• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Thược Mẫn biến sắc, siết chặt tay kia, vậy mà rất nhanh, sắc mặt chợt khôi phục bình tĩnh, xoay người tiếp đón người vừa tới, "Hóa ra là Quân muội muội, hôm nay lại có tâm trạng tốt đi ra ngoài dạo chơi? Nghe Nhị thẩm nói, muội không phải đang chuẩn bị tu luyện sao?" Hạ Thược Mẫn nói, hơi nghiêng người, chắn Dạ Khê phía sau.

Dạ Khê nhìn phản ứng của Hạ Thược Mẫn, âm thầm nhíu mày. Mà vị Quân muội muội đột nhiên xuất hiện này, ánh mắt thẳng tắp trừng Dạ Khê, châm chọc trong mắt không thèm che giấu, nghiễm nhiên một bộ dáng lai giả bất thiện(*).

*Lai giả bất thiện: Người tới không có ý tốt.

"Nghe nói trong phủ vừa tới một kẻ ăn không uống không, ta muốn xem thử hình dạng thế nào, thì ra cũng không có gì hơn người!" Hạ Thược Quân lộ vẻ khinh bỉ, không vui nhìn Hạ Thược Mẫn ngăn ở phía trước, cúi đầu lại nhìn thấy đóa hoa thược dược trong lòng bàn tay Hạ Thược Mẫn, hừ lạnh một tiếng, "Mẫn tỷ tỷ làm người lương thiện, nhưng mà, lương thiện cũng cần phải có giới hạn, đừng bị người ta xỏ mũi dắt đi, rơi vào kết cục dẫn sói vào nhà! Ngươi gặp chuyện không may chẳng sao, đừng liên lụy đến tỷ muội trong phủ bọn ta!" Hạ Thược Quân hừ lạnh, sau đó hung tợn trừng mắt với Dạ Khê, mang người hùng hổ rời khỏi.

Nhìn Hạ Thược Quân đi rồi, Hạ Thược Mẫn thầm thở dài một hơi, quay đầu nhìn Dạ Khê cười áy náy, "Quân muội muội bị Nhị thẩm nuông chiều, có hơi tùy hứng, không cần để ý."

Rõ ràng hai người bất hòa, lại để tâm đến mặt mũi, Dạ Khê lắc đầu, việc này vốn không liên quan gì đến nàng, nữ nhân kia, chỉ cần không chọc đến nàng là được, trêu chọc nàng, đó chính là muốn chết!

"Được rồi, đừng làm ảnh hưởng đến tâm trạng, a, cái này cho ngươi!" Hạ Thược Mẫn đưa đóa hoa thược dược trong tay qua, "Đây là đóa hoa màu tím đầu tiên ta huyễn hóa được, tặng cho ngươi!"

Dạ Khê nhận lấy, nắm trong tay, đặt dưới mũi ngửi thử, một mùi thơm mát xông vào mũi, Dạ Khê thấy trước mắt sáng ngời.

Thấy Dạ Khê thật tình yêu thích, Hạ Thược Mẫn cũng cười vui vẻ, "Lúc trước ta có phơi một ít trà lài, có cơ hội cho ngươi nếm thử." Hạ Thược Mẫn đột nhiên tiến lên, cười thần bí nói với Dạ Khê, "Giữ bí mật nha, ai cũng không biết đâu!"

Một nơi khác, Hạ lão thái gia đang viết gì đó, nhìn thấy người trước mắt, nghiêm túc hỏi, "Chuyện điều tra thế nào?"

Hạ Thịnh cung kính đáp, "Đã tra được, tuy rằng không hiểu vì sao, nhưng tỳ nữ lúc trước đi theo Khê tiểu thư, quả thực đã... Nô tài tìm được vài thứ ở biệt viện, mà bên trong... Nô tài không dám tự ý làm chủ, đã để lại vật kia không hao tổn trở lại chỗ cũ." Hạ Thịnh thuật lại sự việc.

Hạ lão thái gia nghe xong, sắc mặt càng thêm âm trầm, "Chuyện này dừng lại ở đây!" Hạ lão thái gia lệnh cho Hạ Thịnh lui ra, sau đó cầm bút lông, viết lên, "Lão bằng hữu, ngươi đây là muốn tự làm khó mình sao?" Hạ lão thái gia tự lẩm bẩm, rồi gấp lá thư lại, bỏ vào trong phong thư, đóng dấu, đặt con ấn của mình lên, lại để vào một phong thư lớn, lúc này mới sai người đến.

Hạ lão thái gia đứng trước cửa sổ, lẳng lặng nhìn cảnh sắc bên ngoài.

***

Đại phu nhân trở lại phòng nghỉ tạm, nhấp một ngụm trà, "Mẫn nhi đâu?"

"Tiểu thư đưa Khê tiểu thư đi dạo trong viện, nói là muốn giúp Khê tiểu thư quen thuộc hoàn cảnh trong phủ." Tỳ nữ hồi bẩm.

Đại phu nhân bưng trà, đứng dậy tới trước cửa sổ nhìn, cúi đầu liền nhìn thấy hai người đứng chung một chỗ trong viện, chính là Hạ Thược Mẫn cùng Dạ Khê. Đại phu nhân giật mình tại chỗ, hai mắt trợn to nhìn cảnh tượng trong viện. Hạ Thược Mẫn đang chỉ tay vào hoa trong vườn hoa, quay sang nói với Dạ Khê cái gì đó, chẳng ngại mệt nhọc, vẻ mặt tràn đầy ý cười, thỉnh thoảng sẽ tự mình hái một đóa hoa đưa cho Dạ Khê xem.

Tỳ nữ tiến lên, nhìn hai người, hơn nửa ngày mới có phản ứng, "Tiểu thư, tiểu thư vậy mà ... nô tỳ chưa từng thấy tiểu thư nói cười vui vẻ như vậy." Tỳ nữ cảm khái nói, "Nghĩ đến tiểu thư và vị Khê tiểu thư này thật có duyên."

Đại phu nhân hoàn hồn, vẻ mặt không dám tin, "Một người làm mẹ là ta đây còn không biết nữ nhi còn có một mặt hoạt bát này." Đại phu nhân có chút tự trách nói, trong mắt chứa đầy nét cười trong sáng như ngọc của Hạ Thược Mẫn.

"A, nói chuyện lâu như vậy, nên dùng cơm tối rồi!" Hạ Thược Mẫn nhìn Dạ Khê đứng an tĩnh bên cạnh, hơi xấu hổ nói, "Ừm, thật ngượng ngùng, khiến ngươi phiền toái!"

Dạ Khê lắc đầu, nàng chỉ có chút buồn bực. Vị nữ hài hoạt bát trước mắt là ngốc tử mà người ta hay nói? Ai còn nhắc đến nữa, Dạ Khê nàng sẽ là người đầu tiên phản bác, hơn nửa ngày trời, cái miệng của vị đại tiểu thư này căn bản chưa từng ngừng lại!

"Đúng lúc tiểu thư và Khê tiểu thư ở đây, nô tỳ đỡ phải tìm đường. "Một tỳ nữ mỉm cười đi đến, "Lão phu nhân căn dặn, tối hôm nay vì Khê tiểu thư tẩy trần, tất cả mọi người đều sang phía lão phu nhân dùng cơm."

Hạ Thược Mẫn gật đầu, lại khôi phục dáng vẻ đoan trang thục nữ, "Chúng ta lập tức đi qua." Hạ Thược Mẫn mang Dạ Khê trở lại khuê phòng.

Dạ Khê giao đóa hoa cầm trong tay cho Hạ Thược Mẫn, Hạ Thược Mẫn thấy vậy, kinh ngạc chốc lát, ánh mắt hiên lên thất vọng.

"Ngươi bảo quản đi, để chỗ ta, sớm muộn gì cũng sẽ bị Đinh Đang phá hỏng." Dạ Khê giao ra, nàng thật không hiểu nổi, tại sao nàng lại kiên trì với một người hai mặt như thế? Đây là lần thứ hai nàng hoài nghi mình rồi.

Bữa cơm này lại diễn ra thật bình tĩnh, có Hạ lão phu nhân ở đây, không ai dám làm thiêu thân mà nháo loạn ầm ĩ, ngay cả vị Nhị phu nhân đầy thuốc súng kia cũng rất an tĩnh.

Hạ lão phu nhân lau miệng, "Vài ngày nữa có người trong tộc muốn đến, Đại a đầu và Nhị a đầu đều phải thành thật đợi trong phủ, đừng lúc nào cũng nghĩ đến muốn chạy ra ngoài!" Hạ lão phu nhân trừng mắt Hạ Thược Quân bên cạnh, "Nhị nha đầu, ta mặc kệ con có không ưa thích cái gì, thu liễm lại cho ta, nếu như còn xảy ra chuyện gì, gia pháp chờ lệnh!"

Hạ Thược Quân nghe xong, sắc mặt lập tức âm trầm, cúi đầu không dám cãi Hạ lão phu nhân, khóe môi run rẩy, làm thế nào cũng không thể phát ra âm thanh.

Nhị phu nhân nhìn tình cảnh này, trong lòng oán hận Hạ lão phu nhân, trước mặt người ngoài mà lại nói tôn nữ(cháu gái) mình như vậy, "Nương, Quân nhi mấy ngày nay rất nghe lời, cố gắng chuyên tâm tu luyện, không dám lơ là!"

"Hạ gia tại Thương Nguyệt xem như có mặt mũi, nay lại xuất hiện một ngoại lệ, ai!" Hạ lão phu nhân thở dài, nhìn Dạ Khê. Lúc dùng cơm ánh mắt Hạ lão phu nhân chưa từng rời khỏi Dạ Khê, nhìn phong thái trong lúc lơ đãng đều toát ra quý khí, không khỏi lại lần nữa nghi ngờ thân phận của nàng, nhưng chỗ Hạ lão thái gia căn bản không để lộ bất cứ cái gì.

"Nhà lão Đại cùng lão Nhị ở lại một lát, những người khác đều quay về đi." Hạ lão phu nhân nói xong, liền mang người vào phòng trong.

Dạ Khê và Hạ Thược Mẫn ra viện, lại nhìn thấy Hạ Thược Quân bị ngăn ở cửa, ánh mắt Hạ Thược Quân lạnh như băng trừng Dạ Khê, "Ngươi không phải chỉ là kẻ ăn nhờ ở đậu sao, kiêu ngạo cái gì!" Dựa vào cái gì mà một nữ nhân không rõ lai lịch có thể khiến mọi người dễ dàng nhượng bộ như vậy? Tổ phụ, tổ mẫu còn chưa từng đối đãi với nàng ta như thế!

Dạ Khê lười quan tâm, tiếp tục đi về phía trước, Hạ Thược Quân thấy Dạ Khê không có phản ứng với mình, một ngọn lửa vô danh xông thẳng lên tận óc, "Ngươi muốn chết!" Hạ Thược Quân đang lo lắng không có cơ hội phát tiết, liền mang Dạ Khê ra khai đao. Từ trong tay Hạ Thược Quân mọc ra một cành hoa, đâm về phía Dạ Khê.

Dạ Khê đứng bất động tại chỗ, cảm nhận rõ ràng động tĩnh sau lưng.

"Quân muội muội!" Hạ Thược Mẫn nhíu mày mở miệng, "Lẽ nào muội đã quên lời tổ mẫu vừa nói? Chúng ta vừa mới bước ra, còn chưa ra khỏi cánh cửa đâu!" Sắc mặt Hạ Thược Mẫn rõ ràng không tốt, đáy mắt có tia chán ghét nổi lên. Nếu không vì ngại thân phận tỷ muội trong cùng gia tộc, sợ là Hạ Thược Mẫn sẽ không nhường nhịn như vậy.

"Ngươi!" Hạ Thược Quân thấy Hạ Thược Mẫn uy hiếp nàng ta, cười âm lãnh, "Tốt, tốt, tốt, ngươi vậy mà cùng ngoại nhân khi dễ ta, Hạ Thược Mẫn, chúng ta hãy chờ xem!" Hạ Thược Quân thở phì phò bỏ đi.

Hạ Thược Mẫn thở dài một hơi, "Đi thôi."

***

"Cha!" Đại lão gia cùng Nhị lão gia khuya mới trở về, đi thẳng đến thư phòng.

"Nghe nói hôm nay trong phủ có họ hàng xa tới?" Đại lão gia nhìn về phía Hạ lão thái gia.

"Ừ." Hạ lão thái gia không tính nhiều lời, "Mấy hôm nữa là ngày gia tộc tổ chức kiểm tra năng lực, hãy chọn ra vài người chuẩn bị cho cuộc thi. Quân nha đầu tuy có bản lĩnh hơn người, nhưng quá ham chơi, trong mấy ngày tiếp theo, lão Nhị đừng ra ngoài, quản giáo người cho tốt."

"Dạ, cha!" Nhị lão gia gật đầu đáp lời, "Nhi tử nghe nói lần này học viện Đế Đô muốn thu nhận tân sinh. Học viện Đế Đô tuyển người đều không theo định kỳ, bảy tám năm không nhận thêm tân sinh cũng có, lần nay chúng ta phải nắm lấy cơ hội, đối với Hạ gia mà nói là việc tốt."

Hạ lão thái gia gật đầu, "Tất cả xem như tùy duyên đi."

Con ngươi Nhị lão gia đảo một vòng, "Vâng, Đại ca, nghe nói có đan được có thể..."

"Lão Nhị!" Đột nhiên Hạ lão thái gia lớn tiếng quát lên, "Lão phu từng nói với ngươi, không cần dùng bất cứ thứ bàng môn tà đạo nào! Đó là thứ tổn thương người không lợi ích, ngươi muốn hại chết con cháu Hạ gia phải không."

Nhị lão gia thấy Hạ lão thái gia vô cùng tức giận, luôn miệng nhận lỗi, "Nhi tử biết sai rồi, nhi tử biết sai rồi!" Nhị lão gia cúi đầu, khom lưng, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi, thế nhưng sâu trong đáy mắt lại mang theo một tia không cam lòng.

Hạ lão thái gia hít sâu một hơi, nhìn Đại lão gia, "Ngươi cũng không được thả lỏng quá mức, nhớ nhắc nhở nữ nhân trong nhà. Việc tranh đấu trong triều đình, tránh được thì tránh."

"Nhi tử đã hiểu, nhất là trong mấy năm gần đây, bọn họ càng lúc càng không kiên nhẫn." Đại lão gia bất đắc dĩ nói, "Nhi tử dự định qua vài ngày nữa sẽ từ quan, muốn hưởng thụ cuộc sống nhàn nhã vô tranh."

"Như vậy cũng tốt, tránh đi đầu sóng ngọn gió. Thông báo trước cho lão Mộc đi." Hạ lão thái gia dặn dò, sau đó trừng mắt qua Nhị lão gia, "Lão Nhị, lão phu cảnh cáo ngươi, không nên qua lại quá gần gũi cùng thành chủ, ngươi không phải là đối thủ của hắn! Còn có, nói cho thê tử của ngươi biết, chớ vọng tưởng giấc mộng trèo cao nữa!" Hạ lão thái gia thấy Nhị lão gia không hề nghe lọt tai lời mình dặn dò, cực kỳ tức giận, "Thôi coi như xong, đều về phòng nghỉ ngơi cả đi." Hạ lão thái gia cũng lười nói thêm gì nữa.

Đại lão gia, Nhị lão gia ra ngoài thư phòng, liếc nhìn nhau. "Cha sẽ không hại đệ, có một số việc, cha phải lo nghĩ nhiều hơn chúng ta, suy tính cũng chu toàn hơn." Đại lão gia nhìn Nhị lão gia, nghiêm túc nói.

"Cha luôn lưỡng lự lo trước lo sau, sợ đông sợ tây, cứ như thế này thì làm sao thành việc lớn?" Nhị lão gia phất tay áo rời đi, đạo bất đồng bất tương vi mưu(**).

**Đạo bất đồng bất tương vi mưu: Không cùng chí hướng không thể làm việc cùng nhau.

Đại lão gia thở dài, chưa đụng vào tường chưa quay đầu, sớm muộn gì cũng bị thua thiệt!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK