• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe Phí Hi chất vấn đầy chính nghĩa, Dạ khê bỗng nở nụ cười. Nhưng chỉ trong chớp mắt, tia cười hóa thành lệ quang đâm xuyên qua Phí Hi. "Phí gia tử tôn?" Dạ Khê nghiền ngẫm nhắc lại, rồi gật đầu, "Cũng đúng!" Trong đầu nàng, hình ảnh tiểu Phí Khê ngày bé bị khi dễ, bị đánh đập dã man, còn chính mình vì thoát khỏi hôn ước mà giả vờ ngu ngốc, thậm chí chịu mọi sự ngược đãi, vũ nhục của mọi người! Lòng Dạ Khê từng chút từng chút lạnh xuống.

"Phí Khê, ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Ngươi muốn lão phu nhân chết sao?" Trác Thụy Long lạnh giọng hỏi, thần sắc phức tạp, "Ngươi đừng quên, một khi Phí gia gặp chuyện không may, ngươi cũng đừng hòng thoát khỏi liên quan!" Hệ lụy gia tộc, trong lòng tất cả mọi người đều hiểu rõ, chỉ có được gia tộc che chở, mới có thể bình yên.

Phí gia, hết thảy đều cùng Phí gia không liên quan, Dạ Khê lắc đầu, châm chọc nhìn bọn người họ Phí quỳ trên mặt đất, "Người ngoài nếu như nhìn thấy bộ dạng này của các ngươi, sẽ có cảm tưởng như thế nào đây?" Dạ Khê có hơi tiếc hận nói.

"Ngươi có bất mãn gì, cứ trút hết vào chúng ta, vốn là cùng một cây, tại sao lại tàn nhẫn như vậy?" Đại lão gia đau lòng nhìn Phí lão phu nhân, lo lắng nói, "Hai tay ngươi dính đầy máu người thân, thế nhân nhất định sẽ không khoan hồng cho ngươi!" Đại lão gia vừa đấm vừa xoa khuyên.

Tam lão gia vô cùng sốt ruột, hắn quay đầu nhìn Nhị lão gia, "Nhị ca, ngươi nói vài lời đi, nàng là nữ nhi do ngươi sinh ra!" Tam lão gia tức giận vỗ lưng Nhị lão gia.

"Nó sớm đáng chết!"Nhị phu nhân hận nghiến răng nghiến lợi, vặn khăn, muốn nàng quỳ trước mặt tiện nhân này sao?

Nhìn lướt qua Nhị phu nhân, trong lòng Dạ Khê cười lạnh, lát nữa còn thời gian cho ngươi! Lan Hạ ôm một cái tráp đến, Dạ Khê thu lại bàn tay trên đầu Phí lão phu nhân, vỗ vỗ gò má bà ta, âm lãnh nói, "Còn muốn giả vờ ngủ tới khi nào?"

Đôi mắt Phí lão phu nhân mịt mờ hư nhược mở ra một nửa, miệng hộc máu, trong mắt có vật gì cựa quậy.

"Lan Hạ, buông ra!" Đại lão gia, Tam lão gia hoảng hốt nhìn cái tráp trong tay Lan Hạ, bên trong đặt cái gì, bọn họ đều rõ ràng!

Lan Hạ không hề để ý tới, mở tráp lấy một quyển sách mang ra, lật đến một chỗ rồi giao cho Dạ Khê, "Tiểu thư, ở đây!" Ý bảo Dạ Khê xem qua.

Dạ khê liếc mắt một cái, mi mày đang chứa nét cười càng thêm lãnh khốc, "Cho ngài Tộc trưởng cùng toàn bộ Phí gia nhìn xem! Đừng giở trò trở mặt không tiếp thu nổi!" Ngồi xổm xuống, đối mắt cùng Phí lão phu nhân, "Lão bà kia!" Hừ lạnh một tiếng, "Nên biết, một người lừa ta, thì toàn bộ Phí gia phải trả cái giá thật đắt!"

Lan Hạ bước lên hai bước, hai tay mở sách, đưa nội dung cho mọi người xem rõ, "Nhìn rõ ràng đi, giấy trắng mực đen!" Ngực Lan Hạ phập phồng kịch liệt, cực kỳ chờ mong các loại biểu tình của đám tiện nhân này.

"Làm sao có thể?" Phản ứng trước hết là Nhị lão gia, hắn đột nhiên từ dưới đất đứng lên, bộ dáng muốn đoạt sách trong tay Lan Hạ.

Lan Hạ lui nhanh về phía sau, Nhị lão gia nhào vào khoảng không, "Cẩn thận một chút nào, nghe nói gia phả này, chỉ còn có một bản!" Lan Hạ vẫy sách trong tay, mỉa mai nói.

"Không phải sao?" Đại phu nhân quái dị nhìn Nhị phu nhân, lẩm bẩm.

Người trong dòng họ đều ngạc nhiên nhìn sách trong tay Lan Hạ, không thể hiểu được, trên mặt là thần sắc nghi ngờ, làm sao có thể? Trên gia phả ghi chép rất rõ ràng, Xích bá phủ, chi thứ hai, người nối dõi, chỉ viết tên hai người, Phí Hi, Phí Á Bính! Trên đó ghi chú, trưởng nữ là Phí Hi! Làm gì có hai chữ Phí Khê tồn tại? Một vết tích cũng không thấy!

Nhị phu nhân vui mừng đến chảy nước mắt, cao hứng suýt nữa muốn nhảy lên, "Đã nói rồi, ta chưa bao giờ sinh ra tiện nhân như ngươi!" Toàn bộ căn phòng, chỉ có biểu tình của Nhị phu nhân không giống người bình thường.

Mà ba người Trác Thụy Long, Tôn Phượng, Tân Nghĩa Hữu sau khi thấy rõ chân tướng, kinh ngạc. Càng nghĩ, nghĩ đến nghìn vạn lý do, duy chỉ chưa có ai từng ngờ tới, Phí Khê không phải là người Phí gia!

Phí Hi trừng lớn mắt, nhìn gia phả, ngừng thở, bộ dạng không biết phản ứng làm sao mới phải. Phí Hi nàng mới danh chính ngôn thuận là Xích bá phủ Trưởng nữ! Giấy trắng mực đen viết rõ ràng! Phí Hi dở khóc dở cười, thì ra căn bản không cần nàng đi tranh đoạt, đó vốn là địa vị của nàng! Lại ngẩng đầu lên nhìn Trác Thụy Long, lòng vui như mở cờ trong bụng.

"Không phải!" Bất ngờ, Phí lão phu nhân bỗng nhiên tỉnh táo lại, lớn tiếng hô, "Ngươi là người Phí gia!" Không để ý đến cánh tay phải đau đớn, sống chết nắm lấy cánh tay Dạ Khê, khẩn thiết nhìn nàng, vô cùng nghiêm túc, "Ngươi là người Phí gia!"

"Phí lão phu nhân, mắt ngươi bị mù sao? Nơi nào có tên tiểu thư nhà ta?" Lan Hạ giương gia phả đặt trước mặt Phí lão phu nhân, lạnh giọng nói, "Chân tướng ở đây!" Lan Hạ dùng sức chỉ vào mặt chữ.

Phí lão phu nhân hướng Lan Hạ trợn mắt, rồi cố chấp nhìn chằm chằm Dạ Khê, gào rống, "Ngươi phải!" Vặn vẹo sự thật một hồi, Phí lão phu nhân dường như đã nghĩ minh bạch điều gì, tròng mắt mông lung lộ ra sợ hãi, lắc đầu, "Phải, phải!" Không ngừng, không ngừng lặp lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK