• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cái tên 723 đần độn kia à.”

Hoắc Hiển bát lực cảm khái một tiếng, sau đó bóp nát tàn thuốc, nhìn chằm chằm Mộ An An: “Tôi nói rồi, tên đó muốn tự sát, cô có tin không?”

“Tin.” – Mộ An An thốt ra.

Hoắc Hiển ban đầu biểu tình bất cần đời, có chút ngoài ý muốn.

Mộ An An trả lời rất nghiêm túc: “Bệnh nhân 723 có tiền sử tự ngược đãi bản thân, sáng nay bác sĩ Trần đã họp với chúng ta, đã phát hiện bệnh nhân 723 không chỉ mắc chứng hưng cảm mà còn ảo tưởng bị ngược đãi. Có đôi khi biến mình thành nạn nhân, rồi tự làm tổn thương chính mình, sau đó bắt đầu ầm ï lên.”

Đây là những triệu chứng mà Mộ An An hiểu sơ đơn giản trong giờ học và khi về nhà sau giờ học.

Cô đã đồng ý với Thất gia, nếu lựa chọn y học, cho dù cô bị đặt ở đâu thì cô cũng phải xứng đáng với sự lựa chọn của mình.

Hơn nữa Mộ An An vẫn nhớ rõ, năm cấp ba sau khi mình lựa chọn ngành y, Thất gia nhìn chằm chằm vào mắt cô.

Cô không biết đó là một loại ánh mắt gì.

Có vẻ như rất nhiệt huyết, lại có chút kiềm chế, và có vẻ rất mãnh liệt…

Mộ An An không thể tìm ra một tính từ chính xác để diễn tả cảm xúc của mình lúc đó, nhưng trong thâm tâm cô đã xác định mình nhát định phải là một bác sĩ giỏi.

Không cần biết câu chuyện gì được ẳn giáu dưới ánh mắt đó của Thất gia.

Mà Mộ An An nói nhiều như vậy, Hoắc Hiển lại không lên tiếng.

Cô có chút nghỉ hoặc liền ngắng đầu lên, vừa vặn đụng phải ánh mắt của Hoắc Hiển đang nhìn mình.

Hoắc Hiển vốn đang nhìn chằm chằm cô gái, kết quả Mộ An An đột nhiên nhướng mắt lên, tình cờ chạm vào nhau.

Lúc này, hắn lập tức có chút mắt tự nhiên, liền dời tầm mắt rồi giả bộ ho khan, hắn xấu hồ thật sự không biết nên trả lời thế nào.

Hắn cảm thấy, bộ dạng thẳng thắn trong sáng vô tư của Mộ An An, thật sự…rất đẹp.

Hoắc Hiển lúng túng tìm chủ đề, Mộ An An đã lên tiếng trước: “Lát nữa anh nói chuyện này với chủ nhiệm đi?”

“Sao?”

“Vừa rồi có lãnh đạo bệnh viện đến kiểm tra, khiến cho mọi chuyện trở nên trầm trọng hơn, nên đã điều tra nội bộ vụ án trộm cắp, anh chủ động thừa nhận đi, chắc sẽ không có chuyện gì đâu, dù sao anh cũng thường xuyên phạm phải, coi như là một trò đùa quái đản.”

“Cô đây là đang tìm lý do sao?” – Hoắc Hiển cảm tháy thật buồn cười.

“Bệnh nhân 723 xảy ra chuyện này, anh vẫn không muốn thừa nhận, nó giống như quả cầu tuyết, chuyện sẽ càng tệ hơn, đến cuối cùng chính anh cũng không biết phải giải thích như thế nào.”

Mộ An An đưa ra lời khuyên, từ bậc thang đứng dậy rồi bước xuống.

Hoắc Hiển vẫn ngồi tại chỗ, không có trả lời, cũng không có ý đứng dậy.

Mộ An An cũng không quan tâm.

Ăn trộm bệnh án và đả thương người khác cũng coi như đã giải quyết xong.

Về phần Hoắc Hiển, vẫn tiếp tục trộm bệnh án, hay thú nhận với chủ nhiệm hoặc là các biện pháp khác, Mộ An An sẽ không can thiệp, cô đã cho ý kiến rồi, có nghe hay không tùy hắn.

“Tôi đi trước, tôi còn có ca trực nữa.”

Mộ An An vẫy tay, sau đó mở cửa lối thoát hiểm.

Vừa bước ra ngoài, giọng nói của Hoắc Hiển liền vang lên: “Này.”

Mộ An An quay đầu lại.

Đèn bên ngoài bật sáng, bên trong nguồn sáng thì tăm tối, Hoắc Hiển ngồi trên bậc thang, nhìn chằm chằm mái tóc xoăn vàng óng ánh của Hoắc Hiển đã phai đi rất nhiều, chỉ có một chút màu khói.

Sau khoảng ba giây, giọng nói của Hoắc Hiển mới vang lên: “Từ lần gặp đầu tiên cho đến bây giờ,cô đã giúp đỡ tôi rất nhiều, thích anh trai đây sao?”

“Không thích.” – Mộ An An đáp lại một cách rất tàn nhẫn.

“ð”

Bên kia đáp lại một chữ, nhưng có ý kéo dài âm cuối.

Mộ An An chẳng biết tại sao, cũng không định phản ứng lại, kết quả sau lưng lại vang lên một câu: “Sùng bái anh Hiển của em là được rồi, đừng yêu, không có kết quả đâu.”

“Ngốc I.”

Mộ An An rất không nễể mặt thốt ra hai chữ, lười phản ứng lại.

Rời khỏi hành lang, Mộ An An tình cờ gặp y tá trực đêm, nói về tình hình của phòng bệnh buổi tối.

Về phần Hoắc Hiển cũng không đề cập tới.

Quay lại văn phòng, Mộ An An liền gọi lại cho Tông Chính Ngự.

“Thực xin lỗi, điện thoại bạn gọi đã tắt máy…”

Tắt máy?

Mộ An An nhìn lại, xác định không có nhấn sai.

Cô gọi lại một lần nữa, vẫn tắt máy.

Đây là số điện thoại cá nhân của Thát gia, rất ít người biết, mà Thât gia trước đây cũng có nói, sô này sẽ không tắt máy.

Cho nên đột nhiên nhận được phản hồi tắt máy, Mộ An An rất bối rồi.

Xem lại Wechat.

Sau khi giải thích mình nói chuyện với tên tóc xoăn, Thất gia ở bên kia cũng không có trả lời.

Mộ An An: Thất gia?

Mộ An An: Thát gia, chú tắt điện thoại sao, cháu đã nói chuyện xong rồi.

Gửi hai tin nhắn xong vẫn im bặt.

Mộ An An gọi thêm hai cuộc video nữa nhưng vẫn không có hồi âm.

Trong lòng bắt đầu hoang mang rồi loạn.

Định gọi cho La Sâm để biết tình hình, nhưng cuối cùng lại lựa chọn từ bỏ.

Ngoại trừ ở trước mặt Thát gia, Mộ An An cũng không muốn dính chặt quá mức với Thất gia.

Chắc là có việc gì đó?

Mộ An An nghĩ đến điều này, liền buông điên thoại xuống, buộc bản thân phải thay đổi suy nghĩ.

Thời gian đi kiểm tra phòng bệnh đã qua, cô đã sẵn sàng tập trung vào việc học.

Nhân tiện gửi một tin nhắn cho tóc xoăn, nhờ hắn nói cho cô biết sơ qua về tình hình của mẹ hắn.

Hoắc Hiển: Thế nào, thật sự muốn giúp anh Hiển của em sao?

Mộ An An: Nhanh lên.

Mộ An An: Anh có chắc là không nói cho tôi biết lý do đánh cắp bệnh án không? Trong máy tính này có tư liệu bệnh án, anh an phận ngồi ở bên máy tính máy tiếng đồng hò, cũng không làm gì anh.

Hoắc Hiển: Tiểu học muội, anh Hiển không đi con đường tầm thường, không cần say mê như vậy đâu.

Mộ An An: Cút đi, đồ bệnh.

Lúc sau Hoắc Hiển không gửi bất kỳ tin nhắn nào về mẹ hắn cho Mộ An An, Mộ An An cũng không có hỏi nữa.

Cô muốn giúp đỡ, nhưng đối phương rõ ràng là có ý kiến riêng của mình, cô cũng không quan tâm nữa, chuyên tâm vào việc học của mình.

7 giờ 30 sáng, đồng nghiệp đến thay ca.

Trần Hoa đặc biệt mang bữa sáng đến cho Mộ An An: “Ăn xong rồi cùng nhau về nhé?”

Mộ An An vui vẻ đồng ý.

Trực cả đêm, bụng của cô thật sự rất đói bụng.

Cầm lấy bánh thịt và sữa đậu nành, nhân tiện nói thêm: “Mình định tối nay, mang theo đồ ăn vặt ở nhà tới đây, nếu không buổi tối mình sẽ đói bụng mắt.”

“Cậu đừng trực ca đêm nữa, mình mới vừa nghe nói, ngày hôm qua hình như lại có kẻ trộm vào trộm bệnh án, chuyện này không an toàn đâu, chúng ta là thực tập sinh, có thể nói với chủ nhiệm.” – Tiểu mập mạp rõ ràng lo lắng.

Mộ An An biết rõ chân tướng nên xua tay: “Không sao đâu, trực đêm buổi tối rất thanh tịnh, lại có thể sử dụng máy tính của bệnh viện, học được rất nhiều thứ.”

“Cậu thật ham học.” – Tiểu mập mạp cười cảm khái.

Mộ An An nhún vai.

“Mà, nói những chuyện này làm gì, nói về bữa ăn của cậu với Hoắc Hiển đi, trước đó không có cơ hội gặp mặt để hỏi.” – Mộ An An bắt đầu tám chuyện.

Trước đó gọi điện thoại, liên tục nghe Trần Hoa nói về tâm sự của bản thân, không phải về quá trình ăn uống.

Nhưng Mộ An An vừa hỏi, tiểu mập mạp liền mặt đỏ.

Tiểu mập mạp vốn đã trắng trẻo, mặt đầy collagen, đỏ mặt lên thì thấy trắng nõn nà, siêu đáng yêu, khiến Mộ An An nhịn không được nhéo một phát.

“Nếu mình là con trai, nhất định sẽ theo đuổi cậu.”

“Nhưng cậu không phải, không ai theo đuổi mình.” -Về chuyện này, tiểu mập mạp lại rất tự ti, cũng rát đa cảm.

Cô thở dài một tiếng: “Thật ra, toàn bộ quá trình ăn cơm mình rất căng thẳng, bản thân mình đều quên hết, anh ấy cũng không nói chuyện, mình cũng không dám nói, chỉ ăn thôi, rất căng thẳng.”

“Vậy hẹn vài lần nữa là được rồi.” – Mộ An An nói xong, cắn một miếng bánh bao.

Nhưng vừa dứt lời, một giọng nói vang lên từ phía sau…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK