“Nhị sư huynh, muội muốn quay lại căn hộ của Kính Thiên Dương!”
“Trầm Tịch Dương muội lại phát điên gì nữa? Nếu như đúng lời Tần Gia Huyên nói thì ở đó đang có sự giao tranh giữa hai thế lực, liên quan gì tới chúng ta?”
Đường Bắc Diệp hình như đã thực sự tức giận, rống thật to, như kiểu chỉ sợ Trầm Tịch Dương nghe không rõ từng chữ anh nói:
“Vả lại Mạc Gia cũng là đối thủ của Hắc Hy chúng ta, bọn chúng lưỡng bại câu thương càng tốt! Muội đừng quên muội là người của Hắc Hy đấy!”
Trầm Tịch Dương khó khăn nhả chậm từng chữ, “Nhị sư huynh, muội biết. Nhưng muội có chuyện rất quan trọng cần xác nhận.”
“Chuyện quan trọng? Quan trọng bằng cái mạng nhỏ này của muội hả?!!”
Trầm Tịch Dương bàn tay nắm chặt đã nổi lên gân xanh, kiên quyết nói, “Nếu không sư huynh hãy dừng xe để muội tự đi!”
Đường Bắc Diệp giận quá hoá cười, “Được lắm! Ta đưa muội lại đó, sống chết gì kệ xác muội!”
Nửa tiếng sau, lúc này đã là 3h sáng, rốt cuộc cũng tới Trạch Cầm viên.
Trầm Tịch Dương vốn định mở cửa thì bước ra thì một cơn buồn ngủ bất ngờ ập đến, cô nhìn về phía Đường Bắc Diệp trừng mắt, “Huynh………”
Lời chưa kịp nói xong, Trầm Tịch Dương đã rơi vào giấc ngủ sâu.
“Con bé này cũng khoẻ thật, thuốc mê mình hạ từ ba mươi phút trước, giờ mới có tác dụng….”
Nói đoạn Đường Bắc Diệp đánh xe tiến về căn hộ của Trầm Tịch Dương. Bảo bối dường như đã đợi sẵn, anh vừa bấm chuông thì bé đã mở cửa.
“Như lời hứa, ta mang mami của cháu bình an về rồi đây!”
Trầm Huân Khanh nhìn hai người từ đầu tới chân, đến bả vai bị thương của ai kia thì mắt đen lạnh hẳn đi, “Người mẹ này làm người khác thật không yên tâm.”
Đường Bắc Diệp dường như sợ lửa cháy còn bé, lập tức đổ thêm dầu, “Mami nhà cháu còn định đi xem Mạc Gia cùng tổ chức kia tham chiến cơ…. Bất đắc dĩ ta đành hạ thuốc mê sư muội.”
Trầm Huân Khanh nói một câu không rõ ý tứ, “Vậy sao?”
“Thằng nhỏ này, cháu đừng có lúc nào cũng tỏ ra mình hiểu hết mọi chuyện, thần cơ diệu toán như Gia Cát Lượng chứ!”
Bảo bối không phản ứng gì, bé còn đang chìm trong suy nghĩ riêng mình, Mạc Gia ư….?
Sau khi bế Trầm Tịch Dương đặt lên giường, Đường Bắc Diệp mở cửa ra về, lại nhớ ra điều gì đó hỏi bảo bối, “Trầm Huân Khanh, cháu không định giữ sư phụ mình ở lại một hôm sao?”
“Cháu không có ý định giữ sói ở lại nhà! Vả lại cái siêu xe màu tím kia, quá gây chú ý!”
“……………..”
Thế là Đường Bắc Diệp đành phải ôm một bụng thương tâm rời đi.
Ngôi nhà chỉ còn lại hai mẹ con bảo bối.
Trầm Huân Khanh lau người, thay đồ xong cho Trầm Tịch Dương thì đã là mười năm phút sau.
Bé ngồi bên giường vén sợi tóc rối vương trên vầng trán cao của mẹ, giọng nói ẩn ẩn tia trách móc.
“Thật ngốc, tại sao bảo bối lại có bà mẹ ngốc nghếch như thế chứ!”
Vài giây sau bảo bối lấy laptop ra, khởi động máy, cười nói, “Mami có phải muốn đi giúp lão cha đúng không? Vậy bảo bối sẽ thay người làm! Những gì mami yêu thương, trân trọng, bảo bối cũng sẽ yêu thương trân trọng! Những gì mami muốn huỷ diệt, bảo bối sẽ thay người làm!”
“Bởi vì con là Trầm Huân Khanh!”
Đêm nay lại là một đêm không yên bình……