Thẩm Khinh Nhược một mình diễn hai vai, chậm rãi đi ra khỏi quán, đi hết con đường trải hoa hồng của mình.
Mạnh Trì vẫn hồn nhiên không phát hiện ra gì, bước ra khỏi quán trước, sau đó cô quay đầu lại nhìn Thẩm Khinh Nhược, cô ngỡ ngàng một chút vì thấy Thẩm Khinh Nhược đi như một con mèo, trên mặt thể hiện rõ vẻ đắc ý mãn nguyện.
Mạnh Trì:
"Chị*, sao vậy?"
Thẩm Khinh Nhược dừng lại nửa nhịp, thu hồi yêu pháp, nói:
"Ăn no căng, bước thế này giúp tiêu hóa."
Thẩm Khinh Nhược gọi xe rồi, các cô đứng ở đầu đường chờ một chút xe liền tới. Qua nửa tiếng, các cô đến nơi.
Các cô xuống xe, là một cánh cổng nhỏ của công viên.
Dường như Thẩm Khinh Nhược rất quen thuộc nơi này, cô dẫn Mạnh Trì đi vào, đi dọc theo con đường nhỏ ngoằn ngoèo vào trong.
Bây giờ trời khá nóng nhưng hôm nay ánh mặt trời không quá gắt.
Hai bên con đường nhỏ trồng không ít cây, đi bên dưới bóng cây mát rười rượi. Nơi này rất yên tĩnh, ngoài các cô không còn người khác.
Ánh nắng xuyên qua khe lá, chiếu lên mặt đất. Lúc các cô đi qua, thỉnh thoảng có ánh nắng chiếu lên đầu vai chiếu lên mái tóc dài của Thẩm Khinh Nhược.
Thẩm Khinh Nhược cảm nhận được có đôi khi Mạnh Trì liếc nhìn qua, cô cho rằng Mạnh Trì sợ khi đi trên đường nhỏ, dù sao bạn nhỏ xem những cảnh không kinh khủng trong phim kinh dị cũng sợ đến dựa sát vào người cô cho nên cô giơ tay khẽ đặt lên vai Mạnh Trì, ra vẻ trấn an, giọng nhỏ nhẹ:
"Càng đi trên con đường nhỏ vắng người thế này lại càng không được nhìn về phía sau... bởi vì sẽ thấy thứ mà người bình thường không thấy..."
Mạnh Trì:
"..."
Thẩm Khinh Nhược cười ha ha, chuẩn bị nói gì nữa nhưng lỗ tai chợt dựng lên, vẻ mặt sợ hãi nhìn lại phía sau:
"Em có nghe thấy gì không?"
Mạnh Trì:
"...Chị, đừng đùa nữa."
"Thật mà..." Thẩm Khinh Nhược chợt kéo áo Mạnh Trì, khẩn trương đến mức mặt cũng trắng bệch, vẻ sợ hãi trên gương mặt không giống giả vờ.
Mạnh Trì bắt đầu tin là thật, lắng nghe động tĩnh xung quanh, quả nhiên nghe thấy tiếng sột soạt rất nhỏ, dường như ở đám cỏ dại ở phía sau cách cách các cô không xa truyền đến.
Trong lòng cô cũng khá khẩn trương nhưng thấy Thẩm Khinh Nhược sợ, lại ép mình bình tĩnh, ra sức nắm tay Thẩm Khinh Nhược, dỗ dành:
"Chị đừng sợ..."
Thẩm Khinh Nhược lập tức dán sát vào Mạnh Trì, nửa người tựa vào lòng Mạnh Trì.
Nói thì chậm mà hành động xảy ra thì nhanh, bóng trắng gây ra âm thanh nho nhỏ kia vụt ra khỏi bụi cỏ, chân trước của nó giơ lên, đứng giữa con đường nhỏ, đôi mắt hồng hồng nhìn hai người ở đối diện.
Thẩm Khinh Nhược:
"..."
Mạnh Trì:
"..."
Bóng trắng dùng móng vuốt chân sau gãi đầu, cảm thấy đối diện với con người thật là nhạt nhẽo sau đó liền nhảy đi xa.
Thẩm Khinh Nhược lập tức từ trong lòng Mạnh Trì bắn ra, giả vờ như không có chuyện gì đi về phía trước, cố rủ sạch quan hệ với người vừa rồi sợ đến rúc vào lòng Mạnh Trì.
Là cô?
Đâu phải cô.
Cô chỉ ước ngay bây giờ có một chai thuốc nước mất trí nhớ, cô nhất định sẽ uống cạn một hơi, nếu không thì sẽ đút cho Mạnh Trì uống, dù sao giữa các cô phải có một người quên đi chuyện vừa rồi, hai người quên thì càng tốt hơn nữa.
Mạnh Trì không nói gì, mãi cho đến khi các cô đi đến đường lớn cô mới kéo ống tay áo của Thẩm Khinh Nhược, nhỏ giọng nói:
"Chúng ta đi về phía trước, đừng nhìn ra sau... nếu không... con thỏ sẽ đuổi kịp đó.
Thẩm Khinh Nhược nhìn thoáng ra phía sau, phía sau không có gì, cũng chẳng có con thỏ nào:
"..."
Cô nhớ lại hành động mất mặt vừa rồi, miệng mấp máy phát ra âm thanh yếu ớt:
"Hừ."
Mạnh Trì cũng không muốn Thẩm Khinh Nhược xấu hổ, cô khẽ vỗ nhẹ lên lưng Thẩm Khinh Nhược an ủi:
"Được rồi, không nói nữa."
Thẩm Khinh Nhược mở to mắt giống như con thỏ ngơ ngác vừa rồi, nói:
"Em cam đoan."
Mạnh Trì không cầm lòng được:
"Em cam đoan."
Thẩm Khinh Nhược như vậy thật sự rất đáng yêu.
Thẩm Khinh Nhược nhanh chóng trở lại bình thường, đi tới sóng vai với Mạnh Trì.
Mạnh Trì:
"Lát nữa chúng ta sẽ làm gì?"
Cô quét mắt nhìn xung quanh, phát hiện nơi này đúng là công viên, vậy chỉ đi dạo công viên thôi à?
Thật ra cô không quan tâm sẽ làm gì, rốt cuộc có chơi hay không, hay thậm chí ngồi xe lâu như vậy chỉ đến công viên đi dạo mà không làm gì, chỉ cần có thể ở bên Thẩm Khinh Nhược là được.
Cô chợt nhớ tới một thuật ngữ từng xem, như cô có thể gọi là 'não yêu đương*', cô tỉnh táo thầm nghĩ.
*Não yêu đương: chỉ những người trong đầu luôn đặt tình yêu lên trên hết, dồn hết tâm trí cho tình yêu và người yêu.
Thẩm Khinh Nhược:
"Đi cho cá ăn."
Cô bước nhanh về phía một cửa tiệm, mua mấy túi thức ăn cho cá rồi nói tiếp:
"Lúc trước đi thủy cung em mê cá nhỏ mà nhỉ? Hồ ở công viên này không lớn như công viên Trường Hồ nhưng rất nhiều loại cá, cũng có rất nhiều loại cá nhỏ để em xem cho đã, còn có thể cho chúng ăn ở khoảng cách gần nữa..."
Mạnh Trì không ngờ Thẩm Khinh Nhược vẫn nhớ rõ chuyện này.
Cô mím môi, trong lòng rất cảm động lại không giỏi thể hiện cảm xúc, chỉ nhỏ giọng lúng túng nói:
"Chị tốt quá à."
Chị đối xử quá tốt với em.
Mạnh Trì rất muốn hỏi: Tại sao chị lại đối xử tốt với em như vậy?
Em cảm thấy sự tốt bụng này đã vượt quá mức quan hệ giữa chúng ta hiện tại.
Cho nên, chị có một lần nữa suy nghĩ về quan hệ giữa chúng ta không?
Mạnh Trì nhớ lại trước đây nhiều lần các cô bị người ta hiểu lầm quan hệ giữa các cô là tình nhân... trong lòng cô hi vọng đó có thể thành sự thật.
Cô... muốn bắt đầu tình yêu với Thẩm Khinh Nhược.
Thẩm Khinh Nhược cười nói:
"Ai bảo em là chủ nợ của tôi."
Tâm trạng của Mạnh rơi xuống một bậc.
Cô phát hiện mình không quá trưởng thành, mỗi lần Thẩm Khinh Nhược đối xử tốt với cô một chút, cô sẽ lập tức nghĩ quá lên.
Người trưởng thành hơn thì sẽ không như vậy sao? Sẽ có thể lý trí đối mặt với những chuyện đó sao?
Giống như Thẩm Khinh Nhược, Thẩm Khinh Nhược dường như đều ở trong khu vực an toàn của mình, thỉnh thoảng sẽ chìa vòi ra ngoài nhưng sẽ nhanh chóng lùi lại.
Mạnh Trì thầm nghĩ: Cô chỉ dám nhích đến bên cạnh khu vực an toàn của Thẩm Khinh Nhược, không dám tùy tiện xong vào đó để khiến Thẩm Khinh Nhược khó chịu, cũng đảm bảo khi Thẩm Khinh Nhược chìa vòi ra thì sẽ như nói cho Thẩm Khinh Nhược biết: Chị rất an toàn, không có chút nguy hiểm.
Hai người đi bộ đến bên bờ hồ, Thẩm Khinh Nhược chia thức ăn cho cá cho Mạnh Trì, trên tay chỉ còn nửa túi, thỉnh thoảng tùy tiện rãi một chút xuống cho bầy cá ăn.
Mạnh Trì nhanh chóng bị thu hút bởi những màu sắc sặc sỡ của bầy cá, trong nhất thời cũng quên đi những băn khoăn trong lòng.
Thẩm Khinh Nhược rãi hết đồ ăn thì tựa vào lan can chơi điện thoại, cánh tay lười biếng khoác lên thành vịn.
Mạnh Trì ở bên kia cầu, ngoảnh đầu nhìn thấy hình ảnh đó của Thẩm Khinh Nhược liền giật mình, vội lấy điện thoại ra, mở máy ảnh canh giữa màn hình chụp, nhìn có vẻ như đang tự sướng nhưng cô nhanh chóng dời màn hình, mặt mình chỉ chiếm một chút góc màn hình, còn lại thu hết bóng dáng yêu kiều của người kia vào trong màn ảnh.
Cô thầm nghĩ: Đây được xem là ảnh chụp chung của các cô rồi nhỉ?
Lúc vừa định ấn chụp thì Thẩm Khinh Nhược trong màn hình của Mạnh Trì ngoảnh đầu lại, đầu tiên là ngạc nhiên sau đó phát hiện Mạnh Trì chụp mình liền mỉm cười, hơi nghiêng người qua như thể đang phối hợp chụp hình với Mạnh Trì.
Mạnh Trì không ngờ sẽ bị bắt gặp, cô có hơi hoảng, định cất điện thoại nhưng thấy Thẩm Khinh Nhược phối hợp với mình nên cô đành đỏ mặt tía tai ấn chụp.
Thẩm Khinh Nhược đi tới, nhìn vài lần ảnh do Mạnh Trì chụp, khen ngợi:
"Chụp rất đẹp, sự xinh đẹp kiêu ngạo của tôi đều được em chụp được trong ba mươi giây, khá lắm, xem ra đã đến lúc nên cân nhắc việc chuyển em từ nhiếp ảnh thực tập cao cấp sang chính thức rồi..."
Là nhiếp ảnh thực tập sang chính thức chứ không phải quan hệ của các cô sang chính thức. Mạnh Trì kìm nén tâm tư của mình, học theo tông giọng của Thẩm Khinh Nhược từ tốn nói:
"Chuyển sang chính thức có được tăng lương không nhỉ?"
"Tăng chứ."
Mạnh Trì không ngờ Thẩm Khinh Nhược sẽ đồng ý, còn tưởng Thẩm Khinh Nhược sẽ trêu đùa đôi câu.
Thẩm Khinh Nhược ngừng lại rồi nói tiếp:
"Công ty Thẩm Khinh Nhược chưa phát lương cho em nhỉ? Vậy tăng một đồng cũng là tăng hén."
Cô biết mà-Mạnh Trì giả vờ cam chịu:
"Được rồi, tăng một đồng cũng là tăng."
Thẩm Khinh Nhược mỉm cười, nghiêng đầu nhìn Mạnh Trì, sắc mặt trở nên chân thành hơn nhiều:
"Tôi phát hiện em thay đổi chút chút rồi."
Cô ngừng lại, giơ tay nhẹ nhàng nhéo nhéo lên gò má trắng mịn của Mạnh Trì, nói tiếp:
"Vẫn muốn tôi phát tiền tiêu vặt cho em sao? Muốn bao nhiêu nè?"
Khi nãy Thẩm Khinh Nhược nói có điểm đúng, vì Thẩm Khinh Nhược quá xinh đẹp nên lúc này trong ánh mắt long lanh sắc quắc động lòng người, ánh mắt vừa chăm chú vừa nghiêm túc, ai nhìn thấy cũng sẽ thấy như yêu tinh đổi tính, nhầm tưởng rằng người này yêu mình.
Chỗ gò má của Mạnh Trì bị Thẩm Khinh Nhược chạm vào vẫn còn nóng lên, Mạnh Trì cố kiềm chế chính mình, tiến hành chống cự với sự mê hoặc do Thẩm Khinh Nhược cố tình phát ra, không để bản thân trở thành con mồi sa vào bẫy, hiển nhiên trở thành trò đùa của Thẩm Khinh Nhược.
Mạnh Trì:
"Chị vẫn còn thiếu nợ mà nhỉ?"
Quả thật cô rất có bản lĩnh phá hư bầu không khí, thoáng chốc liền biến câu chuyện lãng mạn trở thành bộ phim đời thực.
Thẩm Khinh Nhược:
"Những đứa trẻ khác đều có tiền tiêu vặt, bé nhà mình sao lại không có phải không nào? Hơn nữa, ở trường khi tan học cũng nên mua que cay ăn, cũng chẳng tốn bao nhiêu."
Mạnh Trì thở dài:
"Không cần so em với người khác, hơn nữa, em cũng không ăn que cay."
Trong tay của Mạnh Trì vẫn còn chút thức ăn cho cá, Thẩm Khinh Nhược lấy một ít rãi xuống dưới cầu, nhìn bầy cá không ngừng chuyển động, lại ngẩng đầu nhìn trời, nói:
"Trời sắp mưa rồi."
Mạnh Trì cũng ngẩng đầu nhìn sắc trời, lúc này trời đã tắt nắng hẳn, may cũng dần dần chuyển thành màu đen.
Một lát sau, mưa to như trút nước, rơi xuống mặt hồ tạo thành bọt nước tung tóe.
Tuy Thẩm Khinh Nhược và Mạnh Trì đã sớm chạy đi, cũng chạy đến hành lang trong công viên nhưng vẫn bị ướt một chút.
Quần áo ướt dính lên da thịt, phác họa đường cong cơ thể.
Mạnh Trì dường như nhìn thấy điều không thể nhìn nên sau khi ánh mắt va vào cơ thể Thẩm Khinh Nhược liền nhanh chóng dời đi.
Gò má cô ửng đỏ, cô nhìn xung quanh phát hiện trong hành lang cách đó không xa có cửa hàng tiện lợi nên đi tới mua khăn. Sau đó trở về đưa cho Thẩm Khinh Nhược, nói:
"Chị lau đi, đừng để bị cảm."
Thẩm Khinh Nhược nhận lấy, tùy tiện lau người:
"Em lau không?"
Cô ngẩng đầu nhìn Mạnh Trì ở bên cạnh, Mạnh Trì mặc quần áo rộng rãi, lại sẫm màu nên không nhìn ra có bị ướt không, ngược lại trên mặt vẫn còn vết nước, dường như có nước mưa rơi lên mắt, mí mắt hơi đỏ, tóc cũng ướt một chút.
Bên ngoài mưa vẫn rơi, rơi lộp độp trên mái ngói hành lang, hình ảnh này càng làm tăng thêm sự yên tĩnh vào giây phút này.
"Em qua đây, bản thân cũng không biết lau gì hết." Thẩm Khinh Nhược dạy dỗ nhưng giọng rất dịu dàng.
Cô dùng khăn giúp Mạnh Trì lau gương mặt bị nước mưa xối ướt, đầu ngón tay thỉnh thoảng lướt qua gò má mịn màng của đối phương, trong lòng không khỏi thở dài: Làn da quá tốt.
Mạnh Trì nhìn cũng rất trẻ tuổi. Vốn dĩ cũng là người trẻ mà nhỉ?
Cô thật sự... lại cùng đứa trẻ nhỏ tuổi hơn mình rất nhiều...
Trong lòng Thẩm Khinh Nhược sinh ra chút cảm giác chán nản.
Mạnh Trì cao hơn Thẩm Khinh Nhược một chút cho nên luôn cúi đầu để mặc Thẩm Khinh Nhược lau giúp.
Thẩm Khinh Nhược hành động rất dịu dàng, cô không nhịn được nhướng mắt lên nhìn chăm chú, sau đó khẽ nỉ non:
"Chị*..."
Mạnh Trì nắm lấy tay Thẩm Khinh Nhược, do khẩn trương nên môi hơi run lên, chậm rãi dán lên gò má của Thẩm Khinh Nhược.
Mi mắt Thẩm Khinh Nhược khẽ run run, bất giác nhắm mắt lại.
Mới vừa rồi cô đã nghĩ những điều không nên nghĩ, vào thời khắc này lại biến mất không còn tâm hơi.
Có vẻ cô đã mất đi khả năng khống chế bản thân.
- ----Hết chương 74----
Ps. Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ!^^
Mạnh Trì vẫn hồn nhiên không phát hiện ra gì, bước ra khỏi quán trước, sau đó cô quay đầu lại nhìn Thẩm Khinh Nhược, cô ngỡ ngàng một chút vì thấy Thẩm Khinh Nhược đi như một con mèo, trên mặt thể hiện rõ vẻ đắc ý mãn nguyện.
Mạnh Trì:
"Chị*, sao vậy?"
Thẩm Khinh Nhược dừng lại nửa nhịp, thu hồi yêu pháp, nói:
"Ăn no căng, bước thế này giúp tiêu hóa."
Thẩm Khinh Nhược gọi xe rồi, các cô đứng ở đầu đường chờ một chút xe liền tới. Qua nửa tiếng, các cô đến nơi.
Các cô xuống xe, là một cánh cổng nhỏ của công viên.
Dường như Thẩm Khinh Nhược rất quen thuộc nơi này, cô dẫn Mạnh Trì đi vào, đi dọc theo con đường nhỏ ngoằn ngoèo vào trong.
Bây giờ trời khá nóng nhưng hôm nay ánh mặt trời không quá gắt.
Hai bên con đường nhỏ trồng không ít cây, đi bên dưới bóng cây mát rười rượi. Nơi này rất yên tĩnh, ngoài các cô không còn người khác.
Ánh nắng xuyên qua khe lá, chiếu lên mặt đất. Lúc các cô đi qua, thỉnh thoảng có ánh nắng chiếu lên đầu vai chiếu lên mái tóc dài của Thẩm Khinh Nhược.
Thẩm Khinh Nhược cảm nhận được có đôi khi Mạnh Trì liếc nhìn qua, cô cho rằng Mạnh Trì sợ khi đi trên đường nhỏ, dù sao bạn nhỏ xem những cảnh không kinh khủng trong phim kinh dị cũng sợ đến dựa sát vào người cô cho nên cô giơ tay khẽ đặt lên vai Mạnh Trì, ra vẻ trấn an, giọng nhỏ nhẹ:
"Càng đi trên con đường nhỏ vắng người thế này lại càng không được nhìn về phía sau... bởi vì sẽ thấy thứ mà người bình thường không thấy..."
Mạnh Trì:
"..."
Thẩm Khinh Nhược cười ha ha, chuẩn bị nói gì nữa nhưng lỗ tai chợt dựng lên, vẻ mặt sợ hãi nhìn lại phía sau:
"Em có nghe thấy gì không?"
Mạnh Trì:
"...Chị, đừng đùa nữa."
"Thật mà..." Thẩm Khinh Nhược chợt kéo áo Mạnh Trì, khẩn trương đến mức mặt cũng trắng bệch, vẻ sợ hãi trên gương mặt không giống giả vờ.
Mạnh Trì bắt đầu tin là thật, lắng nghe động tĩnh xung quanh, quả nhiên nghe thấy tiếng sột soạt rất nhỏ, dường như ở đám cỏ dại ở phía sau cách cách các cô không xa truyền đến.
Trong lòng cô cũng khá khẩn trương nhưng thấy Thẩm Khinh Nhược sợ, lại ép mình bình tĩnh, ra sức nắm tay Thẩm Khinh Nhược, dỗ dành:
"Chị đừng sợ..."
Thẩm Khinh Nhược lập tức dán sát vào Mạnh Trì, nửa người tựa vào lòng Mạnh Trì.
Nói thì chậm mà hành động xảy ra thì nhanh, bóng trắng gây ra âm thanh nho nhỏ kia vụt ra khỏi bụi cỏ, chân trước của nó giơ lên, đứng giữa con đường nhỏ, đôi mắt hồng hồng nhìn hai người ở đối diện.
Thẩm Khinh Nhược:
"..."
Mạnh Trì:
"..."
Bóng trắng dùng móng vuốt chân sau gãi đầu, cảm thấy đối diện với con người thật là nhạt nhẽo sau đó liền nhảy đi xa.
Thẩm Khinh Nhược lập tức từ trong lòng Mạnh Trì bắn ra, giả vờ như không có chuyện gì đi về phía trước, cố rủ sạch quan hệ với người vừa rồi sợ đến rúc vào lòng Mạnh Trì.
Là cô?
Đâu phải cô.
Cô chỉ ước ngay bây giờ có một chai thuốc nước mất trí nhớ, cô nhất định sẽ uống cạn một hơi, nếu không thì sẽ đút cho Mạnh Trì uống, dù sao giữa các cô phải có một người quên đi chuyện vừa rồi, hai người quên thì càng tốt hơn nữa.
Mạnh Trì không nói gì, mãi cho đến khi các cô đi đến đường lớn cô mới kéo ống tay áo của Thẩm Khinh Nhược, nhỏ giọng nói:
"Chúng ta đi về phía trước, đừng nhìn ra sau... nếu không... con thỏ sẽ đuổi kịp đó.
Thẩm Khinh Nhược nhìn thoáng ra phía sau, phía sau không có gì, cũng chẳng có con thỏ nào:
"..."
Cô nhớ lại hành động mất mặt vừa rồi, miệng mấp máy phát ra âm thanh yếu ớt:
"Hừ."
Mạnh Trì cũng không muốn Thẩm Khinh Nhược xấu hổ, cô khẽ vỗ nhẹ lên lưng Thẩm Khinh Nhược an ủi:
"Được rồi, không nói nữa."
Thẩm Khinh Nhược mở to mắt giống như con thỏ ngơ ngác vừa rồi, nói:
"Em cam đoan."
Mạnh Trì không cầm lòng được:
"Em cam đoan."
Thẩm Khinh Nhược như vậy thật sự rất đáng yêu.
Thẩm Khinh Nhược nhanh chóng trở lại bình thường, đi tới sóng vai với Mạnh Trì.
Mạnh Trì:
"Lát nữa chúng ta sẽ làm gì?"
Cô quét mắt nhìn xung quanh, phát hiện nơi này đúng là công viên, vậy chỉ đi dạo công viên thôi à?
Thật ra cô không quan tâm sẽ làm gì, rốt cuộc có chơi hay không, hay thậm chí ngồi xe lâu như vậy chỉ đến công viên đi dạo mà không làm gì, chỉ cần có thể ở bên Thẩm Khinh Nhược là được.
Cô chợt nhớ tới một thuật ngữ từng xem, như cô có thể gọi là 'não yêu đương*', cô tỉnh táo thầm nghĩ.
*Não yêu đương: chỉ những người trong đầu luôn đặt tình yêu lên trên hết, dồn hết tâm trí cho tình yêu và người yêu.
Thẩm Khinh Nhược:
"Đi cho cá ăn."
Cô bước nhanh về phía một cửa tiệm, mua mấy túi thức ăn cho cá rồi nói tiếp:
"Lúc trước đi thủy cung em mê cá nhỏ mà nhỉ? Hồ ở công viên này không lớn như công viên Trường Hồ nhưng rất nhiều loại cá, cũng có rất nhiều loại cá nhỏ để em xem cho đã, còn có thể cho chúng ăn ở khoảng cách gần nữa..."
Mạnh Trì không ngờ Thẩm Khinh Nhược vẫn nhớ rõ chuyện này.
Cô mím môi, trong lòng rất cảm động lại không giỏi thể hiện cảm xúc, chỉ nhỏ giọng lúng túng nói:
"Chị tốt quá à."
Chị đối xử quá tốt với em.
Mạnh Trì rất muốn hỏi: Tại sao chị lại đối xử tốt với em như vậy?
Em cảm thấy sự tốt bụng này đã vượt quá mức quan hệ giữa chúng ta hiện tại.
Cho nên, chị có một lần nữa suy nghĩ về quan hệ giữa chúng ta không?
Mạnh Trì nhớ lại trước đây nhiều lần các cô bị người ta hiểu lầm quan hệ giữa các cô là tình nhân... trong lòng cô hi vọng đó có thể thành sự thật.
Cô... muốn bắt đầu tình yêu với Thẩm Khinh Nhược.
Thẩm Khinh Nhược cười nói:
"Ai bảo em là chủ nợ của tôi."
Tâm trạng của Mạnh rơi xuống một bậc.
Cô phát hiện mình không quá trưởng thành, mỗi lần Thẩm Khinh Nhược đối xử tốt với cô một chút, cô sẽ lập tức nghĩ quá lên.
Người trưởng thành hơn thì sẽ không như vậy sao? Sẽ có thể lý trí đối mặt với những chuyện đó sao?
Giống như Thẩm Khinh Nhược, Thẩm Khinh Nhược dường như đều ở trong khu vực an toàn của mình, thỉnh thoảng sẽ chìa vòi ra ngoài nhưng sẽ nhanh chóng lùi lại.
Mạnh Trì thầm nghĩ: Cô chỉ dám nhích đến bên cạnh khu vực an toàn của Thẩm Khinh Nhược, không dám tùy tiện xong vào đó để khiến Thẩm Khinh Nhược khó chịu, cũng đảm bảo khi Thẩm Khinh Nhược chìa vòi ra thì sẽ như nói cho Thẩm Khinh Nhược biết: Chị rất an toàn, không có chút nguy hiểm.
Hai người đi bộ đến bên bờ hồ, Thẩm Khinh Nhược chia thức ăn cho cá cho Mạnh Trì, trên tay chỉ còn nửa túi, thỉnh thoảng tùy tiện rãi một chút xuống cho bầy cá ăn.
Mạnh Trì nhanh chóng bị thu hút bởi những màu sắc sặc sỡ của bầy cá, trong nhất thời cũng quên đi những băn khoăn trong lòng.
Thẩm Khinh Nhược rãi hết đồ ăn thì tựa vào lan can chơi điện thoại, cánh tay lười biếng khoác lên thành vịn.
Mạnh Trì ở bên kia cầu, ngoảnh đầu nhìn thấy hình ảnh đó của Thẩm Khinh Nhược liền giật mình, vội lấy điện thoại ra, mở máy ảnh canh giữa màn hình chụp, nhìn có vẻ như đang tự sướng nhưng cô nhanh chóng dời màn hình, mặt mình chỉ chiếm một chút góc màn hình, còn lại thu hết bóng dáng yêu kiều của người kia vào trong màn ảnh.
Cô thầm nghĩ: Đây được xem là ảnh chụp chung của các cô rồi nhỉ?
Lúc vừa định ấn chụp thì Thẩm Khinh Nhược trong màn hình của Mạnh Trì ngoảnh đầu lại, đầu tiên là ngạc nhiên sau đó phát hiện Mạnh Trì chụp mình liền mỉm cười, hơi nghiêng người qua như thể đang phối hợp chụp hình với Mạnh Trì.
Mạnh Trì không ngờ sẽ bị bắt gặp, cô có hơi hoảng, định cất điện thoại nhưng thấy Thẩm Khinh Nhược phối hợp với mình nên cô đành đỏ mặt tía tai ấn chụp.
Thẩm Khinh Nhược đi tới, nhìn vài lần ảnh do Mạnh Trì chụp, khen ngợi:
"Chụp rất đẹp, sự xinh đẹp kiêu ngạo của tôi đều được em chụp được trong ba mươi giây, khá lắm, xem ra đã đến lúc nên cân nhắc việc chuyển em từ nhiếp ảnh thực tập cao cấp sang chính thức rồi..."
Là nhiếp ảnh thực tập sang chính thức chứ không phải quan hệ của các cô sang chính thức. Mạnh Trì kìm nén tâm tư của mình, học theo tông giọng của Thẩm Khinh Nhược từ tốn nói:
"Chuyển sang chính thức có được tăng lương không nhỉ?"
"Tăng chứ."
Mạnh Trì không ngờ Thẩm Khinh Nhược sẽ đồng ý, còn tưởng Thẩm Khinh Nhược sẽ trêu đùa đôi câu.
Thẩm Khinh Nhược ngừng lại rồi nói tiếp:
"Công ty Thẩm Khinh Nhược chưa phát lương cho em nhỉ? Vậy tăng một đồng cũng là tăng hén."
Cô biết mà-Mạnh Trì giả vờ cam chịu:
"Được rồi, tăng một đồng cũng là tăng."
Thẩm Khinh Nhược mỉm cười, nghiêng đầu nhìn Mạnh Trì, sắc mặt trở nên chân thành hơn nhiều:
"Tôi phát hiện em thay đổi chút chút rồi."
Cô ngừng lại, giơ tay nhẹ nhàng nhéo nhéo lên gò má trắng mịn của Mạnh Trì, nói tiếp:
"Vẫn muốn tôi phát tiền tiêu vặt cho em sao? Muốn bao nhiêu nè?"
Khi nãy Thẩm Khinh Nhược nói có điểm đúng, vì Thẩm Khinh Nhược quá xinh đẹp nên lúc này trong ánh mắt long lanh sắc quắc động lòng người, ánh mắt vừa chăm chú vừa nghiêm túc, ai nhìn thấy cũng sẽ thấy như yêu tinh đổi tính, nhầm tưởng rằng người này yêu mình.
Chỗ gò má của Mạnh Trì bị Thẩm Khinh Nhược chạm vào vẫn còn nóng lên, Mạnh Trì cố kiềm chế chính mình, tiến hành chống cự với sự mê hoặc do Thẩm Khinh Nhược cố tình phát ra, không để bản thân trở thành con mồi sa vào bẫy, hiển nhiên trở thành trò đùa của Thẩm Khinh Nhược.
Mạnh Trì:
"Chị vẫn còn thiếu nợ mà nhỉ?"
Quả thật cô rất có bản lĩnh phá hư bầu không khí, thoáng chốc liền biến câu chuyện lãng mạn trở thành bộ phim đời thực.
Thẩm Khinh Nhược:
"Những đứa trẻ khác đều có tiền tiêu vặt, bé nhà mình sao lại không có phải không nào? Hơn nữa, ở trường khi tan học cũng nên mua que cay ăn, cũng chẳng tốn bao nhiêu."
Mạnh Trì thở dài:
"Không cần so em với người khác, hơn nữa, em cũng không ăn que cay."
Trong tay của Mạnh Trì vẫn còn chút thức ăn cho cá, Thẩm Khinh Nhược lấy một ít rãi xuống dưới cầu, nhìn bầy cá không ngừng chuyển động, lại ngẩng đầu nhìn trời, nói:
"Trời sắp mưa rồi."
Mạnh Trì cũng ngẩng đầu nhìn sắc trời, lúc này trời đã tắt nắng hẳn, may cũng dần dần chuyển thành màu đen.
Một lát sau, mưa to như trút nước, rơi xuống mặt hồ tạo thành bọt nước tung tóe.
Tuy Thẩm Khinh Nhược và Mạnh Trì đã sớm chạy đi, cũng chạy đến hành lang trong công viên nhưng vẫn bị ướt một chút.
Quần áo ướt dính lên da thịt, phác họa đường cong cơ thể.
Mạnh Trì dường như nhìn thấy điều không thể nhìn nên sau khi ánh mắt va vào cơ thể Thẩm Khinh Nhược liền nhanh chóng dời đi.
Gò má cô ửng đỏ, cô nhìn xung quanh phát hiện trong hành lang cách đó không xa có cửa hàng tiện lợi nên đi tới mua khăn. Sau đó trở về đưa cho Thẩm Khinh Nhược, nói:
"Chị lau đi, đừng để bị cảm."
Thẩm Khinh Nhược nhận lấy, tùy tiện lau người:
"Em lau không?"
Cô ngẩng đầu nhìn Mạnh Trì ở bên cạnh, Mạnh Trì mặc quần áo rộng rãi, lại sẫm màu nên không nhìn ra có bị ướt không, ngược lại trên mặt vẫn còn vết nước, dường như có nước mưa rơi lên mắt, mí mắt hơi đỏ, tóc cũng ướt một chút.
Bên ngoài mưa vẫn rơi, rơi lộp độp trên mái ngói hành lang, hình ảnh này càng làm tăng thêm sự yên tĩnh vào giây phút này.
"Em qua đây, bản thân cũng không biết lau gì hết." Thẩm Khinh Nhược dạy dỗ nhưng giọng rất dịu dàng.
Cô dùng khăn giúp Mạnh Trì lau gương mặt bị nước mưa xối ướt, đầu ngón tay thỉnh thoảng lướt qua gò má mịn màng của đối phương, trong lòng không khỏi thở dài: Làn da quá tốt.
Mạnh Trì nhìn cũng rất trẻ tuổi. Vốn dĩ cũng là người trẻ mà nhỉ?
Cô thật sự... lại cùng đứa trẻ nhỏ tuổi hơn mình rất nhiều...
Trong lòng Thẩm Khinh Nhược sinh ra chút cảm giác chán nản.
Mạnh Trì cao hơn Thẩm Khinh Nhược một chút cho nên luôn cúi đầu để mặc Thẩm Khinh Nhược lau giúp.
Thẩm Khinh Nhược hành động rất dịu dàng, cô không nhịn được nhướng mắt lên nhìn chăm chú, sau đó khẽ nỉ non:
"Chị*..."
Mạnh Trì nắm lấy tay Thẩm Khinh Nhược, do khẩn trương nên môi hơi run lên, chậm rãi dán lên gò má của Thẩm Khinh Nhược.
Mi mắt Thẩm Khinh Nhược khẽ run run, bất giác nhắm mắt lại.
Mới vừa rồi cô đã nghĩ những điều không nên nghĩ, vào thời khắc này lại biến mất không còn tâm hơi.
Có vẻ cô đã mất đi khả năng khống chế bản thân.
- ----Hết chương 74----
Ps. Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ!^^