• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một năm sau khi Giản Tế và Tang Gia Ý kết hôn, họ đã tổ chức một hôn lễ.

Tang Gia Ý không để tâm đến mấy việc này cho lắm, chẳng qua Giản Tế lại kiên trì muốn có chút cảm giác nghi thức nào đó.

Nhưng có một điểm, bọn họ đạt được nhận thức chung.

Hôn lễ phải vui vẻ, thoải mái, mang theo tầm nhìn tốt đẹp hướng về tương lai.

Mà không phải là các loại quy trình rườm rà, cả ngày trời trôi qua trong sự giao thiệp với đủ dạng người.

Cuối cùng, họ quyết định đến một hòn đảo nhỏ ấm áp.

Vào ban ngày, tại giáo đường, hai người đứng đối diện nhau phía dưới cha xứ, trên chỗ ngồi xung quanh không lấy một bóng người.

Chỉ có hai bọn họ.

Giản Tế nghĩ, giống như Hựu Hựu đã kể trong《Chuyển động của lớp vỏ trái đất》vậy, họ là hai hòn đảo biệt lập liền kề tương thích nhất, là hai tảng đá chạm vào nhau có thể lồi lên dãy núi cao ngất.

Thời điểm này, không cần ai khác.

Chỉ có đối phương, là đã đủ.

Thanh âm của cha xứ uy nghiêm mà trang trọng, nhưng lúc đọc lời thề, lại chất chứa vài phần nhu hòa.

Cả tòa giáo đường, thánh khiết, sáng ngời.

Ánh mặt trời vàng rực cả mảng lớn từ bên ngoài xuyên vào, những hạt bụi nho nhỏ bay lơ lửng bên trong chùm sáng được hình thành.

Hai người Giản Tế và Tang Gia Ý nhìn vào đối phương, trong mắt đều là ảnh ngược của người ấy.

Cuối cùng, dưới sự ra hiệu của cha xứ, Giản Tế nói: "Con đồng ý."

Anh nói --

Chúng con sẽ cùng nhau gánh vác trách nhiệm và nghĩa vụ của hôn nhân.

Từ đây về sau, sẽ chỉ để em ấy sống thuận lợi và suôn sẻ.

Chúng con sẽ vĩnh viễn sung túc và đủ đầy, Hựu Hựu vĩnh viễn khỏe mạnh.

Bất kể là tuổi trẻ hay khi đã già nua, cũng sẽ vĩnh viễn yêu nhau.

Tang Gia Ý sửng sốt, cậu nghĩ, tác giả chân chính đâu phải cậu, hẳn nên là Giản Tế.

Anh lại sửa lời rồi.

Sửa cả lời thề hôn nhân.

Anh quyết tâm dâng hiến hết thảy những điều tươi sáng và tốt đẹp đó cho cậu.

Rõ ràng chỉ là những lời nói rất đỗi bình thường, nhưng lúc được thanh âm dịu dàng của đối phương nói ra từng câu từng câu, không biết tại sao, Tang Gia Ý lại có loại xúc động muốn rơi nước mắt.

Giọng nói của Giản Tế vừa đáp cánh, đã trông thấy người thương trước mặt, nước mắt tích thành giọt trong hốc mắt rơi xuống từng hạt từng hạt.

Giản Tế dở khóc dở cười, vươn tay lau viền mắt cho cậu: "Sao lại khóc rồi?"

Sau đó, cha xứ lặp lại lời thề một lần hỏi Tang Gia Ý có đồng ý hay không, cậu đã khóc đến nỗi nói không nên lời hoàn chỉnh.

Giản Tế bèn nắm tay cậu, nói với cha xứ: "Con đồng ý."

Tang Gia Ý ở bên cạnh vừa khóc vừa gật đầu lia lịa: "Con hức hức hức con......"

Cha xứ: "...... Được rồi, bây giờ các con có thể hôn đối phương."

Giản Tế liền cúi đầu, dịu dàng hôn đi từng chút nước mắt trên khuôn mặt cậu, sau cùng mới hôn lên môi Tang Gia Ý.

Tang Gia Ý ôm lấy cổ anh, rõ ràng nước mắt bên trong vẫn còn đang chảy ra ngoài, khóe miệng lại không ngừng vểnh lên.

Mặc dù giáo đường hôn lễ vào ban ngày là không gian chỉ thuộc về hai người họ, nhưng điều này cũng không đại biểu rằng họ không mời bạn bè đến chung vui.

Buổi tối, trong vườn hoa rộng lớn có một buổi party ngoài trời, bạn bè có quan hệ tốt của cả hai đều đang cùng vui chơi ở đây.

Hôm nay là cơ hội khó có được, mọi người biết Giản Tế sẽ không tức giận, vì vậy hi hi ha ha tiến lên chuốc rượu anh.

Chỉ là ông trời không tốt lắm, một lát sau, trên không trung đã hạ cơn mưa tí tách tí tách.

Giản Tế ôm Tang Gia Ý ngồi dưới lều che nắng ngoài trời, vừa đút cậu ăn chút đồ ăn vặt, vừa nhìn đám người chơi đùa trái lại còn ầm ĩ hơn bởi vì cơn mưa bất chợt này.

Tất cả mọi người vì màn nhảy solo trong mưa của Đường Trạch Vũ mà hò hét chói tai, bầu không khí sôi động.

Trên người họ đều ướt sũng, vẻ tươi cười trên mặt tùy ý.

Mang theo chút cảm giác điên cuồng của thanh xuân.

Tang Gia Ý vừa mới chuẩn bị đứng dậy đi ra đó, đã bị Giản Tế ôm eo nhốt lại.

"Cơ thể em không tốt, không được dầm mưa, ngoan ngoãn ngồi ở đây."

Tang Gia Ý rầu rĩ: "Dạ rồi dạ rồi."

Ban đêm, Giản Tế ôm người nọ hôn một đường thẳng đến phòng tắm, trong cơn ý loạn tình mê, Tang Gia Ý vừa không cẩn thận gạt trúng công tắc, vòi hoa sen trên đỉnh đầu bất chợt mở ra.

Nước nóng tưới ướt cả thân hai người.

Giản Tế nhịn không được bật cười, nói với cậu: "Dầm mưa rồi."

Tang Gia Ý: "......"

Cậu cảm thấy cái người Giản Tế này xấu xa vô cùng, rõ ràng biết cậu ở trong nước sẽ không có sức, liền cố ý thả cậu vào trong bồn tắm, khiến cậu không còn một chút năng lực phản kháng.

Về sau trong cơn hổn hà hổn hển, Tang Gia Ý vừa khóc vừa nói: "Em phải viết anh thành thụ!"

Giản Tế: "...... Em thử xem."

Sau đó Tang Gia Ý bị chỉnh đốn một trận.

Kế đó, Giản Tế ôm cái người đã ngủ say từ lâu về lại giường, anh nằm sấp trên giường nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Tang Gia Ý, nhịn không được cắn hai miếng.

Nhưng có thể là đã làm người ta chê, quấy rầy đến cậu, trong giấc ngủ say Tang Gia Ý còn "hừ hừ" hai tiếng.

Giản Tế liền bật cười.

Anh thường xuyên bị Tang Gia Ý chọc vai rồi chỉ chỉ trỏ trỏ, nói anh xấu xa.

Nhưng có đôi khi, Giản Tế cảm thấy mình rất oan.

Mặc dù Tang Gia Ý thông suốt về mặt tình cảm trễ, nhưng điều này không có nghĩa là cậu ít hiểu biết về những thứ liên quan đến dục vọng và sinh lý.

Trên phương diện này cậu hoàn toàn không thể xưng là đơn thuần, có lúc, còn mang theo chút "xấu xa" không tự nhận ra.

Ví như rạng sáng hôm sinh nhật đó của Giản Tế, vì nghĩ cho cậu là lần đầu tiên, anh không định dày vò người ta quá.

Kết quả cậu nằm ở trên giường, đột nhiên hỏi: "Bên trong nóng không ạ?"

Giản Tế: "......"

Đuôi mắt Tang Gia Ý cũng đỏ ửng, nhìn Giản Tế nói: "Em tò mò lắm, bởi vì em thấy nhiệt độ của anh rất cao."

"Nóng sao?"

Cổ họng Giản Tế khô khốc, trong lúc nhất thời muốn hỏi, em có biết mình đang hỏi những gì không?

Anh nhìn Tang Gia Ý, cố tình đối phương lại dùng dáng vẻ đơn thuần ngây thơ nhất hỏi ra vấn đề đen tối nhất, mang theo sức cám dỗ mãnh liệt lại không tự biết.

Chuyện tương tự như vậy còn rất nhiều, cậu thường xuyên ở một vài nơi nào đó thốt ra lời kinh người, nói những lời khiến adrenaline[1] của người ta nổi bão.

[1] Là hormon có tác dụng dựa trên hoạt động của thần kinh giao cảm, sản xuất từ cơ thể những lúc con người có cảm giác sợ hãi, tức giận hay là cảm giác hạnh phúc, thích thú... làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh.

Giẫm thẳng vào phòng tuyến vốn đã không mấy kiên định và nhảy nhót điên cuồng, thế mà cố tình cậu còn ra vẻ mình đáng thương vô tội nhất.

Giản Tế thật sự không có cách nào bắt cậu.

Nghĩ như vậy, anh lại nhịn không được sáp tới trước cắn một ngụm lên gò má người ấy.

-

Sau hôn lễ ở hòn đảo nhỏ, Tang Gia Ý và Giản Tế muốn đi hưởng tuần trăng mật, họ đã cùng nhau đi đến rất nhiều quốc gia.

Giống như trước đây Giản Tế từng nói, muốn dẫn Tang Gia Ý đến càng nhiều nơi, ngắm nhìn thế giới càng rộng lớn.

Đi qua nhiều nơi như vậy, Giản Tế thích nhất là nước Úc.

Nguyên nhân thực sự có chút khó tưởng.

Trước khi hai người hẹn hò, Giản Tế nhớ, thế giới nội tâm của Tang Gia Ý rất phong phú, nhưng thực tế lại là một đứa nhỏ ngăn cách bản thân với thế giới bên ngoài.

Không quá thích xã giao, mang theo cảm giác xa cách nhàn nhạt.

Nhưng thời gian hai người ở chung càng dài, có lẽ là vì được yêu thương, lớp thủy tinh mang theo cảm giác xa cách chụp bên ngoài cả người cậu ngày càng mỏng đi.

Cậu bắt đầu giống một đứa nhỏ chân chính, tràn ngập sự tò mò mạnh mẽ đối với thế giới bên ngoài.

Suy nghĩ ẩn giấu dưới đáy lòng cùng ham muốn thiết lập mối quan hệ với thế giới của cậu càng ngày càng mãnh liệt.

Vì vậy mỗi lần đi đến chỗ khác nhau, Giản Tế chỉ vừa mới không chú ý, đã phát hiện không thấy người đâu nữa.

Mà thường thường lúc này ra ngoài, anh sẽ phát hiện hoặc là cậu đang ngồi xổm ở ven đường, nhìn loài thực vật lớn lên hình thù quái dị nào đó.

Hoặc là bị bà cụ nhà hàng xóm tính cách rộng rãi nhiệt tình lấy chiếc bánh cookie vừa nướng xong dụ về nhà.

Tang Gia Ý lớn lên trông như một thiên sứ nhỏ, mỗi khi đi đến một nơi, rất nhiều người xung quanh đều bày tỏ thiện ý với cậu.

Cậu bắt đầu thích đến phòng nhảy, kết bạn với đám người đến từ những quốc gia khác nhau, có tập tục bất đồng bên cạnh.

Mà ở Úc...... Tang Gia Ý không nhảy loạn nữa.

Nguyên nhân rất vớ vẩn, nhà ở Úc lúc nào cũng sẽ xuất hiện một vài động vật hoang dã nào đó, là loài mà Tang Gia Ý cũng không biết tên.

Ngày đầu tiên đến đây, lúc cậu vừa mới chuẩn bị ra cửa chơi cùng với bạn nhỏ nhà bên, thì trông thấy một cái đầu lộ ra trong lùm cây ở trong sân.

Giống như đầu của rắn.

Cậu lập tức cứng đờ tại chỗ, mãi tới khi trông thấy bốn cái chân của con vật mới thở phào nhẹ nhõm.

Vẫn ổn vẫn ổn, có chân, không phải rắn.

Nhưng kết quả ngay sau đó, sinh vật không biết tên kia đã tia thấy Tang Gia Ý, nó xoay người hướng về phía cậu.

!!!

Không ổn không ổn, cậu không ổn!

"Hựu Hựu, em đứng đó làm gì vậy?"

Tiếng của Giản Tế ở trong phòng khách phía sau vang lên, Tang Gia Ý hồi thần, vội vàng chạy "bịch bịch bịch" về, treo trên người Giản Tế: "Ở, ở đó có con thằn lằn kìa!!"

Cậu không biết tên con vật là gì, thế là tự mình gọi bậy bạ, khiến cho Giản Tế dở khóc dở cười.

Chuyện như thế này về sau nhiều không đếm xuể, Tang Gia Ý chẳng biết làm sao ở trên tường lại lòi ra một con nhện to đùng, cũng chẳng biết làm sao trong cái góc kia lại xuất hiện một con thú nhỏ không biết tên.

Cậu sợ.

Thế là không bao giờ đến phòng nhảy nữa, dính Giản Tế tới nỗi liều mạng.

Thế là Giản Tế thỏa mãn, nước Úc thật tốt.

Thời gian hai người chơi ở bên ngoài rất dài, có đôi khi lại không thể bỏ mặc chuyện công ty, thì sẽ thỉnh thoảng thức cả đêm mở cuộc họp lệch múi giờ với trong nước.

Ban ngày ngủ bù, sẽ kéo Tang Gia Ý ngủ cùng anh.

Giữa lúc đó, hình như cảm thấy không còn người trong lồng ngực, Giản Tế mơ mơ màng màng mở mắt ra, chỉ thấy Tang Gia Ý vốn không buồn ngủ đã tỉnh lại từ lâu.

Cậu không làm gì cả, chỉ nằm ngửa trên giường vểnh chân lắc lắc, ngắm nghía bàn chân lộn xộn của mình, rồi lại mở năm ngón tay của mình ra, nhìn nhìn mu bàn tay và lòng bàn tay.

Giống như là bé con nằm bên cạnh ba mẹ vậy, sau giấc ngủ no tỉnh dậy, cũng ngoan ngoãn không làm phiền người, tự chơi với mình.

Giản Tế bị loại liên tưởng này của bản thân chọc cho buồn cười.

Hình như là nghe thấy động tĩnh của người bên cạnh, Tang Gia Ý xoay đầu qua, tung tăng nói: "Anh tỉnh rồi ạ."

Giản Tế có chút mệt mỏi ôm người tới, gác đầu lên gáy đối phương: "Còn hơi buồn ngủ."

Tang Gia Ý không động đậy nữa, dần dần cảm nhận được nhiệt độ của đối phương, tự dưng cậu cũng có chút buồn ngủ.

Cuối cùng cũng dứt khoát nhắm mắt lại luôn, rơi vào giấc ngủ sâu cùng đối phương.

Qua một khoảng thời gian, sau khi Giản Tế hoàn toàn tỉnh táo lại, chỉ cảm thấy người trong lồng ngực ngủ kỹ quá rồi.

Giản Tế phì cười, lấy di động bên cạnh qua, mở Weibo.

Gần đây họ thường xuyên đi đến những nơi khác nhau, có lúc sẽ bất ngờ chạm mặt với các bạn fan biết họ.

Cũng có không ít người lén chụp ảnh của họ rồi đăng lên Weibo, Giản Tế tùy ý xem thử, có rất nhiều fan tag họ vào.

Chỉ là nhìn rồi nhìn, Giản Tế liền đông cứng ánh mắt.

Bởi vì trước đây Giản Tế từng nói, bảo fan đừng gọi anh là ông xã, sau đó anh rất hiếm khi thấy có ai gọi mình như vậy nữa.

Chẳng qua tình huống bây giờ hơi không đúng lắm.

【Thầy Vũ Tế, phải chăm sóc kỹ bảo bối của bọn em đó】

【Hiu hiu hiu hiu vợ tui cười đáng yêu thế, chàng trai cậu chăm sóc em ấy cho tốt】

【Bà xõa bà xõa, là bà xõa[2] của tui!! (bò sát âm u)】

[2] Gốc là 脑婆 /nǎo pó/: là cách gọi nghe đáng yêu, nuông chiều hơn của từ bà xã thôi.

......


Bình thường anh không hay lên Weibo nhiều, bây giờ mới phát hiện ra, có nhiều người gọi lung tung như vậy??


Nhóm fan ở trong nước, đêm khuya đột nhiên phát hiện, thầy Vũ Tế giống như không biết bản thân mình có tài khoản Weibo đã đăng một trạng thái.


Kèm theo một bức ảnh: Một cái đầu nhỏ lông xù chôn trong lồng ngực anh, ngủ đến say sưa, mái tóc đen ngủ có chút rối loạn, mơ hồ có thể nhìn thấy non nửa khuôn mặt trắng nõn.


Một bàn thay thon dài phủ lên cần cổ của người trong lòng, bên trong bức ảnh chỉ chụp đến bả vai của Vũ Tế, không lộ mặt, cho dù là Tang Gia Ý, cũng chỉ có nửa sườn mặt diện tích rất nhỏ.


Dục vọng chiếm hữu gần như là tràn ra khỏi màn hình.


【Vũ Tế V: Của tôi 】

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK