• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mãi đến khi một tiếng chuông điện thoại vang lên, Tang Gia Ý mới hồi thần lại từ trong nụ hôn pha lẫn gió biển cùng ánh sao.

Bàn tay vốn đang căng thẳng níu lấy cổ áo người đàn ông di chuyển sang bên cạnh một chút, đến khi chống lên vai, đẩy một cái thật nhẹ.

Như có sở giác, Giản Tế hơi lùi ra sau một bước.

Tang Gia Ý không dám nhìn anh, làn da toàn thân lộ ra bên ngoài đều đã đỏ ửng.

Giống như đống lửa trại cách đó không xa đều bám cả lên người cậu.

Cậu chuẩn bị đi lấy di động, người đàn ông trước mặt đã nghiêng về trước, khẽ liếm liếm khóe môi cậu một chút, rồi lùa thẳng vào.

Quấn quýt lưỡi cậu một hồi.

Giống như nhớ nhung khôn nguôi, giống như lời mời ở lại.

"Ầm" một tiếng, đại não thật vất vả mới tỉnh táo được một chút của Tang Gia Ý nháy mắt trở nên trống rỗng.

Thấy anh nhịn cười rút ra, Tang Gia Ý nghĩ, mình vốn định làm cái gì ấy nhỉ?

Giản Tế hắng cổ họng, mở miệng nhắc nhở: "Điện thoại kìa em."

Mặt Tang Gia Ý dường như sắp cháy cả lên: "A, à."

Cậu cuống quýt xoay người tìm di động.

Sau đó chộp lấy di động của mình trên ghế dựa đằng sau qua.

Trên màn hình là video call của Đường Tòng gọi tới, tay Tang Gia Ý dừng lại, nhớ đến chuyện vừa làm ban nãy cùng Giản Tế, tự dưng hơi chột dạ.

Ánh mắt cậu lung lay một chút, muốn nhìn Giản Tế, lại không dám.

Nhưng rất nhanh, người đàn ông đã gác cằm lên bờ vai cậu từ đằng sau.

"Em nhận đi."

Tang Gia Ý đẩy đẩy đầu Giản Tế, sau đó có chút hồi hộp kết nối điện thoại.

Vừa trông thấy mặt Tang Gia Ý, Đường Tòng đã bật cười.

"Bảo bối Tiểu Ý, thành niên rồi, sinh nhật vui vẻ nhé cháu."

Tang Gia Ý hơi xấu hổ cười cười: "Cảm ơn ông ngoại ạ."

Thông qua camera, Đường Tòng nheo mắt một chút: "Tiểu Ý, mặt cháu sao đỏ thế kia?"

Trong lòng Tang Gia Ý cả kinh, còn chưa kịp làm ra phản ứng gì, mu bàn tay của Giản Tế bên cạnh đã dán lên gò má cậu.

Tang Gia Ý nghiêng đầu, hai người đối diện ánh mắt, trong lúc nhất thời, Tang Gia Ý chỉ cảm thấy má càng mình nóng hơn.

Ý cười trong mắt Giản Tế sâu thêm.

Sau đó Tang Gia Ý nói chuyện vấp vấp váp váp: "A, nhiệt, nhiệt độ bên này hơi cao, hơi nóng ạ."

Đường Tòng vẫn cảm thấy có gì đó sai sai: "Miệng cháu cũng đỏ lắm đấy."

"......" Bàn tay Tang Gia Ý vội vàng quạt quạt bên môi, "ssh" một tiếng, "Hồi, hồi nãy mới ăn đồ cay, cay lắm luôn ông."



Giản Tế ngồi bên cạnh cười không ngừng nổi, một lần nữa gác cằm lên bờ vai của Tang Gia Ý.

Tư thế của hai người cực kỳ thân mật, khiến Tang Gia Ý vô thức nhìn về phía Đường Tòng ở đầu bên kia ống kính.

Trong nháy mắt cậu giơ tay đẩy Giản Tế ra, eo liền bị nhéo nhẹ, người lập tức thành thật hơn.

Trông thấy dáng vẻ này của hai người, Đường Tòng dường như đã nhận ra gì đó, liên tưởng đến vẻ mặt và điệu bộ ban nãy của Tang Gia Ý, bất đắc dĩ thở dài.

Sau đó ông gọi Giản Tế một tiếng.

"Ông ngoại, có chuyện gì ạ?"

Mặc dù cách bởi camera, ánh mắt ông cụ vẫn sáng suốt như cũ, thoạt nhìn cực kỳ có tinh thần và khí thế.

Ông từ từ ám chỉ nói: "Dạ dày của Tiểu Ý không tốt lắm, đừng để thằng bé ăn cay quá."

Giản Tế cười rồi gật gật đầu: "Cháu biết rồi."

Đợi sau khi tắt cuộc gọi, nhất thời, nơi đây rơi vào im lặng.

Thấy người nọ vùi đầu vào trong ngực, Giản Tế gọi cậu: "Hựu Hựu, ngẩng đầu lên nhìn anh."

Tang Gia Ý cố nén sự xấu hổ, ngẩng mặt lên nhìn anh.

Sau đó chỉ thấy Giản Tế kề lại gần cậu bằng tốc độ rất chậm, như muốn hạ thêm một nụ hôn xuống bên môi cậu.

Tang Gia Ý cứ vậy mà nhìn chằm chằm anh, trái tim đập điên loạn.

Nhưng lúc khoảng cách giữa hai người còn có tí tẹo, Giản Tế ngừng lại, anh mở miệng hỏi: "Sao em không tránh?"

Tang Gia Ý sửng sốt, bỗng chốc rơi vào lặng im.

Đối mặt với Tang Gia Ý, Giản Tế ít khi cưỡng ép: "Nói chuyện."

Khoảng cách của hai người quá gần, bất kể là thần sắc trên mặt hay bất kỳ cảm xúc nào trong mắt cũng có thể dễ dàng bị bắt lấy.

Hàng mi dày rậm của Tang Gia Ý rung nhanh một chút, cậu nhỏ giọng nói: "Không nghĩ tới......"

Giản Tế bèn sáp tới trước dùng đầu mũi cọ cọ cậu, giống như im lặng khích lệ.

Lúc này hỏi Tang Gia Ý có phải bởi vì anh là anh trai, cho nên mới không nghĩ tới trốn tránh cũng chẳng có ích gì hay chăng.

Bởi vì bản thân Tang Gia Ý có thể sẽ không phân biệt rõ ràng được.

Vì vậy Giản Tế hỏi cậu một vấn đề khác:

"Lúc anh hôn em, em thấy thế nào?"

Tang Gia Ý lại không nói chuyện.

Không sao, Giản Tế vẫn luôn biết dẫn đường.

Anh nhẹ giọng hỏi: "Em ghét à?"

Tang Gia Ý lắc lắc đầu.

"Vui thì sao?"

Tang Gia Ý không nói chuyện, nhưng mà không nhịn được lắc lư chân.

Giản Tế liền cười rồi nói: "Xem ra là em vui."

Mặt Tang Gia Ý càng đỏ hơn: "Một chút xíu ạ."

"Vậy nếu anh nói, bây giờ anh muốn hôn em thêm một cái nữa thì sao?"

Tang Gia Ý lẳng lặng rũ mắt, Giản Tế cũng lẳng lặng chờ đợi, giống như nhất định phải nghe được đáp án cậu đưa ra.

Dường như mới qua vài giây, lại như đã qua vài phút.

Giản Tế nhận được một nụ hôn giống như đám mây mềm mại.

Anh từ từ chớp mắt, hiếm khi có hơi không phản ứng được.

Hựu Hựu...... chủ động hôn anh?

Anh như nhận được câu trả lời còn tốt đẹp hơn cả ngôn từ.

-

Trên đường trở về hai người tay dắt tay, Tang Gia Ý bỗng mở miệng hỏi: "Bây giờ tụi mình là quan hệ gì ạ?"

Giản Tế nhướng lông mày: "Hôn cũng hôn rồi, em nói xem?"

Tang Gia Ý sờ sờ lỗ tai nóng phừng của bản thân, sau đó nhỏ giọng: "Ò."



Lập tức cậu lại thở một hơi thật dài, thấy mặt cậu đầy u sầu, Giản Tế nhịn không được cười: "Hẹn hò với anh làm em chán nản vậy hả?"

Nghe thấy hai chữ "hẹn hò", Tang Gia Ý nhịn không được cong cong mặt mày, lại có thể tươi cười ngay sau đó.

"Em không biết phải nói sao với ông ngoại, ông tốt với em như vậy, em sợ ông đau lòng."

Giản Tế cười bảo: "Ông ngoại biết rồi em."

Tang Gia Ý sửng sốt: "Hôm nay tụi mình mới ở bên nhau mà, sao ông biết được."

"Là anh ngấp nghé em, bị ông nhìn thấu."

Hai chữ "ngấp nghé" thoáng cái lại nện vào đầu tim Tang Gia Ý, khiến cậu không biết nên đáp lời ra sao.

"Anh có thể đừng nói lung tung không hả?" Tang Gia Ý nhỏ giọng bảo, như là đang làm nũng.

Giản Tế cười rồi tiến lên chạm nhẹ vào gò má cậu, nhịn quá lâu, bây giờ bất kể lúc nào anh cũng muốn thân mật với cậu thêm chút nữa.

"Anh không nói lung tung, anh nói thật."

Tang Gia Ý càng xấu hổ hơn, vừa nghĩ tới ông cụ cũng biết chuyện này, cậu có phần không biết nên làm cái gì.

Giống như thân phận đính kèm của cậu cũng thay đổi rồi.

Sợ người ta không được tự nhiên, Giản Tế ôm cậu dịu dàng nói: "Đừng lo, em phải biết, chiếc nhẫn ngọc lục bảo đó là của ông ngoại cho phép, ông rất thích em, tình hình như bây giờ có lẽ ông rất vui."

Trong lòng Tang Gia Ý nhẹ nhõm hơn đôi chút.

-

Đối với việc hẹn hò mà Giản Tế nói, Tang Gia Ý vốn không có khái niệm gì, mãi đến ngày hôm sau rời giường.

Cậu mơ mơ màng màng mở mắt ra, liền cảm nhận được một nụ hôn mềm mại rơi lên gò má mình, Tang Gia Ý tỉnh táo trong phút chốc.

Cậu ngơ ngác nhìn Giản Tế đang đứng cạnh giường, mặt mày đối phương nén ý cười: "Hựu Hựu, buổi sáng tốt lành."

Có lẽ là dáng vẻ của người vừa mới tỉnh giấc quá đỗi mềm mại đáng yêu, Giản Tế nhịn không được cúi đầu xuống lần nữa, nụ hôn rơi lên môi cậu.

Tang Gia Ý từ từ vươn tay kéo chăn lại, mãi đến khi che khuất mũi môi mình, chỉ lộ ra đôi mắt sáng ngời, lấp lánh nhìn Giản Tế, mang theo vài phần e lệ.

Vào giây phút này, Tang Gia Ý nghĩ.

À, hóa ra cậu thật sự đang hẹn hò, với Giản Tế.

Buổi trưa hai người cùng nhau ăn cơm trưa xong, Giản Tế thu dọn phòng bếp sạch sẽ, lúc ra ngoài thì không biết Tang Gia Ý đã chạy đi đâu rồi.

Những năm gần đây, Giản Tế nuôi người ta càng ngày càng hoạt bát, mặc dù vẫn rất ngoan, nhưng thỉnh thoảng cũng hơi bướng.

Ngoại trừ một vài chuyện hồi còn nhỏ, cuộc đời Tang Gia Ý sau khi gặp được Giản Tế gần như không phải chịu chèn ép gì.

Bất kể là Giản Tế hay là Đường Tòng, hoặc là người làm trong nhà, hầu như đều bảo vệ cậu nâng niu cậu.

Trái lại còn giống cháu ngoại của Đường Tòng hơn cả Giản Tế.

Thậm chí phòng của Tang Gia Ý còn có một vách ngăn nhỏ, chuyên môn đặt mấy món đồ thú vị mà Đường Trạch Vũ và Diệp Trăn thu thập cho cậu.

Được dày công nuôi dưỡng, được yêu thương vây quanh.

Cậu hoàn toàn trưởng thành với tính tình ngây thơ đơn thuần, ôm lòng hiếu kỳ đối với tất cả mọi thứ trên thế giới.

Giản Tế chuẩn bị ra ngoài tìm người, không ngờ vừa ra tới cửa, đã trông thấy Tang Gia Ý đứng ở đó ngơ ngẩn quay lưng về phía anh.

Anh đang định hỏi gì đó, kết quả đi ra ngoài, đã thấy trước mặt cậu có một bạn nhỏ tầm bốn, năm tuổi tóc vàng mắt xanh đang đứng.

Giản Tế cũng lập tức sửng sốt, Tang Gia Ý và bạn nhỏ đều mặc áo tay ngắn màu vàng lợt, quần yếm bò xanh nhạt, thậm chí trên đầu còn đội mũ rơm vàng cùng kiểu.

Một lớn một nhỏ, thế mà y như một khuôn mẫu khắc ra.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, ngơ ngác nhìn đối phương.

Nghe thấy tiếng Giản Tế mở cửa ra ngoài, hai người không hẹn mà cùng ngó về phía Giản Tế.

Vẫn là bạn nhỏ phản ứng trước tiên, xoay người chạy về nhà, miệng lanh lảnh lớn tiếng gọi mãi: "Mommy! Mommy! Mommy!"

Tang Gia Ý cũng xoay người chạy qua phía Giản Tế: "Anh ơi! Anh ơi! Anh ơi!"

Giản Tế nhịn không được cười, đón lấy cậu.

Tang Gia Ý ngẩng đầu khỏi ngực anh: "Hu hu hu em đụng hàng với nhóc đó!"

"Không sao, anh cảm thấy em đáng yêu nhất."

Tang Gia Ý hơi xoắn xuýt, sau đó hỏi: "Có phải em rất trẻ con không? Anh có cảm thấy em ấu trĩ lắm không?"



Cậu ở cùng Giản Tế từ nhỏ đến lớn, đương nhiên là biết có bao nhiêu người thích anh.

Cậu từng gặp rất nhiều, bất kể là nam hay nữ, phần lớn đều trưởng thành thông tuệ lại ưu nhã, Tang Gia Ý và họ hoàn toàn không cùng một kiểu.

Thỉnh thoảng, cậu cũng sẽ hơi nghĩ nhiều, hình như bản thân vẫn luôn trong vai được anh trai chăm sóc, giống một bạn nhỏ chưa trưởng thành.

Giản Tế cúi đầu dịu dàng hôn môi cậu: "Mấy từ tính trẻ con, ấu trĩ này đặt trên người em, cũng sẽ trở thành từ có nghĩa tốt."

"Em như thế nào, anh liền thích em như thế ấy."

"Nhưng trông em chẳng giống một người yêu đạt tiêu chuẩn lắm phải không anh?"

"Giữa người yêu với nhau nào có cái kiểu chuẩn mực 'đạt tiêu chuẩn' này, em có thể ở vị trí người yêu của anh, anh đã cảm thấy vinh hạnh không gì sánh được rồi."

Tang Gia Ý cảm thấy nơi trái tim mình đang nổ ra pháo hoa nhỏ, bọng mắt phía dưới vì cười mà trở nên rõ ràng.

Cậu từ từ vươn cánh tay về phía Giản Tế: "Anh thấp đầu xuống đi, em muốn hôn anh."

Giản Tế mỉm cười.

Hai người chơi gần một tuần mới quay lại trong nước, lúc về đến nhà cả hai nắm tay nhau.

Trên tay trái Tang Gia Ý đeo chiếc nhẫn ngọc lục bảo khiến người ta chú ý.

-

Vốn Giản Tế muốn lúc bạn nhỏ tốt nhiệp đại học thì sẽ kết hôn, nhưng thật hết cách, Tang Gia Ý quá được chào đón.

Mặc dù cậu đã nói mình có bạn trai rồi, vẫn có không ít người ngồi chờ cậu chia tay.

Thế là vào năm Tang Gia Ý hai mươi tuổi, Giản Tế bèn tóm cậu đi đăng ký kết hôn, cột chặt vào bên cạnh mình.

Ban đầu Miên Miên vẫn ngủ cùng một phòng với họ, chỉ là dường như Miên Miên có lòng hiếu kỳ và khám phá vô cùng mãnh liệt.

Ban đêm lúc nhân loại làm hạng mục vận động hai người nào đó, Miên Miên sẽ mở to đôi mắt sáng ngời xa xăm, ngoẹo đầu tò mò nhìn hai người.

Lần nào Tang Gia Ý cũng cảm thấy thẹn muốn nổ tung, sau đó bảo Giản Tế ôm Miên Miên ra ngoài.

Cuối cùng, ngày nào đó sau khi nhìn Giản Tế ôm mèo con ra ngoài, Tang Gia Ý rúc vào trong lồng ngực anh cảm thán: "Không thì mình tìm bạn đời cho Miên Miên đi?"

Thế là, vào sinh nhật năm ấy của Tang Gia Ý, Giản Tế lại ôm về một con mèo nhỏ.

Thành viên mới của gia đình trông rất giống Miên Miên, thích ngủ, dáng vẻ cứ luôn khó mà tỉnh nổi.


Vì vậy Tang Gia Ý đặt cho nó cái tên là Nhị Miên.


Là Miên Miên số hai.


Là mèo con lười biếng thích đi ngủ.


- -------------------------


Tác giả có lời muốn nói:


Tuyến if đến đây thôi, các bảo bối của tui mãi mãi hạnh phúc nha~


Tiếp theo sẽ là CP phụ Trì Vũ x Biên Nam.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK