heo màu hồng thôi.
Dì Trịnh ở bên cạnh giúp đỡ, thấy Phạn Phạn hôm nay mặc đồ thì khen ngợi: "Ôi nhóc con đẹp trai." - "Tiểu Trừng à, thêm cái áo khoác cho thằng bé đi, thời tiết buổi sáng hơi se lạnh đấy."
"Dạ vâng."
Dì Trịnh cầm một cái áo khoác len màu vàng nhạt đến, Tề Trừng khoác lên cho Nga Tử, trên áo len còn có hoa và lá, xanh xanh đỏ đỏ, Phạn Phạn thích nhất là chiếc áo len này, lúc nào cũng duỗi tay túm lấy mấy bông hoa, cũng vì thế mà dì Trịnh đã may lại mấy đoá hoa này không biết bao nhiêu lần.
"Là một bé trai siêu xinh siêu đẹp trai luôn ta." Tề Trừng ngắm nghía xong thì lại chụt chụt má Nga Tử mấy cái.
Phạn Phạn một tay sờ hoa, một tay giơ lên đầu sờ cái kẹp con heo.
Sau đó vô cùng hài lòng mà gật đầu, lại cười toe cười toét.
Cả gia đình đến đó vào buổi sáng, Phạn Phạn được tới một chỗ mới nên rất tò mò, hai mắt cứ mở tròn xoe mãi. Chú Quyền lấy xe đẩy tập đi từ trên xe xuống rồi hiền hậu nói: "Nào Phạn Phạn, chúng ta đẩy xe đi dạo một vòng, ngắm nhìn chỗ ở mới nhé."
Phạn Phạn được tám tháng là đã biết đứng, nhưng nhóc con này y hệt như Tề Trừng vậy, là một con cá mắm con chính hiệu, đứng chưa được một giây đã ngồi phịch xuống đệm bò, giở thói bất động. Lúc đó chứng kiến cảnh này, Tề Trừng còn bị hốt hoảng một phen.
Sau đó, cậu mới biết được Phạn Phạn là vì lười đứng nên mới thế, đến hơn chín tháng mới chịu nghe ba dỗ dành mà bập bẹ đứng nhiều hơn, bây giờ cũng sắp đi được rồi, nhưng vẫn phải đỡ xe đẩy để luyện tập, nhóc đi từ từ nhưng rất ổn định.
Chú Quyền lại dùng filter mà khen ngợi: "Nhìn Phạn Phạn nhà ta tập đi như thế là biết ngay sau này thằng bé là một người tinh tế rồi. Cứ chậm rãi bước từng bước, đi từ từ sợ ngã."
"..." Tề Trừng rất muốn nói, Nga Tử nhà cậu chỉ đơn thuần là không thích đi bộ thôi.
Nhất định là do lúc trước cậu không ôm bầu chạy rồi, nếu không thì Phạn Phạn sẽ không lười như vậy.
Haizz...
Nơi này được xây dựng rất thoáng mát, nơi nào cũng được lát gạch men sứ chống trơn trượt. Phạn Phạn đẩy xe nhỏ tập đi cũng không sợ bị ngã. Hôm nay nhóc con cũng nể mặt mọi người lắm, vô cùng hưng phấn nhấc hai cái chân mập mạp của mình lên đi từng bước tuần tra khắp nơi. Chú Quyền và dì Trịnh đều đi xung quanh xem nhóc, Tề Trừng thì buông tay mặc kệ.
Cậu phải đi xem xem phòng bếp chuẩn bị thế nào rồi đã.
(truyện chỉ được cập nhật duy nhất tại acc WA.T.TP.AD cmj_jinju!!!)
11 giờ, khách khứa bắt đầu lục tục đến. Tưởng Chấp và Úc Thanh Thời là một trong những nhóm người đến sớm nhất, đương nhiên người tới sớm nhất vẫn là Lộ Dương. Mà lần này, Lộ Dương còn đến cùng với Lưu Tư Niên.
"Tụi em thuận đường đến thôi." Lộ Dương giải thích.
Tề Trừng: "Ò, được đó, chỗ này xa như vậy, may là có anh Lưu tiện đường. Đợi đến khi em đi thi bằng lái là tốt rồi." Sau đó cậu lại bảo hai người đừng khách sáo làm gì, thích tham quan ở đâu thì tham quan.
Một lúc lâu sau, Tề Trừng mới cảm thấy có gì đó không đúng, quay sang hỏi ông xã: "Chỗ nhà mình đến đại học Y khoa của Tiểu Lộ, rồi lại tới nơi này tiện đường lắm hả ông xã?"
"Phải xem đó là ai đã." Bạch Tông Ân nói.
Tề Trừng:???
Sao đáp án lại là xem ai? Cậu hỏi lại: "Chẳng lẽ không phải xem đường sao?" Hẳn là phải xem đi đường như thế nào mới đúng chứ?
Bạch Tông Ân nén cười, không trả lời mà nói: "Hình như Tiểu Chấp và cậu Úc tới rồi đấy."
Lực chú ý của Tề Trừng lập tức bị kéo lệch đi, không còn rối rắm việc đường đi có thuận hay không nữa. Trông Tưởng Chấp hiện tại đã có chút thay đổi, hắn trưởng thành hơn, nom rất có vẻ tổng tài bá đạo. Thậm chí Tề Trừng vừa nhìn còn bị giật mình một phen, nhưng ai ngờ khi hắn mở miệng thì vẫn là Husky như cũ.
"Anh hai, anh dâu! Cháu em đâu rồi? Phạn Phạn đâu?"
Tề Trừng:... Vẫn cứ mãi là Husky thôi.
"Cảm ơn hai người đã tới. Phạn Phạn đang tập đi ở trong phòng chơi á." Tề Trừng và Úc Thanh Thời cùng nhau nói chuyện phiếm, cả hai nói vài chuyện dạo gần đây, nhưng cũng không nói nhiều lắm vì Úc Thanh Thời rất bận rộn, bây giờ y đã vô cùng nổi tiếng rồi.
Úc Thanh Thời: "Cũng tàm tạm thôi, dạo này tôi vừa mới quay phim xong, vừa đúng thời gian sinh nhật Phạn Phạn."
"Lát nữa gặp anh rồi không biết thằng nhóc có nhận ra anh không nữa, tôi nhớ hồi trước nhóc con thích anh ôm nó lắm, mãi không buông..."
Phạn Phạn đang được Tưởng Chấp bế vào lòng rồi nâng cao, nhóc con không hề sợ một chút nào, Tề Trừng vừa đi vào đã nghe thấy tiếng cười khanh khách của con trai.
"Anh Thanh Thời, anh lại đây đi này, chơi vui lắm luôn."
Husky liền dâng bảo vật Nga Tử nhà hắn lên cho Úc Thanh Thời.
Tề Trừng:...
Phạn Phạn tròn hai mắt lấp lánh, mặt thịt vẫn còn vương ý cười tò mò nhìn Úc Thanh Thời. Nhóc con đã không còn nhớ y từ lâu rồi, dù sao thì lúc được Úc Thanh Thời bế, Phạn Phạn chỉ mới được mấy tháng tuổi. Nhưng mà việc này cũng không gây trở ngại gì cho nhóc cả, Phạn Phạn chỉ là một em bé mê cái đẹp thôi.
"A a~"
"Tru tru~"
Phạn Phạn bi bô nói chuyện với Úc Thanh Thời. Tưởng Chấp nghe thế thì bật cười, bế Phạn Phạn thấp xuống bên cạnh Úc Thanh Thời, nói: "Anh chơi với thằng bé đi, vui lắm ấy, bây giờ đã có thể nghe hiểu lời của tụi mình rồi á, nó đang chào anh đây này. Nhưng mà anh đừng có bế nó, dạo này Phạn Phạn hơi bị béo rồi..."
Tề Trừng:...
"Phì phì ~~!" Phạn Phạn nghe hiểu được, bắt đầu phì phì nước miếng khiếu nại.
Tề Trừng cũng không kịp nhắc nhở.
"Ha ha ha ha, thật sự nghe hiểu à? Khen con đó, không phải nói con xấu đâu." Husky cố gắng lừa dối Phạn Phạn.
Người ba ruột Tề Trừng đứng ở bên cạnh mắng nhiếc trong lòng.
Bởi vì cậu biết Nga Tử sẽ không dễ lừa như vậy đâu. Bình thường thì Phạn Phạn sẽ rất dễ bị lừa, nhưng riêng với những câu như Phạn Phạn là Phạn Phạn thối, Phạn Phạn không xinh trai/ không đáng yêu, hình như Phạn Phạn béo lên rồi,... Những câu này đều rất ít khi lừa được nhóc con.
Chữ béo thì không được, nhưng nếu nói là mũm mĩm thì được, hoặc bảo thịt thịt thì càng tốt.
Hình như là bởi vì ở trong nhà, mọi người thường nói chuyện với Phạn Phạn với giọng điệu của em bé, luyến láy các thức, cứ thế nên Phạn Phạn liền cảm thấy là mọi người đang khen nhóc, đang chơi với nhóc, ca ngợi nhóc.
Quả nhiên, bây giờ Phạn Phạn vẫn không mất hứng, mặt thịt trề môi.
"Không phải sẽ khóc đó chứ? Được rồi được rồi, chú đùa con thôi, Phạn Phạn nhà ta là ốm nhất..." Husky dỗ dành.
Tề Trừng hít thở không thông, thậm chí còn muốn trợn mắt lên, nghĩ thầm kiểu dụ dỗ qua loa như Tưởng Chấp mà còn có thể tìm được người yêu thì cũng đỉnh thật. Cậu còn chưa kịp mở miệng nhắc nhở thì đã thấy Úc Thanh Thời dùng khuỷu tay huých nhẹ Tưởng Chấp: "Em nói cái gì đấy, không được nói em bé ốm."
Nói rồi y giang hai tay ra: "Lại chú bế nhé, Phạn Phạn đáng yêu quá, trên đầu còn có kẹp heo con nữa này."
Từ đầu đến cuối đều không đề cập đến từ béo.
Phạn Phạn từ trong tay chú cao to đến trong lòng chú xinh đẹp, nhóc vui vẻ hẳn lên, vẻ mất hứng bĩu môi vừa rồi cũng tan thành mây khói, Husky thấy thể ở bên cạnh nói: "Phạn Phạn thông minh quá nhỉ, có phải vừa rồi con xạo chú không?"
Tề Trừng nhỏ giọng nói với ông xã: "Ông xã, Husky bảo Phạn Phạn thông minh, em thấy cậu ta cũng hơi không thông minh đấy."
"..." Bạch Tông Ân rũ mắt che giấu ý cười, đúng là Trừng Trừng ngốc nhà anh.
Đối với kiểu hacker thiên tài bảy, tám tuổi giống trong tiểu thuyết mà thiếu niên đọc, trước mắt thì trông Phạn Phạn không có điểm gì là giống vậy, nhưng nhóc con tuyệt đối sẽ không phải là đồ ngốc, mới tí tuổi đã lanh lợi như thế, biết điều gì là có lợi với mình nhất rồi.
Lần này là tiệc thôi nôi của Phạn Phạn, những vị khách được mời đến đây, trong nhà ai có con nít cũng đều dắt theo đến, trường hợp như này, mọi người ai cũng biết phải làm gì mặc gì để phối hợp với bầu không khí của chủ nhà.
Không biết có phải ảo giác hay không nhưng Tề Trừng cảm thấy, hình như những người này có hơi khách sáo với ông xã và cậu. Trước đây trong bữa tiệc ở nhà họ Vương, cậu không nhớ nhiều người lắm, nhưng vẫn biết giới thượng lưu ở Danh Thành này nghĩ như thế nào về ông xã... là một kẻ không có bản lĩnh chỉ biết ăn bám nhà họ Tưởng.
Quá khó nghe, Tề Trừng không muốn nói ra.
Nhưng hôm nay lại không giống như vậy, mọi người rất tôn trọng anh, cậu có thể nhận ra được giữa hai bên đều đang bình đẳng đối xử khách khí với nhau. Thế nên cảm giác khó chịu khi tham gia tiệc rượu trong cậu cũng không còn nữa. Tựa như khi địa vị của bạn tăng lên thì thái độ của những người bắt chuyện với bạn cũng trở nên khác hẳn vậy, không cần quá khách khí xã giao, chỉ cần thái độ của đối phương ổn là được rồi.
Vì vậy, bầu không khi của bữa tiệc hôm ấy rất vui vẻ.
"Tiểu Trừng, Phạn Phạn ở đâu thế? Dì tới thăm một chút." Triệu Thiến cũng tới.
Hôm nay Phạn Phạn là trung tâm của mọi ánh nhìn, ai đến cũng muốn nghía nhóc một cái. Nhưng tất cả mọi người đều có chừng mực, chỉ có số ít người là muốn bế một cái, hoặc muốn sờ má, sờ tay Phạn Phạn chút xíu mà thôi, còn lại hầu như là đều khen Phạn Phạn thông minh, hoạt bát đáng yêu, chẳng biết sợ người lạ.
Triệu Thiến vừa thấy Phạn Phạn thì lập tức duỗi tay muốn bế nhóc. Phạn Phạn lại tròn xoe hai mắt nhìn, ê a nói: "Xơm ~"
Có vài phu nhân nở nụ cười, trêu ghẹo nói: "Nhóc con này, thấy bọn bọn tôi cũng chẳng thèm nói thơm đâu, Phạn Phạn đây là thích Tưởng phu nhân đấy." Cũng có người hỏi thăm Tưởng phu nhân dùng nước hoa gì, mùi hương độc đáo thơm ngát, không phổ biến.
Triệu Thiến đã quen được những người này tâng bốc rồi, bà ta nở nụ cười nhàn nhã rồi dời đề tài đến nước hoa, quên cả việc bế Phạn Phạn.
Tề Trừng liền bế Phạn Phạn đi sang chỗ khác.
Giờ ăn trưa còn có hoạt động vui chơi, chẳng hạn như cắt bánh kem linh tinh.
Bầu không khí vốn dĩ đang rất tốt, nhưng Tề Trừng đột nhiên chú ý tới sắc mặt Triệu Thiến không đúng lắm, mặc dù bà ta vẫn cười, nhưng trông khác hẳn với lúc mới đến, thế là cậu nhỏ giọng hỏi: "Ông xã có chú ý thấy không? Sắc mặt của mẹ Husky kìa..."
Rặt một vẻ như có tình báo gì đấy trọng đại lắm.
Tề Trừng nghĩ linh ta linh tinh, cho rằng Triệu Thiến phát hiện bây giờ ông xã quá lợi hại, còn có người nhà họ Chu, rồi quan hệ không tồi với những người khách đến đây nữa, sợ đến khi về Triệu Thiến sẽ nói cái gì đó với Tưởng Kỳ Phong.
Bạch Tông Ân vừa nhìn đã biết trong đầu thiếu niên lại có một đoàn câu hỏi phất cờ khởi nghĩa, anh liền quay sang hỏi: "Lúc Tiểu Chấp và Úc Thanh Thời không có ở đây, dì Triệu lại vừa hay đi xuống từ trên lầu hai, em nói xem bà ấy đã nhìn thấy cái gì mà có thể biến sắc như thế?"
!!!
Cún con lén lút tỏ vẻ khiếp sợ, đè thấp giọng nói: "Không phải chứ? Hai người bọn họ ở trên đó đuu...? "
Không thể nào không thể nào không thể nào.
"Trừng Trừng."
"?"
"Em thu lại cái vẻ hâm mộ trên mặt đi." Bạch Tông Ân lại nén ý cười, ghen tị đến thế à?
Nói rõ ra thì cậu không muốn mời cho lắm, nhưng mà đã mời nhiều người như vậy rồi mà lại không mời Triệu Thiến thì lại không được hay, đặc biệt là ngay cả Triệu Trác cũng tới. Thế nhưng nếu mời Triệu Thiến rồi, lỡ đâu Tưởng Kỳ Phong cũng tới thì sao?
Tề Trừng xụ mặt, còn lâu cậu mới muốn Tưởng Kỳ Phong tới.
Bạch Tông Ân nhìn dáng vẻ của Trừng Trừng mà bật cười, thật sự chẳng có kiêng dè tí gì ở trước mặt anh cả, nghĩ gì nói nấy: "Mời tượng trưng ấy à..." Anh kéo dài giọng nói, hấp dẫn lực chú ý của bạn nhỏ nọ, làm ai đó chui vào trong lòng mình.
Bấy giờ anh mới nói: "Tưởng Kỳ Phong không có thời gian đâu, giờ ông ta vẫn đang ở nước ngoài, mình cứ mời đi."
Bạch Tông Ân nghĩ đến thật lâu trước kia, khi đó dì Triệu Thiến đối xử với anh cũng không tệ, nhưng mỗi người đều có thứ mà mình muốn bảo vệ, điều này không có gì đáng trách cả. Về phần cho dù Tưởng Kỳ Phong có rảnh rỗi ở trong nước đi nữa, thì nhiều năm như vậy rồi, dù có gặp mặt cũng sẽ giả tạo ứng phó qua loa thôi.
Chờ một lúc cho cảm xúc hoà hoãn lại, anh lại cúi đầu ôm hôn người trong lòng.
Thế giới của Trừng Trừng chỉ có trắng không có đen, cũng vì vậy mà cậu chỉ đơn thuần để tâm đến cảm xúc của anh.
Vì bữa tiệc sinh nhật một tuổi của Phạn Phạn được chuẩn bị sớm nên mọi thứ được trang hoàng rất đầy đủ, thoạt nhìn vô cùng náo nhiệt. Chú Quyền cũng mời không ít bạn bè trong đội khiêu vũ của mình, bạn trong nhóm đánh cờ Tướng, còn có cả nhà dì Trịnh và tài xế Lý nữa.
Còn bên Tề Trừng thì đương nhiên phải mời Tiểu Lộ và mọi người trong studio.
Tháng Chín ở Danh Thành vẫn rất tươi đẹp, thời tiết sáng sủa, gió thổi nhè nhẹ, không có cái nóng của mùa hè, chỉ có không khí tươi mát của mùa thu.
Sáng sớm, Tề Trừng đã bắt đầu mặc đồ đẹp cho con trai.
Tóc của Phạn Phạn vừa đen vừa dày, Tề Trừng đùa giỡn kẹp cho nhóc con một cái kẹp con heo, Phạn Phạn nhìn mình trong gương mà cười khanh khách không ngừng, giống như vô cùng hài lòng với tạo hình này của mình vậy, tay thịt cứ giơ đầu lên sờ sờ, miệng thì cười toe toét với ba nhỏ.
"Con là bé gái đó hả? Coi con vui chưa kìa." Tề Trừng hỏi.
Phạn Phạn lại giở tuyệt chiêu của mình: "A da a da."
"Ha ha ha ha ha ha. Vậy hôm nay ba sẽ đeo nó cho con nha."
Tề Trừng thấy con trai vui vẻ như vậy thì cũng không tháo kẹp xuống nữa, thế nên cứ để cho nhóc mang, Phạn Phạn vui là được rồi. Sau đó cậu thay quần áo cho Nga Tử, không còn một thân đỏ rực may mắn như tiệc trăm ngày đợt trước, hôm nay nhóc con mặc đồ rất ra dáng một cậu bé.
Áo hoodie màu vàng nhạt, quần jeans dài, giày da nhỏ màu nâu, còn đeo thêm đôi vớ dài màu trắng.
"Trông xinh trai quá nha." Chỉ là trên đầu có cái kẹp con heo màu hồng thôi.
Dì Trịnh ở bên cạnh giúp đỡ, thấy Phạn Phạn hôm nay mặc đồ thì khen ngợi: "Ôi nhóc con đẹp trai." - "Tiểu Trừng à, thêm cái áo khoác cho thằng bé đi, thời tiết buổi sáng hơi se lạnh đấy."
"Dạ vâng."
Dì Trịnh cầm một cái áo khoác len màu vàng nhạt đến, Tề Trừng khoác lên cho Nga Tử, trên áo len còn có hoa và lá, xanh xanh đỏ đỏ, Phạn Phạn thích nhất là chiếc áo len này, lúc nào cũng duỗi tay túm lấy mấy bông hoa, cũng vì thế mà dì Trịnh đã may lại mấy đoá hoa này không biết bao nhiêu lần.
"Là một bé trai siêu xinh siêu đẹp trai luôn ta." Tề Trừng ngắm nghía xong thì lại chụt chụt má Nga Tử mấy cái.
Phạn Phạn một tay sờ hoa, một tay giơ lên đầu sờ cái kẹp con heo.
Sau đó vô cùng hài lòng mà gật đầu, lại cười toe cười toét.
Cả gia đình đến đó vào buổi sáng, Phạn Phạn được tới một chỗ mới nên rất tò mò, hai mắt cứ mở tròn xoe mãi. Chú Quyền lấy xe đẩy tập đi từ trên xe xuống rồi hiền hậu nói: "Nào Phạn Phạn, chúng ta đẩy xe đi dạo một vòng, ngắm nhìn chỗ ở mới nhé."
Phạn Phạn được tám tháng là đã biết đứng, nhưng nhóc con này y hệt như Tề Trừng vậy, là một con cá mắm con chính hiệu, đứng chưa được một giây đã ngồi phịch xuống đệm bò, giở thói bất động. Lúc đó chứng kiến cảnh này, Tề Trừng còn bị hốt hoảng một phen.
Sau đó, cậu mới biết được Phạn Phạn là vì lười đứng nên mới thế, đến hơn chín tháng mới chịu nghe ba dỗ dành mà bập bẹ đứng nhiều hơn, bây giờ cũng sắp đi được rồi, nhưng vẫn phải đỡ xe đẩy để luyện tập, nhóc đi từ từ nhưng rất ổn định.
Chú Quyền lại dùng filter mà khen ngợi: "Nhìn Phạn Phạn nhà ta tập đi như thế là biết ngay sau này thằng bé là một người tinh tế rồi. Cứ chậm rãi bước từng bước, đi từ từ sợ ngã."
"..." Tề Trừng rất muốn nói, Nga Tử nhà cậu chỉ đơn thuần là không thích đi bộ thôi.
Nhất định là do lúc trước cậu không ôm bầu chạy rồi, nếu không thì Phạn Phạn sẽ không lười như vậy.
Haizz...
Nơi này được xây dựng rất thoáng mát, nơi nào cũng được lát gạch men sứ chống trơn trượt. Phạn Phạn đẩy xe nhỏ tập đi cũng không sợ bị ngã. Hôm nay nhóc con cũng nể mặt mọi người lắm, vô cùng hưng phấn nhấc hai cái chân mập mạp của mình lên đi từng bước tuần tra khắp nơi. Chú Quyền và dì Trịnh đều đi xung quanh xem nhóc, Tề Trừng thì buông tay mặc kệ.
Cậu phải đi xem xem phòng bếp chuẩn bị thế nào rồi đã.
(truyện chỉ được cập nhật duy nhất tại acc WA.T.TP.AD cmj_jinju!!!)
11 giờ, khách khứa bắt đầu lục tục đến. Tưởng Chấp và Úc Thanh Thời là một trong những nhóm người đến sớm nhất, đương nhiên người tới sớm nhất vẫn là Lộ Dương. Mà lần này, Lộ Dương còn đến cùng với Lưu Tư Niên.
"Tụi em thuận đường đến thôi." Lộ Dương giải thích.
Tề Trừng: "Ò, được đó, chỗ này xa như vậy, may là có anh Lưu tiện đường. Đợi đến khi em đi thi bằng lái là tốt rồi." Sau đó cậu lại bảo hai người đừng khách sáo làm gì, thích tham quan ở đâu thì tham quan.
Một lúc lâu sau, Tề Trừng mới cảm thấy có gì đó không đúng, quay sang hỏi ông xã: "Chỗ nhà mình đến đại học Y khoa của Tiểu Lộ, rồi lại tới nơi này tiện đường lắm hả ông xã?"
"Phải xem đó là ai đã." Bạch Tông Ân nói.
Tề Trừng:???
Sao đáp án lại là xem ai? Cậu hỏi lại: "Chẳng lẽ không phải xem đường sao?" Hẳn là phải xem đi đường như thế nào mới đúng chứ?
Bạch Tông Ân nén cười, không trả lời mà nói: "Hình như Tiểu Chấp và cậu Úc tới rồi đấy."
Lực chú ý của Tề Trừng lập tức bị kéo lệch đi, không còn rối rắm việc đường đi có thuận hay không nữa. Trông Tưởng Chấp hiện tại đã có chút thay đổi, hắn trưởng thành hơn, nom rất có vẻ tổng tài bá đạo. Thậm chí Tề Trừng vừa nhìn còn bị giật mình một phen, nhưng ai ngờ khi hắn mở miệng thì vẫn là Husky như cũ.
"Anh hai, anh dâu! Cháu em đâu rồi? Phạn Phạn đâu?"
Tề Trừng:... Vẫn cứ mãi là Husky thôi.
"Cảm ơn hai người đã tới. Phạn Phạn đang tập đi ở trong phòng chơi á." Tề Trừng và Úc Thanh Thời cùng nhau nói chuyện phiếm, cả hai nói vài chuyện dạo gần đây, nhưng cũng không nói nhiều lắm vì Úc Thanh Thời rất bận rộn, bây giờ y đã vô cùng nổi tiếng rồi.
Úc Thanh Thời: "Cũng tàm tạm thôi, dạo này tôi vừa mới quay phim xong, vừa đúng thời gian sinh nhật Phạn Phạn."
"Lát nữa gặp anh rồi không biết thằng nhóc có nhận ra anh không nữa, tôi nhớ hồi trước nhóc con thích anh ôm nó lắm, mãi không buông..."
Phạn Phạn đang được Tưởng Chấp bế vào lòng rồi nâng cao, nhóc con không hề sợ một chút nào, Tề Trừng vừa đi vào đã nghe thấy tiếng cười khanh khách của con trai.
"Anh Thanh Thời, anh lại đây đi này, chơi vui lắm luôn."
Husky liền dâng bảo vật Nga Tử nhà hắn lên cho Úc Thanh Thời.
Tề Trừng:...
Phạn Phạn tròn hai mắt lấp lánh, mặt thịt vẫn còn vương ý cười tò mò nhìn Úc Thanh Thời. Nhóc con đã không còn nhớ y từ lâu rồi, dù sao thì lúc được Úc Thanh Thời bế, Phạn Phạn chỉ mới được mấy tháng tuổi. Nhưng mà việc này cũng không gây trở ngại gì cho nhóc cả, Phạn Phạn chỉ là một em bé mê cái đẹp thôi.
"A a~"
"Tru tru~"
Phạn Phạn bi bô nói chuyện với Úc Thanh Thời. Tưởng Chấp nghe thế thì bật cười, bế Phạn Phạn thấp xuống bên cạnh Úc Thanh Thời, nói: "Anh chơi với thằng bé đi, vui lắm ấy, bây giờ đã có thể nghe hiểu lời của tụi mình rồi á, nó đang chào anh đây này. Nhưng mà anh đừng có bế nó, dạo này Phạn Phạn hơi bị béo rồi..."
Tề Trừng:...
"Phì phì ~~!" Phạn Phạn nghe hiểu được, bắt đầu phì phì nước miếng khiếu nại.
Tề Trừng cũng không kịp nhắc nhở.
"Ha ha ha ha, thật sự nghe hiểu à? Khen con đó, không phải nói con xấu đâu." Husky cố gắng lừa dối Phạn Phạn.
Người ba ruột Tề Trừng đứng ở bên cạnh mắng nhiếc trong lòng.
Bởi vì cậu biết Nga Tử sẽ không dễ lừa như vậy đâu. Bình thường thì Phạn Phạn sẽ rất dễ bị lừa, nhưng riêng với những câu như Phạn Phạn là Phạn Phạn thối, Phạn Phạn không xinh trai/ không đáng yêu, hình như Phạn Phạn béo lên rồi,... Những câu này đều rất ít khi lừa được nhóc con.
Chữ béo thì không được, nhưng nếu nói là mũm mĩm thì được, hoặc bảo thịt thịt thì càng tốt.
Hình như là bởi vì ở trong nhà, mọi người thường nói chuyện với Phạn Phạn với giọng điệu của em bé, luyến láy các thức, cứ thế nên Phạn Phạn liền cảm thấy là mọi người đang khen nhóc, đang chơi với nhóc, ca ngợi nhóc.
Quả nhiên, bây giờ Phạn Phạn vẫn không mất hứng, mặt thịt trề môi.
"Không phải sẽ khóc đó chứ? Được rồi được rồi, chú đùa con thôi, Phạn Phạn nhà ta là ốm nhất..." Husky dỗ dành.
Tề Trừng hít thở không thông, thậm chí còn muốn trợn mắt lên, nghĩ thầm kiểu dụ dỗ qua loa như Tưởng Chấp mà còn có thể tìm được người yêu thì cũng đỉnh thật. Cậu còn chưa kịp mở miệng nhắc nhở thì đã thấy Úc Thanh Thời dùng khuỷu tay huých nhẹ Tưởng Chấp: "Em nói cái gì đấy, không được nói em bé ốm."
Nói rồi y giang hai tay ra: "Lại chú bế nhé, Phạn Phạn đáng yêu quá, trên đầu còn có kẹp heo con nữa này."
Từ đầu đến cuối đều không đề cập đến từ béo.
Phạn Phạn từ trong tay chú cao to đến trong lòng chú xinh đẹp, nhóc vui vẻ hẳn lên, vẻ mất hứng bĩu môi vừa rồi cũng tan thành mây khói, Husky thấy thể ở bên cạnh nói: "Phạn Phạn thông minh quá nhỉ, có phải vừa rồi con xạo chú không?"
Tề Trừng nhỏ giọng nói với ông xã: "Ông xã, Husky bảo Phạn Phạn thông minh, em thấy cậu ta cũng hơi không thông minh đấy."
"..." Bạch Tông Ân rũ mắt che giấu ý cười, đúng là Trừng Trừng ngốc nhà anh.
Đối với kiểu hacker thiên tài bảy, tám tuổi giống trong tiểu thuyết mà thiếu niên đọc, trước mắt thì trông Phạn Phạn không có điểm gì là giống vậy, nhưng nhóc con tuyệt đối sẽ không phải là đồ ngốc, mới tí tuổi đã lanh lợi như thế, biết điều gì là có lợi với mình nhất rồi.
Lần này là tiệc thôi nôi của Phạn Phạn, những vị khách được mời đến đây, trong nhà ai có con nít cũng đều dắt theo đến, trường hợp như này, mọi người ai cũng biết phải làm gì mặc gì để phối hợp với bầu không khí của chủ nhà.
Không biết có phải ảo giác hay không nhưng Tề Trừng cảm thấy, hình như những người này có hơi khách sáo với ông xã và cậu. Trước đây trong bữa tiệc ở nhà họ Vương, cậu không nhớ nhiều người lắm, nhưng vẫn biết giới thượng lưu ở Danh Thành này nghĩ như thế nào về ông xã... là một kẻ không có bản lĩnh chỉ biết ăn bám nhà họ Tưởng.
Quá khó nghe, Tề Trừng không muốn nói ra.
Nhưng hôm nay lại không giống như vậy, mọi người rất tôn trọng anh, cậu có thể nhận ra được giữa hai bên đều đang bình đẳng đối xử khách khí với nhau. Thế nên cảm giác khó chịu khi tham gia tiệc rượu trong cậu cũng không còn nữa. Tựa như khi địa vị của bạn tăng lên thì thái độ của những người bắt chuyện với bạn cũng trở nên khác hẳn vậy, không cần quá khách khí xã giao, chỉ cần thái độ của đối phương ổn là được rồi.
Vì vậy, bầu không khi của bữa tiệc hôm ấy rất vui vẻ.
"Tiểu Trừng, Phạn Phạn ở đâu thế? Dì tới thăm một chút." Triệu Thiến cũng tới.
Hôm nay Phạn Phạn là trung tâm của mọi ánh nhìn, ai đến cũng muốn nghía nhóc một cái. Nhưng tất cả mọi người đều có chừng mực, chỉ có số ít người là muốn bế một cái, hoặc muốn sờ má, sờ tay Phạn Phạn chút xíu mà thôi, còn lại hầu như là đều khen Phạn Phạn thông minh, hoạt bát đáng yêu, chẳng biết sợ người lạ.
Triệu Thiến vừa thấy Phạn Phạn thì lập tức duỗi tay muốn bế nhóc. Phạn Phạn lại tròn xoe hai mắt nhìn, ê a nói: "Xơm ~"
Có vài phu nhân nở nụ cười, trêu ghẹo nói: "Nhóc con này, thấy bọn bọn tôi cũng chẳng thèm nói thơm đâu, Phạn Phạn đây là thích Tưởng phu nhân đấy." Cũng có người hỏi thăm Tưởng phu nhân dùng nước hoa gì, mùi hương độc đáo thơm ngát, không phổ biến.
Triệu Thiến đã quen được những người này tâng bốc rồi, bà ta nở nụ cười nhàn nhã rồi dời đề tài đến nước hoa, quên cả việc bế Phạn Phạn.
Tề Trừng liền bế Phạn Phạn đi sang chỗ khác.
Giờ ăn trưa còn có hoạt động vui chơi, chẳng hạn như cắt bánh kem linh tinh.
Bầu không khí vốn dĩ đang rất tốt, nhưng Tề Trừng đột nhiên chú ý tới sắc mặt Triệu Thiến không đúng lắm, mặc dù bà ta vẫn cười, nhưng trông khác hẳn với lúc mới đến, thế là cậu nhỏ giọng hỏi: "Ông xã có chú ý thấy không? Sắc mặt của mẹ Husky kìa..."
Rặt một vẻ như có tình báo gì đấy trọng đại lắm.
Tề Trừng nghĩ linh ta linh tinh, cho rằng Triệu Thiến phát hiện bây giờ ông xã quá lợi hại, còn có người nhà họ Chu, rồi quan hệ không tồi với những người khách đến đây nữa, sợ đến khi về Triệu Thiến sẽ nói cái gì đó với Tưởng Kỳ Phong.
Bạch Tông Ân vừa nhìn đã biết trong đầu thiếu niên lại có một đoàn câu hỏi phất cờ khởi nghĩa, anh liền quay sang hỏi: "Lúc Tiểu Chấp và Úc Thanh Thời không có ở đây, dì Triệu lại vừa hay đi xuống từ trên lầu hai, em nói xem bà ấy đã nhìn thấy cái gì mà có thể biến sắc như thế?"
!!!
Cún con lén lút tỏ vẻ khiếp sợ, đè thấp giọng nói: "Không phải chứ? Hai người bọn họ ở trên đó đuu...? "
Không thể nào không thể nào không thể nào.
"Trừng Trừng."
"?"
"Em thu lại cái vẻ hâm mộ trên mặt đi." Bạch Tông Ân lại nén ý cười, ghen tị đến thế à?