Tôi xấu hổ đến mức không dám nhìn thẳng vào mắt hắn nữa, vùi mặt mình vào lồng ngực Man Di.
Lương Ân chỉ cười một chốc rồi thôi. Hắn điềm đạm giải thích: “Ngươi nhớ Lý Gia Hoà không?”
“Nhị sư huynh?” Bên trong ảo cảnh lãnh địa thì đây là tên của nhị sư huynh tôi.
Mộng Kính bảo rằng tuy ảo cảnh không phải thật, nhưng để dựng ra được một ảo cảnh như thật thì ít nhiều gì vẫn cần đến ký ức người trong đó. Nếu không có ai nhúng tay vào thì những năm tháng tôi trải qua trên Thanh Sơn phái trong lãnh địa của y phải có bảy, tám phần giống hệt trong quá khứ.
“Ừ, hắn ta có quen biết với thánh nữ Vọng Thần giáo.” Lương Ân gật đầu.
Tôi không ngờ vị nhị sư huynh suốt ngày trông cà lơ phất phơ thế kia của mình lại quản giao rộng đến thế. Hoá ra là người giấu tài!
Nhưng với tính cách của nhị sư huynh, tôi cũng hơi lo lắng: “Chẳng lẽ thánh nữ là người yêu cũ của nhị sư huynh?”
Ai trong Thanh Sơn phái chẳng biết nhị sư huynh của tôi thích trêu hoa ghẹo bướm ra sao. Đáng tiếc Thanh Sơn phái không nhận đồ đệ nữ, thành thử hắn chỉ chực chờ xuống núi để đi tìm cô nương xinh đẹp.
Vì vậy mỗi lần nhị sư huynh xuống núi, sư phụ luôn phải gọi các đệ tử khác trông chừng hắn, không được để hắn làm cho cô nương nào lớn bụng. Tu sĩ kỵ nhất dính nhân quả cùng người phàm, âu cũng vì tuổi thọ phàm nhân quá ngắn ngủi, nếu chẳng may lìa trần thì khó kiếm được kiếp sau để trả hết nợ nhân quả.
Thánh nữ Vọng Thần giáo tôi chưa gặp qua, nhưng chắc chắn phải đẹp rồi. Nhị sư huynh từng bảo tôi rằng hắn không miễn dịch được với người đẹp, thấy người đẹp sẽ không nhịn được muốn làm quen.
“Bọn họ là chị em ruột.” Lương Ân nhẹ nhàng thả tin khiến tôi ngạc nhiên vô cùng.
Nhị sư huynh là con ông cháu cha ư?!
Theo lời Lương Ân, nhị sư huynh của tôi là em trai song sinh với thánh nữ Vọng Thần giáo. Bởi vì giáo phái này chỉ nhận nữ không nhận nam, sau khi bọn họ tròn sáu tuổi thì phải tách ra. Chị gái của hắn ở lại Vọng Thần giáo để được đào tạo thành thánh nữ đời kế tiếp, còn nhị sư huynh thì được mang đến Thanh Sơn phái gửi gắm cho sư phụ tôi.
Nhờ vào mối quan hệ này mỗi năm Lương Ân mới xin mua được một lượng lớn Thánh Thuỷ hơn so với người ngoài, không cần phải trộm cướp giống Man Di.
“Vậy khi nào chúng ta đi Vọng Thần giáo?” Tôi non nớt lên tiếng.
“Đợi nhị sư huynh của ngươi tới đây đã. Dẫu sao hắn cũng là người trung gian giúp chúng ta đàm phán mua Thánh Thuỷ, không thể không mang theo được.” Lương Ân thò tay ra, dường như không nhịn được xoa xoa đầu tôi.
Man Di trừng mắt gỡ tay hắn ra không lưu tình, hầm hè hậm hực: “Hay thật, ngươi xem Cổ Thành như nhà mình đấy à? Còn muốn mang người Thanh Sơn phái tới đây?”
“Thì thế nào?” Lương Ân cười nhạt.
Man Di dường như định nói gì đó, thế nhưng rất nhanh liền ngậm miệng, tức tối nuốt cơn giận vào lòng.
Mộng Kính bò dậy, chậc chậc với tôi: “Mấy năm nay vợ bé ỷ cậu chủ không biết gì nên hoành hành lấn lướt quyền uy vợ lớn, giờ chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt.”
“Bao giờ hắn tới?” Man Di bực bội xoa đầu.
“Hai tuần.” Trước khi Man Di kịp phàn nàn, Lương Ân đã kịp thời chặn họng y, “Hắn chưa lên tới Nguyên Anh kỳ, không thuấn di được, phải đi đường bộ.”
“Vậy ngươi về hộ tống người ta đi.” Y lơ đãng vuốt tóc qua sau vành tai, “Dẫu sao cũng là sư huynh của Huyên, lỡ hắn xảy ra chuyện gì trên đường thì làm sao đây?”
Lương Ân: “Không cần ngươi quan ngại, đã có sư đệ của ta hộ tống hắn rồi.”
Tôi mang máng nhớ lại bản đồ thế giới một chút, chợt nhận ra từ Thanh Sơn phái đi đến chiến trường phía Bắc sẽ nhanh hơn nhiều sao với đi sang tận biên giới phía Tây.
Theo lý thuyết thì chẳng phải nên hội họp gặp nhau giữa đường cho thuận tiện sao?
Chỉ là ý tưởng vừa mới đưa ra đã ngay lập tức bị dập tắt. Man Di thẳng thừng nói y đã lên Đại Thừa kỳ, tay xách nách mang theo tôi thuấn di thẳng đến Vọng Thần giáo cũng được.
Y không muốn tôi cực khổ ngồi xe, càng không muốn tôi phải bôn ba đường dài. Về điểm này thì Lương Ân ngoài dự đoán vô cùng ủng hộ.
Đành rằng tôi mới bò ra từ hòm thuỷ tinh, nhưng tôi đâu có yếu ớt đến vậy chứ. Có điều nhìn xuống cặp chân ngắn ngủn của mình, tôi chợt nhận ra bây giờ mà đi đường bộ thì cũng phiền toái lắm.
Những ngày sau đó tôi hết ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn. Man Di quấn quýt lấy tôi không rời, mà Lương Ân tuy rằng không được chạm vào tôi dưới sự giám sát của y, song vẫn luôn xuất hiện trong tầm mắt.
Trải qua một tuần lễ mơ màng như vậy, tôi béo lên không ít. Lúc soi gương vỗ mặt còn phát ra được hai tiếng bép bép, doạ tôi sợ hoảng hồn.
“Đi ra ngoài.” Tôi sợ mình còn tiếp tục ở trong nhà thì sẽ biến thành cái lu luôn, “Ta muốn đi dạo.”
Lại nói tôi ở nơi này ngủ mười năm, còn chưa biết Ma Uyên trông như thế nào đâu. Trừ lần trước được Độc Cuồng Ma dắt ra ngoài đi ăn thì tôi hoàn toàn không có cơ hội tiếp xúc với ma tu nơi đây.
Hai người bọn họ đương nhiên đồng ý. Man Di không biết kiếm ở đâu hai tấm mạng che mặt, để y và Lương Ân cùng đeo.
“Nam đã có chồng thì phải biết giữ gìn nam đức, không thể để người đàn ông khác thấy mặt của mình được.” Y e lệ đáp.
Lương Ân lạnh lùng nhìn tấm mạng, cuối cùng vẫn đeo lên.
Tôi: “…”
Thật ra tôi đoán đây chắc là loại pháp khí nào đó giúp bọn họ che giấu bản thân, bởi vì sau khi đeo lên rồi tôi không cảm nhận được tu vi của hai người họ nữa. Thậm chí nếu không nhìn kỹ thì còn có loại ảo giác đây chỉ là hai kẻ qua đường không quen không thân.
Man Di ở đây lâu, cho nên trách nhiệm dẫn đường thuộc về y. Vừa đi y vừa kể cho tôi nghe về nguồn gốc của Cổ Thành.
Mỗi ma tu sau khi lên Nguyên Anh kỳ đều ngưng tụ được thành lãnh địa của bản thân. Lai lịch toà Cổ Thành này vô cùng thần bí, không ai biết chủ nhân nguyên bản của nó là ai, chỉ biết nó chính là lãnh địa được thực thể hoá ra ngoài.
Chỉ cần là đấu sĩ thuộc đấu trường sinh tử, leo được lên đến hạng đầu bảng sẽ có quyền khiêu chiến với thành chủ. Giết chết được thành chủ sẽ trở thành thành chủ tiếp theo. Man Di lúc trước cũng dựa vào điều này để chiếm lấy vị trí hiện tại.
Nghe tới đây tôi hơi lo lắng cho an nguy của y, Man Di lại chẳng để tâm.
“Đầu bảng hiện tại chính là Độc Cuồng Ma. Gã ta chỉ mới Nguyên Anh trung kỳ chuẩn bị tấn cấp hậu kỳ thôi, ta đã là Đại Thừa kỳ rồi.” Man Di cười ha hả, “Muốn giết được ta e rằng phải còn lâu.”
Tuy Cổ Thành có thể dịch chuyển vị trí tự do, nhưng mà vẫn cần linh lực của thành chủ để làm chuyện đó. Vì thế đa số thời gian y lựa chọn để Cổ Thành nằm yên bên trong Ma Uyên, thỉnh thoảng mới mang ra ngoài để giao dịch cùng ma tu bên ngoài. Hơn nữa do phong ấn lối ra vào Ma Uyên, tuy Cổ Thành là ngoại lệ có thể trực tiếp dịch chuyển ra ngoài không cần đi qua cửa, nhưng đồng thời không biết được sẽ xuất hiện ở đâu.
Cho nên ngay cả ma tu bên ngoài Ma Uyên cũng không rõ khi nào Cổ Thành mở, chỉ đến khi nó xuất hiện rồi mới truyền tai nhau biết được.
Tôi nghe xong chỉ biết oa một tiếng, cảm thấy Man Di thật ngầu. Nhưng tôi không hiểu vì sao phải tốn công sức như vậy.
“Trao đổi lợi ích mà thôi.” Lương Ân đi bên cạnh, thong thả nói, “Ma Uyên hỗn tạp, cá lớn nuốt cá bé, nhiều tên tuy là ma tu nhưng không dám định cư trong Ma Uyên. Mà Ma Uyên trái lại không sản sinh ra nhiều linh thạch, cũng thiếu thốn nhiều loại tài nguyên tu luyện. Có Cổ Thành làm trung gian, đôi bên đều có lợi.”
Tôi nghiêng đầu nhìn đường phố bên ngoài, không cảm thấy Ma Uyên đáng sợ lắm.
Có rất nhiều ma tu đi lại trên đường, thậm chí có cả người thường nữa. Tất nhiên đều là người ngoại tộc, ngũ quan lẫn màu da của tôi bỗng dưng trở nên bắt mắt vô cùng.
Man Di nhéo má tôi: “Cũng tuỳ nơi. Nơi này có Cổ Thành trấn giữ, là một trong số ít những khu vực ổn định.”
Nói rồi y chỉ tay về một phía xa xôi: “Cứ đi mãi sẽ sang tới những vùng đất chết. Có vài nơi là tu la tràng theo đúng nghĩa đen, hơn nữa còn có nguy cơ đi vào động phủ hay lãnh địa của các lão tổ.”
“Bọn họ liệu có gây sự với ngươi không?” Tôi lại bồn chồn lo âu, “Lỡ như họ dòm ngó Cổ Thành thì sao?”
Đại Thừa kỳ đã rất mạnh rồi, nhưng trên Đại Thừa còn có Hoá Thần và Độ Kiếp, thậm chí là Bán Tiên hoặc Bán Ma nữa!
Cái đầu của Man Di còn chưa kịp dụi vào má tôi, Lương Ân đi đằng trước tự động đều đều đáp: “Không đâu, dẫu sao giá trị Cổ Thành có thể đem lại cho những lão tổ đó quá ít ỏi, còn không bằng dành thời gian đi sâu vào Ma Uyên bế quan tìm kiếm cơ duyên.”
Tôi nhìn sang Man Di, y hầm hè lườm Lương Ân, khi nhìn tôi lại đổi về ánh mắt đáng thương vô tội.
“So với những lão tổ đó thì kẻ hai mặt mới càng thêm đáng sợ.” Lương Ân bóng gió nói, “Huyên cần phải cẩn thận, chớ nên bị vỏ bọc mật ong đánh lừa. Ma Uyên trông có thanh bình ra sao thì vẫn là Ma Uyên, mà ma tu bề ngoài hoà nhã thân thiện thế nào vẫn là ma tu.”
Tác giả có lời muốn nói: Viết xong câu cuối chợt nhớ tới meme “Tiện tì vĩnh viễn vẫn là tiện tì”.