• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Qing Yun

Từ Kính Dư đứng ở đầu cầu thang, nhìn xung quanh một lượt, không xác định được Ứng Trì đi lên trên hay là đi xuống dưới, anh nghĩ nghĩ, nhấc chân đi lên trên. Anh đi đến tầng cao nhất, nhìn thấy trên bậc cầu thang có một thân ảnh đang ngồi đó, đầu vùi vào hai tay, dựa vào tường khóc đến áp lức và không cam lòng.

Thiếu niên nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu nhìn thoáng qua, đôi mắt đỏ như chảy máu. Cậu thấy Từ Kính Dư đến thì lập tức quay mặt đi, cảm thấy có chút quẫn, lại dùng sức lau đôi mắt, giọng nói còn có chút nghẹn: “Sao lại là anh?”

Từ Kính Dư không tiếp tục đi tiếp lên trên, bỏ tay vào túi quần rồi dựa vào góc tường, “Bằng không để chị cậu tới? Cô ấy đã đủ khổ sở, lại để cô ấy nén đau lòng để đi dỗ cậu? Tôi luyến tiếc.”

Anh cũng sẽ đau lòng.

Anh sống hai mươi ba năm, trước giờ chưa từng đau lòng như hôm nay.

Ứng Trì sửng sốt một chút, cậu cúi đầu, có chút nghẹn ngào: “Tôi không muốn chị đến dỗ tôi, tôi biết chị cũng rất khổ sở.”

Cậu chính là không cam lòng, tựa như một người lạc đường trên sa mạc, cậu liều mạng chạy về phía trước, đến khi rốt cuộc nhìn thấy rừng rậm, phía sau đột nhiên có một cơn gió lốc thổi tới, lại đánh tan ảo cảnh cậu nhìn thấy, đưa cậu về với gió cát mênh mông trên sa mạc, cậu bị thương, vĩnh viễn cũng không còn sức lực đi tìm kiếm rừng rậm kia nữa.

Nhưng cậu cũng biết, cậu bắt đầu có lòng tham.

Cậu thế nhưng vì thi đấu mà do dự trước sinh mệnh của ba, cậu cảm thấy hổ thẹn vì điều này.

Mặc kệ phát sinh bất luận việc gì, cái gì cũng không quan trọng bằng ba mẹ đã sinh ra mình.

Đạo lý cậu đều hiểu, nhưng chỉ là khổ sở muốn chết.

Từ Kính Dư vẫn không nhìn thấy mặt cậu, nhàn nhạt mà nói: “Cậu biết thì tốt, cô ấy nói với tôi rằng cô ấy tình nguyện người xứng thận là mình chứ không phải cậu.”

Ứng Trì cắn môi, đặc biệt khổ sở.

Từ Kính Dư bỗng nhiên cười khẽ ra một tiếng, có chút tự giễu: “Hiện tại tôi bỗng nhiên có chút hiểu cậu.”

Anh bỗng nhiên hiểu rõ, Ứng Trì vì cái gì mà bài xích anh như vậy, có lẽ ở trong lòng Ứng Trì, dù là người đàn ông tốt như thế nào cũng không xứng với Ứng Hoan, huống chi anh cũng không thật tốt. Ít nhất, hiện tại khi mới bắt đầu, anh cảm thấy mình không đủ hiểu Ứng Hoan, đối với cô cũng không tốt.

Ứng Trì lại dùng sức lau đôi mắt, cậu đắm chìm cảm xúc của mình, căn bản không nghĩ lại Từ Kính Dư đang nói cái gì.

“Có thuốc lá không?”

Từ Kính Dư lấy ra một cái kẹo bạc hà, ném qua cho cậu.

Đèn ở đây đã sớm tắt, chỉ có ánh đèn lọt qua khe cửa thoát hiểm, ánh đèn ở hành lang chiếu vào, có chút tối tăm, Ứng Trì không thấy rõ, trực tiếp duỗi tay đi tiếp, sau đó nhận được một cái kẹo bạc hà.

Trán cậu như hiện lên mấy đường hắc tuyến: “Tôi không thích ăn kẹo bạc hà.”

Từ Kính Dư lúc này đang thay Ứng Hoan dỗ tiểu tổ tông nên tính tình khá tốt, anh nói: “Nếu cậu thật sự muốn hút thì trong phòng tôi có thuốc, cậu hút được sao?”

“Có cái gì không được, cấp ba đã thử qua.”

Ứng Trì hít hít mũi, một đám nam sinh trốn trong WC hút trộm thuốc lá, cậu cũng đã thử qua.

Từ Kính Dư ngồi dậy, quay đầu liếc cậu một cái, “Vậy đi thôi, lấy thuốc lá cho cậu.”

Ứng Trì cúi đầu: “Tôi không đi.”

Từ Kính Dư trầm mặc vài giây, cười nhẹ: “Được, cậu cứ ngồi khóc ở đây thêm lúc nữa đi.”

Ứng Trì cảm thấy đặc biệt thật mất mặt, nhưng cậu lại không thể nói mình không không khóc, chỉ có thể ngậm miệng không rên một tiếng.

Từ Kính Dư nói xong câu nói kia liền đi rồi.

Ứng Trì ngẩng đầu nhìn trần nhà đen như mực, lại hít mũi mấy cái.

Vẫn rất muốn khóc.

Sau đó cậu xé vỏ kẹo bạc hà, nhét vào trong miệng.

Đệt! Thật mẹ nó lạnh! Còn đắng!

Thê lương lại thống khổ.

……

Từ Kính Dư trở lại tầng 8, Ứng Hoan mới đi ra từ phòng Ngô Khởi, Ngô Khởi đầy mặt đau lòng, thở dài một hơi, một câu cũng nói không nên lời.

Ứng Hoan thấy anh, vội hỏi: “Ứng Trì đâu?”

Từ Kính Dư đi qua, cúi đầu nhìn cô: “Ngồi ở tầng cao nhất, không có việc gì, để cậu ấy tự bình tĩnh là tốt nhất, cậu ấy có thể nghĩ thông suốt.”

Ứng Hoan vẫn là không quá yên tâm, cô quay đầu cầu thang: “Em ở đây chờ nó trở về.”

Từ Kính Dư xoa xoa đầu cô, thấp giọng dỗ cô: “Cậu ấy trở về phòng sẽ phải đi qua phòng anh, anh mở cửa phòng ra, em đi vào ngồi chờ, được không?”

Ứng Hoan ngẩng đầu nhìn anh, nhẹ nhàng gật đầu: “Được.”

Ngô Khởi nhìn Ứng Hoan cùng Từ Kính Dư vào phòng, cửa phòng mở rộng ra, nhìn trong chốc lát, quyết định đêm nay mở một con mắt nhắm một con mắt, xoay người trở về phòng.

Từ Kính Dư nấu nước, rót cho Ứng Hoan một ly nước ấm, Ứng Hoan ngồi xếp bằng trên sô pha, thoạt nhìn rất nhỏ nhắn, cô tiếp nhận ly nước, cầm ly nhỏ lên nhấp một ngụm.

Từ Kính Dư nhớ tới cô còn chưa ăn cơm chiều, lại kêu một phần cơm mang lên.

Nửa giờ sau, đồ ăn đã được mang lên.

Ứng Hoan không muốn ăn, Từ Kính Dư dựa trên tay vịn sô pha, cúi đầu nhìn cô lấy chiếc đũa chọc cơm, xoa xoa đầu cô: “Không tự ăn thì anh sẽ đút cho em.”

Ứng Hoan: “……”

Lúc này cô mới chậm rì rì bắt đầu ăn cơm.

Lại nửa giờ.

Rốt cuộc cũng thấy Ứng Trì đi qua, Ứng Hoan lập tức đứng lên.

Ứng Trì dừng ở ngoài cửa một chút, quay đầu nhìn qua.

Ứng Hoan bước nhanh đến, hai người nhìn nhau, đôi mắt đều đỏ, nhìn vô cùng đáng thương. Từ Kính Dư đứng ở phía sau Ứng Hoan, tâm tình cực kỳ phức tạp. Ứng Hoan đi đến bên cạnh Ứng Trì, nhỏ giọng nói: “Chị đi thu dọn đồ giúp em.”

Ứng Trì nhìn cô, không cự tuyệt, giọng còn có chút nghẹn: “Vâng.”

Ứng Hoan quay đầu lại nhìn Từ Kính Dư, trong lòng cô còn có rất nhiều chuyện muốn nói với anh.

Từ Kính Dư như là nhìn thấu suy nghĩ của cô, khóe miệng hơi câu: “Anh ở đây chờ em.”

Anh nhìn về phía Ứng Trì: “Thuốc lá còn muốn hay không?”

Ứng Hoan sửng sốt một chút.

Ứng Trì có chút ngượng ngùng: “Từ bỏ.”

Ứng Hoan đi cùng Ứng Trì về phòng thu thập, Ứng Trì ra ngoài hơn nửa năm, hành lý tự nhiên rất nhiều, quần áo, giày, các loại trang phục huấn luyện có một đống lớn. Ứng Trì gấp gọn quần áo, đặt ở trên giường, Ứng Hoan nửa quỳ trên sàn nhà, xếp quần áo vào valy.

Hai chị em yên lặng dọn đồ, giống như cũng không biết phải mở miệng như thế nào, Ứng Hoan rất nhiều lần muốn mở miệng, nhưng đều có chút vô lực.

Hôm nay phát sinh rất nhiều chuyện, đầu cô cũng có chút ngốc rồi, nghĩ không ra lời nào có thể trấn an cậu.

Giày vớ và quần lót Ứng Trì không cho Ứng Hoan giúp.

Chính cậu tự nhét vào trong valy, đồ quá nhiều, khóa kéo rất khó kéo lên. Cậu ngồi trên rương hành lý, cố sức mới kéo lên được, sau đó nhìn phòng trống rỗng, có chút mờ mịt, cảm giác mất mát từ đầu đến chân vây khốn cậu.

Ứng Hoan đi đến sờ đầu cậu, nhẹ giọng nói: “Chị đã xin đi học ở Đức rồi, chờ tốt nghiệp sẽ du học ở đấy. Y học bên Đức rất phát triển, em cố gắng điều trị thân thể. Chờ chị trở lại, chị sẽ cùng huấn luyện viên giúp em, về sau nếu em còn muốn thì đấu thì luôn có cơ hội, không cần quá khổ sở.”

Ứng Trì như ngạnh ở yết hầu, yết hầu lăn lăn, nước mắt thiếu chút nữa lại rơi xuống.

Ứng Hoan để cậu dựa đầu vào eo mình, đặc biệt ôn nhu mà sờ đầu cậu, “Không phải cầu thủ Mạc Ninh cũng chỉ có một thận sao? Anh ta chỉ có một thận cũng có thể giành giải quán quân. Em còn trẻ, thân thể tốt, nhất định còn có cơ hội, tin tưởng chị.”

“Vâng……”

Thiếu niên nghẹn ngào mà lên tiếng.

Lúc hơi muộn một chút, Ứng Hoan đeo balo đi gõ cửa phòng Từ Kính Dư, mới vừa giơ tay thì phát hiện cửa phòng chỉ khép hờ.

Cô đẩy cửa ra, thấy Từ Kính Dư đã thay đổi quần áo, đang dựa vào trên sô pha, ngước mắt nhìn cô, “Lại đây.”

Ứng Hoan đi qua, đặt balo xuống, cởi giày ra rồi ngồi vào lòng anh, không chỉ có như thế, còn đem chân cuộn tròn lên, một đôi chân đạp lên trên đùi anh, cơ hồ cả người đều chui vào lồng ngực anh. Loại ỷ lại này, làm Từ Kính Dư có chút kinh ngạc, anh cúi đầu nhìn cô, không tiếng động cười cười: “Đột nhiên dính anh như vậy, làm anh có chút thụ sủng nhược kinh.”

Ứng Hoan ngẩng đầu nhìn anh, nhỏ giọng hỏi: “Anh thích em như vậy sao?”

Từ Kính Dư: “Nếu anh nói không thích em liền không dính?”

“Vâng.” Ứng Hoan thực thong thả gật đầu, “Yêu đương không phải như vậy sao? Không làm việc mà đối phương không thích, như vậy sẽ không dễ dàng sinh ra mâu thuẫn, cũng không dễ dàng cãi nhau.”

Từ Kính Dư nhíu mày, qua vài giây, anh nắm cằm cô, chậm rãi sửa đúng lời nói của cô: “Anh nói rồi, em ở nơi này, có thể làm bất cứ việc gì mà em muốn. Chỉ cần là yêu đương thì đều sẽ có mâu thuẫn, cũng sẽ cãi nhau, cũng không phải em làm việc anh không thích thì anh sẽ không thích em. Em làm việc anh thích, anh sẽ vui vẻ, em làm việc khiến anh thương tâm, chỉ cần không phải việc sai trái, anh đều bao dung em, tha thứ cho em, vì anh thích em.

Ứng Hoan ngơ ngác nhìn anh, theo bản năng nói: “Em cũng thích anh.”

Từ Kính Dư cong khóe miệng, hơi quay mặt đi, nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, lại quay đầu lại cười: “Miệng em bôi mật sao? Luôn nói lời dễ nghe, anh luôn bị mấy lời ngon tiếng ngọt của em dỗ cho vui vẻ……”

Dỗ đến mất đi năng lực xem xét vấn đề, bỏ qua nhiều chuyện quan trọng.

Tỷ như, cô có thể nói rất nhiều lời êm tai, có thể đáp ứng yêu cầu muốn thân mật của anh, chỉ là kỳ thật cô cũng không quá hiểu chuyện nam nữ yêu đương. Cô quá coi trọng thân tình, này không phải chuyện xấu, là chuyện tốt. Nhưng cô thật sự không hiểu yêu đương, cô dùng cách mà cô cho là đúng để ở bên anh, nhưng lại không đặt tâm của mình vào.

Ứng Hoan có chút vô tội: “Em không dỗ anh.”

Từ Kính Dư không chút để ý mà “ừ” một tiếng, ngón tay xuyên qua tóc cô, đè nhẹ gáy của cô, thấp giọng hỏi: “Muốn đi du học từ khi nào?”

Ứng Hoan vừa nghe anh nói đến chuyện này liền sợ hãi, sợ rằng nói sai sẽ khiến hai người lại chiến tranh lạnh.

Từ Kính Dư như là thấy rõ suy nghĩ của cô, tay nhẹ nhàng xoa cái gáy của cô: “Thành thật trả lời.”

Ứng Hoan ôm lấy cổ anh, nhỏ giọng nói: “Khi Ứng Trì đánh trận đầu WSB, em cảm giác được nó càng ngày càng thích đánh quyền, từ nhỏ đến lớn điều nó thích không nhiều lắm, có thể kiên trì đến bây giờ, lại yêu đến trong xương cốt, cũng chỉ có quyền anh. Nhưng ba bị bệnh, rất khó biết được có thể kiên trì đến khi nào, thật ra trong lòng em hiểu rõ, nếu Ứng Trì thật sự thiếu một cái thận, sẽ rất khó lại trở lại Quyền Đài, em đặc biệt sợ hãi nó mất đi phương hướng, sợ nó không gượng dậy nổi, loại cảm giác này thật sự rất đáng sợ, so với thiếu một cái thận không thể đánh quyền đánh còn đáng sợ hơn, em sợ nó sẽ trở thành Trần Sâm Nhiên thứ hai……”

“Cho nên, em muốn cho nó biết, không cần mê mang, không cần hoảng loạn, em sẽ kéo nó ra.”

“Em phải cho nó thấy được hy vọng.”

……

Từ Kính Dư thật lâu không nói chuyện, cô gái nhỏ cuộn tròn trong lòng anh, không nặng bao nhiêu, thế nhưng lời nói lại nặng ngàn cân.

Mấy năm nay anh ra ngoài thi đấu, gặp qua rất nhiều người muôn hình muôn vẻ, nhưng trước nay chưa từng gặp ai thuần túy lại thấu hiểu lòng người như vậy, rõ ràng chỉ là một cô bé…

Từ Kính Dư rất đau lòng, anh đè mạnh gáy cô, Ứng Hoan nháy mắt mất đi cân bằng, hai đầu gối chống sô pha, cả người dán lên người anh.

Từ Kính Dư cái gì cũng không nói, cúi đầu hôn môi cô, anh hôn thật nhẹ, không có thâm nhập, cũng không mang theo dục vọng.

Anh chỉ cảm thấy, cô đáng giá được đối xử tốt nhất trên đời.

Một lát sau, anh buông cô ra, tay trái còn ôm mặt cô, khóe miệng mang theo ý cười: “Ứng Tiểu Hoan, về sau nếu là anh cũng xảy ra chuyện gì, em có thể ở bên anh hay không?”

Ứng Hoan hơi há mồm, đôi mắt hơi trừng: “Đương nhiên có, nhưng anh không được nói những câu thế này.”

Từ Kính Dư lười nhác mà cười: “Được, thu hồi, đổi một câu khác.”

“Cái gì?”

“Thích anh nhiều hơn một chút, ỷ lại anh nhiều hơn một chút.” Từ Kính Dư nhìn cô, “Để anh cảm thấy em cần anh, được không?”

Ứng Hoan theo bản năng muốn giải thích cho mình: “Em……”

Từ Kính Dư tay chuyển qua phía trước, đè lên môi cô, “Không cần phải gấp gáp nói lời ngon tiếng ngọt với anh, hôm nay không uống canh mê hồn.”

“……”

…… Cô chưa nói, cũng không rót canh mê hồn gì.

Từ Kính Dư liếc cô: “Anh muốn nói, về sau có chuyện gì thì phải nói với anh, không cần tự mình chịu đựng, anh là người đàn ông của em, hiểu hay không?”

Ứng Hải Sinh cùng Lục Mỹ luôn chỉ nói cho cô chuyện tốt, không nói chuyện xấu, cô cũng bị di truyền cái này của hai người. Lúc này cô đã hiểu rõ ý của Từ Kính Dư, cô nhẹ nhàng gật đầu: “Vâng……”

Từ Kính Dư tiến lại gần, giống khen thưởng mà hôn cô một cái, thấp giọng nói: “Giống như đêm nay là tốt, về sau phải làm càng tốt hơn, đáp ứng không?”

Ứng Hoan nhìn anh, nhỏ giọng: “Vâng.”

“Được rồi, anh đưa em trở về nghỉ ngơi.”

Từ Kính Dư ôm cô đặt xuống sô pha, ngồi dậy.

Ứng Hoan đạp lên trên sàn nhà, giữ chặt tay anh, thanh âm càng nhỏ: “Đem nay em muốn ngủ với anh.”

Cô không muốn ngốc một mình.

Từ Kính Dư sửng sốt một chút, rũ mắt nhìn cô: “Ngủ với anh?”

“Có thể chứ?”

“Một người ngủ không được?”

“Vâng……”

“Cho anh chạm vào sao?”

“……”

Ứng Hoan đỏ mặt ngẩng đầu, Từ Kính Dư cười nhìn cô, “Đừng sợ, đêm nay không chạm vào em, đem nay anh trai sẽ dỗ em ngủ.”

Đêm nay, Từ Kính Dư là thật sự cái gì cũng không làm, liền dỗ Ứng Hoan ngủ cả đêm.

Ngày hôm sau, Ứng Hoan và Ứng Trì rời khỏi Tam Á.

Hai người trở về nhà một chuyến, sau đó trực tiếp đi bệnh viện.

Ứng Trì tinh thần không tốt lắm, trên mặt còn có chút thương, thoạt nhìn có chút tiều tụy và sa sút.

Khi Ứng Giai Khê tới cửa bệnh viện đón bọn họ, nhìn thấy bộ dạng này của cậu thì khe khẽ thở dài, sau đó nói cho bọn họ: “Ba các em đang làm ầm lên, biết chị nói cho các em thì phản đối kịch liệt, nói cái gì cũng không chịu làm phẫu thuật.”

Ứng Trì ngước mắt, đôi mắt thiếu niên sạch sẽ thuần túy, giấu không được cảm xúc, cậu lo lắng, nhưng vẫn không nói chuyện.

Ứng Hoan liếc cậu một cái, nói: “Chúng ta đi xem.”

Ba người đi tới cửa.

Cửa còn không có mở ra đã nghe thấy Ứng Hải Sinh có chút cuồng loạn mà khàn khàn mắng Lục Mỹ: “Đã nói không được kêu nó về, bà kêu nó trở về làm cái gì? Hả? Tôi nói tôi thà chết cũng không muốn hủy hoại nó……”

Nói mãi, ông liền khóc.

Lục Mỹ cũng khóc theo, lại nhịn không được mắng: “Vậy ông có thể làm sao bây giờ, liền đi tìm chết sao? Sau đó vứt lại ba me con tôi? Con gái còn chưa gả chồng, con trai chưa cưới vợ, ông bỏ được sao? Ông có nghĩ tới nếu ông chết thật, Ứng Trì sẽ tự trách thế nào? Đời này đều sống dưới bóng ma! Nó sẽ bị bao nhiêu người nhạo báng?”

Ứng Hải Sinh khàn khàn mà khóc: “Tôi sẽ không tự trách sao? Dù tôi có sống thì làm sao có thể an tâm?!”

Ứng Hoan nhắm mắt, cắn chặt răng, hít một hơi thật sâu.

Ứng Trì hối hận thật sâu.

Cậu vì do dự lúc trước của mình mà cảm thấy vô cùng hổ thẹn, thân thể là do cha mẹ ban cho, hiện tại ba muốn một quả thận, sao cậu có thể không cho? Có cái gì có thể do dự?

Cậu đẩy cửa phòng bệnh.

Lục Mỹ và Ứng Hải Sinh đang nằm trên giường bệnh đồng thời sửng sốt, sau đó cùng nhanh chóng lau nước mắt.

Qua vài giây, Lục Mỹ quay đầu lại nhìn bọn họ, cố cười một cái: “Như thế nào…… Trở về sớm như vậy? Mới vừa xuống máy bay, cũng không đi nghỉ ngơi một chút……”

Ứng Trì một thân đồng phục vận động đứng ở cuối giường, thiếu niên thân hình cao lớn đĩnh bạt, giống như thanh tùng, cậu nhìn Ứng Hải Sinh trên giường bệnh, làm bộ không để bụng mà nói: “Ba, con không đánh quyền, về sau con sẽ đi học, cùng giáo viên nghiên cứu khoa học cũng rất tốt. Đánh quyền mỗi ngày phải huấn luyện đều rất vất vả, lúc bị đánh còn rất đau, già rồi có khi còn mắc nhiều bệnh……”

“Con không đánh.”

Ứng Hoan nhìn cậu.

Lời này có bao nhiêu không cam lòng, có lẽ chỉ có cô rõ ràng nhất.

Ứng Hải Sinh và Lục Mỹ lai nhịn không được muốn khóc, Ứng Hải Sinh nghẹn ngào ra tiếng, hoàn toàn nói không ra lời……

Ứng Trì là vận động viên thể chất, thân thể vô khỏe mạnh, kiểm tra không có bất luận vấn đề gì, lúc nào cũng có thể phẫu thuật được.

Giải phẫu an bài ở năm ngày sau.

Năm ngày này trải qua giống như 5 năm, mỗi một giây đều là dày vò, tất cả mọi người đang đợi, chờ một giây kỳ tích cuối cùng.

Từ Kính Dư trở về trước ngày phẫu thuật một ngày, anh đi tìm Từ Lộ Bình, nhận được đáp án không có, dùng sức loát tóc, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, nói: “Lại tìm xem, cần bao nhiêu tiền cũng được, dùng cách nào cũng được, chỉ còn có hơn hai mươi tiếng đồng hồ.”

Chờ đến một giờ cuối cùng, vẫn không có kết quả.

Từ Kính Dư chạy đến bệnh viện, anh cảm thấy có chút thẹn với Ứng Hoan, anh không giúp được cô chuyện gì cả.

Anh cũng vì Ứng Trì mà cảm thấy đáng tiếc, cảm thấy cậu quá mức tuổi trẻ.

Nhưng kỳ thật, những chuyện anh làm, Ứng Hoan và Ứng Trì căn bản không biết.

Thời điểm Ứng Hoan nhìn thấy anh từ cuối hành lang đi tới thì không có quá nhiều ngoài ý muốn, cô biết nhất định sẽ đến.

Từ Kính Dư đi đến trước mặt cô, nhìn cô đôi mắt ửng đỏ, quầng thâm mắt hiện rõ, cái gì cũng không nói, chỉ cúi người ôm cô vào lòng.

Ứng Hoan bỗng nhiên muốn khóc, cô đặc biệt lo lắng mà nói: “Còn có nửa giờ sẽ phải tiến vào phòng giải phẫu.”

Vẫn không cam lòng……

Từ Kính Dư chỉ ôm cô càng chặt hơn.

Hôm nay tới đây ngoài anh em thân thích, còn có Chung Vi Vi, Chung Vi Vi đã tới nơi này mấy ngày rồi, cô nói đến ở với Ứng Hoan, tới xem Ứng Trì.

Thật giống mấy cảnh trong phim truyền hình, cảnh cuối cùng, trước khi cửa phòng phẫu thuật đóng lại, Ứng Trì giơ lên một cái nắm tay.

Giây tiếp theo, cửa đã đóng lại rồi.

Phanh ——

Ứng Hoan cắn lên bả vai Từ Kính Dư, cố gắng nhịn xuống, không cho chính mình khóc lớn ra tiếng.

Từ Kính Dư ôm cô, cảm giác cả người đều cô đang run rẩy, rốt cuộc có bao nhiêu không cam lòng? Mới có thể như vậy, anh thậm chí cảm thấy, có lẽ Ứng Hoan chấp niệm so với Ứng Trì còn nặng hơn. Anh đau lòng đến muốn chết, đôi mắt đỏ lên, nhắm mắt lại, cúi đầu cọ nhẹ lên đầu cô, hôn nhẹ lên tóc và trán cô.

Chung Vi Vi không biết đã chạy đi đâu.

Cô chạy đến chỗ ngoặt, ở nơi không có ai, dựa vào tường ngồi xổm xuống, vùi đầu vào đầu gối khóc không thành tiếng.

Quá đau lòng.

Cảm giác tâm nát rồi.

……

Sân huấn luyện Tam Á.

Bọn Thạch Lỗi và Dương Cảnh Thành đều thất thần, Ngô Khởi mắng vài câu: “Mau tập trung tinh thần, làm gì đấy? Hả?”

Thạch Lỗi nhìn về phía Ngô Khởi, nhịn không được nói: “Hôm nay tiểu tổ tông làm phẫu thuật……”

Dương Cảnh Thành thở dài: “Thật là hôm nay sao?”

Thạch Lỗi: “Ai, chính là hôm nay, trừ phi có kỳ tích. Ba cậu bị bệnh muốn thận của cậu cứu mạng, cậu có thể không cho sao? Là ai cũng không thể không cho đi.”

Giữa trưa, Thạch Lỗi nhịn không được nhắn tin cho Từ Kính Dư.

【 thế nào rồi? 】

Thật lâu.

Từ Kính Dư trả lời.

【 Đang phẫu thuật. 】

Thạch Lỗi ngốc thật lâu, Dương Cảnh Thành cũng ngốc, một đám đều có chút dại ra, không cách nào có thể tưởng tưởng được cảnh thiếu niên đơn thuần nhiệt huyết vĩnh viễn rời xa quyền đài, cũng không chịu nổi cảnh trong đội thiếu mất một tiểu tổ tông.

Trong lúc nhất thời, trong đội u ám bao trùm.

Duy nhất nỗ lực huấn luyện, chỉ có Trần Sâm Nhiên.

……

Sau khi giải phẫu kết thúc, Ứng Trì cảm thấy cả người đều không ổn, thân thể rõ ràng chỉ thiếu một viên thận mà thôi, lại giống như cả người đều bị mất đi tri giác.

Liên tiếp ba ngày đều là trạng thái này, Ứng Hoan đặc biệt sợ hãi.

Cô hỏi Từ Kính Dư: “Làm sao bây giờ?”

Trưa ngày hôm sau, phòng bệnh bỗng nhiên xấu hiện rất nhiều phóng viên thể thao, bọn họ giơ camera và microphone tiến vào, nói muốn phỏng vấn Ứng Trì.

Ứng Trì rốt cuộc có chút phục hồi tinh thần lại, nằm ở trên giường bệnh, thực ngu người hỏi: “Phỏng vấn cái gì?”

Cậu làm cái gì?

Nữ phóng viên đại diện mọi người nhìn cậu, nước mắt lưng tròng mà nói: “Tôi biết cậu, Ứng Trì, Tiểu Trì, vì ba quyên thận, từ bỏ cơ hội giành được vé vào cửa thế vận hội. Chúng tôi tới là muốn phỏng vấn cậu.”

Ứng Trì: “……”

Cậu da mặt mỏng, đặc biệt sẽ không cự tuyệt con gái, phóng viên hỏi chuyện cũng rất ôn nhu, cậu không có biện pháp cự tuyệt.

Toàn bộ buổi trưa, đều bị phóng viên quấn lấy.

Ứng Hoan đứng ở cửa nhìn tình huống trong phòng bệnh, ngẩng đầu nhìn Từ Kính Dư, đồng dạng có chút ngốc: “Anh mời đến?”

Từ Kính Dư cười một chút: “Xem như đi, vừa lúc bọn họ muốn có tin tức, năng lượng tích cực, đáng giá tuyên dương. Cũng cho tiểu tổ tông có chuyện để làm, tốt nhất là để cậu ta chú ý tới chuyện quay lại thi đấu, không cần trốn tránh, bằng không dễ dàng bị PTSD*.”

(*)Rối loạn căng thẳng sau chấn thương (PTSD) là tình trạng tâm thần không ổn định bao gồm khủng hoảng, hồi hộp, trầm cảm do chấn động lớn xảy ra trong quá khứ gây ra. Sẽ rất khó khăn để ai đó có thể vượt qua được những chuyện đau buồn, một số người hình thành những rối loạn căng thẳng sau chấn thương do ảnh hưởng của tai nạn, mất người thân hay chiến tranh. Bệnh nhân thường suy nghĩ nhiều về những ký ức đau buồn và làm ảnh hưởng đến cuộc sống của họ.

Ứng Hoan sửng sốt, không nghĩ tới anh suy xét đến nhiều như vậy.

Cô giữ chặt tay anh, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh, em cũng chưa nghĩ đến nhiều như vậy.”

Từ Kính Dư dựa vào khung cửa, nắm tay cô, đuôi lông mày hơi nhướng lên: “Biết anh trai lợi hại? Về sau có việc thì có tìm anh không?”

Ứng Hoan: “Có……”

Một lát sau, phóng viên đi rồi.

Chung Vi Vi cũng tới.

Ứng Trì uể oải mà dựa vào trên giường bệnh, thân thể cậu rất tốt, dù tinh thần không tốt thì thân thể cũng phục hồi rất nhanh.

Ứng Hoan đút cơm cho cậu, thấp giọng dỗ cậu: “Vừa rồi phóng viên ngoài hỏi chuyện sau này em định làm gì thì còn hỏi gì nữa không?”

Ứng Trì mấy ngày nay đều không nói chuyện nhiều, vừa rồi bị phóng viên mỗi người hỏi một câu, vì lễ phép nên cậu không thể không trả lời. Hiện tại Ứng Hoan hỏi cậu cái này, cậu liền có chút bực bội, còn có chút xấu hổ: “Hỏi em có bạn gái hay không……”

Vừa nghe cái này, Chung Vi Vi lập tức dựng thẳng lỗ tai.

Ứng Hoan lại không chú ý nghe nên có chút kinh ngạc: “Còn hỏi cái này nữa?”

Ứng Trì rầu rĩ mà ừ một tiếng, cậu chán ghét nằm ở trên giường bệnh, chán ghét bệnh viện, chán ghét không thể huấn luyện, chán ghét thân thể thay đổi……

Nhưng cậu hoàn toàn không có biện pháp.

Cậu có chút cam chịu số mệnh, vừa nhấc mắt thấy Từ Kính Dư dựa vào ghế trên, liền có chút tức giận: “Sao anh còn ở nơi này?! Không cần trở về huấn luyện sao?”

Từ Kính Dư liếc nhìn cậu một cái, nhàn nhạt mà nói: “Tôi không yên tâm chị cậu.”

Kỳ thật, anh sắp phải đi rồi, ba giờ rưỡi buổi chiều.

Ứng Trì sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn Ứng Hoan.

Ứng Hoan sờ sờ đầu của cậu.

Ứng Trì cũng biết chính mình gần đây thực không ổn, Ứng Hoan rất nhọc lòng, cậu có chút hổ thẹn, nghĩ nghĩ, cậu gãi gãi đầu, nhỏ giọng nói: “Chị, em chỉ có một quả thận, về sau có phải sẽ không tìm được bạn gái không?”

Ứng Hoan và Chung Vi Vi đồng thời nói: “Đương nhiên sẽ không!”

Hai cô gái liếc nhau, nhịn không được cười.

Chung Vi Vi nhìn Ứng Trì, nghiêm túc nói: “Em đẹp trai như vậy, không sợ không có bạn gái.”

Ứng Trì: “Lớn lên đẹp lại không thể mài ra ăn thay cơm……”

Chung Vi Vi: “Có thể!”

Ứng Trì: “……”

Lúc này, Từ Kính Dư nhàn nhạt nói câu: “Thật tìm không thấy bạn gái thì cậu có thể tìm bạn trai.”

Ứng Hoan: “……”

Chung Vi Vi: “!!!!!”

Tuyệt đối không thể!

Nửa giây sau.

Ứng Trì tức giận đến muốn chết, trực tiếp xù lông: “A a a a a! Anh cút cho tôi!!!!!”

(Hôm nay wifi yếu vô cùng, tôi còn tưởng không đăng truyện được, đúng là làm tôi tức chết!! Wifi mấy nhà bên cạnh mạnh kinh khủng, tôi đã cố thử nhập pass mà không cái nào đúng hết, thật muốn chạy qua hỏi pass nhưng lại không dám đi, chỉ dám nghĩ trong đầu.)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK