Nhị sư huynh của tôi là người hoạt ngôn, chuyện này không chỉ Huyền phong mà Thanh Sơn phái ai cũng biết. Nếu gặp được thiếu nữ xinh đẹp thì mồm miệng chẳng khác gì bôi mỡ, có thể ngồi kể chuyện cả ngày lẫn đêm.
Đây vẫn là lần đầu tiên tôi thấy hắn im lặng được đến vậy trước một người con gái xinh đẹp, lại còn là chị song sinh của mình.
Nhưng ngại bên cạnh có đệ tử Vọng Thần giáo, nhị sư huynh cũng tỏ vẻ không muốn nói nên tôi thôi không gặng hỏi nữa.
Về đến căn nhà ba gian được cấp cho, tôi thuật lại biện pháp thánh nữ kể cho mình.
Man Di đầu tiên kiểm tra xem tay chân tôi có bị sứt mẻ mảnh nào không, bấy giờ mới chép miệng: “Kỳ thực đợi mười năm cũng được mà, Huyên trông ra sao ta cũng thích.”
Tôi trừng mắt với y: “Nhưng trong bộ dáng này ta không thích ngươi nổi, chỉ xem ngươi như anh trai hoặc cha mình thôi.”
Trái tim của thành chủ ngay lập tức vỡ tan, ngay lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng, chạy ra sau lưng tôi thắt bím tóc nhỏ.
“Khụ, nhưng mà làm sao mới có thể đảo ngược được hiệu quả của thác Lĩnh Ngộ?” Lý Gia Hoà hết đóng lại mở quạt.
“Bày trận pháp đảo ngược là được rồi.” Thật ra tôi cũng đã nghĩ ra biện pháp, cả trăm năm tu luyện đâu phải chỉ để làm màu, “Đến lúc đó phải làm phiền sư huynh vẽ trận giúp ta.”
Mi mắt Lý Gia Hoà khẽ giật: “Sư đệ, ngươi đánh giá ta cao quá. Ta hoàn toàn chẳng nhớ trận pháp đảo ngược đó trông như thế nào cả.”
… Được rồi, dầu gì trong số các sư huynh đệ của tôi thì nhị sư huynh xưa nay nổi tiếng học dốt, tôi cũng chẳng trông cậy hắn quá nhiều.
Mộc Khả Nhân tò mò hỏi: “Rốt cuộc Lãn Nhàn chân nhân nhìn trúng ngươi ở điểm nào vậy?”
Hắn đắc chí cười ha hả: “Ai bảo ta có chị gái làm thánh nữ Vọng Thần giáo làm chi, một người làm quan cả họ được nhờ.”
Đây vẫn là lần đầu tiên tôi thấy có người tự hào về việc mình đi cửa sau như vậy, hơn nữa còn huênh hoang khoe ra ngoài.
Có điều tôi không muốn biến việc này thành tranh cãi, bèn xua tay: “Thôi không sao, ta nhớ cách bày trận, đến lúc đó sẽ chỉ cho sư huynh.”
Đối với tu sĩ thì sáng hay đêm cũng chẳng khác nhau là bao. Nhưng vì hôm nay vừa mới thuấn di đường xa, lại vì tôi hiện giờ không khác mấy đứa trẻ phàm nhân, thành thử bọn họ thống nhất sẽ ngủ lại một đêm.
Dựa theo số lượng phòng thì đương nhiên chỉ có thể hai người chung một gian. Man Di ban đầu định ôm sát tôi không rời, thế nhưng tôi có chuyện cần nói với Lương Ân nên bảo y tạm thời đổi chỗ. Mặc dù không hài lòng lắm song y vẫn chấp nhận, chỉ là trước khi đi còn khóc lóc từ biệt như thể bị giải ra pháp trường vào đêm nay.
Tiễn được y đi rồi, tôi mới quay vào phòng gặp Lương Ân. Hắn ngồi đả toạ trên giường, thấy tôi lại gần thì tự động hỗ trợ bế tôi đặt lên nệm.
Tôi không hiểu vì sao bọn họ hễ cứ trông thấy tôi liền tìm cách ẵm bồng, tôi chỉ biến nhỏ chứ có thoái hoá chức năng đi lại đâu. Đi đâu cũng có người bế trái lại khiến tôi thật sự ngày càng giống một đứa bé đi còn chưa vững vậy.
“Ta đã hỏi thánh nữ chuyện của ngươi.” Tôi e hèm trịnh trọng với hắn, sau đó kể lại không thiếu lời nào.
Kết thúc một tràng dài, Lương Ân chỉ ừ nhẹ một tiếng. Tôi hoàn toàn không nhìn thấu được hắn đang nghĩ gì trong lòng, sốt ruột kéo áo: “Man Di bảo ngươi có huyết mạch Cổ Thần, vậy thì việc huyết thống bị loãng hẳn liên quan đến nó. Sau khi y thức tỉnh nhận được rất nhiều truyền thừa liên quan về huyết mạch, còn ngươi thì sao?”
“Thật ra cả ta lẫn sư phụ, hay toàn bộ Thanh Sơn phái không ai biết chuyện huyết mạch Cổ Thần cả.” Lương Ân nghiền ngẫm đáp, “Lúc trước bọn họ cũng lấy làm lạ vì sao tu vi ta thăng tiến thần tốc như vậy, nhưng chính ta cũng không biết, không thể giải thích. Ta chỉ lờ mờ cảm giác rằng huyết mạch của ta không giống người thường, sau khi gặp Man Di mới biết đến sự tồn tại của Cổ Thần. Đáng tiếc Thanh Sơn phái từng có trường hợp tương tự, hơn nữa kết cục không tốt đẹp gì, ta không dám tuỳ tiện hỏi sư phụ hay vào tàng thư các tìm kiếm thông tin liên quan.”
Trường hợp tương tự có kết cục không tốt đẹp gì ắt hẳn đang ám chỉ người chồng đoản mệnh của tôi trước kia.
Lòng vòng một hồi lại về ngõ cụt, lòng tôi bức bối không thôi. Tôi quy rằng đều do mình là tình kiếp của người ta, bây giờ bỏ của chạy lấy người thì nên chịu trách nhiệm tới cùng, chí ít cũng phải giúp Lương Ân vượt bình cảnh này đã.
“Thật ra huyết mạch bị loãng không thể thức tỉnh truyền thừa cũng chưa hẳn việc xấu.” Lương Ân xoa đầu tôi an ủi, “Lòng người khó đoán, nếu chuyện ta có huyết mạch Cổ Thần bị phát giác thì e rằng lợi bất cập hại. Trước nay con đường tu luyện của ta quá bằng phẳng nên dẫn đến sự nghi ngờ của vài lão già, hiện tại gặp bình cảnh âu cũng xem như trong hoạ gặp may, có lý do để che mắt bọn họ.”
Nét mặt Lương Ân không có chút gì phiền muộn, nhưng tôi nghĩ thân làm tu sĩ ai mà chẳng muốn chính mình càng thêm mạnh mẽ cơ chứ. Vướng bình cảnh không phải vấn đề, mà không biết làm sao để vượt bình cảnh mới là vấn đề.
Có lẽ vẫn như lời thánh nữ nói là tốt nhất, đợi đến khi tới Phật tông rồi hỏi xem sao.
Mộng Kính thầm thì: “Lần trước sư phụ hắn đi hỏi giùm rồi, nhờ vậy nên mới bói ra được hắn có tình kiếp. Đi hỏi tiếp cũng thế thôi, giữa hai người các ngươi có nhân quả sâu nặng, không giải quyết xong thì không thể độ kiếp được.”
“Rốt cuộc là nhân quả gì?” Tôi không nhịn được hỏi nó.
“Lúc trước ta còn chưa rõ lắm, nhưng nếu Lương Ân cũng mang huyết mạch Cổ Thần thì chẳng phải khá rõ ràng rồi sao? Man Di từng bảo người mang huyết mạch như bọn họ có chết đi cũng sẽ lại tiếp tục luân hồi, tái sinh rồi lại thức tỉnh. Mà người mang huyết mạch Cổ Thần trước Lương Ân là…” Nó nói tới đây thì bỏ lửng.
Thế nhưng cũng đã đủ. Tôi không quá ngốc, hiểu ra được hàm ý của nó: “Ý ngươi Lương Ân có thể là kiếp sau của tên chồng đoản mệnh của ta lúc trước?”
Chẳng trách vì sao hôm ấy ở trong lãnh địa hắn bỗng dưng lại nói “ngay cả khi ta là Mộ Quang Dao chuyển thế…”, mà Man Di nghe xong lại lập tức nhảy ra chặn miệng.
Giữa tôi và y rốt cuộc còn nhân quả gì? Tôi đã chết một lần, lau sạch ký ức cũ, tới cơ thể cũng thay mới hoàn toàn, ấy vậy mà vẫn chưa chặt đứt được liên kết với y sao?
“Sự thật rành rành như ban ngày rồi còn gì.” Nó đáp, “Không phải 'có thể' mà chắc chắn là thế.”
Tôi nằm trên giường, vỗ trán: “Hầy, cuối cùng là ta thiếu nợ y hay y thiếu nợ ta?”
“Huyên?” Lương Ân nghe tiếng thở dài của tôi thì lại ngừng nhập định.
“Không sao, ngươi cứ tiếp tục tu luyện đi.” Tôi nhận ra mình vừa mới phát thành tiếng làm ồn tới hắn, “Lại nói… ngươi có biết gì về Mộ Quang Dao không?”
Sắc mặt của hắn thoáng thay đổi, môi mím nhẹ buông ra: “Biết một chút, nhưng không quá nhiều.”
Cũng đúng, nếu người này là kiếp sau của người kia thì chắc chắn hai người chưa bao giờ gặp nhau rồi.
“Hiện tại ta mất trí nhớ, không nhớ gì về y cả. Ngươi nói ta nghe xem dựa theo tính cách của ta và y, thì nhân quả này là ai nợ ai?” Tôi bò dậy nghiêm túc hỏi.
Lương Ân gần như không nghĩ liền đáp: “Chắc chắn là y nợ ngươi.”
“Nghiêm túc!” Tôi kêu một tiếng xong cảm thấy giọng mình như mèo con, không kêu có khi còn có tác dụng hơn.
“Ta nói thật mà.” Hắn cười khổ, “Ngươi tốt với y như vậy, lại vì y bôn ba chịu khổ bao nhiêu năm, có nợ thì cũng phải là y nợ ngươi mới đúng.”
“Nếu ngươi là kiếp sau của y, vậy chẳng phải ngươi đang nợ ta sao?” Tôi lẩm bẩm, “Không làm cũng phải gánh nợ, thật tội nghiệp.”
“Nợ như này thì bao nhiêu ta cũng tình nguyện gánh.” Lương Ân đáp.
Bộ dáng si tình của hắn làm tôi sực nhớ ra mình cần phải giữ khoảng cách, tránh cho Lương Ân nảy sinh thêm ảo tưởng. Tôi chỉ mới thừa nhận mình thích cả hai người họ thôi, vẫn chưa nghĩ xong biện pháp để sống hoà thuận với cả hai đâu. Vì vậy tôi rụt mình chui xuống chăn, chỉ lộ ra một cặp mắt nhìn hắn lom lom.
Khi bầu không khí trở nên lúng túng hơn mức cần thiết, Mộng Kính bỗng dưng hò reo: “Ta nghĩ ra rồi!”
Tôi thì thầm với nó trong đầu: “Chuyện gì ồn ào như vậy?”
“Ta nghĩ ta đoán được phần nào nhân quả này rồi.” Nó bắt đầu nhảy nhót bên trong nốt ruồi, “Nhưng mà để chứng thực ta cần một giọt máu của Lương Ân.”
Giọng tôi hạ xuống: “Ngươi sẽ không làm hại hắn chứ?”
“… Ta có thể làm gì? Bắt hắn nằm mơ trông thấy ngươi bị địa chủ độc ác cướp đi, nông dân nghèo họ Lương mất vợ mất đất à?”
Nghe cũng hợp lý. Trừ năng lực tạo mộng cảnh và nói nhiều ra thì cho tới giờ tôi chưa thấy Mộng Kính biểu lộ được tài năng nào khác.