Mục lục
Hướng Dẫn Sinh Tồn Của Thái Y Hắc Liên Hoa - Khí Chi Phần Tiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khoảnh khắc sắp ra khỏi cửa thành, Tạ Bất Phùng chậm rãi mở lòng bàn tay, tiếp theo cúi đầu nhìn xuống phía dưới.

Da thịt hắn bị ngọc dược rạch ra đường vẫn còn thấy nét, máu thịt mơ hồ, hơi nhúc nhích là có máu tươi từ trong đó chảy ra…

Thiếu niên không khỏi nhắm mắt lại, khẽ hít một hơi khí lạnh, mượn chuyện này trấn tĩnh lại.

Ký ức vụn vặt đêm qua lại một lần nữa dâng lên trong lòng hắn. Vầng hào quang như lưu ly, âm thanh mờ ám, làn da lạnh lẽo, mùi hương đắng thoang thoảng, những cái chạm và những nụ hôn... vừa chân thực lại vừa hư ảo.

Như một giấc mơ, đẹp đến mức hư cấu.

Nhớ tới đây nhịp tim của Tạ Bất Phùng lại trở nên hỗn loạn.

Gió lạnh xen lẫn những bông tuyết ập đến, mọi người vô thức nheo mắt lại. Nhưng Tạ Bất Phùng lại giống như không hề phát hiện ra chuyện này. Hắn cố gắng ghi lại rồi cứu vãn những ký ức rời rạc, nhưng dưới cơn sốt cao, mọi hình ảnh mờ ảo như thể bị ẩn sau làn sương mù dày đặc. Làm cho người ta không phân biệt được thật giả, không phân biệt được hư thực.

...... Có thể là y không? Hoặc là khát vọng ẩn sâu trong nội tâm của mình.

Lý trí và cảm tính trong khoảnh khắc rối vào nhau, tranh đấu quyết liệt. Những ngón tay cầm chặt dây cương của hắn lúc này đang run lên vì lo lắng.

Tạ Bất Phùng cắn chặt răng, ngay lúc tỉnh táo, hắn hận không thể lập tức phong toả cả trấn Trường Nguyên, sau đó phái người đi từ nhà này sang nhà khác, lật chỗ này lên trời, tìm ra người nọ.

Thậm chí muốn tự mình cưỡi ngựa, dọc theo quan đạo xuống phía nam, cho dù phải đào ba thước đất cũng phải tìm người ấy.

Lý trí trong lòng thiếu niên luôn chiếm thế thượng phong sáng nay đã có dấu hiệu sụp đổ.

Nhưng cuối cùng, hắn vẫn không làm gì cả.

Phó tướng giấu nhẹm báo cáo quân sự, chuyện mình bị thương căn bản không truyền ra bắc địa.

Văn Thanh Từ không thể biết được.

...... Huống chi lúc trước Văn Thanh Từ đã đưa mình lên chiến trường, sao có thể bôn ba vạn dặm tới đây cơ chứ?

Nhưng nếu không phải y thì vì sao hôm nay mình lại tỉnh táo lại đây?

Vô số ý nghĩ đang điên cuồng giằng xé trong lòng Tạ Bất Phùng. Trong lúc nhất thời hắn không phân biệt được mình đang chờ mong cái gì hay sợ hãi điều gì.

Thiếu niên chỉ biết, một khi ngọn lửa trong lòng đã bùng lên thì không có cách nào dập tắt được.

Tạ Bất Phùng chậm rãi nở nụ cười, hắn nắm chặt lòng bàn tay, quay đầu nhìn về phía Trấn Trường Nguyên.

Trong tầm mắt có thể thấy nơi đây là một mảnh hoang vu rộng lớn, có vô số binh sĩ mặc áo giáp bạc giơ tay cổ vũ.

Hắn đè nén đêm bí mật đó và những ký ức không biết đúng hay sai trong lòng, buộc bản thân không được chạm vào chúng.

Cuối đường dài, không biết là ai ném vò rượu qua đây, Tạ Bất Phùng mỉm cười cầm lấy trong tay, nhấp một ngụm, giơ lên cao vẩy về phía trời đất——

Trong phút chốc mùi rượu vang tỏa ra bốn phía. Đội ngũ phía sau hắn lập tức reo hò cổ vũ.



Lúc này, mọi người đều lớn tiếng gọi tên tên Tạ Bất Phùng. Tầm mắt thiếu niên lướt qua vô số binh lính, rơi về phía tòa thành trì này.

Hắn chậm rãi đè nén sự điên cuồng trong mắt mình, mọi chuyện xảy ra trên chiến trường đã dạy cho Tạ Bất Phùng biết "kiên nhẫn" nghĩa là gì. Hắn đã trưởng thành hơn rất nhiều.

Trong lúc bất tri bất giác, mục tiêu của hắn đã đã từ "giết chóc" "sống sót" biến thành "chiến thắng", một ý niệm gọi là "Đánh lại Ung Đô" cuối cùng cũng dần dần trở nên rõ ràng.

Hắn không muốn bị người khác kiểm soát nữa. Nếu tất cả mọi thứ đêm qua là sự thật, chỉ có công huân và quyền lực mới có thể giữ lại nó.

Nếu là giả thì phải biến nó trở thành sự thật.

Thẳng đến khi đội ngũ treo quân kỳ Định Viễn tướng quân rời khỏi trấn Trường Nguyên, đi về phía nơi đóng quân đốt lửa trại thì đám đông hân hoan trên con đường dài mới rút đi như thủy triều.

Dưới sự che giấu của áo giáp đem và mái tóc dài, rất ít người chú ý tới khóe môi Tạ Bất Phùng hơi nhếch lên.

Lúc này dã tâm của hắn đang bùng lên.

*

"Đi thôi..." Văn Thanh Từ mặc áo choàng lớn chậm rãi kéo chặt dây cương, y quay đầu lại xa xa nhìn thoáng qua thành trì đang ngủ say dưới ánh hoàng hôn, xoay người nói với dược phó, "Đã đến lúc về Ung Đô rồi."

Cơ thể y còn lâu mới hồi phục, nhưng nếu tiếp tục chậm trễ, hoàng đế nhất định sẽ nghi ngờ.

"Vâng, Nhị Cốc Chủ. ”

Văn Thanh Từ vốn muốn hắn ở lại chỗ này, tiếp tục chú ý đến tất cả những gì đã xảy ra ở Trường Nguyên. Nhưng cuối cùng dược phó vẫn thuyết phục Văn Thanh Từ cơ thể còn chưa khôi phục thành công đưa y cưỡi ngựa về Ung Đô.

Tuyết đọng trên mặt đất hơi dày, tốc độ của ngựa đi cũng chậm hơn một chút. Không giống như lúc đến, dược phó không còn đi theo sau lưng Văn Thanh Từ mà sóng vai đi cùng y.

Dược phó lớn tuổi hơn, bình thường rất thích nhớ lại quá khứ. Hơn nữa Văn Thanh Từ cố ý tìm hiểu chuyện nguyên chủ từ chỗ hắn, cho nên dược phó vẫn luôn nói chuyện suốt dọc đường.

“...... Trí nhớ của Nhị Cốc Chủ tốt nhất trong số những người ta từng gặp." Hắn híp mắt cười nói.

"Chỉ giáo cho?"

"Ngài là người đầu tiên dựa vào chính mình đi tới Thần Y cốc trong suốt nhiều năm như vậy."

Nói đến đây, dược phó kia không khỏi dừng lại, sau đó lẩm bẩm: "Hầy... Khi đó, ngài mới bao nhiêu tuổi chứ?"

Tay phải Văn Thanh Từ xiết chặt, chờ phản ứng lại đã thốt lên: "Năm tuổi. ”

"Đúng đúng! Chính là năm tuổi!" Dược phó cười nói, "Lúc ngài tự tìm được cốc, mới hơn năm tuổi mà thôi."

Văn Thanh Từ chậm rãi cúi đầu, lông mi rậm che phủ con ngươi, chôn vùi mọi cảm xúc bên dưới.

Năm tuổi.

Nguyên chủ năm tuổi, chính là vào mùng mười tháng giêng đập Đại Vận Hà bị vỡ.

Quả nhiên là năm năm tuổi y mới tới Thần Y Cốc. Chuyện nguyên chủ tiến cung, tuyệt đối không thoát khỏi liên quan đến chuyện kênh đào.

Trong phút chốc, hình ảnh y nhìn thấy trong lúc hôn mê phối hợp lời nói của dược phó đều liên kết với nhau trong đầu Văn Thanh Từ.

Một đường bôn ba, tối hôm qua lại xảy ra chuyện như vậy, đầu Văn Thanh Từ vẫn mơ màng, ho khan không ngừng.

Dưới loại tình huống này không thể cố gắng chống đỡ, đêm đó y vẫn nghe lời dược phó, tìm quán trọ ở lại.

Cuộc trò chuyện giữa hai người trên đường cứ vang vọng mãi trong đầu Văn Thanh Từ, nương theo cơn đau nhức nhối thỉnh thoảng xuất hiện trong đầu, trong lúc ngủ say, Văn Thanh từ nhìn thấy ——

Một đứa trẻ trán điểm chu sa đang cùng cha đi hái thảo dược trên núi, tình cờ gặp một nhóm người lạ đang ra khỏi núi.

Một nam tử mặc áo xanh râu tóc bạc trắng, mỉm cười trò chuyện với cha về việc phân phối dược liệu gần đó. Sau lưng người kia, còn có mấy gương mặt xa lạ ăn mặc như dược phó.

Thấy mấy người bọn họ, cha lập tức trở nên căng thẳng cung kính. Trực giác nói cho Văn Thanh Từ biết người trong trí nhớ này chính là lão cốc chủ thần y cốc…

Quả nhiên, y từ cuộc đối thoại này nghe ra—— đoàn người này quả nhiên là tới từ Thần Y cốc. Thấy có người ở đây hái thuốc bèn hỏi thăm.

Đứa trẻ đứng bên đường không hiểungửa đầu nhìn về phía người lớn. Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc này của y, lão Cốc chủ không khỏi bật cười, ông chậm rãi ngồi xổm xuống, sờ đầu đứa nhỏ hỏi: "Con cũng học y từ nhỏ à? Tò mò nhìn lâu như thế là có cái gì muốn hỏi sao?"

"Vâng..." Đứa nhỏ ngại ngùng gật đầu, tiếp theo hỏi, "Mọi người tới từ Thần Y Cốc sao?"

"Ha ha ha đúng vậy, sao thế?"



Đứa nhỏ nghe vậy mặt đỏ bừng xấu hổ, đột nhiên ngừng nói.

Thấy vậy, cha y bước lên giải thích.

"Thôn nhỏ của chúng tôi lưng tựa vào núi non, phần lớn mọi người trồng dược liệu kiếm sống, thậm chí nhiều đời hành y.

Cho nên những đứa trẻ từ nhỏ sống ở nơi này đã vô cùng tò mò về thần y cốc trong truyền thuyết ở sâu trong núi Nhĩ Nghiễn, hôm nay trùng ngộ, nó vui tới mức không biết phải nói gì."

Nghe vậy, đám người Thần Y cốc không khỏi nở nụ cười. Nghe phụ thân nói chuyện với người của Thần Y cốc một lúc lâu, cuối cùng y không khỏi lấy hết can đảm, nhỏ giọng nói một câu: " Con cũng muốn tới Thần Y cốc. ”

Đại khái là biết quy củ ẩn thế của Thần Y Cốc, phụ thân y lập tức ngước mắt lên, có hơi hấp thỏm nhìn về phía người tới. Không ngờ đối phương chẳng những không tức giận, thậm chí còn tiến lại gần, nửa đùa nửa thật nói bên tai y: "Được, nhưng ta chỉ nói một lần thôi, con phải nhớ kỹ." Tiếp theo báo ra một chuỗi danh sách dài các địa danh ẩn giấu trong núi.

"Nhớ kỹ chưa?"

Đứa trẻ gật đầu vô cùng long trọng, nhìn vào mắt đối phương trả lời: " Nhớ rồi."

Những gì Lão cốc chủ nói quả thực chính là vị trí của Thần y cốc, nhưng hiện giờ ông chỉ muốn chọc ghẹo đối phương chứ không ngờ, đứa trẻ trước mắt này lại thật sự nhớ lời của mình tới vậy.

Hình ảnh trong trí nhớ của Văn Thanh Từ lại trở nên hỗn loạn, non xanh nước biếc đột nhiên trở nên ảm đạm thất sắc.

Trong lúc hoảng hốt, Văn Thanh Từ nhìn thấy —— trấn thành vốn bởi vì trồng trọt và buôn bán dược liệu mà phồn vinh, không hiểu vì sao lại tràn ngập xác chết.

Đứa bé tay không đào hố sâu dưới mặt đất, vừa khóc vừa cố sức kéo người trong chiếu cỏ vào trong đó…

Đoạn ký ức này mơ hồ lại u ám, Văn Thanh từ cố gắng muốn thấy rõ nhưng đầu lại bắt đầu đau đớn, đối mặt với ngôi làng hoang vắng, khuôn mặt đứa trẻ đầy vẻ bối rối, không biết nên đi đâu. Cuối cùng y nhớ tới đám người gặp phải trong núi ngày đó, còn có địa danh khắc ở trong lòng mình…

Đứa trẻ mặc áo tang vác túi nặng trên lưng, một mình hướng về phía núi Nhĩ Nghiễn, còn có những ngọn đồi ẩn sau lưng y.

Đây là nơi duy nhất y có thể nghĩ tới lúc này, y đi bộ nhiều ngày trong núi, rốt cục tìm được đích đến của chuyến đi này thông qua những lời mà mình nhớ.

Thân thể nho nhỏ quỳ gối bên ngoài thần y cốc, phơi nắng phơi sương, vô số người từ trong cốc đi ra khuyên y rời đi, nhưng đứa trẻ như là không nghe thấy lời bọn họ nói, quỳ dưới đất không dậy.

Lúc sắp ngất xỉu, y rốt cục được người ta nhẹ nhàng bế vào trong cốc.

Trong lúc loáng thoáng, y chỉ nghe thấy lão cốc chủ thở dài một tiếng: "Tạo nghiệt, thật sự là tạo nghiệt mà..."—

Văn Thanh Từ phải mất 2 ngày mới trở lại Ung Đô. Mặc dù vội vàng nhưng đến lúc hồi phủ thì cũng vừa lúc lễ thanh minh kết thúc.

Quan lại đã quay về vị trí cũ, sự vắng mặt của Văn Thanh Từ có vẻ vô cùng rõ ràng.

Vừa mới về phủ còn chưa kịp sửa soạn, quản gia đã vội vàng đi ra nói: "Văn đại nhân, ngài vừa đi chưa được hai ngày, bên trong cung đã phái người tới tìm. Ta... Ta dựa theo lời ngài phân phó, nói ngài phát độc, ý thức mê man không thể vào cung. Bệ hạ cũng đợi mấy ngày, nhưng từ hôm qua trở đi, trong cung lại không ngừng phái người tới, không ngừng hỏi ngài có thể vào cung hay không. ”

Lúc đi Văn Thanh Từ quá mức vội vàng, có thể nói là đột nhiên biến mất khỏi Ung Đô.

—— y thậm chí còn chưa kịp gặp lại Lan phi.

May mà hai người đã nói chuyện trước khi rời đi. Văn Thanh Từ để lại lời nhắn, Lan phi rốt cuộc vẫn là giúp y làm tròn lời nói dối. Nhưng chờ y trở về, trong phủ vẫn trở nên hỗn loạn.

Chỉ riêng hôm nay, Hoàng đế đã tới thúc giục hai lần, lão càng ngày càng mất kiên nhất.

Điều may mắn duy nhất chính là... Hoàng đế phái người của Hiền công công tới, nhận ra Văn Thanh Từ không có ở nhà, hắn cũng không báo lại mà là hỗ trợ giấu diếm.

Mà quản gia trong phủ Văn Thanh Từ, cũng là y thuê tới thông qua y quán, tuy rằng quản gia không biết Văn Thanh Từ rời Ung Đô làm gì, cơ mà ít nhất cũng sẽ không tùy tiện bán đứng y.

Nhưng đương kim thánh thượng vốn đa nghi, cho dù là tận mắt nhìn thấy cũng chưa chắc sẽ tin, chứ đừng nói là nghe người ta truyền lời.

Sự "trúng độc" đột ngột của Văn Thanh Từ chắc chắn sẽ khiến lão vô cùng hoài nghi.

"Được. Khụ khụ, ta hiểu rồi. ”

Một đường mệt nhọc, trạng thái của Văn Thanh Từ trở nên kém vô cùng, vừa nói được một nửa lại không kìm được ho khan.

Quản gia không khỏi len lén ngước mắt nhìn về phía trước —— lần này trở về, Văn Thanh Từ gầy đi rất nhiều, màu máu trên mặt cũng trở nên nhạt hơn. Cả người giống như một đám sương mù nhẹ, có thể bị gió thổi bay bất cứ lúc nào.

Thoạt nhìn đúng là giống như vừa mới bị trúng độc.

Hai người đang nói, bên ngoài phủ đệ đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa, Văn Thanh Từ còn chưa kịp phản ứng, xa xa đã nhìn thấy một thị vệ có dáng vẻ xa lạ bước nhanh vào trong viện.

"Ôi chao ôi chao! Vị đại nhân này, xin ngài dừng bước ——" Động tác của tên thị vệ kia vô cùng nhanh, như là muốn đánh cho Văn Thanh Từ không kịp trở tay, căn bản không để cho người ta có cơ hội hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Không chỉ vậy, từ hơi thở có chút lộn xộn và những giọt mồ hôi mịn trên trán có thể nhận ra sau khi hắn nhận mệnh lệnh của hoàng đế thì cưỡi khoái mã tới đây.



Lo lắng có người đưa tin tới trước, một đường không dám dừng lại.

Người ngăn cản hắn còn chưa ra khỏi cửa viện, hắn đã đứng ở bãi đất trống trước nhà cao giọng nói —— bệ hạ nghe nói cơ thể Văn Thanh Từ không khoẻ, cho phép y vào cung tĩnh dưỡng khi nào khoẻ mới thôi, lập tức xuất hành không được kéo dài.

Trái tim Văn Thanh Từ nhất thời trầm xuống…

Vào cung tu dưỡng?

Chuyến này của lão đâu phải để cho mình đi tu dưỡng? Rõ ràng là đang thăm dò đến tột cùng mình có ở Ung Đô hay không, cũng muốn giam lỏng bản thân ở trong hoàng cung.

Trong viện bỗng nhiên rối loạn, Văn Thanh Từ không khỏi nhíu mày, không đợi y đi ra ngoài xem, bên tai đã vang lên tiếng bước chân.

Hơn hai mươi thị vệ mặc khinh giáp cầm kiếm đi vào trong nhà, cùng với nó còn có giọng của tên thị vệ vừa rồi.

"Không biết Văn tiên sinh ở đâu đấy nhỉ? Bệ hạ hy vọng ngài tiến cung ngay lập tức, chúng ta đã chuẩn bị xong xe ngựa dừng ở ngoài viện." Nói xong vô cùng làm càn phóng tầm mắt vào trong nhà.

Hắn dường như rất chắc chắn Văn Thanh Từ không có ở đây, kói xong câu đó, khóe môi hắn khẽ nhếch lên, quay lại và nói với những người khác: "Mấy người các ngươi, ngay bây giờ—"

Nhưng mà lời còn chưa dứt đã bị tiếng bước chân cắt đứt.

"Làm phiền ngài rồi." Trong lúc nói chuyện, một bóng hình màu xanh nhạt bỗng nhiên đi ra từ hậu đường, Văn Thanh Từ ho hai tiếng, sau đó nhẹ nhàng gật đầu với mọi người: "Đã như vậy thì chúng ta rời đi thôi."

Thị vệ chật ních cả gian phòng hai mặt nhìn nhau. Sắc mặt của y nhìn qua vô cùng tái nhợt, nhưng giọng điệu vẫn trấn định và dịu dàng như vậy. Cứ như là đơn giản tiến cung khám bệnh cho hoàng đế như thường ngày mà thôi.

Trong lòng Văn Thanh Từ cũng không có bình tĩnh như vậy, y xác định nam tử trước mắt này đích thực là một gương mặt mới, ít nhất mình ở bên cạnh Hoàng đế hơn một năm, cũng chưa từng gặp qua hắn.

Nói chung thì loại chuyện này hoàng đế đều phái Hiền công công đi làm, hiện tại đổi lại là một người khác, có phải chứng tỏ hoàng đế cũng nổi lên nghi ngờ đối với Hiền công công hay không?

Đây là một vấn đề rắc rối.

"Ngươi..."

Nam tử mặc đồ thị vệ kia dường như không ngờ Văn Thanh Từ thật sự ở đây, sau khi thấy y xuất hiện thì không khỏi sửng sốt.


“...... Được." Thị vệ khẽ cười cắn răng nói, "Văn tiên sinh mời đi ——"


Sau khi quay người lại, hắn tận mắt chứng kiến cơn thịnh nộ của hoàng đế đối với sự việc của Văn Thanh Từ, không khỏi cười khinh thường.


Chẳng qua chỉ là một thái y mà thôi, có thể làm gì mình được cơ chứ?


Ồ, không đúng.


Ngoại trừ thái y ra, vị trước mắt này còn là một gã dược nhân.


Nếu như mình hiểu không sai, lúc này bệ hạ đã nổi lên tâm tư lợi dụng máu của y.


Cũng không biết lần này y vào cung, đến chết còn có cơ hội đi ra hay không. Dù sao tâm tình bệ hạ cũng không ổn rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK