“Cậu làm sao biết?”
Ngô Khởi có chút ngạc nhiên mà nhìn anh, bên kia cô gái nhỏ áp xong chân, cùng bạn đi hướng khác, bên kia sân thể dục có một cái cửa dẫn đến nhà ăn, hẳn là muốn đi ăn cơm.
Từ Kính Dư nhìn bóng dáng mảnh khảnh của cô, nhớ tới cô cụp mi, kiên nhẫn nhìn bộ dáng Ứng Trì muốn được dỗ dành, cảm thấy người bình thường có lẽ không cự tuyệt được cô, huống chi là tiểu tử Ứng Trì này. Mắt thấy cô sắp đi xa, anh nâng cằm chỉ chỉ: “Suy nghĩ đi, muốn gọi cô ấy lại không?”
Nhưng mà, tên cô ấy là gì?
Ngô Khởi cười cười: “Muốn, nhưng ép quá cũng không tốt, tôi đã để lại danh th*** cho Ứng Trì, cậu ấy nghĩ thông suốt sẽ gọi cho tôi.” Anh nghĩ gần nhất phát hiện được mấy hạt giống tốt, chính là vội vàng việc này, Ứng Trì bên kia anh tính toán thả lỏng một chút.
Thi đấu quyền anh, không chỉ dựa vào thực lực, còn có ý chí chiến đấu cùng niềm đam mê.
Nếu điều cơ bản nhất là ý chí chiến đấu mà Ứng Trì cũng không có, cho dù mang được người vào đội cũng vô dụng.
Từ Kính Dư hiểu ý tứ của anh ta, giật nhẹ khóe miệng, không nói gì nữa.
Bên kia, Chung Vi Vi nhìn lại vài lần, không nhịn được hỏi Ứng Hoan: “Cậu quen nam sinh mặc đồng phục bóng chày màu đỏ kia?”
Dùng nam sinh cùng thiếu niên hình dung Từ Kính Dư có chút không thích hợp, bởi vì Từ Kính Dư cùng rất nhiều nam sinh xác thật không giống nhau, mái tóc ngắn ngủn, đường nét khuôn mặt rõ ràng, hơn nữa thân hình cao lớn đĩnh đạc, vừa nhìn liền thấy cả người tràn ngập hoocmon nam tính, đàn ông trẻ tuổi.
Quan trọng nhất chính là, anh thoạt nhìn có chút quen mắt, giống như đã gặp qua ở nơi nào….
Ứng Hoan nghĩ nghĩ, nói: “Tính là quen biết đi, Ứng Trì từng thi đấu với anh ta, thua mất một vạn tiền thưởng.”
“A?”
Ứng Hoan đem mọi chuyện nói đơn giản một chút, bao gồm cả chuyện bác sĩ nha khoa cuả cô là mẹ của Từ Kính Dư.
“Kia, anh ta chính là quyền thủ?”
“Đúng vậy, có lẽ chính là quyền thủ.”
Chung Vi Vi cười: “Hai người còn rất có duyên.”
Ứng Hoan nói: “Nghiệt duyên.”
Chung Vi Vi cười to, nghĩ lại vẫn cảm thấy Từ Kính Dư rất quen mắt, nam sinh đẹp trai như vậy, cô gặp qua khẳng định sẽ không quên, “Tên anh ta là gì? Tớ ảm thấy giống như đã gặp qua ở đâu đó, anh ta là vận động viên? Có lẽ Tieba hoặc là trên mạng có giới thiệu.”
“Chu Bách Hạo.”
“Quay đầu lại tớ đi điều tra.”
“Cậu điều tra anh ta làm gì?”
“Đẹp trai như vậy, tớ xem anh ta có bạn gái hay chưa, hắc hắc.”
“…”
Ứng Hoan không còn lời gì để nói, nhưng mà, Chung Vi Vi cùng Ứng Trì giống nhau, điều tra “Chu Bách Hạo” liền cái rắm cũng không tra ra, Lâm Tư Vũ làm ở hội sinh viên, nhờ cô ấy hỏi ban khác cũng tìm không được người này!
Chung Vi Vi đối với việc này tỏ vẻ: “Thần bí!”
Lâm Tư Vũ: “Khả năng anh ta không phải sinh viên đâu.”
“Là sinh viên mà.”
Ứng Hoan nhớ tới bác sĩ Đỗ nói qua con trai bà học ở đại học A, còn lại cô đều không biết.
Cô không đem chuyện này để trong lòng, có đôi khi trên đường thấy nam sinh mặc đồng phục bóng chày có thể nhớ tới anh, bởi cô chưa từng thấy qua nam sinh nào mặc đồ màu đỏ đẹp như vây, vừa thấy…. lớn lên đều giống nhau.
Cuối tuần, cô trở về nhà một chuyến.
Đại học A cách nhà cô có chút xa, đi hai chuyến tàu điện ngầm, lại qua hai trạm xe bus mới đến nơi, thời điểm về đến nhà, Ứng Trì còn chưa đi học về.
Ứng Hoan đem sách ôn tập mua giúp cậu để trên bàn, gia hỏa này bàn bọc để rất lộn xộn, cô thuận tiện thu dọn giúp cậu một chút. Cô đem từng cuốn sách phân loại ra, như vậy lấy sách sẽ tiện hơn.
Cuối cùng còn một cuốn sách cô cầm trên tay, phát hiện bên dưới có một tấm card bị đè lên, Ứng Hoan cầm lên xem, sửng sốt một chút, trong đầu thoáng qua hình ảnh họa tiết trên áo thun và áo bóng chày màu đỏ của Từ Kính Dư, lo go trên danh th*** này cùng họa tiết đấy giống nhau.
Ngô Khởi.
Huấn luyện viên câu lạc bộ Quyền Anh Thiên Bác.
Thì ra là đồng phục của câu lạc bộ.
Ứng Hoan biết câu lạc bộ Thiên Bác, trụ sở ở Bắc Kinh, còn có chi nhánh đặt ở trường Tây Môn gần đây, là câu lạc bộ lớn nhất trong nước về Quyền anh, đi thi đấu rất nhiều, lại có nhiều Quyền thủ ưu tú đều ở nơi này mà ra.
Đầu lưỡi cô lướt qua niềng răng, huấn luyện viên của câu lạc bộ tìm Ứng Trì làm gì? Muốn chiêu mộ thằng bé về đội sao?
Trước kia trong câu lạc bộ thi đấu ngầm có một quyền thủ rất mạnh, sau bị câu lạc bộ nào đó đào đi, nghe nói đã đến Mỹ thi đấu chuyên nghiệp, sau khi anh ta đi rồi, Ứng Trì mới bắt đầu dành chiến thắng liên tiếp.
Chị em hai người rất ít có bí mật, Ứng Hoan chờ Ứng Trì kết thúc tiết tự học buổi tối về nhà, đóng cửa phòng, cầm danh th*** dơ lên trước mặt cậu, nhỏ giọng nói: “Vì sao không nói cho chị? Em không nghĩ sẽ đi sao?”
Ứng Trì ngồi ở trên ghế, thấy danh th***, ngẩn ngơ. Cậu cào cào tóc, nhỏ giọng nói: “Em không nghĩ sẽ đi, sắp vào tam trung, chị cùng ba mẹ không phải nói em học hành thật tốt sao?”
Ứng Hoan nhẹ nhàng thở ra: “Huấn luyện viên kia nói thế nào? Sau khi thi đại học em vẫn có thể đi sao?”
“…Có thể đi.”
Có thể cái rắm, cậu đều cự tuyệt.
Ứng Hoan thấy ánh mắt cậu lảng tránh, liền biết đang nói dối, híp mắt lại: “Nói thật, bằng không về sau mặc kệ em.”
Ứng Trì: “…”
Ứng Trì còn muốn dãy dụa một chút, chơi xấu mà bò lên giường, “Em thật không nghĩ đến, liền tính cũng không biết có thể đánh mấy năm, em đi đánh ở mấy câu lạc bộ ngầm, kiếm ít tiền là tốt rồi, không tính toán sẽ theo nghiệp quyền thủ…”
Không biết có thể đánh mấy năm……
Ứng Hoan bỗng nhiên không biết nói cái gì, cô cắn môi dưới, đem cặp sách ném trên người cậu, “Lên làm bài tập.”
Cô đem danh th*** cầm đi.
Ứng Trì do dự một chút, muốn cô để lại danh th***, nhưng không dám.
Buổi sáng ngày hôm sau, sau khi Ứng Hoan rời giường, liền thấy Ứng Trì ở ban công luyện đánh không quyền, trong nhà không có đạo cụ, Ứng Trì dường như mỗi ngày đều luyện tập đánh không.
Cô nhìn vài giây, đi đánh răng, về phòng đổi quần áo, liền đem Ứng Trì kéo ra cửa.
Ứng Trì không rõ nguyên do, hỏi Ứng Hoan đi nơi nào, Ứng Hoan cũng không nói cho cậu, chờ cậu đứng ở trước cửa câu lạc bộ Quyền Anh Thiên Bác, ngốc một chút, phản ứng lại, vội vàng giữ chặt Ứng Hoan, “Chị, chị làm gì, em không đi…”
Tuy rằng chỉ là chi nhánh, nhưng cấu lạc bộ Quyền Anh Thiên Bác vẫn rất lớn, có thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong qua cánh cửa sát đất.
Ứng Hoan nhìn một chút, quay đầu lại xem Ứng Trì, hé miệng cười: “Chị đi xem.”
Nói xong, đẩy tay cậu ra, xoay người đi đến cửa.
Ứng Trì đứng tại chỗ, nhìn tình huốn bên trong, không nhịn được, theo sau.
Chị em hai người một trước một sau đi vào, Ngô Khởi vừa vặn đi ngang qua võ đài, sửng sốt một chút, ngay sau đó nhìn về phía Ứng Trì, cười nói: “Tiểu tử, nghĩ kỹ rồi?”
Ứng Hoan nhìn người đàn ông trước mặt, trên dưới 40 tuổi, vóc dáng không cao, khoảng 1m7, nhưng rất có tinh thần.
Cô quay đầu nhìn Ứng Trì, Ứng Trì không tình nguyện mà nói: “Đây là huấn luyện viên Ngô.”
Ứng Hoan nhếch miệng cười: “Chào huấn luyện viên Ngô.”
Ngô Khởi cho rằng Ứng Trì tới là do Ứng Hoan khuyện, nhìn về phía cô, có chụt chịu phục: “Từ Kính Dư nói đúng, vẫn là cô lợi hại.”
Ứng Hoan: “A?”
Từ Kính Dư là ai?
Ngô Khởi cười cười, lực chú ý lại phóng tới trên người Ứng Trì, đi qua, trực tiếp dùng sức đập ở trên vai một cái: “Nghĩ thông suốt thì tốt rồi, đặc cách đến đại học A không tốt sao? Học cùng trường với bạn gái.”
Ứng Trì: “…”
Ứng Hoan: “…..Cậu ấy là em trai cháu, em trai ruột.”1
Ngô Khởi sửng sốt một chút, vỗ vỗ ót, xấu hổ mà cười: “Ai, thì ra là chị em, tôi… xin lỗi, hai người lớn lên không giống nhau, thật nhìn không ra…”
Ứng Trì cũng không còn gì để nói, chỉ chỉ Ứng Hoan: “Chị của tôi, Ứng Hoan.”
Ứng Hoan phản ứng lại, cỏi cậu: “Đặc cách vào đại học A? Sao chị không biết còn có chuyện này?”
Ngô Khởi nhìn cô: “Cô không biết?”
Ứng Trì hiện tại bị động hoàn toàn, chỉ có thể nhỏ giọng đem toàn bộ mọi việc giải thích cho cô một lần.
Ngô Khởi thật sự cho rằng Ứng Trì đã suy nghĩ thông suốt, vỗ vỗ bờ vai cậu, “Trước tham quan một chút? Vừa đi vừa nói chuyện.”
“Ngĩ thông suốt thì tốt rồi, cơ hội tiến vào đại học A thật sự rất khó, lúc trước tôi cũng đã nói đại học A và câu lạc bộ có quan hệ, giải WBS là giải đấu chuyên nghiệp duy nhất, tôi biết cậu trẻ tuổi có nhiệt huyết và ước mơ, muốn có giải thưởng, lại muốn trở thành Quyền Thủ chuyên nghiệp.” Ngô Khởi cứ lải nhải mãi, vừa đi vừa nói, những lời này kỳ thật là nói cho Ứng Hoan nghe.
Nơi này thật sự là câu lạc bộ quyền anh chuyên nghiệp, có võ đài trung tâm, còn có nhiều phòng luyện tập cùng thiết bị.
Ứng Trì nhìn đến nỗi mắt tỏa sáng.
Ứng Hoan biết cậu còn băn khoăn, Ứng Hải Sinh hiện tại vẫn còn trị liệu, cũng không biết có thể kiên trì được mấy năm, sớm hay muộn cũng phải thay thận, thận thích hợp… trừ bỏ bác của cô đang ở bên ngoài, còn có Ứng Trì.
Cô hít một hơi thật sâu, đi qua một phòng tập luyện, trong phòng vừa lúc có người đi ra, xém chút nữa là đụng trúng cô. Trước cửa, cô ngẩng đầu, liếc mắt vào trong phòng liền thấy một người, gương mặt đó có chút quen thuộc.
Cô nhớ lại một chút.
A, Chu Bách Hạo.
Người con trai mặc quần quyền anh màu đỏ, thân trên để trần, thong thả mà kéo kéo cánh tay lên trên, mỗi một khối cơ bắp trên cánh tay đều bị tác động, căng chặt rắn chắc, mồ hôi trượt qua hầu kết mà đi xuống, cả người dường như rất có tinh thần, phá lệ cường tráng.
Không biết có phải ảo giác hay không, cô cảm thấy anh so với lần gặp mặt trước có chút không giống nhau, thân thể càng rắn chắc, càng cường tráng. Ứng Hoan có chút hoảng hốt, nếu có thể chọc vào cơ bắp ấy một chút, có lẽ so với đá còn cứng hơn?
Cô ngoảnh mặt lại nhìn Ứng Trì đã bị Ngô Khởi mang đi xa, trong đầu lóe lên một ý nghĩ, bước chân dừng lại không tiến về phía trước, yên lặng đứng ở cửa.
Ngay khi cô vừa dừng lại, Từ Kính Dư đã nhìn thấy cô.
Anh híp híp mắm, vừa hít đất vừa thở theo nhịp, một trên một dưới.
Bên cạnh, Thạch Lỗi vừa nghỉ ngơi vừa đếm cho anh.
“197, 198, 199, 200…”
Đếm tới 200, Từ Kính Dư dừng lai.
Ứng Hoan thấy anh dừng lại nghỉ ngơi liền đi vào.
Từ Kính Dư nhướn mày, cầm lấy khăn lông tùy tiện mà lau, nhìn cô một cái, ném khăn lông xuống, nhặt lên áo đồng phục bóng chày màu đỏ mặc lên người.
Ứng Hoan tiến vào mới phát hiện, bên trong còn hai người nữa.
Trong đó có một người ngồi ở góc, vừa đen vừa cường tráng, cánh tay rất dài, lớn lên cũng thật thô kệch, giống… người vượn Thái Sơn. Cô sửng sốt một chút, mặt có chút hồng, rốt cuộc cũng không thân với anh.
Cô bước vài bước vào cửa liền ngừng lại, nghe thấy người cường tráng kia kêu lên bằng một giọng như thái giám: “Kính Vương thât đẹp trai, 200 cái.”
Ứng Hoan: “…”
Làm cho cô toàn thân nổi da gà, cô kh*** sợ quay đầu nhìn người vượn.
Từ Kính Dư đem khóa áo kéo lên đến cổ, trược tiếp dùng chân đạp Thạch Lỗi một cái: “Lăn, còn chút nữa mẹ nó làm tôi ghê tởm.”
Thạch Lỗi tru lên một tiếng, vội nhảy dựng lên, khóe mắt thoáng nhìn, mới phát hiện phòng huấn luyện nhiều hơn một cô gái mặc áo lông màu trắng, tóc dài hơi rối xõa tung trên vai, trắng nõn sạch sẽ, đôi mắt rất sáng, chính là miệng có chút kỳ quái…
Nhưng mà, vẫn rất xinh đẹp.
Hắc hắc mà cười: “Cô gái, cô tìm ai?”
Thạch Lỗi hướng Từ Kính Dư nháy mắt: Lại có con gái theo đến tận câu lạc bộ để tìm cậu? Cậu cũng thật mẹ nó trêu chọc người.
Từ Kính Dư mặc kệ anh ta, dựa lên thiết bị luyện tập, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt cô, không chút để ý cười: “Tìm tôi?”
Ứng Hoan gật gật đầu: “Phải.”
“Nói đi, có chuyện gì?”
Từ Kính Dư cầm bình nước lên, không biết tại sao cô lại ở chỗ này, lại càng không biết cô tìm anh có việc gì, có chút tò mò.
Ưngs Hoan nhấp nhấp môi, tốc độ nói có chút nhanh: “Cái kia, Chu Bách hạo, tôi có chuyện muốn nhờ anh…”
“Từ từ.” Từ Kính Dư uống nước, đôi mắt liếc sang, buông bình nước xuống, đannhs gãy lời cô nói, “Trước tôi muốn sửa đúng một việc, tên tôi không phải Chu Bách Hạo.”
“A?”
Ứng Hoan ngốc, phản ứng đầu **ên chính là bản thân lại nhận sai người?
Thạch Lỗi vẻ mặt mông lung nhìn cô, mở miệng nói: “Cô gọi cậu ấy là gì? Chu Bách Hạo?”
Cô gái nhỏ này, tìm sai người sao? Tên cũng chưa biết rõ ràng liền lớn mật mà đi theo đuổi trước?”
Ứng Hoan càng mờ mịt, nhìn Từ Kính Dư: “Không đúng sao?”
Từ Kính Dư nhìn biểu cảm mờ mịt của cô, có chút buồn cười, hoàn toàn không có cảm giác áy náy sau khi lừa gạt người, thản nhiên nói: “Đương nhiên là không đúng rồi.”
Ứng Hoan: “…… Vậy anh là ai?”
“Tôi à……” Từ Kính Dư đứng thẳng, nhẹ giọng cười, “Từ Kính Dư.”
Ứng Hoan trầm mặc một chút: “Kia Chu Bách Hạo là ai? Tên giả sao?”
Từ Kính Dư: “Người đầu tư câu lạc bộ.”
Thạch Lỗi: “Ông chủ.”
Ứng Hoan: “……”
[1] Trước không biết tuổi của Ngô Khởi nên mình để anh, bây giờ biết, nếu 40 tuổi thì hơn Ứng Hoan 12t nên mình để Ứng Hoan xưng cháu, còn lại không thay đổi, nếu không thích hợp thì mình sẽ sửa lại.
Về lời tác giả, mình lười quá, lúc nào đó sẽ bổ sung sau.