• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thành phố S vào tháng hai tiết trời rét đậm, từng cơn gió lạnh lùa qua ngõ phố, thổi phần phật qua các biển quảng cáo ven đường.

Dầu vậy, trời chẳng rơi nổi một hạt tuyết, chỉ có lớp gạch lạnh ngắt nằm trơ trơ trên mặt đường.

Hai ba người đi ngang cũng rảo bước vội về nhà. Mạc Sơ Quyết mặc áo phao, cổ quấn khăn quàng, đầu đội mũ len, nhìn xa xa trông như con gấu.

Dụ Quy Tinh cùng cậu mười ngón đan xen rồi đút vào túi mình, bàn tay hai người đều ấm áp dễ chịu.

Thực ra lúc này Dụ Quy Tinh vẫn đang dỗ dành người ta.

Mạc Sơ Quyết lộ ra đôi mắt long lanh bên dưới vành mũ, giọng nói cách một lớp khăn nghe hơi nghèn nghẹn: "Tại anh hết, trời lạnh như này, em nói muốn đi dạo siêu thị hồi nào chứ!".

Dụ Quy Tinh xoa lòng bàn tay cậu: "Tối qua chính em đồng ý mà, quên rồi sao?".

Nghe nói vậy, Mạc Sơ Quyết hình như có chút ấn tượng, nhưng lúc đó cậu thiu thiu ngủ, đầu óc mơ màng, bất kể Dụ Quy Tinh nói cái gì cậu cũng gật đầu cho xong chuyện.

Nhưng không thể nói vụ này cho Dụ Quy Tinh biết được, bằng không hắn lại nắm thóp thêm một điểm yếu của mình.

Mạc Sơ Quyết hèn nhát nghĩ.

"Siêu thị đông lắm, em ghét chen tới chen lui". Thấy phương pháp chơi xấu kia không có tác dụng, Mạc Sơ Quyết bắt đầu làm nũng: "Mua nước tương xong tụi mình đi về đi, được hong?".

Dụ Quy Tinh bắt chước ngữ điệu của cậu, giơ ngón trỏ lên lắc lắc: "Hong được đâu nha".

Mạc Sơ Quyết mặt mày u ám như du hồn lang thang.

Dụ Quy Tinh: "Mua đồ ăn ngon cho em".

Tức thì Mạc Sơ Quyết như được sạc pin, tinh thần hết sức phấn khởi kéo Dụ Quy Tinh đến gara lấy xe: "Đi lẹ lên, em thích dạo siêu thị nhất".

Năm hết tết đến, siêu thị rộn ràng náo nhiệt, trên loa phát toàn nhạc chúc mừng năm mới, trước các kệ hàng đầy ắp người, ồn ào ầm ĩ, chen lấn xô đẩy.

Mạc Sơ Quyết và Dụ Quy Tinh cùng đẩy xe hàng, hai người đàn ông cao hơn 1m75 nổi bần bật giữa đám ông bà già cả.

Chẳng bao lâu sau, Mạc Sơ Quyết đã bắt chuyện với bà lão bên cạnh.

"Không phải học sinh, cháu là sinh viên năm hai rồi... Nhìn không giống ạ? Hahaha chắc do mặt cháu non quá..."

"Không cần đâu! Cháu có đối tượng rồi! Cháu gái bà nhất định sẽ tìm được người tốt hơn!".

"Thì ra cái này là tỏi, cháu cứ lẫn lộn hành với tỏi (*) hahaha..."

- ------------------------------------------------

(*) Tỏi ở đây không phải củ tỏi mà là cây tỏi non trước khi nó hình thành củ. Trông na ná cây hành nên rất dễ nhầm lẫn.

- ------------------------------------------------

Dụ Quy Tinh một bên im lặng lựa trái cây. Cuối cùng, bà cụ lưu luyến muốn mời Mạc Sơ Quyết sang nhà dùng cơm.

Mạc Sơ Quyết sượng mặt kéo tay áo Dụ Quy Tinh, hắn ngẩng đầu nói đỡ: "Cảm ơn tấm lòng của bà, nhưng chắc là không được, ba mẹ vẫn đang đợi tụi cháu về".

Bà lão nâng kính mắt, mỉm cười hiền từ với hai người: "Này là anh cháu à, đẹp trai y chang nhau".

Mạc Sơ Quyết đảo mắt, cười hì hì nói: "Đúng ạ, hai đứa giống nhau đúng không bà!".

Bà lão nheo mắt quan sát một lúc rồi gật đầu khẳng định: "Giống lắm, đều đẹp trai cả!".

Chờ khi bà lão đem đồ ăn đi rồi, hai người mới đẩy xe hàng tới khu bánh kẹo.

Mạc Sơ Quyết đi tới đâu vét tới đó. Khoai tây chiên, sô cô la, kẹo đường đều tống hết vào xe hàng, lại định dùng lời nói để đánh lạc hướng Dụ Quy Tinh: "Anh xem, ai cũng nói chúng ta giống nhau".

Dụ Quy Tinh đi theo sau cậu, lần lượt đem sản phẩm trong xe hàng để lại chỗ cũ: "Ừm, tướng phu thê".



Đến khi Mạc Sơ Quyết phác giác có điều không đúng mới quay đầu lại, đồ đạc trong xe chỉ còn lại một phần mười, mấy món cậu lấy đều bị Dụ Quy Tinh trả về.

Mạc Sơ Quyết giận dỗi: "Anh đã nói mua đồ ăn cho em mà?".

Dụ Quy Tinh vuốt lông: "Không được ăn nhiều, ăn hết rồi lần sau mua thêm".

Mạc Sơ Quyết được dỗ dành: "Ừm, vậy lần sau em muốn mua socola chip, hotdog, que cay,..."

Dụ Quy Tinh nghiêm khắc đáp: "Que cay thì không được".

Mạc Sơ Quyết ủ rũ: "Chỉ liếm một miếng thôi..."

"Không được".

Haizzz.

Mạc Sơ Quyết thở dài, đúng là vợ quản nghiêm.

Cậu nhịn nhục đẩy xe về phía các kệ hàng, Dụ Quy Tinh đút tay vào túi quần đi theo sau. Đến trước một kệ sản phẩm, hắn nhướng mày, nổi lên hứng thú: "Chờ chút, em qua đây".

Mạc Sơ Quyết hung dữ quay đầu lại: "Làm gì nữa?".

Dụ Quy Tinh chỉ tay vào mấy hộp nhỏ hình vuông trên kệ: "Thích mùi gì?".

Mạc Sơ Quyết nhìn lướt qua. Với kiến thức kém cỏi của mình, cậu hoàn toàn không biết đó là thứ gì, nhưng thoạt nhìn giống như kẹo cao su hay viên ngậm. Cậu lập tức mất hứng: "Anh mua thì mua đi, hỏi em làm gì, em cũng đâu thích ăn".

Dụ Quy Tinh sửng sốt giây lát, bật cười.

Những người bên cạnh cũng nghe thấy cuộc trò chuyện giữa bọn họ, có người không chịu nổi cười khúc khích, số còn lại cố nhịn cười, len lén nhìn qua.

Cảm nhận được ánh nhìn kỳ lạ từ mọi người chung quanh, Mạc Sơ Quyết lúng túng.

Dụ Quy Tinh nắm tay cậu, ghé sát tai thì thầm: "Chính là cho em ăn, đến đây chọn vị nào".

Mạc Sơ Quyết cảm thấy sống lưng tê dại, tay chân cứng đờ bị hắn kéo qua.

Trên kệ bày cả đống hộp nhỏ xanh xanh đỏ đỏ nhìn muốn hoa mắt. Gì mà gân gai, siêu mỏng,... cái giống gì thế này???

Một cánh tay thon dài trắng nõn đột nhiên vươn ra chọn ngẫu nhiên một hộp.

"Cái này thế nào? Vị dâu tây, em thích không?".

Mạc Sơ Quyết vô thức ghét bỏ: "Không thèm, em chỉ thích ăn dâu tươi, còn cái này cứ quái quái".

Dụ Quy Tinh để lại rồi lấy một hộp khác: "Đào mật?".

Mạc Sơ Quyết bảo: "Vẫn kỳ kỳ".

Dụ Quy Tinh nói: "Vậy em tự chọn đi".

Mạc Sơ Quyết nhìn đống hộp trước mặt, nào là dâu tây, đào, xoài, chuối, vải, việt quất... Vị nào cũng có.

Cậu bĩu môi, sao Dụ Quy Tinh lại thích cái này thế nhỉ, bao bì xấu muốn chớt: "Hừm... chọn vị chuối đi".

Dụ Quy Tinh cười khẽ, xem ra cậu không ưa lắm: "Chọn đại một loại vậy".

Mạc Sơ Quyết tùy tiện gật đầu, tinh mắt thấy hắn lấy xuống một hộp nhỏ màu xanh lam, bên trên có ghi hai chữ rõ to – "gân gai".

Cậu không quan tâm lắm, tiếp tục tung tăng đẩy xe hàng đến quầy thanh toán.

Có thể về nhà ăn tôm hùm đất rồi!



Vừa về đến nhà, mùi thơm cay nồng liền xộc thẳng lên mũi, Mạc Sơ Quyết chịu không nổi hít hà một hơi nên bị sặc đỏ mặt, ho sặc sụa không ngừng.

Dụ Quy Tinh vội thả túi đồ xuống sàn, vỗ lưng giúp Mạc Sơ Quyết, bất lực cảm thán: "Sao toàn làm mấy việc ngốc nghếch thế này".

Mạc Sơ Quyết sặc đến nỗi nước mắt rơi lộp độp: "Khụ khụ..."

Thấy đối phương đáng thương như vậy, Dụ Quy Tinh cũng không nỡ trách mắng, đợi cơn ho ngừng, hắn vào nhà ăn rót một ly nước: "Uống đi".

Mạc Sơ Quyết ngoan ngoãn kề môi lên tu ừng ực.

Khương Y Linh mang một bát tôm hùm đất lớn đi ra, thấy hai người đứng ở huyền quan, một người đút nước một người uống, bà nghi ngờ hỏi: "Có chuyện gì thế?".

Dụ Quy Tinh trả lời: "Không sao đâu dì, lúc nãy Tiểu Sơ bị sặc".

"Thằng bé này thật là... lần sau cẩn thận vào". Dứt lời, Khương Y Linh lại vào bếp bưng đồ ăn.

Mạc Sơ Quyết uống nước xong, dùng mu bàn tay lau miệng, khó hiểu nói: "Mẹ em vậy mà không mắng em!".

Dụ Quy Tinh cười cười xoa đầu cậu: "Ừm".

Ánh mắt dì Khương nhìn họ ban nãy có gì đó không thích hợp...

Buổi sáng Mạc Hiên Văn có việc đột xuất vẫn chưa về, Trần Cửu Cửu cũng đi làm, cả bàn ăn lớn chưa động bao nhiêu, trừ tô tôm hùm đất mà Mạc Sơ Quyết nhắm tới.

Khương Y Linh nấu một nồi lớn, ít nhất cũng ba cân (*), Mạc Sơ Quyết ăn ngót phân nửa.

(*) 3 cân = 1.5kg

Nhìn dạ dày không đáy của đối phương, Dụ Quy Tinh cảm nhận sâu sắc sau này mình phải nỗ lực kiếm thật nhiều tiền.

Cơm nước xong, Khương Y Linh đậy đồ ăn lại. Đúng lúc thời tiết dạo này trở lạnh, thức ăn để ngoài vẫn không biến chất, tối hâm nóng lại là có thể ăn.

Bà mở ngăn kéo lấy ra một quyển sổ rồi viết lên đó công thức nấu bữa cơm tất niên ngày mai.

Dụ Quy Tinh ngồi một bên nhìn, thỉnh thoảng cho bà vài gợi ý. Thảo luận xong, hắn quay đầu tìm mới phát hiện Mạc Sơ Quyết đâu mất.

Hắn kiếm trong phòng nửa ngày chẳng thấy ai, suýt nữa phải gọi điện thoại, bỗng hắn loáng thoáng nhìn thấy trên ghế xếp ngoài ban công có một bóng người quen thuộc.

Hắn đi ra. Mạc Sơ Quyết đang đắp chăn ngủ ngoài ấy.

Dụ Quy Tinh nhẹ nhàng bế ngang cậu lên, ôm người vào phòng.

Khương Y Linh nép cạnh cửa phòng ngủ chính lặng lẽ quan sát cảnh này, lúc Dụ Quy Tinh chuẩn bị quay người lại, bà nhanh chóng trốn ra sau tủ.

Buổi chiều, Trần Cửu Cửu trở về, Mạc Hiên Văn cũng tan làm, hai nhà có mặt đông đủ cùng nhau ăn bữa tối.

Lúc trước do công việc bận rộn, lại thêm con trai không có nhà, một mình Trần Cửu Cửu hiếm khi nấu cơm, chỉ dựa vào đồ ăn ngoài sống qua ngày tháng. Sau đó Khương Y Linh biết chuyện thì không cho đặt nữa, dù sao bên này cũng không thiếu chút đồ ăn cho bà.

Thế là Trần Cửu Cửu trở thành phiếu cơm dài hạn của nhà bọn họ. Nhưng tính cách Trần Cửu Cửu sao có thể chịu ăn chực mãi, mặc kệ Khương Y Linh có đồng ý hay không, mỗi tháng bà luôn đều đặn gửi một nghìn tệ vào tài khoản đối phương coi như chi phí ăn uống.


Sau mấy bận chối tới chối lui, Trần Cửu Cửu đều không đồng ý, cuối cùng Khương Y Linh đành phải im lặng nhận tiền.


Trần Cửu Cửu cũng thích tài nấu nướng của Khương Y Linh. Lần nào cũng khen lấy khen để, thổi phồng hết mức. Thế nhưng hôm nay Trần Cửu Cửu luôn trầm mặc một cách khác thường như đang suy tư điều gì đó.


Khương Y Linh cũng yên tĩnh. Không khí trên bàn ăn hơi kỳ lạ, Mạc Sơ Quyết khẽ liếc nhìn Dụ Quy Tinh, có chút hoang mang.


Dưới bàn, Dụ Quy Tinh nhẹ nhàng móc ngón tay với cậu, dùng ánh mắt an ủi: đừng lo, không sao đâu.


Mạc Sơ Quyết vô lo vô lự, Dụ Quy Tinh nói không sao thì là không sao, thế là cậu yên tâm mở miệng ăn ngấu nghiến.


Dụ Quy Tinh: "..."


Đột nhiên có hơi hối hận khi an ủi đối phương thì phải làm sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK