Huyện Liên Hòa nằm trong dãy núi, đi thêm về phía trước sẽ không thể ngồi xe nữa.
Thấy thế, Tống Quân Nhiên có chút lo lắng nhìn về phía Văn Thanh Từ.Tuy rằng do đội mũ trùm đầu không nhìn rõ mặt, nhưng Tống Quân Nhiên dựa vào bước đi có phần phù phiếm của y vẫn đoán được tình trạng của Văn Thanh Từ không ổn: "Nghỉ ngơi hồi phục ở phủ Vĩnh Đinh một chút, ngày mai lại vào núi.”
Văn Thanh Từ cũng không cậy mạnh: "Được.”
Sau khi xuống xe ngựa, hai người trực tiếp vào trong thành. Bốn phía phủ Vĩnh Đinh dãy núi liên miên như bóng đen lay động nhìn xuống thành trì, cộng thêm hôm nay trên bầu trời có những đám mây đen mãi không chịu tan, người ở trong đó chỉ cảm thấy áp lực vô cùng.
Mới vừa vào cửa thành, Văn Thanh Từ và Tống Quân Nhiên đã nhìn nhau, y có thể nhìn ra trong mắt đối phương là sự lo lắng rất lớn.
Lúc này đã là sau giờ ngọ, nhưng con đường dài đáng lẽ phải tấp nập lại vắng tanh.
Cửa sổ thương hộ đóng chặt, chỉ có tiếng bước chân của Văn Thanh Từ và Tống Quân Nhiên quanh quẩn bên tai.
“...... Theo như Bạch Chi Viễn nói, cho đến khi hắn rời khỏi phủ Vĩnh Đinh trở về cốc, nơi này vẫn không khác thường ngày, chỉ là trong y quán có một ít bệnh nhân từ huyện Liên Hòa tới mà thôi, "Có lẽ là xung quanh quá mức yên tĩnh, Tống Quân Nhiên cũng không khỏi hạ giọng, “Nhưng chưa đầy mười ngày, phủ Vĩnh Đình đã thay đổi rồi.”
Huân hương rất được ưa chuộng ở Vệ Triều, bởi vậy dân chúng rất coi trọng "Khí".
Trước khi tới phủ Vĩnh Đinh, bọn họ lấy lụa trắng che miệng mũi như thường lệ, giọng Tống Quân Nhiên xuyên qua lớp vải mỏng, nghe không rõ lắm. Nhưng Văn Thanh Từ vẫn nhận thấy trong giọng điệu của hắn có vẻ căng thẳng khác thường.
Tình thế có lẽ nghiêm trọng hơn bọn họ nghĩ rất nhiều.
……
“Cốc chủ sao ngài lại tới vào lúc này? "Ông chủ y quán thấy Tống Quân Nhiên đột nhiên đến thăm, không khỏi chấn động," Mau mau! Đến sân sau.”
Đồng thời hơi tò mò xoay người nhìn về phía Văn Thanh Từ hỏi: "Không biết vị thiếu hiệp này, nên xưng hô như thế nào?"
Người tới không những dùng lụa trắng che miệng mũi, thậm chí còn đội một cái mũ, hoàn toàn không thấy rõ tướng mạo của y.
Khác với y quán Tùng Tu phủ có liên hệ chặt chẽ nhất với Thần Y Cốc. Ông chủ của y quán này trước đây chưa từng gặp Văn Thanh Từ, cũng không biết y còn chưa chết.
Không đợi Văn Thanh Từ trả lời, Tống Quân Nhiên đã giành nói trước: "Gọi y là Thanh Thanh là được, y là dược phó trong cốc, tuổi còn nhỏ, vừa mới ra ngoài xông xáo giang hồ.”
Nói xong, nhìn Văn Thanh Từ hài lòng nhíu mày: "Ngươi nên theo sát bổn cốc chủ, không có mệnh lệnh của bổn cốc chủ, không được tùy ý hoạt động.”
Văn Thanh Từ:???
Tống Quân Nhiên đây là cố ý chắc luôn!!!
"Thì ra là thế," Dáng người Văn Thanh Từ gầy gò chẳng khác thiếu niên là mấy, ông chủ không có nghĩ nhiều, "Cốc chủ đại nhân, Thanh Thanh thiếu hiệp, đi bên này --"
Cách tấm màn che, ông chủ kia không nhìn thấy ánh mắt phức tạp của Văn Thanh Từ.
Dừng lại một lát, y chỉ có thể thỏa hiệp nửa bước: "... Gọi một chữ trong tên ta là được rồi.”
Thanh thiếu hiệp thế nào cũng dễ nghe hơn hai chữ Thanh Thanh.
“Được được! "Ông chủ vừa đáp lời, vừa dẫn bọn họ từ cửa hông tiến vào y quán, đến chỗ sinh hoạt thường ngày.
“Chẳng phải Bạch Chi Viễn nói mọi thứ ở phủ Vĩnh Đinh vẫn như thường ngày sao? "Tống Quân Nhiên hỏi.
Ông chủ y quán mím môi hồi đáp: "Lúc hắn rời đi thì đúng là như thế, nhưng chân trước vừa đi, chân sau đã có rất nhiều người từ Liên Hòa chạy tới. Có một phần người không nhiễm bệnh tới đây nương tựa thân thích, còn có bệnh nhân đến thẳng đến y quán...... Thậm chí ngủ ngoài đường. Đến lúc này, toàn bộ phủ Vĩnh Đinh cũng căng thẳng theo, từng nhà đóng cửa không ra.”
“...... Thì ra là người của huyện Liên Hòa chạy trốn tới. "Tống Quân Nhiên lẩm bẩm nói.
Văn Thanh Từ vẫn không nói gì đột nhiên mở miệng hỏi: "Bệnh dịch có lan ra phủ Vĩnh Đinh không?”
Ông chủ y quán vội vàng đáp: "Không có! Tất cả bệnh nhân đều đến từ Liên Hòa.”
Thấy thế, Văn Thanh Từ thoáng thở phào nhẹ nhõm, đây gọi là trong cái rủi có cái may.
Nói xong, mấy người đã đến tiểu viện. Nơi này cũng đầy bệnh nhân.
Văn Thanh Từ lập tức tiến lên bắt mạch, thấy thế Tống Quân Nhiên cũng đi theo.
Sao cốc chủ lại đi theo dược phó? Ông chủ y quán luôn cảm thấy cảnh tượng trước mắt này là lạ, nhưng hiện tại tình hình căng thẳng nên ông cũng không suy nghĩ sâu xa.
Mạch bệnh nhân kia nhỏ yếu, sắc mặt vàng như nến, nằm bất động tại chỗ.
Trong lúc hai người bắt mạch, ông chủ y quán ở một bên nói: "Lúc bọn họ mới tới đây toàn thân đau nhức, bất lực, choáng váng hoa mắt, sau đó bắt đầu sốt. Nghe nói bệnh nhân ở bên Liên Hoà còn dần dần mất đi ý thức, tứ chi lạnh toát, bất tỉnh nhân sự... Sau đó không địch nổi bệnh, đi đời nhà ma."
Những bệnh nhân này không có triệu chứng về đường hô hấp, cũng không lan truyền ở phủ Vĩnh Đinh.
Thoạt nhìn...... Giống như là dịch nước bắt nguồn từ huyện Liên Hòa.
Nhưng Bạch Chi Viễn từng hỏi bệnh nhân, cũng biết được từ miệng họ rằng huyện Liên Hòa nằm trong núi sâu, nước mà dân chúng ăn uống hằng ngày đều là nước suối.
Những dòng sông con suối này không bị ô nhiễm.
Tống Quân Nhiên cũng nghĩ tới điểm này, nhìn thấy nghi hoặc trong mắt hắn, Văn Thanh Từ chậm rãi rút tay ra khỏi cổ tay bệnh nhân, sau đó nhẹ nhàng nói: “Việc này phải đến tận nơi mới biết, chúng ta không thể chỉ nghe lời bệnh nhân.”
“Ừ. "Tống Quân Nhiên gật gật đầu, hắn cũng tán thành cách nói của Văn Thanh Từ.
Hai người cũng không có nghỉ ngơi, lần lượt bắt mạch xem từng cái hồ sơ bệnh một, làm xong thì trời đã chạng vạng tối.
"Các loại thuốc do y quán kê đơn đều đúng với triệu chứng, hình như không có vấn đề gì." Sau khi kiểm tra hết mọi thứ xung quanh, Tống Quân Nhiên quay người nói với Văn Thanh Từ.
Chỉ là hiệu quả vẫn luôn rất nhỏ.
Văn Thanh Từ khẽ gật đầu, vô cùng tự nhiên nói tiếp: "... Trước hết phải điều tra rõ bệnh dịch rốt cuộc có ảnh hưởng tới cơ quan nội tạng nào.”
Nếu không làm rõ thì cũng chỉ có thể dựa vào triệu trứng kê chút thuốc trị liệu bình thường như sốt váng đầu. Những loại thuốc này không có tác dụng gì nhiều.
Y không để ý, sau khi nghe xong lời mình nói sắc mặt của Tống Quân Nhiên và ông chủ y quán ở bên cạnh đều là biến đổi.
“Thanh thiếu hiệp đây là muốn...... "Muốn mổ xẻ thi thể? Ông chủ y quán hoảng sợ, ông ta nói được một nửa, lập tức hắng giọng, nuốt toàn bộ câu nói phía sau vào bụng. Nhưng sắc mặt vẫn khó coi vô cùng.
Nếu ông nhớ không lầm, người thường làm loại chuyện này dường như chỉ có... Nhị cốc chủ đã qua đời.
Văn Thanh Từ nói lời này theo lẽ đương nhiên, nhưng y lại không hiểu vì sao đối phương đột nhiên biến sắc.
Cũng may Tống Quân Nhiên kịp phản ứng, hắn dừng lại một lát nói: "Thanh Thanh......là người theo học nhị cốc chủ, xem như đồ đệ của đệ ấy.”
Ông chủ y quán vội vàng gật đầu, đồng thời lại hơi lui về phía sau một bước, cách Văn Thanh Từ xa một chút.
Hành vi của Nguyên Chủ, cho dù ở trong cốc cũng là một điều bất thường. Mọi người trong cốc lớn lên cùng Văn Thanh Từ nên đã dần quen với chuyện này, nhưng ông chủ y quán này lại khác.
Tuy rằng không biết "Thanh Thanh" này, nhưng ông chủ y quán lại không khỏi nhớ tới tin đồn "Sư phụ" Văn Thanh Từ của y.
Vừa rồi ông ta còn muốn lôi kéo làm quen với Cốc chủ, nhưng vào lúc này lại sinh ra ý nghĩ muốn đưa hai tôn Đại Phật này đi.
"Cốc chủ, Thanh thiếu hiệp đi bên này," Ông đưa hai người đến một nơi yên tĩnh, sau đó hạ thấp giọng nói, " Tuy bệnh nhân bên phủ Vĩnh Đinh nhiều, nhưng bệnh tiến triển không nhanh, Mặc dù có rất nhiều bệnh nhân đang hấp hối nhưng vẫn chưa có ai chết cả.”
“ Ôi, nếu Thanh thiếu hiệp thật sự muốn...... Vậy chỉ sợ ngài phải tới huyện Liên Hòa mới có thể tìm được.”
Lời ông nói cũng thật sự là sự thật, bệnh nhân có thể trèo đèo lội suối đến phủ Vĩnh Đinh trị liệu thì triệu chứng tương đối nhẹ, Văn Thanh Từ không thể tìm thấy thi thể ở đây.
Văn Thanh Từ khẽ gật đầu, vốn y cũng chỉ muốn ở lại phủ Vĩnh Đinh một buổi tối mà thôi.
Không ngờ sau khi nhận thấy đối phương đang muốn tránh xa Văn Thanh Từ, Tống Quân Nhiên đột nhiên nói:" Sao thế? Nóng lòng muốn tiễn khách à?”
Tuy rằng hắn không tán thành việc làm của Văn Thanh Từ, lúc trước còn từng vì chuyện này mà cãi nhau với y. Thế nhưng hiện tại nhìn thấy người bên ngoài "ghét bỏ" sư đệ của mình vì chuyện này, Tống Quân Nhiên vẫn hơi khó chịu.
Bệnh nhân đến phủ Vĩnh Đinh, còn có một phần ở nhờ nhà họ hàng. Mấy người vừa mới nói xong lời này ở chỗ yên tĩnh, tiền sảnh y quán đã vang lên tiếng nói chuyện.
- Hóa ra có người đến đây lấy thuốc cho người thân.
“Cốc chủ, "Nghe được phía trước có động tĩnh, Văn Thanh Từ vươn tay kéo ống tay áo Tống Quân Nhiên, nhỏ giọng nhắc nhở," Ông chủ nói rất đúng.”
Dưới lớp lụa trắng, không ai nhìn thấy khóe môi Tống Quân Nhiên hơi nhếch lên.
Đây hình như là lần đầu tiên Văn Thanh Từ gọi mình là Cốc chủ?
Lúc trước y toàn gọi là "sư huynh", Tống Quân Nhiên chẳng cảm thấy gì, bây giờ lại sinh ra loại cảm giác được đối phương tin cậy. Hắn vô cùng hưởng thụ cảm giác này.
“Khụ khụ, "Tống Quân Nhiên giả vờ ho nhẹ hai tiếng," Được rồi, vậy ngày mai nói sau.
Văn Thanh Từ và Tống Quân Nhiên đi tới tiền sảnh, thừa dịp lấy thuốc mà hàn huyên với người nọ. Sau đó biết được, cảm giác trước đó của Bạch Chi Viễn không sai, thẳng đến khi hắn rời khỏi phủ Vĩnh Đinh, tình huống bên huyện Liên Hòa cũng không nghiêm trọng lắm.
Nhưng còn chưa qua mấy ngày, bệnh đã đột nhiên bộc phát.
Nghe đến đó, Văn Thanh Từ không khỏi lo lắng, y siết chặt lòng bàn tay. Nếu tình huống thật sự là như thế, như vậy tin tức của huyện Liên Hoà có thể kịp thời truyền tới châu phủ hay không?
Bởi vậy không được coi trọng cũng như không được hỗ trợ kịp thời hay sao?
……
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Văn Thanh Từ và Tống Quân Nhiên dậy tới huyện Liên Hòa.
Đêm qua trời đổ mưa lớn, đường núi vốn chật hẹp trở nên lầy lội. Tốc độ đi lại của hai người cũng chậm đi rất nhiều chứ đừng nói bọn họ chưa đi được bao lâu, đã thấy được rất nhiều dân chúng từ huyện Liên Hòa chạy ra.
Thậm chí... Còn tận mắt nhìn thấy có người chết trên đường.
Mưa to vẫn đang rơi, bên tai là tiếng khóc đinh tai nhức óc. Từng cảnh tượng ở Sơn Du Giản kèm theo tiếng mưa rơi không ngừng, lại hiện lên trong đầu Văn Thanh Từ.
Mưa to dệt thành sương mù, không ai nhìn thấy cơ thể Văn Thanh Từ đang run nhè nhẹ.
Hơn nửa ngày sau, hai người rốt cục cũng tới huyện Liên Hòa. Trong núi rừng mưa còn chưa ngừng, trên đường phố cơ hồ không có một bóng người, chỉ có những ngôi mộ mới ở vùng đất hoang cách đó không xa.
Lúc này, nơi này đã là một tòa thành chết - -
Mấy ngày trước, cung Thái Thù.
Trời còn chưa sáng hẳn, Hành Vương Tạ Quan Chỉ đã vội vã vào cung, đi tới Thái y thự cầu kiến Tạ Bất Phùng.
Hắn ở bên ngoài đợi hồi lâu, rốt cục cũng được truyền triệu đi vào.
“Hôm nay được nghỉ, sáng sớm Hành Vương đã tiến cung, có chuyện gì quan trọng sao?” Giọng nói trầm thấp của Tạ Bất Phùng truyền tới từ trên bậc thềm.
Dứt lời, hắn nhẹ nhàng đặt tấu chương trong tay sang một bên, tiếp theo lại cầm lấy một quyển khác phê duyệt, từ đầu đến cuối đều không có liếc mắt nhìn Tạ Quan một cái.
Hắn không kêu miễn lễ, bởi vậy Tạ Quan Chỉ vẫn quỳ dưới mặt đất. Dù đang là giữa hè nhưng trên sàn đá vẫn có cảm giác lạnh thấu xương.
Hiện tại giờ chưa tới giờ mão, đây vốn là lúc Tạ Quan Chỉ ngủ, nhưng hôm nay hắn lại chẳng buồn ngủ chút nào.
Tạ Bất Phùng thình lình làm ra chuyện lớn như vậy, hiện tại lại ngồi ở đây phê duyệt tấu chương như chưa từng xảy ra chuyện gì hay sao?!
Tạ Quan Chỉ thấy thế không khỏi nghiến răng nghiến lợi hỏi thẳng vào vấn đề: “Hôm nay thần muốn tới đây để biết chiếu chỉ mà bệ hạ vừa ban hành có ý nghĩa gì.”
Tạ Bất Phùng không quen có người vây quanh, bởi vậy trên sườn điện chỉ có hai người hắn và Tạ Quan Chỉ.
Sau khi thiếu niên nói xong, xung quanh chỉ có sự im lặng chết chóc.
Không biết im lặng qua bao lâu, Tạ Bất Phùng rốt cục buông đồ trong tay xuống, cụp mắt nhìn Tạ Quan Chỉ: "Hành Vương điện hạ bất mãn với thánh chỉ mới viết hay sao?" Giọng điệu của hắn vô cùng bình thản, nhưng Tạ Quan Chỉ lại không thể bình tĩnh như hắn.
Thiếu niên không kìm được nhìn Tạ Bất Phùng một cái.
Vị hoàng đế trẻ tuổi ngồi sau bàn, giữa lông mày hiện lên vẻ mệt mỏi nhưng trông vẫn rất tỉnh táo. Trông không có vẻ say như Tạ Quan Chỉ tưởng tượng trên đường tới đây.
- - Vừa rồi, trong cung đột nhiên có người vào lúc đêm khuya đến phủ của Tạ Quan Chỉ, ban chiếu chỉ.
Trên thánh chỉ nói, vì thể nghiệm và quan sát dân tình, đương kim thánh thượng sẽ xuất cung vào sáng sớm, tư tuần cương thổ.
Trong thời gian này, Hành Vương Tạ Quan Chỉ sẽ phụ trách giám quốc. Mà bất kể tại sao Tạ Bất Phùng lại muốn “ quan sát dân tình.” Chỉ cần hai chữ "Giám quốc" cũng đủ để đánh thức Tạ Quan Chỉ từ trong giấc mộng.
Hai chữ này cũng không phải nói đùa!
Sau khi Tạ Bất Phùng đăng cơ đã đuổi hết phi tử và nam sủng của phế đế ra khỏi cung.
Hiện giờ Tuệ phi đang ở trong phủ của Tạ Quan Chỉ, bà tiếp chỉ với Tạ Quan Chỉ, sau khi nghe xong không khỏi hít một hơi khí lạnh, cũng nhỏ giọng kêu lên sợ hãi.
“Cái này, cái này Tạ Bất Phùng...... A, không đúng, bệ hạ đây là có ý gì?”
Tuệ phi bị thánh chỉ Tạ Bất Phùng dọa đến nói năng lộn xộn, thiếu chút nữa hô lên đại danh của đối phương.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Hệ Thống Xuyên Không: Vương Phi Muốn Lật Trời!
3. Lần Thứ Hai Tra Nam Sống Lại
4. Xấu Hổ
=====================================
Tuy rằng không có quy định rõ ràng gì, nhưng trong lòng mọi người biết rõ, các triều đại chỉ có Thái tử mới xứng với "Giám quốc".
Lúc trước lúc nam tuần, phế đế mãi không chịu cho đứa con ruột là Tạ Quan Chỉ cái danh "Giám quốc". Cũng không ngờ hôm nay Tạ Bất Phùng lại hào phóng hạ một thánh chỉ như vậy.
Sau khi đọc xong thánh chỉ, thái giám liền rời khỏi Hành vương phủ, không để cho người ta có cơ hội hỏi nhiều.
Trước sân Hành vương phủ, mọi người bị đánh thức từ trong giấc ngủ say đưa mắt nhìn nhau.
Lúc này Tạ Quan Chỉ và Tuệ phi nhìn nhau. Tuệ phi đã chịu đựng hồi lâu không khỏi hạ thấp giọng, tiến tới nói ra những lời đọng lại trong lòng: "... Cho nên ý của bệ hạ chẳng lẽ là, để cho điện hạ ngài làm... Hoàng thái đệ?"
Bà vừa muốn hỏi Tạ Bất Phùng có phải điên rồi hay không. Đồng thời trong lòng lại không kìm được sinh ra cảm giác vui sướng, hoàn toàn không còn buồn ngủ nữa.
“...... Con, con cũng không biết. "Cho tới bây giờ, Tạ Quan Chỉ vẫn cảm thấy mình còn đang ngủ, chưa tỉnh táo lại.
Mãi đến khi ngâm mặt vào trong nước lạnh tỉnh táo một lát, lại đứng dậy đọc đi đọc lại thánh chỉ kia mấy lần, Tạ Quan Chỉ lúc này mới nhận ra, chuyện vừa xảy ra không phải là mơ.
Tạ Bất Phùng thật sự cho mình "Giám quốc"!
Lúc thánh chỉ tới phủ Tạ Quan Chỉ vẫn là nửa đêm. Nhưng chẳng bao lâu nữa tin tức này sẽ truyền khắp Ung Đô. Đến lúc đó nhất định sẽ gây ra một trận sóng to gió lớn.
Không thể quan tâm nhiều như vậy, Tạ Quan Chỉ trực tiếp cưỡi ngựa chạy vào cung Thái Thù, đúng vào giờ Mão chạy tới bên ngoài Thái y thự.
Hắn muốn đích thân đến hỏi rõ ràng chuyện này.
“...... Thần không dám.”
Cái lạnh từ những viên gạch đá thấm vào đầu gối hắn từng chút một, Tạ Quan Chỉ cuối cùng hoàn toàn tỉnh táo lại.
“Sao bệ hạ bỗng nhiên......”
Hắn còn chưa nói xong, Tạ Bất Phùng ngồi sau bàn đã đứng lên.
Tạ Quan Chỉ vừa tỉnh táo lại lúc này mới thấy được, tuy Tạ Bất Phùng vẫn mặc đồ đen như trước, nhưng hình dáng bộ quần áo hắn đang mặc hiện tại rất bình thường, không phải đồ đế vương dùng.
Sương khói nhàn nhạt trên lò Bác Sơn bao phủ cơ thể Tạ Bất phùng trong đó. Hắn nói: "Trẫm vi hành khảo sát dân tình, cần thời gian ít nhất một tháng, trên triều đình không thể không có người. Huống chi mọi việc... Đều có nguy hiểm, nếu trẫm xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, có Hành vương giám quốc, triều đình cũng sẽ không rơi vào hỗn loạn."
Giọng Tạ Bất Phùng vô cùng bình tĩnh, nhưng lời nói của hắn lại làm Tạ Quan Chỉ toát mồ hôi lạnh.
Thế nhân đều biết, Tạ Bất Phùng là vị đế vương tìm được đường sống trong chỗ chết trên chiến trường Bắc Địch, một đao giết ra con đường lên đế. Chính hắn võ nghệ cao siêu, không ai có thể địch lại.
Vả lại lúc "vi hành khảo sát dân tình", Tạ Bất Phùng cũng nhất định sẽ mang theo người hầu bên người, bảo đảm an toàn cho hắn.
Nhưng nghe giọng nói của Tạ Bất Phùng, sao nghe lại như hắn tin chắc mình sẽ xảy ra chuyện gì đó vậy chứ?
Đến tột cùng chuyến này của hắn là muốn đi làm cái gì......
“Việc này đã định, "Tạ Bất Phùng vừa bước xuống bậc thang dài vừa nói," Binh phòng ở Ung Đô trẫm đã an bài thỏa đáng. Trong tấu chương trên bàn, ngươi tự đi xem là được. Đến lúc đó, nếu trong triều thần có người không phục, ngươi có thể trực tiếp điều binh.”
...... Thì ra vừa rồi Tạ Bất Phùng đang bận việc này sao?
Tạ Bất Phùng là hoàng đế, chuyện hắn quyết định không ai có thể ngăn cản.
Nghe vậy, trong lòng Tạ Quan Chỉ nặng trĩu. Hắn còn muốn hỏi cái gì đó, nhưng là chờ lúc hắn kịp phản ứng, Tạ Bất Phùng đã biến mất ở trước mắt hắn.
Tất cả đều quá đột ngột.
Mấy cỗ xe ngựa màu đen đã dừng ở bên ngoài Thái y thự từ lâu, bên trong toàn là thị vệ, thái y đi theo, đồng thời còn có các loại dược liệu.
Chuyến đi này của Tạ Bất Phùng không lựa chọn hoàn toàn che giấu thân phận của mình, mà là muốn giả vờ "Tuần quan" tới huyện Liên Hòa.
Mặc dù đã chuẩn bị rất đầy đủ, nhưng người đã từng trải qua vài lần sinh tử trên chiến trường, sống chết đối với hắn chẳng là gì.
Cho dù là hoàng đế, lúc phải chết vẫn phải chết.
Tạ Bất Phùng rất muốn gặp Văn Thanh Từ. Nhưng đồng thời, hắn cũng chuẩn bị tốt hết thảy cho tình huống xấu nhất.
Đây là lần đầu tiên sau khi Tạ Bất Phùng xưng đế tùy ý làm bậy trong chuyện chính sự.
Xe ngựa chạy ra cung Thái Thù, Tạ Bất Phùng mệt mỏi mấy ngày chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Hôm nay thiên hạ đã định.
Hắn nghĩ, nếu mình thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Tạ Quan Chỉ cũng có thể bảo vệ Vệ Triều.
Văn Thanh Từ hẳn là sẽ không trách tội chứ.
Chuyến đi này của Tạ Bất Phùng cũng không phải là mạo hiểm. Hắn rất rõ mình muốn làm gì, mà làm như vậy lại có nguy hiểm như thế nào.
Xe ngựa đi ra Ung Đô, Tạ Bất Phùng vô thức chạm vào chiếc vòng tay len trên cổ tay. Động tác của hắn vẫn cẩn thận như vậy.
Qua một lúc lâu, đế vương trẻ tuổi mặc đồ đen mới từ từ nâng cổ tay lên, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên chiếc vòng tay nhỏ với nỗi hoài niệm vô cùng.
Cũng cố gắng tìm kiếm mùi đắng quen thuộc từ mảng máu kia.
*
Huyện Liên Hòa không lớn, chẳng bao lâu Văn Thanh Từ và Tống Quân Nhiên đã đi hết hơi đây.
Bọn họ nhìn thấy, trong y quán nơi này chật kín người, hiện giờ phần lớn bệnh nhân đều ở trong nhà, còn có một phần sắp chết được đưa tới vùng đất hoang của huyện Liên Hòa. Tựa hồ là đang đợi bọn họ tắt thở thì chôn thẳng vào trong đất.
Tuy nơi đây là một vùng hoang vu nhưng không biết là ai đốt hương ở đâu. Mùi nồng nặc gay mũi, xuyên thấu qua mũ che rèm vải, lọt vào chóp mũi Văn Thanh Từ.
Văn Thanh Từ và Tống Quân Nhiên mang theo hòm thuốc tới. Vừa rồi lúc bọn họ đi lại trên đường phố huyện Liên Hòa từng gặp được vô số người xin bọn họ giúp đỡ, mà hai người cũng phân phát không ít đan hoàn đi ra ngoài.
Nhưng ở đây......
Cho dù có người tỉnh nhìn thấy Văn Thanh Từ cùng Tống Quân Nhiên, cũng chỉ là nhàn nhạt liếc bọn họ một cái liền thôi, không có bất kỳ biểu thị xin giúp đỡ nào.
Rõ ràng là đã cam chịu số phận của mình.
Xa xa Văn Thanh Từ nhìn thấy, cách đó không xa có một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi đang nằm ở trên tấm ván gỗ mỏng manh.
Sắc mặt cậu vàng như nến, lồng ngực cơ hồ đã không còn nhìn thấy phập phồng, trông như đã đến lúc hấp hối.
Có một người phụ nữ đang ghé vào bên cạnh thiếu niên kia, không ngừng khóc nức nở.
Cậu là bệnh nhân nhỏ tuổi nhất ở vùng đất hoang gần đó.
...... Đi tìm cậu ta.
Nhờ vào cơ thể của cậu ta, điều tra rõ ràng bệnh dịch rốt cuộc tác động đến cơ quan nội tạng nào.
Chẳng biết từ lúc nào, thảm trạng của Sơn Du Giản đã hòa vào khung cảnh trước mắt y.
Trong lúc nhất thời, Văn Thanh Từ không phân biệt được trước mắt y là cảnh tượng trong trí nhớ hay là cảnh tượng thực sự.
Dưới mũ che, cặp mắt đen nhánh kia chẳng biết đã mất đi sự trong veo từ lúc nào. Giờ phút này, đáy lòng Văn Thanh Từ chỉ còn lại một ý niệm:
Phải mau chóng điều tra rõ nguyên nhân bệnh, không được chậm trễ.
Xa xa nhìn thấy thiếu niên kia, Văn Thanh Từ không khỏi siết chặt tay cầm hộp thuốc.
Do dự một lát, y vẫn không nhịn được cất bước, đi về phía đó.
Trong trí nhớ, phần lớn nguyên chủ mổ xẻ sẽ hỏi ý kiến bản thân.
“- - Chờ một chút, "Tống Quân Nhiên túm lấy Văn Thanh Từ, mạnh mẽ dùng sức kéo sư đệ trở về, hắn đè thấp giọng nói bên tai Văn Thanh Từ," Ta biết đệ muốn làm cái gì, nhưng hiện tại trước không nên đi qua.”
Tống Quân Nhiên bị động tác của sư đệ làm cho hoảng sợ, chưa kịp suy nghĩ, trực tiếp bắt lấy tay trái bị thương của Văn Thanh Từ.
Ngay sau đó, một cơn đau truyền từ cánh tay vào trong đầu, miễn cưỡng khiến Văn Thanh Từ tỉnh lại.
“Nếu đệ trực tiếp tiến lên nói ra chuyện mổ xác, nhất định sẽ rước lấy phiền toái.”
Đến lúc đó bị đuổi ra khỏi đây có lẽ là nhẹ nhất rồi.
Văn Thanh Từ hiểu ý Tống Quân Nhiên.
"Nhưng đất hoang bên cạnh khắp nơi đều là người, đệ cũng không thể..." Cũng không thể trực tiếp động thủ đi đào chứ.
Dưới sự thúc giục của giọng nói trong lòng, y không khỏi sốt ruột.
Tống Quân Nhiên bất đắc dĩ thở dài một hơi, trầm mặc một lát sau nói, "Mảnh đất hoang này hẳn là do quan phủ giăng ra, không bằng......chúng ta đi tìm người của quan phủ, có lẽ...... Luôn có người còn ôm một tia hy vọng.”
Lúc nói lời này, Tống Quân Nhiên không khỏi có hơi chột dạ. Thực tế thì hắn cũng không cảm thấy trong quan phủ sẽ có người cho phép Văn Thanh Từ làm ra loại chuyện này.
Nhưng là hai người ăn mặc như người ngoài, lại đứng ở vùng đất hoang một hồi lâu, đã hấp dẫn tới sự chú ý của vô số người.
Ở lại nữa e rằng không tốt lắm.
Nói xong câu đó, Tống Quân Nhiên lập tức lôi Văn Thanh Từ rời khỏi nơi này, hướng vừa rồi bọn họ đi ngang qua quan phủ mà đi.
Văn Thanh Từ trầm mặc một lát, chậm rãi gật đầu.
Huyện Liên Hòa không lớn, hai người chỉ mất thời gian một nén nhang đã trở về cửa quan phủ.
Vừa rồi hai người mới chỉ nhìn nơi này từ xa, nhưng bây giờ khi đến gần mới thấy, trên bãi đất trống ngoài phủ viện, nằm đầy bệnh nhân không thể ở trong y quán.
Sau khi nhìn thấy Văn Thanh Từ và Tống Quân mang theo hòm thuốc đi tới đây, trong hai mắt vốn trống rỗng mê mang của bọn họ đột nhiên có thêm sự sống.
Dừng lại vài giây, bệnh nhân còn có thể đi lại tự do xung quanh bao vây lấy hai người. Vô số đôi tay khô gầy vươn về phía bọn họ.
“Đại phu, đại phu cứu ta......”
“Ngài nhìn xem, ta đây, đây rốt cuộc là bệnh gì?” Trong mắt bệnh nhân tràn ngập lời cầu xin, y quán trong thành đã kín người hết chỗ, thậm chí ngay cả dược liệu cũng đã tiêu hao sạch sẽ.
Hai người cầm hộp thuốc đến trước mặt là hy vọng sống sót. Trong lúc nhất thời, xung quanh bỗng nhiên trở nên hỗn loạn.
Văn Thanh Từ và Tống Quân Nhiên bị bọn họ bức thẳng tới trước cửa quan phủ.
Tống Quân Nhiên vươn cánh tay ngăn cản mọi người, "Chờ đã, chậm một chút rồi nói.”
Nhưng mà còn không đợi hắn nghĩ ra nên đi vào như thế nào, hoặc là muốn tìm ai đề xuất chuyện này. Chỉ thấy cánh cửa màu son lốm đốm của phủ quan đột nhiên bị đẩy ra.
Có một trung đội quan binh, tiểu binh chạy ra giữa.
“- - Tránh ra, đều tránh ra!”
Nghe có tiếng động, ánh mắt Văn Thanh Từ cũng lướt qua vai những người bệnh, rơi xuống cách đó không xa.
Y nhìn thấy, cùng với tiếng cọt kẹt lớn và tiếng la hét ầm ĩ của thủ vệ, có mấy cỗ xe ngựa màu đen xuất hiện ở bên kia đường dài, chúng nó nghiền bùn lầy mà đến, di chuyển nhanh về phía phủ quan.
Giống như một tia chớp màu đen lóe lên, nước bùn bắn tung tóe, nặng nề rơi xuống mặt đất.
Bệnh nhân xung quanh lập tức tản ra bốn phía.
Gió nhẹ vén rèm cửa sổ bằng tre của một chiếc xe ngựa lên một khe hở nhỏ. Mùi hương nhàn nhạt trong xe ngựa cứ như vậy không hề báo trước mà bay ra.
Văn Thanh Từ vô thức nghiêng đầu, trong lúc lơ đãng nhìn về phía chiếc xe ngựa cuối cùng.