• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạnh Trì nhìn thấy Thẩm Khinh Nhược không có động tĩnh liền nhớ lại cảnh cô cho kẹo Thẩm Khinh Nhược trước đó, trong lòng không khỏi tê dại, lỗ tai đỏ lên, cô cho rằng Thẩm Khinh Nhược muốn cô đút nên xé vỏ, khẽ chạm vào môi Thẩm Khinh Nhược.

Thẩm Khinh Nhược ngậm kẹo, khẽ liếm chút đầu ngón tay Mạnh Trì, sau đó lộ ra vẻ thỏa mãn, giống như mèo con ăn no tin tưởng xung quanh lộ ra chiếc bụng của mình, dùng trán nhẹ nhàng cọ vào ngón tay Mạnh Trì.

Meo meo.

Lỗ tai Mạnh Trì càng đỏ hơn, thầm nghĩ: Quá đáng yêu.

Khương Tư Điềm dựa vào lan can, cơn buồn ngủ nổi lên nhưng vẫn cố thu đoạn đối thoại giữa Ôn Niệm Chu và Thẩm Khinh Nhược vào lỗ tai, khi chóp mũi ngửi thấy mùi thuốc lá ngay lập tức bừng tĩnh, nói:

"Chị! Chị lại hút thuốc!"

Ôn Niệm Chu bị dáng vẻ bất ngờ của Khương Tư Điềm làm cho hoảng sợ, tay đang đánh lửa chợt khựng lại một giây sau đó tiếp tục hành động.

Ánh mắt của Khương Tư Điềm nhìn chằm chằm ngón tay thon dài của Ôn Niệm Chu, cùng với đôi môi ngậm điếu thuốc chuyển động, cô vô cùng đau đớn, chỉ hận không thể lấy điếu thuốc từ trên miệng Ôn Niệm Chu xuống nhưng lại không dám làm vậy, chỉ có thể nhấn mạnh giọng:

"Chị, chị đã nói sẽ cai thuốc, sao lại hút!?"

"Chỉ hút một điếu."

Khương Tư Điềm:

"Một điếu cũng không được. Có điếu này sẽ có điếu khác, hơn nữa thuốc không phải là thứ tốt lành gì, hút ít hay nhiều không có gì khác biệt."

Ôn Niệm Chu chậm rãi nhả khói, nói:

"Em nói đúng... nếu không khác biệt thì chị hút thêm điếu nữa."

Khương Tư Điềm:

"?"

Khương Tư Điềm:

"Chị, chị nhất định phải lợi dụng sơ hở vậy sao?"

Khương Tư Điềm cạn lời lại không biết làm sao, chọc Ôn Niệm Chu bật cười, Ôn Niệm Chu khẽ nói:

"Thật sự chỉ hút một điếu, hôm nay tâm trạng chị rất tốt."

Vốn dĩ Khương Tư Điềm còn muốn nói nhưng nghe nửa câu sau liền không khỏi giật mình, lời khuyên đến miệng lại nuốt vào trong, nghiêm túc quan sát sắc mặt của Ôn Niệm Chu, phát hiện trên mặt Ôn Niệm Chú là một nụ cười dịu dàng.

Trong khoảnh khắc ấy, cô cảm giác như đó là Ôn Niệm Chu hồi đại học, thời điểm đó Ôn Niệm Chu vui vẻ hơn bây giờ rất nhiều, làm gì cũng thuận buồm xuôi gió, trong mắt luôn có tia sáng.

Đến bây giờ cô vẫn nhớ năm cấp hai, cô chơi Liên minh huyền thoại bị người ta mắng là trẻ con, cô tìm Khương Nhất Khổ khóc lóc kể lể, Khương Nhất Khổ nói móc cô một trận, sau đó cô lại tìm Ôn Niệm Chu chơi, khi đó các cô đi đến con đường sau trường mua hủ tiếu* ăn, nói đến chuyện bị mắng cô lại khóc, Ôn Niệm Chu nói với ông chủ, đợi lát nữa các cô đi thì làm thêm một phần.

*Hủ tiếu Trung Hoa hay sa hà phấn (tiếng Trung: 沙河粉) hay hà phấn (tiếng Trung: 河粉) là một loại bánh canh sợi dẹt của Trung Quốc được làm từ gạo. Nó còn được gọi là sao phấn (tiếng Trung: 炒粉; bính âm: chǎo fěn; có rất nhiều phiên âm khác dựa trên tiếng Quảng Đông, bao gồm ho fun, hofoen (phiên âm tiếng Hà Lan ở Suriname), hor fun, sar hor fun, v.v. Ngoài ra, sa hà phấn là thường được gọi đồng nghĩa là quả điều (tiếng Trung: 粿條; bính âm: guǒtiáo; Bạch thoại tự: Kué-tiâu, trong tiếng Việt gọi là hủ tiếu), nghĩa đen là "dải bánh gạo". Các nước Đông Nam Á, nhất là người Malaysia gốc Hoa gọi là kway teow và người Thái gốc Hoa gọi là guay dtiao (tiếng Thái: ก๋วยเตี๋ยว, Phát âm tiếng Thái: [quẩy tiểu]).-theo Wiki

Cô hỏi làm vậy để làm gì, Ôn Niệm Chu nói: Chúng ta lên mạng gọi đám người kia ra nói chuyện.

Đêm đó Ôn Niệm Chu còn có việc, Khương Tư Điềm lo cô không ăn cơm chiều lại phải ăn mì xào lạnh lẽo nên nói không đi, Ôn Niệm Chu vỗ vỗ lưng cô, nói không tốn quá nhiều thời gian.

Sau khi các cô chiến với người kia trở về ăn, hủ tiếu vẫn còn ấm.

Lúc đó, Khương Tư Điềm nhớ tới câu nói trong bộ phim Tam Quốc Diễn Nghĩa ba cô thường mở, trong đó có nói điển tích 'rượu ấm chém Hoa Hùng*' của Quan Vũ, mỗi lần nghe ba cô đều phải uống một ngụm rượu đỏ, chậc lưỡi vài tiếng, dáng vẻ thích thú.

*Điển tích 'rượu ấm chém Hoa Hùng': tóm tắt là Tào Tháo rót ly rượu mời Quan Vũ trước khi Quan Vũ ra trận giết Hoa Hùng, khi Quan Vũ xách đầu Hoa Hùng về thì chén rượu đó vẫn còn ấm.

Lần đó là lần đầu tiên cô cảm nhận được niềm vui của ba mình.

Từ khi nào Ôn Niệm Chu bắt đầu không vui? Hình như từ khi bắt đầu thực tập đại học cho tới bây giờ phát hiện Khương Nhất Khổ ở bên ngoài ngoại tình. Sau đó mặc dù mặt cười nhưng nhìn qua cũng không phải quá vui vẻ.

Khương Tư Điềm cẩn thận nhớ lại vừa rồi bốn người ở chung, muốn tìm ra nguyên nhân Ôn Niệm Chu vui vẻ, rất nhanh cô tìm ra được chút manh mối.

Ôn Niệm Chu thảo luận với Thẩm Khinh Nhược về game, thiết kế game. Lúc đó cô cảm thấy khó hiểu, tại sao Thẩm Khinh Nhược biết những thứ đó. Bèn hỏi thì Thẩm Khinh Nhược nói tùy tiện xem trên mạng, cô lại hỏi xem để làm gì, Thẩm Khinh Nhược chậm rãi nói: Để mạnh.

Lúc đó cô không có lời nào để nói, sau khi ăn xiên nướng càng quên đi chuyện đó.

Bây giờ nghĩ lại, cảm thấy kỳ lạ, Thẩm Khinh Nhược biết để làm gì, chỉ đơn thuần để tranh thứ hạng trong game?

Nhưng cô không nghĩ nhiều lắm vì tâm trí cô lại đặt trên người Ôn Niệm Chu.

Ôn Niệm Chu học đại học tin học, lúc tán gẫu với người khác về phương diện này sẽ khá là hào hứng, sau khi bắt đầu đi làm lại không còn thích nói về nó nữa, hôm nay hiếm hoi lắm mới cùng một người ngoài ngành nói chuyện về nó mà con khá ăn ý nữa.

Khương Tư Điềm đang nghĩ ngợi trong lòng, ánh mắt bất giác nhìn về phía Thẩm Khinh Nhược, nhìn thấy gương mặt yêu mị của đối phương trong lòng bỗng dưng lạc nhịp, người này thích trêu chọc, chị Niệm Chu có phải mục tiếp theo không?

Thẩm Khinh Nhược đang dụi mặt lên tay Mạnh Trì, cảm giác gáy mình nóng lên, phía sau bỗng có một tia sáng mạnh bắn tới. Ngay lúc cô định quay đầu lại nhìn thì cảm giác mặt hơi lạnh, cô giơ tay lên cảm nhận, nói:

"Trời mưa."

Bị chen ngang như vậy cô cũng quên nhìn 'nguồn gốc của tia sáng' kia.

Ôn Niệm Chu:

"Lúc ra ngoài em có xem dự báo thời tiết, bảo tối nay mưa lớn, nhưng khi đó nhìn trời đẹp nên em cho rằng sẽ không mưa."

Khương Tư Điềm thu hồi ánh mắt nhìn chằm chằm Thẩm Khinh Nhược:

"Vậy bây giờ làm sao đây? Em còn định đi dạo phố này nọ... để em tra xem gần đây có trò gì hay ho không."

Cô cảm thấy hơi không vui nên lập tức lấy điện thoại ra tra.

Tuy trên sân thượng có mái che nhưng các cô không định tránh vào trong, cũng rất nhanh Khương Tư Điềm hưng phấn nói dưới lầu có tiệm game eSport, rủ mọi người đi đánh vài trận, ba người kia không có ý kiến khác bèn xuống lầu. Chân trước vừa rời khỏi sân thượng, chân sau mưa to tầm tã nói đến là đến.

Tiệm game eSport tên là Đại cát đại lợi, chắc là xuất phát từ game đang hot 'Đại cát đại lợi, đêm nay ăn cơm gà*', trang trí bên trong theo kết cấu kim loại, rất giống cấu trúc trang trí bên trong trò chơi.

* Raw là 大吉大利, 今晚吃鸡 tiếng Anh là Winner winner chicken dinner. Khi trở thành người sống sót cuối cùng trong một trận chiến của PUBG (PlayerUnknown's Battlegrounds), người chơi sẽ nhận được dòng chữ "Winner Winner Chicken Dinner" như một sự chứng nhận cho chiến thắng của bản thân, dịch sang tiếng Việt thì không còn giữ được nguyên ý. (Nguồn: https://gamehub.vn/hub/pubg-nguon-goc-that-su-cua-winner-winner-chicken-dinner.127591/)

Trong tiệm có kha khá người, hơi ầm ĩ, màn hình trung tâm đang giao diện trò chơi của các đội đang tác chiến.

Hỏi ông chủ mới biết, buổi tối họ tổ chức một cuộc thi đấu, tổng cộng có sáu trận, tích lũy hạng một hai ba đều có thưởng. Khương Tư Điềm quan sát giải thưởng cho hạng nhất có ưu đãi tiệm thịt nướng cô thích ăn liền nói:

"Chúng tôi cũng tham gia!"

Lão bản:

"Cuộc thi bắt đầu từ lâu rồi, bây giờ các cô tham gia hơi thua thiệt, tích lũy sợ không cao."

Thẩm Khinh Nhược:

"Không sao, thi đấu thể thao quan trọng ở chỗ tham gia, ông chủ, mở cho chúng tôi bốn bàn liền kề."

Ngược lại, Mạnh Trì hơi do dự, tuy cô không ít lần cùng họ chơi nhưng chưa từng chơi Pubg trên máy tính, nhìn thấy ba người kia khí thế bừng bừng, cô cũng không muốn làm họ mất hứng bèn cùng chơi.

Cô đã sớm nói mình không biết chơi bản trên máy tính nên sau khi khởi động máy tính, Thẩm Khinh Nhược dẫn theo cô đi luyện tập một chút. Chờ các đội khác một lần nữa bắt đầu ván tiếp theo thì các cô cũng tham gia.

Lúc mới đầu Mạnh Trì hơi hoa mắt, cho rằng mình không qua nổi một trận, nhưng dần dần chiến đấu kịch liệt tâm trí đều đặt vào trong đó nên không nghĩ tới chuyện hoa mắt này nọ.

Chờ sau khi các cô vượt qua ván đầu, ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người trong tiệm, trong lúc các cô thi đấu, ông chủ liền chuyển màn hình trung tâm qua các cô.

Trong ván tiếp theo, các cô một người hạng hai, một hạng ba một hạng năm, bảng xếp hạng thoáng có tên, đuổi sát đội đang đứng hạng nhất.

Trước ván cuối cùng, Mạnh Trì nhìn Thẩm Khinh Nhược ở bên cạnh, Thẩm Khinh Nhược một tay thả nắm chuột, một tay vuốt chai Coca, hơi nước trên chai dính ướt tay cô.

Mạnh Trì tháo tai nghe ra, hỏi:

"Chị sao vậy?"

Thẩm Khinh Nhược:

"Tay nóng, để yên một chút."

Mạnh Trì nghe vậy bỏ tai nghe xuống bàn, đứng lên đi về phía bàn phía trước, một lát sau cầm theo chai sữa tươi lạnh đến, dùng khăn giấy lau bàn tay ướt của Thẩm Khinh Nhược rồi đặt chai sữa vào tay cô ấy.

"Tay ướt dễ trượt, vẫn là em chu đáo." Thẩm Khinh Nhược nháy mắt với Mạnh Trì, nói tiếp: "Hơn nữa chút nữa có thể mang về hâm nóng cho em uống. nhất cử lưỡng tiện, quá tuyệt."

Mạnh Trì mang tai nghe vào:

"Ai nói em muốn uống."

"Được rồi."

Thẩm Khinh Nhược dời ánh mắt về màn hình máy tính, chuyển động chai sữa trong lòng bàn tay:

"Vậy tôi tự uống, lớn tuổi như chúng tôi cần bổ sung nhiều thứ."

Khi ván cuối cùng vừa mới bắt đầu đăng nhập thì có không ít người bàn tán hạng nhất bảng xếp hạng:

"Hạng hai người ta leo lên sau một ván, còn cậu cũng tầm tầm, bỏ đi, tụi này mà là mấy người thì đi ra luôn..."

Đội hạng nhất có vẻ không phục, lúc đầu còn cãi nhau vài câu với mấy người này, dù sao ở đây có không ít đội ở đây đủ điều kiện dành được hạng một hai ba. Bọn họ bèn nói:

"Bớt nói xàm, có bản lĩnh thì tụi bây đạt hạng một xem..."

Bọn họ đã sớm nhìn ra tổng thể tình hình nhóm hạng hai: 'Tôi gà lắm đừng đánh tôi' là người giỏi nhất trong nhóm, am hiểu chiến thuật đánh gần, 'Sa địa không thuyền' cũng am hiểu đánh gần, chủ yếu đánh úp, 'MC_417' là chỉ huy bên trong, rất biết phán đoán tình hình lúc chiến đấu: là đánh hay lui, lui thế nào, trong lòng cực kỳ hiểu rõ, 'Tiểu Điềm Điềm độc nhất' là hậu cần, chưa bao giờ thấy phù hợp như vậy, còn nguyện ý làm hậu cần.

Trình độ của bốn người này kết hợp với nhau, ít gì cũng đã chơi một hai năm.

Nếu không phải nhìn các cô tuổi tác không nhỏ, nếu là tuyển thủ nhà nghề thì cũng thuộc bà cô nghỉ thi đấu, hào quang tỏa sáng khiến người ta rất khó nghi ngờ là nghiệp dư.

Đội hạng nhất muốn lấy lại chút mặt mũi nhanh chóng đuổi theo đối mặt với hạng hai, sau đó đạt được hiệu quả ba thành một...

Cũng có chút thu hoạch, loại được người giỏi nhất trong đội hạng hai.

Cộng thêm hạng hai rơi vào ván xấu, xem ra rất khó tiến vào ba, nói cách khác tổng tích lũy không thể vượt qua họ.

Rất nhanh, chỉ huy 'MC_417' cũng bị người đội khác loại. Xem tình hình này, trên cơ bản không vượt qua được đội hạng nhất.

Trong tiếng huýt sáo, đội hạng hai có vẻ chống đỡ không nổi, đội hạng nhất nhìn về phía đội hạng hai tích lũy không xa lắm, vẻ mặt rộng lượng:

"Ngại quá, lát nữa cho các cô giải thưởng hạng nhất nha."

Nhưng làm người ta bất ngờ là Sa địa không thuyền thế mạnh cận chiến dần trở nên ổn định, hầu như rất ít lỗi hơn lần trước. Nhanh chóng giết tới, chỉ cần thêm một tên, tích lũy sẽ đủ vượt lên trên hạng nhất, trở thành hạng nhất mới.

Một lát sau, nhân vật của Khương Tư Điềm trong trò chơi ngã xuống, sau đó nhanh chóng bị loại.

Lòng bàn tay Ôn Niệm Chu đổ mồ hôi, cô hít sâu một hơi, chợt nhớ tới một lần thi đấu thời trung học, cuộc thi lần đó có liên quan đến phân lớp, ba mẹ sau khi biết cũng thường xuyên vô tình hoặc cố ý nói việc giúp cô theo học tại trường trung học khó khăn đắt đỏ cỡ nào.

Cô biết, gia cảnh của bạn học xung quanh đều giàu có hơn nhà cô.

Đối mặt với áp lực của ba mẹ công khai hay âm thầm khiến cô nhiều lần muốn nói: Hay để con học trung học bình thường?

Cô từng đề cập qua nhưng trong ánh mắt của ba mẹ đều lộ vẻ thất vọng, nói: Con biết ba mẹ khó khăn cỡ nào mới quyết định đến Bắc Thành không? Trên thế giới này nào có chuyện dễ dàng, bây giờ con đi học đã không chịu nổi, sau này vào đời thì sao? Không được cũng phải cắn răng kiên trì đó sao?

Trước cuộc thi phân lớp, cô đã cảm thấy bao tử khó chịu nhưng vẫn nghĩ phải kiên trì, sau đó suýt té xỉu trong cuộc thi ở trường, được giáo viên đưa vào bệnh viện. Sau đó thi không được tốt lắm, không được vào lớp giỏi nhất, tuy ba mẹ không nói gì thêm nhưng sắc mặt vẫn có chút không hài lòng.

Từ đó về sau, tâm tính của cô trở nên... căng chặt, tố chất tâm lý không được tốt lắm, cô luôn dễ suy nghĩ nhiều: Lỡ như thất bại thì phải làm sao?

Con chuột trong tay Ôn Niệm Chu chuyển động nhanh hơn, trong nháy mắt, cô muốn rời khỏi trò chơi ngay và luôn, thoát khỏi trạng thái khó chịu này.

Cô nhìn về phía ba người ở bên cạnh, ánh mắt dừng lại ở Thẩm Khinh Nhược, thầm nghĩ vừa rồi Thẩm Khinh Nhược không nên vì bảo vệ cô mà xông ra ngoài dẫn tới bị loại. Đều do cô cận chiến quá luống cuống tạo ra sai lầm. Nếu như Thẩm Khinh Nhược vẫn còn nhất định có thể xoay chuyển cục diện.

Lúc đầu Thẩm Khinh Nhược rất nghiêm túc quan sát trò chơi, dường như nhận thấy ánh mắt của Ôn Niệm Chu, cô ngước mắt lên, tầm mắt các cô vừa chạm nhau cô liền biết Ôn Niệm Chu đang nghĩ gì, cô nở nụ cười rất thoải mái, nói:

"Không sao, trò chơi thôi mà, phiếu thịt nướng thôi không phải gì lớn lao, đến lúc đó chị mời khách."

Đúng vậy, có gì lớn đâu.

Vẻ suy tư xuất hiện trên mặt Ôn Niệm Chu, sau đó cô quay trở lại màn hình máy tính.

Một lát sau, cùng với mấy tiếng súng vang lên, màn hình trung tâm hiện ra bảng xếp hạng hôm nay.

"Chúc mừng chúc mừng!"

"Hay lắm hay lắm!"

Mọi người trong tiệm reo vang như sấm, nhào tới chỗ Mạnh Trì, Thẩm Khinh Nhược, Khương Tư Điềm và Ôn Niệm Chu.

Ôn Niệm Chu không để ý âm thanh chúc mừng xung quanh, cô ném con chuột trong tay, như thể kết thúc một cuộc chiến dài, sau đó dựa lưng vào ghế, cô chưa kịp xử lý những hỗn loạn trong lòng mình đã bị Khương Tư Điềm ở bên cạnh nắm chặt tay, kích động đến ướt mi, nói bên tai cô:

"Chúng ta thắng rồi! Thịt nướng!"

Ôn Niệm Chu không nghĩ nhiều nữa, cô để mặc Khương Tư Điềm nắm, tay còn lại che lỗ tai bị những tiếng ồn ào xung quanh làm cho ù tai, khẽ cười nói:

"Chị biết rồi."

Thẩm Khinh Nhược lười biếng dựa lên ghế, khi đám người trước đó hạng nhất ỉu xìu chuẩn bị rời đi thì cô đáp trả lời trước đó của bọn họ:

"Cảm ơn, hạng nhất thôi mà, không cần cho, tụi chị thích tự mình lấy."

Đám hạng nhất trước đó:

"..."

Bọn họ không có lời nào để nói, đều giơ ngón tay cái lên: Được rồi, mấy người giỏi!

Lúc các cô nhận phần thưởng hạng nhất, ông chủ kích động nói rất nhiều, cảm thấy các cô phối hợp rất tốt, bảo các cô rảnh rỗi đến chơi nhiều hơn.

Khương Tư Điềm hỏi: Còn phiếu thịt nướng không?

Ông chủ:

"?"

"Chắc chắn rồi, tôi đích thân nướng cho các cô."

Khương Tư Điềm hí hửng đáp lời.

Phần thưởng hạng nhất là chuyến bay miễn phí tối nay, cộng thêm tặng mỗi người một trăm giờ bay dài, còn có phiếu ưu đãi thịt nướng, miễn phí cho hóa đơn 300. (300 tệ ~ 1tr VND)

Các cô đi ra khỏi tiệm, Khương Tư Điềm vui vẻ đi phía trước, giơ giơ phiếu ưu đãi thịt nướng trong tay:

"Thịt nướng, thịt nướng!"


Một lát sau, không biết ai trong các cô cười trước, sau đó một truyền một, tất cả đều bật cười.


Trong ánh mắt Mạnh Trì đầy vui vẻ, cô quay đầu chạm vào ánh mắt của Thẩm Khinh Nhược, lúc này các cô đi xuống lầu, ánh đèn tối xuống, xung quanh rơi vào bóng tối.


Mạnh Trì sát lên trước, Thẩm Khinh Nhược không có nhúc nhích, sau đó cô dán lên đôi môi của Thẩm Khinh Nhược.


Các cô ở trong bóng tối hôn nhau, không để cho đối phương nhìn thấy xúc động trong ánh mắt của mình.


Trong màn đêm, đôi tim loạn nhịp nhưng không muốn chia lìa.


- ----Hết chương 53----


Ps. Chúc mọi người Ngày độc thân dui dẻ:'>

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK