Bảo bối xụ mặt, “Mami a, sao lúc nào người cũng nghĩ xấu cho bảo bối như thế?”
Nhớ đến còn buổi nhậu với Bạch Khánh Chi, Trầm Tịch Dương không truy vấn bảo bối tới cùng nữa, cô cười hì hì nói, “Mami cũng chỉ lo lắng cho con thôi nha! Bảo bối với Tiểu Vân ngủ sớm đi nhé, mẹ và cô Khánh Chi còn có việc quan trọng cần làm…”
Khanh bảo bối không phản bác, vẫy tay ra hiệu cho Tiểu Vân đi ngủ.
“Cô xinh đẹp ngủ ngon, hẹn gặp lại.”
Trầm Tịch Dương thơm lên trán nhỏ của cô bé, cười nói, “Tiểu Vân ngủ ngon, hẹn gặp lại.”
Sau đó cô lại thơm lên trán bảo bối, “Bảo bối ngủ ngon.”
Trầm Huân Khanh mặt nghiêm túc, dùng thanh âm chỉ hai người nghe được nói, “Mami uống ít thôi, không sẽ gây ra họa lớn đó!”
Trầm Tịch Dương trong lòng bi ai, quả nhiên không có gì qua được hỏa nhãn kim tinh của bảo bối a, ngay cả việc cô mở một bàn nhậu thằng bé cũng biết……
Cô khẽ đóng cửa phòng mà không để lời tiên tri của bảo bối trong bụng….
Vài phút sau.
Trầm Tịch Dương và Bạch Khánh Chi ngồi đối diện nhau, tiếng thủy tinh va chạm tạo ra thanh âm vô cùng bắt tai.
“Cách….”
“Cách….”
“Cùng nâng chén nào, vì chiến thắng của ngày hôm nay!”
“Party có tên báo thù rửa hận của Trầm tiểu thư.”
Sau đó hai người uống một hơi cạn sạch, khuôn mặt cũng vì đó mà nổi lên vài rặng mây hồng.
“Hôm nay cậu thật ngầu nha!”
“Cậu cũng thế!”
“Ôi nghĩ lại vẻ mặt bảy sắc cầu vồng của Kính Thiên lúc đó tớ lại không nhịn được cười!”
“Ha, Tiểu Chi Chi, bổn vương sẽ cùng nàng đánh chiếm thiên hạ….”
Sau đó cả hai cùng phá cười thành tiếng. Đã lâu không sảng khoái như thế!
Tựa như họ trẻ lại, có thể cùng nhau tâm sự tận đêm khuya, cùng ngồi bóc phốt kẻ thù, thoải mái nói cười, không câu tiểu tiết, không phải lo âu nhiều…
Truyện đề cử: Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Đêm dần khuya, Trầm Tịch Dương cùng Bạch Khánh Chi uống đến quên trời đất.
Bạch Khánh Chi tửu lượng kém hơn cô, đã sớm đi tìm Chu công nói chuyện, Trầm Tịch Dương đành phải dìu cô ấy lên phòng cô.
Dù bây giờ là mùa hạ nhưng đêm khuya rất dễ bị cảm lạnh, người công chúng như Bạch Khánh Chi không thể ốm được, nghỉ vài ngày đã có biết bao phiền toái a!
“Oáp, Khánh Chi ngủ ngon.”
Sau đó đôi mắt cô trĩu nặng dần, chìm vào giấc ngủ không hay.
Trong mơ cô có cảm giác cơ thể mình được ai đó bế lên, chỉ là có chút hơi lạnh. Trầm Tịch Dương càng co quắp người ôm lấy vật ấm kia, coi nó như lò sửa mà ôm ôm, gác gác, xoa xoa.
Đêm nay Trầm Tịch Dương ngủ rất an ổn, chắc hẳn do tác dụng của cồn………
Cô còn có một giấc mộng đẹp về Mạc Tu Nghiêu, thành ra cứ cười ngây ngốc.
Sáng hôm sau tỉnh dậy Trầm Tịch Dương cảm giác đầu óc đau như búa bổ, quả nhiên dùng chất kích thích nhiều không tốt, lần sau nên hạn chế.
Theo thói quen Trầm Tịch Dương vốn định giang tay về hai phía thành giường cho thư giãn gân cốt, chỉ là cô va phải thứ gì đó cứng cứng, hoảng sợ nhìn sang thì thấy một sinh vật sống đang ngang nhiên nằm trên giường cô ngủ, trọng yếu đây không phải Khánh Chi…….
Mà là Mạc Tu Nghiêu a!