• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hôm sau, ba người y hẹn đến tiệm lẩu.

Dụ Quy Tinh và Mạc Sơ Quyết ngồi chung, Lương Vũ Hiên ngồi đối diện nhìn hai người chụm đầu xem thực đơn, thiếu điều nghiến răng ken két.

"Cậu không ăn được cay mà ha, gọi lẩu uyên ương đi", Mạc Sơ Quyết chẳng thèm ngẩng đầu, "Thịt bò được nè, cá nữa, cậu thích ăn tôm sú băm nhất, gọi thêm một phần... Đúng rồi, Lương Vũ Hiên, cậu ăn gì?".

Ngữ khí dò hỏi, thân sơ rõ ràng.

Lương Vũ Hiên nở nụ cười ôn hòa: "Gì cũng được, chỉ cần cậu chọn tớ đều thích cả".

Mạc Sơ Quyết thầm nghĩ tên này thật dẻo miệng: "Để tớ xem".

Thức ăn nhanh chóng được dọn ra. Mạc Sơ Quyết là bên mời khách tất nhiên không thể để bàn ăn gượng gạo, vì vậy cậu vừa tuần tự cho đồ ăn vào nồi vừa hỏi thăm chuyện Lương Vũ Hiên khi ở nước ngoài.

Dụ Quy Tinh ngồi bên cạnh yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng sẽ đưa khăn giấy, lau miệng giúp Mạc Sơ Quyết.

Bữa ăn trôi qua trong bầu không khí kì lạ.

Ăn xong, ba người cùng đi bộ về. Đến cổng trường, bọn họ chia tay mỗi người mỗi ngã.

Xe Dụ Quy Tinh đang đậu ở bãi, hắn vừa ngồi vào ghế lái thì nhận được tin nhắn: [Ccyyds: Ai cho cậu lén thanh toán! (▼皿▼#)].

Tựa hồ có thể tưởng tượng ra biểu cảm bên kia màn hình, Dụ Quy Tinh cong cong cánh môi: [Dụ Quy Tinh: tiện tay].

Đối phương hồi âm rất nhanh, có lẽ Mạc Sơ Quyết vừa đi bộ vừa cầm di động nhắn tin: [Ccyyds: Đã nói là tớ trả tiền rồi cơ mà, lần sau còn vậy tớ không dẫn cậu đi nữa đâu (╯°Д°)╯︵┻━┻ lật bàn]. Sao gần đây đối phương thích dùng kaomoji thế nhỉ, Dụ Quy Tinh khẽ gõ ngón tay lên màn hình, nhưng rất đáng yêu.

[Dụ Quy Tinh: Được, đều nghe cậu]

[Ccyyds: [mèo conthăm dò.jpg]]



Dụ Quy Tinh không chút do dự lưu meme lại.

[Dụ Quy Tinh: [mèo con thăm dò.jpg]]

Đoạn chat "thân thiện" đến đây là kết thúc, Mạc Sơ Quyết cất điện thoại, quấn chặt áo khoác đi lên lầu.

Vừa vào cửa Mạc Sơ Quyết đã nghe đám Lão Hầu bàn chuyện thực tập. Cậu không quan tâm lắm, đến khi nghe thấy cái tên quen thuộc mới quay phắt lại: "Các cậu vừa nhắc Công nghệ Kỹ thuật Vân Thành?".

Đậu phộng da cá trên tay Lão Hầu suýt chút bị dọa rớt: "Sao thế?".

Mạc Sơ Quyết nói: "Cậu vừa nói muốn đi thực tập ở Công nghệ Kỹ thuật Vân Thành?".

Lão Hầu xua tay: "Nghĩ sao vậy? Tớ làm sao có cửa? Ý tớ là nữ thần, nghe bảo nghỉ đông cô ấy muốn đến thực tập cho bộ phận nhân sự của Công nghệ Kỹ thuật Vân Thành. Chắc sẽ vất vả lắm đây, tớ đang nghĩ có nên đưa đón cô ấy đi làm không nè".



Mạc Sơ Quyết nhíu mày: "... Cậu không gạt tớ chứ?".

Lão Hầu nhai đậu phộng rộp rộp: "Lừa cậu làm gì? Cậu với nữ thần quan hệ tốt vậy, cô ấy không kể cậu nghe à?".

Mạc Sơ Quyết lắc đầu.

Mấy hôm nay cậu và Thẩm Ánh Thu có nói chuyện qua lại nhưng đều xoay quanh mấy chuyện vặt vãnh thường ngày, chẳng hạn như hôm nay ăn gì, giáo viên có viết đề tài chưa, đối phương chưa từng đề cập đến chuyện đi thực tập.

Công nghệ Kỹ thuật Vân Thành không phải công ty của Dụ Văn Phong, cũng là nơi Dụ Quy Tinh đang làm việc hay sao?

Trong nguyên tác cũng có tình tiết này, lúc đó nữ chính đã bày tỏ tấm lòng với nam chính, nam chính lợi dụng tâm tư của cô, hắn đồng ý quen nhau, sắp xếp cô vào công ty, sau đó hai người hợp lực lật đổ Dụ Văn Phong.

Không biết Dụ Quy Tinh có biết chuyện Thẩm Ánh Thu thực tập không nhỉ?

Lão Hầu bất ngờ hỏi: "Nghỉ đông cậu định làm gì?".

Mạc Sơ Quyết trả lời: "Chắc sẽ nằm ì trong nhà".

Lão Hầu tặc lưỡi: "Thật nhàm chán".

Mạc Sơ Quyết lườm hắn: "Vậy cậu có kế hoạch thú vị gì chưa?".

Lão Hầu: "Ba mẹ tớ đi du lịch hết rồi, đương nhiên tớ sẽ ăn tết cùng nữ thần! Nếu không phải ngưỡng cửa Vân Thành quá cao, tớ cũng muốn thực tập cùng cô ấy. Nhưng tớ tìm ra cách khác rồi, dưới công ty bọn họ có một quán cà phê, tớ có thể làm phục vụ ở đấy!".

Mạc Sơ Quyết: "..." Cậu giỏi.

Thi cuối kỳ vừa xong, kỳ nghỉ đông cũng đến.

Lão Hầu đã thuê nhà bên ngoài, đang chờ cùng Thẩm Ánh Thu đi thực tập. Hai bạn cùng phòng còn lại đã thu dọn hành lý xong xuôi, chỉ cần xách vali lên và về nhà ngay lập tức.

Mạc Sơ Quyết không vội, bởi vì cậu phải đợi Dụ Quy Tinh cùng trở về, dù sao cũng chưa tới hạn chót phải rời trường, cậu vẫn tiếp tục nán lại ký túc xá.

Những ngày gần cuối, sân trường vắng vẻ hẳn đi. Trong ký túc xá chỉ còn sót lại cậu và Lão Hầu.

Mạc Sơ Quyết đang nằm trên giường chơi game giải đố offline thì bị Lão Hầu bất ngờ vỗ vai.

"Cậu qua đây coi, sao người cùng ăn cơm với nữ thần trông quen quá vậy ta?".

Mạc Sơ Quyết ngẩng đầu lên, xoay người lại: "Ai? Tớ xem thử?".

Lão Hầu đưa điện thoại qua, là tin nhắn người khác gửi đến vài phút trước. Chuyện hắn thích Thẩm Ánh Thu chẳng phải bí mật gì trong khoa, người này thích ăn dưa, đương lúc rảnh phát chán, vừa nhìn thấy liền mật báo ngay.

Không chỉ văn bản mà còn có cả hình ảnh.

[Quần chúng tuyến đầu đội gâu gâu: Anh Hầu, này là hoa khôi anh thích đúng không? Em đến phố Tân Dư chơi, lúc đi ngang nhà hàng Tây XX thì thấy cô ấy đang dùng bữa với một người đàn ông rất đẹp trai. Anh cẩn thận chút, đừng để người ta hớt tay trên]. Mạc Sơ Quyết mở hình ảnh, nam thanh nữ tú ngồi đối diện nhau trông cực kỳ xứng đôi.

Chẳng qua cậu không xa lạ gì hai người trong ảnh.

"Đây là anh em tốt của tớ, hồi cấp ba tớ, hắn và Thẩm Ánh Thu từng học cùng lớp". Mạc Sơ Quyết dùng giọng điệu trần thuật sự việc.

Lão Hầu vỗ đầu: "Nhớ ra rồi, thảo nào cứ thấy sao cậu ta trông quen quen. Hồi trước cậu từng cho tớ xem ảnh, đúng là rất đẹp trai".

Đoạn, hắn ấp úng hỏi: "Nhưng tớ muốn biết, hắn đối với nữ thần... có suy nghĩ kia không?".

Mạc Sơ Quyết lắc đầu: "Tớ cũng không rõ".

Gần đây Dụ Quy Tinh rất bận, để có thời gian về nhà ăn tết, hắn phải dồn cả đống công việc vào mấy ngày này, Mạc Sơ Quyết thấy đối phương bận tối tăm mặt mũi nên không dám quấy rầy, mấy ngày qua đều không liên lạc.

Bận đến vậy mà vẫn có thời gian cùng Thẩm Ánh Thu ăn cơm, lại thêm màn anh hùng cứu mỹ nhân trước đó, trong lòng Mạc Sơ Quyết có chút hoài nghi.

Couple cậu ship vòng vo bao nhiêu năm trời, lẽ nào giờ bắt đầu quay về quỹ đạo?

Nghe thấy câu trả lời mơ hồ, Lão Hầu càng thêm bất an: "Bạn tớ bảo bọn họ đang ở phố Tân Dư, vẫn chưa ăn xong. Cậu theo tớ đến đó nhìn thử được không?".

Thẩm Ánh Thu là người đúng mực, biết Lão Hầu thích mình nhưng không lợi dụng tình cảm của đối phương mà vẫn duy trì một khoảng cách thích hợp.

Khoảng thời gian này hoàn toàn là Lão Hầu đơn phương nhiệt tình, thậm chí quyết định dành kỳ nghỉ đông để làm phục vụ ở quán cà phê mà không nói Thẩm Ánh Thu biết. Hắn sợ mối tình đơn phương của mình sẽ thành công dã tràng nên muốn tận mắt nhìn thấy.

Thấy hắn quá tội nghiệp, Mạc Sơ Quyết cũng mềm lòng: "Được".

Hai người tức tốc thay quần áo ra ngoài. Bình thường Lão Hầu khá keo kiệt, đi đâu cũng ngồi tàu điện ngầm hoặc xe buýt, lần này hắn hạ quyết tâm bắt taxi. Xe chạy thẳng một mạch, chẳng bao lâu đã đến phố Tân Dư.



Bọn họ đối chiếu theo vị trí trên ảnh và nhanh chóng tìm được nhà hàng Tây kia.

Dụ Quy Tinh và Thẩm Ánh Thu ngồi kế cửa sổ, Mạc Sơ Quyết gần như vừa liếc mắt đã nhìn thấy. Hai người có giá trị nhan sắc cao, trên người mang khí chất xuất chúng, đặt chung một chỗ tạo thành cảnh tượng đẹp đẽ khiến người qua đường không khỏi đưa mắt nhìn vào trong.

Lúc Mạc Sơ Quyết và Lão Hầu đến, bọn họ đã ăn xong và đang ngồi đối diện trò chuyện.

Lão Hầu kéo Mạc Sơ Quyết trốn vào góc tường, hắn chăm chú nhìn hai người kia không chớp mắt. Thấy họ nhìn nhau cười, hắn đứng ngồi không yên, đang định quay đầu nói chuyện với Mạc Sơ Quyết thì đột nhiên sững người: "Trời má, sao cậu khóc?".

Mạc Sơ Quyết thờ ơ lau mắt, tiếp tục nhìn chằm chằm hai người bên trong, chép miệng: "Làm gì phản ứng mạnh thế? Bộ chưa từng thấy tớ khóc à?".

Lên đại học không ai quản, cậu thường xuyên trốn trong chăn đọc tiểu thuyết, chảy nước mắt là chuyện bình thường.

Hồi đầu đám Lão Hầu còn vây quanh Mạc Sơ Quyết, ba ông già luống ca luống cuống đứng thành một hàng tìm cách an ủi, sau biết kia chỉ là tật xấu bẩm sinh của cậu thì mới yên tâm tiếp tục chơi game.

Lão Hầu nói: "Sao giống được, ai không biết lại tưởng cậu tới đánh ghen đấy. Người nên khóc là tớ mới đúng chứ".

Nữ thần của hắn sắp bị hốt đi, hắn còn chưa khóc đây này.

Mạc Sơ Quyết vỗ vai người bên cạnh: "Bại dưới tay Dụ Quy Tinh không mất mặt".

Mỗi một couple ra đời đều sẽ có một người đáng thương phía sau lặng lẽ đau lòng. Người duy nhất xứng với nữ chính chỉ có nam chính, Lão Hầu bất quá chỉ là người bình thường.

Lão Hầu nghe vậy càng buồn hơn: "Tớ không đẹp trai bằng cậu ta thật hả?".

Mạc Sơ Quyết nhìn hắn như nhìn thằng ngốc: "Cậu đoán xem?".

Không chờ Lão Hầu tiếp lời, cậu đã đưa tầm mắt trở về.

Huhuhu! Couple của cậu cuối cùng cũng về bên nhau!

Như cảm ứng được điều gì đó, người đàn ông bên cửa sổ đột nhiên quay đầu nhìn qua hướng này, Mạc Sơ Quyết nhanh chân nấp ra sau bức tường, còn tiện tay kéo Lão Hầu một phen.

Bên trong nhà hàng Tây.

Giai điệu du dương cất lên bên tai, hương thơm nhàn nhạt thoảng qua chóp mũi, mỗi một bố cục ở nơi này đều hoàn hảo, toát lên sự sang trọng và quý phái.

Thẩm Ánh Thu nhìn theo tầm mắt hắn, hứng thú nhướng mày: "Đang nhìn gì vậy?".

Dụ Quy Tinh híp mắt: "Phát hiện một chú mèo con đang nhìn trộm".

Bộ dạng Mạc Sơ Quyết vừa rồi giống như meme mà ngày đó hai người gửi cho nhau – [mèo con thăm dò.jpg], chỉ có điều hình như mắt cậu hơi đỏ, lẽ nào lại khóc?

Thẩm Ánh Thu nghe giọng điệu liền biết hắn đang đề cập tới ai: "Sao Tiểu Sơ lại đến đây, cậu lỡ miệng à?".

"Tôi không nói với cậu ấy", Dụ Quy Tinh rời mắt, "Mấy chuyện này tôi không muốn để cậu ấy biết. Cậu ấy không liên quan đến kế hoạch của chúng ta".

Thẩm Ánh Thu chống cằm: "Vậy sao cậu ấy tìm tới? Không phải ghen đấy chứ?".

Tuy rằng khó lòng chấp nhận nhưng nếu Mạc Sơ Quyết và Dụ Quy Tinh đã ở bên nhau, cô sẽ không xen vào. Cô chỉ có thể đợi, đợi hai người chia tay.

"Ghen...?"

Vẻ mặt Dụ Quy Tinh trầm ngâm.

"Nếu cậu ấy tới, vậy tôi đi trước. Chuyện hôm nay tôi sẽ không nói cho bất kỳ ai, hy vọng cậu cũng tuân thủ lời hứa giúp tôi lấy lại tất cả những gì tôi nên có". Thẩm Ánh Thu đứng dậy cất giọng lạnh nhạt.

Dụ Quy Tinh gật đầu: "Cô yên tâm, tôi nói được làm được. Mấy hôm nữa tôi cùng Tiểu Sơ về tỉnh X, Tết Âm lịch sẽ không trở lại. Việc tiếp theo tôi sẽ nhờ trợ lý liên lạc, cô cứ theo kế hoạch lúc trước tôi đề ra là được".

Thẩm Ánh Thu vươn tay, cong môi đáp: "Hợp tác vui vẻ".

Dụ Quy Tinh bắt tay cô: "Hợp tác vui vẻ".

Hai người vừa chạm liền tách ra, thế nhưng toàn bộ cảnh tượng này đều lọt vào đáy mắt người ngoài cửa sổ.

Mạc Sơ Quyết đè nén cảm xúc xung động khác thường xuống đáy lòng. Bản thân hẳn là đang tích cực đẩy thuyền, cậu cắn môi, cố gắng không để tâm tình kích động lọt ra ngoài.

Huhuhu ngọt quá!

Thẩm Ánh Thu còn cười với Dụ Quy Tinh!

Lão Hầu vẫn chưa bỏ cuộc, nhìn chằm chằm hai người chuẩn bị rời đi: "Tớ cảm thấy không đơn giản như vậy, cậu nói xem có phải bọn họ đang bàn chuyện công việc hay không..."



Mạc Sơ Quyết nói: "Bọn họ có thể bàn công việc gì?".

Lão Hầu: "Bàn về tương lai phát triển của công ty".

Mạc Sơ Quyết: "Ông chủ và thực tập sinh thảo luận về tương lai phát triển của công ty? Còn hẹn ăn cơm riêng với nhau?".

Lão Hầu không còn gì để nói, đôi mắt xám xịt: "Lẽ nào tớ sắp thất tình rồi sao?".

Mạc Sơ Quyết bất đắc dĩ nói sự thật: "Thật ra... chưa yêu thì không được tính là thất tình".

Lão Hầu khóc huhu chạy đi, xem ra đêm nay chín phần mười sẽ lại say khướt.

Mạc Sơ Quyết thở dài, bất thình lình bị ai đó đứng đằng sau chạm vào mặt.

Cậu quay đầu thì đối diện gương mặt đẹp trai không chỗ bắt bẻ của Dụ Quy Tinh.

Hắn thu tay, giọng quở trách: "Mặt mũi sắp đông cứng rồi, đứng ngoài đây không lạnh à?".

Thấy Dụ Quy Tinh phản ứng, Mạc Sơ Quyết biết nhất định mình đã bị phát hiện từ lâu. Nhưng cái con người này đúng là bụng dạ đen tối, muốn bắt cậu chủ động thừa nhận đây mà.

"Không lạnh". Mạc Sơ Quyết rụt đầu vào áo khoác, giả nai đáp: "Trùng hợp ghê, sao cậu ở đây?".

Dụ Quy Tinh khẽ cười, mèo con còn học được cách giơ móng vuốt với hắn.

"Cậu không phát hiện cách đây một con phố chính là tổng bộ của Công nghệ Kỹ thuật Vân Thành sao? Giờ đang nghỉ trưa, tôi đương nhiên là đến đây ăn cơm". Dụ Quy Tinh gõ mặt đồng hồ màu mực, hỏi: "Mắt cậu sao lại đỏ thế này?".

Mạc Sơ Quyết chớp mắt, đôi đồng tử ươn ướt: "Không sao hết, cậu đi làm việc đi, đừng chậm trễ".

Dụ Quy Tinh nhìn chằm chằm cậu một hồi, Mạc Sơ Quyết căng thẳng nuốt nước miếng, không biết có phải hắn nhìn ra gì đó rồi không, chợt đối phương đưa tay véo gáy cậu, ngữ khí mập mờ: "Túi giấm nhỏ".

Mạc Sơ Quyết ngơ ngác, định mở miệng hỏi ý nghĩa thì bị câu tiếp theo chặn đứng.

"Tôi bàn công việc với cô ấy", Dụ Quy Tinh nói, "Đừng lén lút khóc, tôi sẽ đau lòng".


Mạc Sơ Quyết:...?


Ý Dụ Quy Tinh là cậu đang ghen?


Cậu có thể ghen với ai chứ?


- -------------------------------------------


Đôi lời của tác giả: chương sau Tinh Tinh sẽ biết chân tướng.


- -------------------------------------------


Editor: chưa đâu quý vị, chương sau nữa lận. Nhưng mà chuẩn bị quần từ bây giờ là vừa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK