Những lời này là đang nói cái gì? Lạc Mẫn bĩu môi, không ngờ đối phương lại giả bộ bộ dáng rộng lượng, thật sự là rất không hiểu chuyện.
"Phật nhảy tường, trúc long tĩnh, cá đuôi phượng cánh, hồng mai châu hương, tường long song phi, chim bìm bịp xào lăn, bao tử chim bồ câu xào rau thơm, tổ yến hạng nhất, la hán đại hà, sò tươi xiên que. . . . . . Còn có mang loại rượu ngon nhất chỗ các ngươi lên đây, vị phu nhân này mời khách.” Băng Nhi chỉ vào thực đơn, gọi một đống đồ ăn đắc tiền, mỗi một món đều là mấy chục lượng bạc, thoáng chốc làm cho Lạc đại phu nhân đau lòng không thôi.
"Xem ra Lạc gia hiện tại không tồi.” Sau khi Băng Nhi gọi thức ăn, ánh mắt dịu dàng như nước.
"Đó là đương nhiên, Lạc gia chúng ta hiện tại bắt đầu cũng muốn làm ăn buôn bán, hơn nữa càng ngày càng tốt.” Lạc đại phu nhân nhìn Trần Phong liếc mắt một cái, nghĩ rằng lần này công tử Trần gia ra ngoài, thế nào cũng là trả tiền cho hắn, ngày sau nếu có thể mượn trợ lực của Trần gia, về sau Lạc gia còn không phải là phong sinh thủy khởi?
"Đại ca hiện tại bắt đầu theo buôn bán, hơn nữa việc làm ăn đặc biệt tốt, trong nhà mở vài cái phường, lại có thể tự nhuộm vải. Nhị ca hiện tại làm buôn bán cùng hoàng tộc, giao tiếp với người trong cung, mỗi ngày cung cấp son phấn cho các nương nương đều thu vào không ít. Cho nên Lạc gia chúng ta trong giới thương nhân cũng có chút uy tín. Tuy rằng việc buôn bán không lớn như Dung gia, nhưng hiện tại chúng ta cũng chuẩn bị hợp tác cùng Dung gia rồi.” Vẻ mặt Lạc Mẫn đắc ý, đồng thời không quên ca ngợi người Dung gia. Phụ nhân Dung gia ở một bên, gương mặt có chút tươi rói.
Băng Nhi vẫn là bộ dáng một bên hóng mát xem diễn, nhìn bộ dáng giả nhân giả nghĩa của đối phương.
"Ai nha, lão gia nhà ta tới." Đang nói, phụ nhân Dung gia lập tức nở nụ cười, bà là quản gia của Dung phủ.
"Lạc Băng Nhi tiểu thư?"
Mọi người quay đầu, chỉ thấy đoàn người Dung gia đứng trước cửa, trong đó có quản sự trẻ tuổi Dung gia, hơn nữa đứng bên cạnh hắn là một hộ vệ cầm đao gỗ to lớn, chính là hộ vệ nhất đẳng tiếng tăm lừng lẫy của Dung gia. Mặt khác còn có mấy thương nhân, đều là những nhân vật mấy ngày nay Lạc gia muốn hợp tác, đáng tiếc đối phương cũng không để ý Lạc gia, cho nên Lạc gia nhớ tới chuyện hôn ước ngày đó giữa hai nhà, mới mặt dày đi cầu xin. Người đứng chính giữa chính là Dung nhị gia, bọn họ đứng trước cửa tửu lâu, ánh mắt đồng thời nhìn về phía đám người Băng Nhi.
Vậy mà, một tiếng “Lạc Băng Nhi tiểu thư” này, làm cho đám người Lạc gia gần như ngừng thở, rốt cục là kêu ai?
Vì sao Dung nhị gia lại gọi như vậy? Chẳng lẽ nơi này còn có một người trùng họ trùng tên cùng Băng Nhi?
Trong xương cốt bọn họ đều cho rằng không phải đang gọi nữ nhi đáng chết của Lạc gia kia, chẳng lẽ là Dung nhị gia nhớ lầm tên người nào?
Nhưng mà, Băng nhi đã đứng lên. Hôm nay nàng mặc nữ trang, làm đủ lễ tiết của nữ tử, cười nói: “Dung nhị gia, thật sự là khéo.”
Dung nhị gia lúc này cười một tiếng, chắp tay cười, thân thiết nói: “Ta vốn chuẩn bị đến thế ngoại đào nguyên nhìn xem, không ngờ ngươi lại ở dưới chân núi, không nghĩ tới lại gặp ngươi ở chỗ này.”
Băng Nhi mím môi cười cười, ánh mắt quét qua quản sự cùng hộ vệ Dung gia, hai người cùng gật đầu chào hỏi nàng.
Dung gia từ trước đến nay có quan hệ cực kỳ thân thiết cùng thế ngoại đào nguyên, huống chi lần trước Băng Nhi cứu mạng bọn họ, cho nên đối với Băng Nhi cực kỳ nhiệt tình.
Băng Nhi quét mắt nhìn mấy người khác, thậm chí có một nửa là ông chủ lớn dưới chân núi, chính là trước mắt còn chưa từng xuất hiện.
"Giới thiệu với chư vị một chút, vị này là Băng Nhi tiểu thư, đệ tử đắc ý của thế ngoại đào nguyên. Nàng cũng ở trong này làm buôn bán, nơi này có một cửa hàng của nàng, chính là cái gian Nghê Thường Các kia, hiện tại đã mở được ba chi nhánh rồi.”
"Băng Nhi tiểu thư, ta là ông chủ khách điếm đối diện, vị này là chưởng quầy ngân hàng tư nhân Tôn Thị, vị kia là ông chủ hiệu cầm đồ Tô Ký.” Mọi người kết giao với nàng không phải bởi vì nàng cùng buôn bán, cũng không phải bởi vì nàng là đệ tử thế ngoại đào nguyên, mà là vì sự đối đãi khác biệt của Dung nhị gia đối với nàng.
Băng Nhi nghe Dung nhị gia giới thiệu, cử chỉ nho nhã lễ độ, rất nhanh liền kết giao bằng hữu cùng mọi người. Đám người Lạc gia trợn mắt há hốc mồm nhìn.
Sau một lúc lâu, Lạc đại phu nhân hút một miệng lãnh khí. Bà thật không ngờ đứa con riêng này lại có mặt mũi như vậy.
Hơn nữa Băng Nhi cũng mở cửa hàng ở đây. Đúng rồi, cái Nghê Thường Các kia thế nhưng là của nàng, như vậy có bao nhiêu tiền đây?
Nhưng mà nếu nha đầu này trở lại, như vậy số bạc kia đều là của Lạc gia, tuyệt đối không để cho nha đầu kia ở ngoài sáng kiếm tiền, mà Lạc gia lại không có chút lợi ích nào.
Chỉ có một mình Trần Phong xem thườg. Tuy rằng bộ dáng Băng Nhi có chút xinh đẹp, tuy rằng nàng là đệ tử thế ngoại đào nguyên, nhưng bản thân hắn cũng là trưởng tử của Trần gia, thân phận của đối phương vẫn không xứng với hắn. Nếu để cho người Dung gia biết bản thân muốn “cưới” nữ tử này, thật sự là mất mặt xấu hổ.
Chỉ là, khi Trần Phong biết được Băng Nhi cư nhiên ở đây mở cửa hàng, vẫn là có chút tài sản. Tuy rằng hắn là trưởng tử, nhưng mỗi tháng chỉ được một trăm lượng bạc, trước mắt trong tay bất quá chỉ có tài sản năm ngàn lượng. Lạc Băng Nhi này chẳng những lừa được một vạn hai chỗ gia chủ, lại còn mở cửa hàng, vẫn là có chút bạc. Những thứ này nếu mang làm đồ cưới thật không tồi, nếu hắn cho nàng một cái danh phận, số bạc kia không phải trở thành tài sản của hắn sao?
Trần Phong không khỏi thay đổi chủ ý, cảm thấy cưới nàng làm thiếp cũng rất tốt.
Ánh mắt Dung nhị gia quét qua mọi người, thấy Trần Phong nhìn có chút quen mắt, hỏi: “Các hạ là con cháu Trần gia?”
Trần Phong vội vàng nói: "Trần Phong gặp qua Dung nhị gia.”
"Ta nghe nói đại ca ngươi đã đến đây, vì sao ngươi còn không đi gặp hắn?”
Sắc mặt Trần Phong thoáng chốc biến đổi. Hắn biết đại ca mới là chủ nhân chân chính, không ngờ hắn thế nhưng lại tới đây, ngàn vạn lần không cần vạch trần bản thân.
"Ta cũng không rõ ràng chuyện của đại ca, cũng không biết hắn đã đến đây.” Trần Phong vội vàng từ chối nói.
Dung nhị gia lắc đầu một cái. Đều là con cháu Trần gia, chênh lệch sao lại lớn như vậy? Ông lẩm bẩm nói: “Ta đã nghe nói lão gia Trần gia đang mắc bệnh lạ, Đại công tử Trần gia hiện tại đang mời đại phu trị liệu. Hình như hiện tại đang cố tình đến chỗ Nhan Nhị tiên sinh xin thuốc.”
Trần Phong lập tức lộ ra biểu cảm giật mình. Phong thái Nhan Nhị tiên sinh vẫn như cũ xuất hiện trước mặt hắn, nam nhân này thật sự là phong độ nhanh nhẹn, làm cho người ta kính ngưỡng.
Vừa lúc đó, đột nhiên bên ngoài truyền đến giọng nói của nam tử. “Băng Nhi cô nương, Nhan Nhị tiên sinh tìm ngươi.”
Lạc đại phu nhân cùng Trần Phong càng thêm nghẹn họng nhìn trân trối. Nha đầu này cư nhiên ngay cả đến Nhan Nhị tiên sinh cũng đến mời nàng, kết quả là chuyện gì xảy ra?
Lúc Băng Nhi cùng đám người Khanh Tuấn rời đi, đám người Lạc gia đều mang tâm tình khác nhau chậm rãi dùng cơm. Khi các nàng nhìn đến tờ hóa đơn không khỏi chấn động, cư nhiên là tiêu đến ba ngàn lượng? Lúc các nàng nhìn về phía Trần Phong, hy vọng Trần Phong có thể hào phóng trả tiền, làm sao biết trên người Trần Phong chỉ mang theo năm trăm lượng, Lạc đại phu nhân xuýt chút nữa hộc mái hôn mê.