Chương 39: Một trái tim muốn vượt qua giới hạn
Bởi vì vết thương này, Mộ An An đã dành cả tuần ở trong Ngự Viên Loan tĩnh dưỡng.
Hầu hết đều năm trên giường.
Trong năm ngày đầu tiên, cô cảm thấy đau đớn và buồn ngủ, Mộ An An nằm xuống thì không thấy gì.
Nhưng sang ngày thứ sáu và thứ bảy, Mộ An An có cảm giác cô sắp bị mốc meo rồi.
Cô ấy luôn mạnh mẽ, vết thương gần như ổn, hận không thể xuống giường nhảy nhót khắp nơi, để chứng minh khả năng hồi phục của cô.
Mộ An An có trái tim hoang dã, nhưng không có dũng khí.
Rốt cuộc là do Thất gia nhìn cô mỗi ngày.
Đừng nói là ra khỏi giường, nằm trên giường lăn lộn vài cái, Thất gia dùng ánh mắt lạnh băng băng nhìn tới nơi này.
Mộ An An đứng trước Thất gia, không có gan.
Ngay khi mắt vừa tới, lập tức co lại ngay.
Như bây giờ.
Cô chỉ muốn bí mật ra khỏi giường, Tông Chính Ngự chỉ một ánh mắt đã trừng trị kẻ không an phận.
Cô đang năm trên giường, nhìn chăm chăm vào người đàn ông đang ngòi trên sô pha với một đống tài liệu.
Anh ta ăn mặc giản dị, với đôi chân dài quấn trong chiếc quần tây màu xám, có chút gì đó không dấu được.
Trong chiếc bình thường cỗ chữ V, khi anh vươn tay lấy tập tài liệu, Mộ An An luôn có thể nhìn thấy cảnh bên trong.
Vào đêm cùng Tông Chính Ngự phát sinh quan hệ, mặc dù cả quá trình không hề có chút ánh sáng, Mộ An An cũng rất bối rối, nhưng ôm Tông Chính Ngự vài lần, cô có thể cảm nhận được cơ bắp trên người của Thất Gia.
Cơ ngực ra cơ ngực, cơ bụng ra cơ bụng.
Không giống như trong các quảng cáo về thể hình, huấn luyện viên có cơ bắp nổi bật, thường ảnh hưởng đến ngoại hình của họ.
Cơ bắp của Tông Chính Ngự, giống như ngũ quan của anh, được cắt gọt một cách đáng kinh ngạc.
Mộ An An nhìn một cách khó kiềm chế cảm xúc.
Trong thời kỳ chữa bệnh, chỉ có vẻ đẹp của Tông Chính Ngự mới khiến cô giảm đau.
Trong lúc Mộ An An đang bị mê hoặc, không để ý người đàn ông đang cúi đầu xử lý văn kiện kia, đột nhiên nhướng mắt, không hề báo trước nhìn thằng vào đôi mắt sâu thẳm.
Nhịp tim của Mộ An An đột nhiên trở nên hỗn loạn. Tông Chính Ngự rảnh rỗi ở nhà dưỡng thương với Mộ An An, rũ bỏ sự nghiêm khắc thường ngày, ngay cả tóc tai cũng không quan tâm.
Tóc mái hơi cong rủ xuống dưới mi mắt, che đi gần hết đôi mắt sắc bén kia, nhưng cũng che mất sắc sảo trên người, khiến anh có chút lười biếng.
Thình thịch, thình thịch.
Tim của Mộ An AN gần như điên cuồng đập.
Không chỉ não bộ trống rỗng, mà cảm giác ngứa ran cũng nỗi lên từng đợt khi Tông Chính Ngự liên tục đến gần, từng đợt từng đợt truyền đến.
Cô có thể ngửi thấy mùi bạc hà của Tông Chính Ngự.
Mộ An An vô tình nuốt nước bọt.
Trong đầu hiện lên cảnh, quan hệ với Tông Chính Ngự đêm hôm đấy.
Tuy rằng anh đang trong tình trạng điên loạn, động tác thô lỗ, nhưng hương vị vừa đau đớn vừa quyến luyến, cực kì không giống nhau, Mộ An An chưa từng thử qua.
Thậm chí vài lần, bí mật mơ về cảnh đêm đó.
Không có đau đón, không sợ hãi, chỉ có một sự tê liệt không rõ ràng.
Thất gia, chú định làm gì vậy?
Tông Chính Ngự bước tới Mộ An An, nâng cằm của cô lên.
Khi bàn tay lạnh lẽo chạm vào khuôn mặt của Mộ An An, trong tiềm thức Mộ An An rùng mình một cái, tê dại như điện giật lại bắt đầu điên cuồng Có sốt không? Giọng nói trầm thấp của Tông Chính Ngự vang lên, anh đang quan sát cô, còn đưa tay sò trán Mộ An An.
Rất gần.
Khi anh đến gần hon, hơi thở anh thở ra tràn ra trên mặt Mộ An An.
Hai má ngay lập tức nóng bừng, nhịp tim tăng lên nhiệt độ trên mặt cũng cứ thế mà tăng theo.
Tông Chính Ngự nhìn khuôn mặt ngày càng đỏ của Mộ An An, cảm giác như tôm đã chín, lập tức cau mày ấn chuông báo động ở bên cạnh.
Chuông báo động vang lên, Ngự Viên Loan trên dưới đang trong trạng thái báo động.
Bác sĩ Cố vội vã đến phòng Mộ An An, anh ta đã đến nhanh nhất có thể, nhưng bởi vì quá lo lắng, đã va đầu tắm kính trong suốt ngay trước phòng ngủ một âm thanh “rằm” lớn.
Tiếng động khủng khiếp đó, làm cơ thể cô đột nhiên bình phục.
Bác sĩ Cố đã nhanh chóng bước lên phía trước, “Thất gia, An An tiểu thư sao vậy?”
Dù cơn đau đầu bùng nỗ như vậy nhưng bác sĩ Cố không dám lơ là.
Từ khi Mộ An An tỉnh dậy, anh ấy luôn trong tình trạng cảnh giác cao độ, vội vàng chạy tới đây xử lý bất cứ tin tức gì.
Anh ta sợ rằng chỉ cần trì hoãn một hai giây việc chữa trị cho Mộ An An, Thất gia sẽ thu dọn anh ta ngay tại chỗ.
“Nghỉ ngờ phát sốt” Tông Chính Ngự trả lời đơn giản. Để Bác sĩ Cố kiểm tra cho Mộ An An.
“Tôi đang nghẹt thở, tôi không bị sốt.” Mộ An An bừng tỉnh.
Tình trạng đỏ hồng trên mặt cô đã giảm bót, không dám để bác sĩ Cố xem.
Có chút chột dạ.
Rốt cuộc, chính vẻ đẹp của Tông Chính Ngự, đã khiến nhịp tim và nhiệt độ cơ thể tăng bất thường, nói ra cũng có chút xấu hỗ.
Mặc dù vậy, bác sĩ Cố đã đo nhiệt độ cơ thể của Mộ An An.
Nhiệt độ bình thường.
“Cô An An, cô có khỏe không?” Bác sĩ Cố hỏi.
“Tinh thần tốt.” Mộ An An vẻ mặt thành thật.
Bác sĩ Cố: “222”
Tông Chính Ngự: “Kiểm tra cần thận.”
Thất gia đích thân dặn dò, bác sĩ Cố cả mặt ngơ ngác, anh ấy vẫn chấp hành kiểm tra cho Mộ An An.
Tông Chính Ngự trả lời một cuộc điện thoại, rời đi một lúc.
Khi anh quay lại, Mộ An An đã kiểm tra xong.
Bác sĩ Cố nghiêm trang báo cáo: ” Thất gia, thân nhiệt của cô An An bình thường, không có dấu hiệu viêm nhiễm trên cơ thể.
Không có vấn đề gì.”
Trong lúc báo cáo, bác sĩ Cố phải chịu đựng ánh mắt nghỉ ngờ của Tông Chính Ngự, suýt chút nữa còn lấy dao kề cổ, để chứng minh rằng không có sai sót trong công việc.
Mộ An An nhanh chóng nói: “Thất gia, cháu thực sự không sao, không sao cả.”
Tông Chính Ngự từ từ ngước mắt lên nhìn Mộ An An, thấy sắc mặt cô ấy có vẻ bình thường hồng hào, nụ cười ngọt ngào, đôi mắt ấy không xuất hiện mệt mỏi nữa, mới cảm thấy nhẹ nhõm.
“Công ty có cuộc họp phải đi.” Tông Chính Ngự nhìn xuống thời gian đã là bảy giờ tối. “Buồi tối ngủ một mình đi.”
“Dạ, được rồi, Thất gia, đi nhanh lên, đừng trì hoãn công việc.
“Mộ An An cư xử ngoan ngoãn.
Tông Chính Ngự chỉ liếc cô một cái, cuối cùng rời khỏi phòng Mộ An An mà không nói nhiều.
Bác sĩ Cố nhìn Mộ An An với biểu hiện kỳ lạ.
Ngoan như vậy, nhìn thấy Tông Chính Ngự rời đi còn tặng thêm nụ cười ngọt ngào như vậy, có điều gì đó không ồn.
Sự thật đã chứng minh rằng, Bác sĩ Có vẫn biết rất rõ về Mộ An An.
Mộ An An nghe thấy tiếng động cơ xe từ dưới lầu khởi động, giây tiếp theo, nụ cười ngọt ngào trên mặt liền biến mắt.
Cô nhắc chăn nhảy khỏi giường.
Bác sĩ Cố trông ngớ ngắn, “An, An An tiểu thư… cô định làm gì vậy?”
“Đua xe.” Mộ An An nói rồi đi vào phòng lấy áo khoác.
“Nhịn vài ngày rồi, cuối cùng tôi cũng được đi. “
” Không, không phải … An An tiểu thư, cô vẫn bị thương. “
” Khỏe rồi.”
Mộ Vân Sơn, đường đua.
‘ Đây là đường đua F1 mô phỏng duy nhất ở Giang Thành, đến đêm, gần như đây là thiên đường của đua xe, luôn không ngừng nghỉ.
Giang Phong vừa mới kết thúc một trận, ở dưới một đám người cỗ vũ gào thét, tay cầm mũ bảo hiểm đi về phía phòng chờ lộ thiên cách đó không xa.
Trong phòng nghỉ, Giang Cầm vẻ mặt ngưng trệ ngồi nhìn, không biết đang suy nghĩ cái gì, Giang Phong tựa hồ không có phản ứng.
Mãi cho đến khi Giang Phong đặt mũ bảo hiểm xuống bàn phát ra tiếng động, Giang Cầm mới hoàn hồn.
Giang Phong: “Em nhờ anh điều tra, Mộ An An học cùng trường với em, đã có kết quả.”