• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Nghe vậy, hai gò má của Băng Nhi ửng hồng, dáng vẻ thẹn thùng càng giống như hoa kiều mỹ.

Nàng bị Lạc Ngọc Ly thâm trầm nhìn như vậy, không khỏi bay nhanh về phía sau co rụt lại, hai tay ôm chân, thân thể cuộn tròn thành một đoàn.

Nào biết Lạc Ngọc Ly lại ném một cái khăn vải ở trước người nàng “Ta thay muội chuẩn bị nước ấm, đi vào tắm rửa cho sạch sẽ.” Nói xong, xoay người chuẩn bị rời đi.

Băng Nhi nhìn nam tử đứng dậy rời đi, suy nghĩ có chút ngưng trệ, sau một hồi sợ run, hút một miệng lãnh khí, môi khẽ mở thì thào lẩm bẩm: “Tắm rửa thì nói là tắm rửa đi, nhưng mà giọng điệu đại ca vừa rồi thật là đáng sợ, quả thật giống như là….”

"Quả thật giống như là cái gì?" Lạc Ngọc Ly bỗng nhiên ngoái đầu nhìn lại, lạnh lùng nhếch môi.

"Cái đó, ta cái gì cũng không có nói." Băng Nhi lập tức thanh giọng đáp lời, coi ngươi xoay xoay. Không nghĩ tới lỗ tai của đại ca lại thính như vậy.

Thật ra vừa rồi nàng nghĩ muốn nói, giọng điệu của đại ca giống như một nam nhân có ý muốn chiếm hữu cực kỳ mạnh, như là tuyên cáo muốn chiếm hữu một nữ nhân, giống như sau đó hai người bắt đầu ân ân ái ái triền miên tính phúc trãi qua cuộc sống mỹ mãn. Đây không phải là do nàng suy nghĩ lung tung….. Ít nhất đây là những gì trong nhóm tiểu thuyết gia viết. Trong sách đều viết như vậy. Ngày thường nàng cũng có đọc qua vài bản, nhưng một màn vừa rồi kia thật sự có chút dọa người. Đương nhiên, lời này nàng không dám nói ra, thật sự đúng là tiểu thuyết hại người mà.


"Đại ca, ta muốn tắm rửa, không cho phép huynh nhìn lén!” Miệng Băng Nhi không đắn đo phun ra một câu, không dám nhìn thẳng khuôn mặt lạnh băng của Lạc Ngọc Ly, bay nhanh chui vào phía trong phòng bên cạnh.

Sau một lúc lâu, Lạc Ngọc Ly lắc lắc đầu, nâng trán, trong ánh mắt dần dần hiện lên một tầng ý cười nhàn nhạt.

Lúc thiếu nữ này uống rượu say tuyệt đối không kiêng dè hắn, càng không biết thẹn thùng. Khi tỉnh lại thì cái gì cũng đều quên, thật sự là làm cho hắn không biết làm thế nào.

. . . . . .

Băng Nhi tiến vào bên trong phòng tắm, nhất thời nhẹ nhàng thở ra, vỗ vỗ hai gò má, cố gắng không thèm nghĩ tới chuyện loạn thất bát nháo này nữa.

Tiếp đó, thân hình của nàng giống như bươm bướm nhẹ nhàng hoạt động, trên người thật là có chút ẩn ẩn đau.

Mới đầu nàng cũng không hề để ý, chậm rì rì vén tay áo lên, liền nhìn thấy trên cánh tay có vài vết ứ đọng sâu cạn không giống nhau.

Băng Nhi “ui” một tiếng, vươn tay cởi bỏ y phục bên ngoài. Y phục nam tử cực kỳ rộng rãi, đủ để che dấu đường cong thiếu nữ. Sau khi nàng trút bỏ y phục, bên trong cũng không còn miếng vải quấn ngực màu trắng, cái yếm màu xanh rốt cuộc che không được dáng vẻ thướt tha kiều diễm của thiếu nữ, nhưng lại không được hoàn mỹ. Trên làn da trắng tuyết xuất hiện những dấu bầm xanh ứ đọng làm phá hư mỹ cảm.

Da thịt Băng Nhi từ trước đến nay cực kỳ mẫn cảm, dùng sức một chút liền xuất hiện một mảnh xanh tím, nhưng năng lực hồi phục cũng cực kỳ kinh người. Nếu miệng vết thương nặng một chút, hai ba ngày liền có khả năng khôi phục lại bộ dáng ban đầu.



Băng Nhi cũng không biết da thịt của mình có bao nhiêu mềm mại. Trước kia chưa bao giờ đánh nhau với người khác lợi hại như vậy, lần này lại cùng đối phương thật sự so chiêu một hồi.

Mặc dù đánh nhau cùng với bốn người Hắc Long Đường cũng không có chịu thiệt, nhưng dù sao cũng thật sự đánh nhau, va chạm cũng là khó tránh khỏi.

Mặc dù liếc nhìn một cái có chút thê thảm, nhưng Băng Nhi cũng không phải đặc biệt để ý. Mấy thứ này đại khái khoảng hai ba ngày liền có thể khôi phục rồi.

Sau đó nàng không mảnh vải che thân đi tới trước thùng tắm, phát hiện bên trong trôi nổi màu dược nhàn nhạt. Không ngờ đại ca từ trước đến nay luôn lạnh nhạt lại săn sóc như vậy.

Khó được hưởng thụ một lần đại ca chuẩn bị dược thuốc, vì thế, Băng Nhi nhàn nhã tắm rửa hơn nửa canh giờ.

Nàng đoán bên trong này là tô mộc, tùng tiết, xích thược, hồng hoa, xuyên khung, khương hoạt, không khỏi ngăm mình liền cảm thấy cả người thoải mái.

Sau khi đứng dậy, Băng Nhi duỗi thắt lưng mệt mỏi, lại chợt nhớ bản thân quên mất không mang theo y phục thay đổi, đành phải quấn mảnh khăn vải quanh người, làm lộ ra đường cong tuyệt sắc hoàn mỹ.

Khi nàng giống như thường ngày ngông nghênh đi ra từ bên cửa hông, liền nhìn thấy vẻ mặt bất động, bình tĩnh của Lạc Ngọc Ly đang ngồi trong phòng.

Mà ánh mắt của hắn cũng không chút nào né tránh mà nhìn thoáng qua bộ dáng lõa lồ của thiếu nữ.

Băng Nhi lập tức “a” một tiếng, như con thỏ nhỏ “oạch” một cái trốn phía sau cánh cửa.

Băng Nhi không nghĩ tới bộ dáng “cảnh xuân lõa lồ” của bản thân lại bị đại ca nhìn thấy. Cố tình mảnh khăn vải thật sự quá ngắn, che phía trên thì lại không che được phía dưới, chỉ miễn cưỡng che khuất cặp đùi. Nàng thử kéo xuống phía dưới một chút, mặt trên lại lộ ra không ít. Trong lòng cân nhắc một chút, vì thế, nàng thẹn thùng vươn hai tay vòng quanh che chắn trước ngực, khom người ló đầu ra nói: “Ca, vì sao huynh còn ở trong này? Ta muốn đi ngủ. Huynh mau về nghỉ ngơi đi!”

Con ngươi Lạc Ngọc Ly giống như hồ nước sâu thẳm, trầm giọng nói: “Tới đây!”

"Huynh tránh mặt đi.” Băng Nhi bỗng nhiên cảm thấy phía sau có chút mát, vội vàng lôi kéo mảnh khăn vải về phía sau, may mắn cái mông vẫn còn có thể che kín.

"Ra ngoài, ta bôi thuốc cho muội.” Trong tay Lạc Ngọc Ly cầm một cái bình nhỏ màu đen.

"Bôi thuốc? Trước kia huynh dùng chổi lông gà đánh ta, cũng không cố ý vội tới bôi thuốc cho ta.” Ánh mắt Băng Nhi cổ quái nhìn Lạc Ngọc Ly.

"Ta xuống tay đương nhiên là biết nặng nhẹ, nhưng đối phương cũng không phải ta. Nữ hài tử nếu không chú ý, một chút vô ý sẽ lưu lại sẹo.” Lạc Ngọc Ly nhìn khuôn mặt Băng Nhi, nhẹ nhàng khiêu phượng mâu, thản nhiên nói: “Nếu muội không muốn thành thân, ta cũng không thèm để ý.”

"Thật sẽ lưu lại sẹo?” Băng Nhi kinh ngạc hỏi.

"Đương nhiên.” Vẻ mặt nam tử không giống giả bộ.



Vì vậy, trong đầu Băng Nhi tìm tòi nọi dung trong sách y. Thể chất bản thân nàng có chút đặc thù, chính xác không có ghi lại.

"Vậy ta mặc y phục trước đã.” Băng Nhi có chút e lệ.

"Không cần, như vậy rất tốt, rất dễ dàng." Lạc Ngọc Ly híp mắt, đã từng bước đi lên phía trước “Đưa tay ra!”

Băng Nhi chỉ đành phải đưa một cánh tay ra trước mặt LạcNgọc Ly, tay kia che lại trước ngực. Nam tử nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của nàng, chậm rãi bôi thuốc cho nàng. Ngón tay thong thả vuốt ve mỗi tấc da thịt của thiếu nữ. Đầu ngón tay giống như là động tác hôn môi, một điểm một điểm, hết sức ôn nhu chạm đến da thịt nhẵn nhụi bên trong cánh tay thiếu nữ. Cảm giác thấm mát rót vào trong da thịt, làm cho Băng Nhi phá lệ thoải mái.

Có lẽ là lúc trước Lạc Ngọc Ly cũng giở thủ đoạn bắt đầu kiểm tra thương thế của nàng. Cho nên, giờ phút này, Băng Nhi cũng không cảm thấy có cái gì kỳ lạ.

Chỉ là cảm thấy hắn giống như so với trước đây càng muốn ôn nhu hơn, càng săn sóc hơn, còn có một chút ái muội không nói nên lời…. Đây có lẽ là nàng ảo giác.

"Ca, hôm nay huynh rất là ôn nhu!” Băng Nhi nhịn không được thì thào nói.

“A? Chẳng lẽ lúc trước ta đánh muội rất đau hay sao?” Chỉ thấy bên môi Lạc Ngọc Ly gợi lên một nụ cười lạnh, làm cho người ta nhìn thấy trái tim liền băng giá. Trong lòng hắn không hiểu sao cảm thấy có chút không vui, bên tai giống như mơ hồ truyền đến lời nói của thiếu nữ: Nếu đại ca của ta ôn nhu giống như huynh như vậy thì tốt rồi! Chẳng lẽ nàng thích người ôn nhu như vậy? Thật ra, Lạc Ngọc Ly cũng không muốn như thế, nhưng bản thân là người thân thiết duy nhất của nàng, xác thực có loại cảm giác “đánh là thương, mắng là yêu.”

Tim của hắn buồn bực một hồi, đột nhiên dùng sức đánh một cái trên mông nàng. Đau đến Băng Nhi kêu lên một tiếng, ai oán nhìn đại ca tự dưng lại đánh người. Chẳng lẽ nàng không nên nói huynh ấy ôn nhu? Chẳng lẽ đây la nghịch lân của huynh ấy hay sao?

"Đi, ngoan ngoãn nằm!" Nam tử ra lệnh nói.

Vì vậy, khuôn mặt Băng Nhi ai oán đi đến trước giường kéo chăn ra, chuẩn bị che trên người, che lại da thịt lõa lồ.

Nào biết giọng nói của Lạc Ngọc Ly hết sức nghiêm túc “Thuốc này trong vòng một canh giờ không thể đụng vào nay nọ, muội ngoan ngoãn nằm sấp xuống là tốt rồi.”

Băng Nhi lập tức ngậm miệng ngoan ngoãn nằm sấp ở trên giường. Phần lưng tuyết trắng, cùng hai chân thon dài, thậm chí vết bầm tím trên da thịt, toàn bộ đều rơi vào trong mắt nam tử.


Tuy rằng có khăn vải bọc lại, vẫn như cũ hiện ra cái eo thon nhỏ không đầy nắm tay. Thiếu nữ hơi hơi khép mi lại, gắt gao kẹp lại hai chân, lấy tay che mảnh khăn vải, sợ lộ ra cảnh xuân không nên lộ. Khuôn mặt giống như thẹn thùng, lông mi vừa dày vừa cong trên mí mắt hạ xuống tạo ra một vòng thiển ảnh mê người, hơi hơi rung động.


Hai đùi thon dài mỹ lệ hiện lên màu hồng nhạt, Lạc Ngọc Ly vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy cẳng chân của nàng, cảm thụ da thịt mềm nhẵn như trẻ con, nói: “Vết thương nơi mắt cá chân có chút nghiêm trọng, màu da có chút sậm, ta muốn dụng một chút dược, khả năng sẽ có chút đau, muội nhịn một chút.”


Khi thuốc mỡ chạm vào vết thương xác thực có chút đau. Băng Nhi không khỏi thở nhẹ ra tiếng, nhưng tiếng thở nhẹ kia nghe qua có chút dịu dàng mềm nhũn, kiều diễm đến cực điểm.


Tay Lạc Ngọc Ly không tự giác dừng lại một chút, bỗng nhiên nghĩ tới bốn từ “mỹ ngọc sáng loáng, hàm từ chưa nên, khí như u lam, mặt mày thướt tha.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK