• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cục tuần tra Tây Kinh, chinh nhánh phía nam.

“Cái đám khốn kiếp các người dám lừa con trai của tôi?"

“Hôm nay ông đây phải chặt các người ra mới được!"

Khi nhìn thấy Hồng Thái Bảo đang nằm dài trên đất, hộc máu ba lần, dáng vẻ đang thoi thóp, người đàn ông trung niên có cái đầu hói như Địa Trung Hải giống như một con sư tử bị chọc điên, gân giọng gào thét!

Cùng lúc đó.

Mấy tên vệ sĩ mà ông ta dẫn theo lập tức chạy tới trước hàng rào sắt, không ngừng lay động.

Điều này khiến cho cả đám người bị nghỉ đã ra tay đều câm như hến.

Trước đó bọn họ không biết Hồng Thái Bảo là ai, mà dù sao cũng thì vừa nãy đội tuần tra cũng có lời bảo bọn họ cứ thoải mái luyện tập cho người kia.

Cameras cũng đã bị tắt đi, nếu không có gì bất thường thì nhẹ nhất là sau đó họ có thể ra ngoài.

Cho nên bọn họ không cần kiêng dè gì cả, cứ hành hung Hồng Thái Bảo từ nãy tới giờ.

Nhưng ai biết con hàng này có lai lịch không nhỏ, trong nháy mất bọn họ sợ tới mức tiểu ra quần.

“Tổng giám đốc Hồng, nơi này là Cục tuần tra, không phải nhà họ Hồng nhà ông, làm loạn ở chỗ này thì không phải phép lắm đâu?”

Phó Cục trưởng hay tin lập tức chạy tới, gương mặt âm u mở miệng nhắc nhở.

Ông ta đã từng chịu ân huệ từ ông cụ nhà họ Vân, có thể nói, không có ông cụ Vân thì đã không có ông ta của ngày hôm nay.

Nhà họ Vân là ân nhân của ông ta, khi ông ta biết nhà họ Hồng liên tục ra tay tàn nhẫn, ý đồ mưu hại nhà họ Vân thì ông ta cũng đã chắc chẵn sẽ ra tay giúp đỡ nhà họ Vân hết sức!

Mặc dù nhà họ Hồng là một trong ba gia tộc hàng đầu, ở thành phố này cùng các tỉnh thành liên quan đều có những mối quan hệ thâm căn cố đế, nhưng vì báo ơn, ông ta không sợ hãi!

Ông ta là quan, còn người kia là thương nhân, chẳng lẽ còn bị cản trở được sao?

“Tôn Trung Vĩ, bọn họ không biết con tôi, chẳng lẽ ông lại không biết?”

Nhìn thấy Tôn Trung Vĩ, Hồng Kim Xương giận mà không làm gì được, bèn tiến lên túm lấy cổ áo ông ta, quát lớn: “Dung túng cho đám chó rách này thoải mái hành hung con của tôi, ông làm Phó cục trưởng, lẽ nào. ông không quản ư?”

“Phạm nhân ở chung một chỗ xảy ra mâu thuẫn là chuyện bình thường, tôi là Phó cục trưởng nhưng tôi cũng chỉ là người thường, không thể quản lý hết mọi chuyện được?"

“Còn nữa, với cách hành xử của con trai ông, kiêu căng phách lối, nói năng không cẩn thận, lỡ lời đắc tội với người khác thì trách được ai?”

" Ông!"

“Nếu như tôi là ông, thì bây giờ tôi phải nhanh chóng buông tay thôi."

Phó cục trưởng Tôn lạnh lùng nhắc nhở: “Băng không, ông đang chống người thi hành công vụ đấy”

“Đừng để thắng con ông còn chưa được ra khỏi tù thì ông đã vào theo nó, ông thấy đáng không?”

Nghe thấy vậy, Hồng Kim Xương tức tới mức sắp nổ phổi.

Chưa kịp phát tá thì luật sư đứng bên cạnh lập tức tiến lên trước, nhỏ giọng nói: “Giám đốc Hồng, nên nhịn một chút,

“Chuyện của cậu chủ, tôi đã sắp xếp xong xuôi tất cả rồi, hiện tại có thể dẫn người đi, chuyện căn làm bây giờ là phải nhanh chóng đưa cậu ấy tới bệnh viện”

“Còn về việc cậu ấy bị hành hung và việc Tôn Trung Vĩ cố ý bao che thì sau đó tôi sẽ khởi tố ông ta theo đúng trình tự”

“Anh hùng không chịu thiệt trước mắt, dù sao ở đây cũng là địa bàn của ông ta, ngài thấy sao?”

Nghe vậy, Hồng Kim Xương đang nổi giận lập tức khôi phục bình tĩnh, hít một hơi thật sâu, buông tay ra, lạnh lùng nói: “Đi, ông hay rồi”

“Đừng cho rằng tôi không biết, hiện giờ ông có thể ngồi lên được vị trí này đều là do lão già nhà họ Vân kia giúp một tay”

“Trước tiên tôi phải đưa con tôi đến bệnh viện trước đã. Món nợ này, sau này chúng ta từ từ thanh toán!"

Sau đó, ông ta vừa sắp xếp bọn cấp dưới đưa con trai đến bệnh viện, đồng thời để lại luật sư giải quyết sự việc với Tôn Trung Vĩ,

Bên kia, ông ta vội vàng sai khiến cấp dưới!

Đánh con trai, phá hoại hoàn toàn kế hoạch lớn, nhất là còn giải quyết luôn hai người Trương Long Triệu Hổ trong một lượt, điều này khiến Hồng Kim Xương tức muốn nôn ra máu.

Xem ra, lần này nhà họ Vân đã mời cao nhân tới trấn giữ rồi, vậy trước khi giải quyết nhà họ Vân thì ông ta phải giải quyết thăng nhãi Sở Phong kia mới được!

.........

Trong một khách sạn ở thủ đô, trong gian phòng. theo dõi giám sát

Lúc đẩy cửa vào, Sở Phong nhìn thấy Vân Thủy. Dao đang xem video giám sát cực kì cẩn thận.

“Tổng giám đốc Vân, đội trưởng Sở tới.

Trần Thủy Linh vừa nói xong, Sở Phong đã sửa. lại: "Trợ lý Trần, vẫn cứ gọi tôi là ngài Sở đi thôi.

“Nhiệm vụ tối nay của tôi cũng hoàn thành rồi, không còn là đội trưởng Sở nữa."

Nghe vậy, Trần Thủy Linh nhíu mày, định cãi lại thì Vân Thủy Dao quay người lại, lập tức xua tay nói: “Được rồi Thủy Linh, cô ra ngoài trước đi, để tôi và Sở Phong nói chuyện riêng đã”

“Vâng tổng giám đốc Vân."

Trần Thủy Linh bực bội rời đi, còn liếc nhìn Sở Phong với ánh mắt sâu xa, không hiểu tại sao tổng giám đốc Vân lại ưu ái hân như thế, còn giao trọng trách lớn như vậy. Đối với bất kì người đàn ông nào, được như vậy hắn là phải vui vẻ mới đúng.

Sao trông hẳn không biết điều chút nào vậy?

Tuy rằng hắn đã chữa khỏi cho ông cụ, biểu hiện vừa rồi cũng đú để chinh phục bất cứ kẻ nào,

Nhưng lúc nào hẳn cũng có thái thượng, không khỏi khiến cô ấy cảm thấy khó chịu.

Hơn nữa, tổng giám đốc Vân còn đang có hôn ước, xem ra sau này phải tìm thời gian để cảnh tỉnh cô ấy mới được, dù thế nào cũng không thể để cô ấy mê muội như thế.

Cô ấy và Sở Phong...

Thật sự là chẳng có gì đáng để nói.

“Làm tốt lâm Sở Phong”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK