• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Phong cau mày.

Người nói lung tung bậy bạ cũng không ít nhưng người có thể đổi trắng thay đen đến mức này đúng là thiên tài hiếm có khó tìm.

Hai người Tô Mai và Trình Lan không biết gì nên nói bậy cũng dễ hiểu, thế nhưng Diệp Kim Long là người biết chuyện mà còn mặt dày cướp công như vậy. So vẽ mặt dày, nếu anh ta mà đứng thứ hai thì chắc. chẩn không có người nào dám nhận thứ nhất!

p Kim Long, ý của mày là mày đã mời Ngô. Khải Hoa đến cứu Lạc Thi Thi?"

Sở Phong cười lạnh nhìn Diệp Kim Long.

Thật ra Diệp Kim Long cũng không nằm chắc. hoàn toàn, đây cũng chỉ là suy đoán của anh ta mà thôi.

Nhưng mà nhìn thấy Tô Mai và Trình Lan ngưỡng mộ mình như vậy, làm sao anh ta có thể bỏ qua cơ hội thể hiện tuyệt vời như vậy chứ?

"Vớ vần, không phải tao chẳng lẽ là mày hả

Diệp Kim Long ngẩng đầu ưỡn ngực, một tay đút túi quần, kiêu ngạo nói: “Lúc đó tao đã gọi cho cậu tao, ông ấy có quan hệ rất tốt với hội trưởng Ngô. Chỉ cần ông ấy nói một câu, hội trưởng Ngô sẽ đích thân đến đây đón người...”

“Nhưng mà theo tao thấy thì hình như ông ta đâu có nhận ra mày”

Sở Phong cong môi, trầm giọng nói: 'Muốn làm màu!' cũng không sao, nhưng mà làm màu lố quá thì coi chừng tự đem đá đập chân mình đó."

"Phế vật, câm miệng!”

Tô Mai quát to: "Cậu bớt làm trò đi. Nói tóm lại, Thi Thi được cứu là nhờ Diệp thiếu gia, tôi đã quyết định rồi, tôi sẽ gả Thi Thi cho cậu ta!"

"Không ăn được nho thì đừng nói nho chua. Diệp. thiếu gia đã làm rất nhiều chuyện cho nhà họ Lạc của tôi, còn cậu, cậu ngoài việc kéo chân* sau nhà chúng còn làm được gì nữa hả?" (* tức là phá hoại, gây thêm phiền phức, hay nói ngắn gọn là “báo')

"Tôi nói cho cậu biết, cậu và Thi Thi đã ly hôn, hai người kết thúc rồi. Đừng hòng làm cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, cậu không có cửa đâu!"

“Còn nữa, chuyện lúc trước cậu đánh tôi và Đào 'Đào, tôi chưa tính tới đâu. Chờ Thi Thi tính lại xem tôi sẽ xử lý cậu thế nào!

Nói xong.

Bà ta lập tức vung tay, đi tới hợp sức cùng Trình Lan đỡ Lạc Thi Thi đứng dậy, khập khiễng đi về phía xe.

Diệp Kim Long theo sát phía sau bọn họ, lúc đi ngang qua Sở Phong còn cố tình hung hãng nói:" Đồ phế vật, mày nghe kĩ lời tao nói này."

“Từ nay về sau Thị Thi sẽ là người phụ nữ của tao, nếu mày còn dám để mắt đến cô ấy nữa, tao nhất định sẽ không buông tha cho mày đâu!"

"Mày cũng nhìn thấy thực lực của tao rồi đấy, hội trưởng Ngô là chỗ dựa của tao, hơn nữa nhà họ Diệp. của tao còn có nhiều mối quan hệ khác nữa."

"Nếu muốn, tao có thể giết mày ngay bây giờ đấy!"

Nói rồi, anh ta lập tức nghênh ngang rời đi. Nhìn theo bóng lưng mấy người rời đi, vẻ mặt Sở Phong vẫn hết sức bình tĩnh, không suy nghĩ gì nhiều mà chỉ ngẩng đầu nhìn nóc nhà.

Trong đầu vẫn luôn hiện lên ba từ Thẩm tam gia.

Tuy hai cha con kia không nói rõ rằng ra nhưng chắc chắn Thẩm tam gia này chính là chỗ dựa của bọn họ.

Có vẻ chuyện nhà họ Lạc và nhà họ Vân có ân oán cũng dính liu đến người tên Thẩm tam gia này.

Sau khi do dự một hồi, cuối cùng hẳn vẫn quyết định phải làm rõ đãng sau đó đang xảy ra chuyện gì: Mà cách xứ lý nhanh gọn nhất bây giờ chính là đi tìm Hồng Thái Bảo!

...

Nửa giờ sau, hai cha con kia đi từ trên lầu đi xuống.

“Các người lập tức đưa thiếu gia đến bệnh viện làm kiểm tra toàn diện."

Hồng Kim Xương ra lệnh cho mấy vệ sĩ đưa Hồng Thái Bảo lên xe, sau đó tự lầm bẩm: “Mình phải Thẩm tam gia nói chuyện mới được”

“Con chó già Ngô Khải Hoa kia ÿ có cái công hội tài phiệt chống lưng liễn coi trời bằng vung, dám bắt người đi ngay trước mặt ông đây."

“Không thế nào tha thứ được!"

Kế tiếp.

Hai cha con bọn họ chia ra mỗi người bước lên một chiếc ô tô rồi đi về hai hướng ngược nhau.

Sở Phong đã đợi sẵn từ lâu, hẳn không chần chừ. gì nữa mà trực tiếp đuổi theo chặn đầu, buộc một. trong hai chiếc ô tô kia phải dừng lại ở góc đường!

Gã tài xế điên cưỡng bấm còi nhưng người chặn ở trước vẫn đứng im ở đó, rõ ràng là không hề có ý định tránh ra.

Thấy vậy gã ta lập tức xuống xe, bước tới chị “Thẳng ngu kia, mày bị điếc hả? Mày mau cút ra chỗ khác...”

"Âm!"

Gã ta còn chưa kịp nói xong, Sở Phong đã phóng tới nhanh như chớp, dùng lòng bàn tay đánh mạnh vào cổ gã. Chưa kịp la lên tiếng nào, gã ta đã ngã nhào xuống đất!

Sau đó, Sở Phong nhanh chóng bước tới mở cửa xe!

“Chết tiệt, là mày?”

Nhìn thấy Sở Phong đột nhiên xuất hiện, Hồng Thái Bảo lập tức sững sỡ.

Vừa nói anh ta vừa lùi lại, ra lệnh: "Các người còn ngây người ở đó làm cái quái gì vậy? Mau bắt lấy hắn!"

"Nếu hắn dám phản kháng cứ việc bản chết!"

Lúc này trong xe còn có bốn gã vệ sĩ nữa.

Bọn họ không chỉ mạnh mẽ mà còn có súng

Sau khi nhận lệnh, có hai gã vệ sĩ lập tức xuống xe rồi áp sát hẳn từ phía sau.

Còn hai gã trong xe thì nhanh tay móc súng ra, chĩa vào Sở Phong!

"Đồ khốn nạn, mày đừng tưởng có một chút công phụ mèo ba quào thì hay lầm.

"Công phu của mày giỏi cỡ nào, có chặn được. đạn không?"

"Vừa rồi có con chó họ Ngô kia ở đó mặt nên tao không tiện xử lý mày, không ngờ bây giờ mày còn chủ động tới nạp mạng cho tao giết!"

Hồng Thái Bảo kích động gầm lên!

Vốn đĩ anh ta đã bị đánh đủ thám rồi còn bị đá thêm mấy đá nữa, hiện tại xương cốt toàn thân anh ta sắp sửa vỡ vụn đến nơi rồi!

Đang lo không có chỗ trút giận thì bất ngờ gặp được hắn. Lần này chắc chắn anh ta sẽ tính hết cả thù mới lẫn hận cũ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK