• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Anh không rảnh"

Lắng nghe lời đề nghị của Na La, Vũ Trường Phong gần như đã lên tiếng từ chối ngay lập tức: "Đã lâu lắm rồi không đụng vào chuyện bếp núc, anh không nghĩ mình sẽ đáp ứng được kì vọng của em đâu. Hơn nữa, nguyên nhân chủ yếu vẫn là do anh hiện đang không rảnh"

"?" Na La nghiêng đầu đặt ra dấu chấm hỏi: "Vậy anh tính làm gì mà không rảnh?"

"Chính sự. A Nguyệt sắp về rồi, anh cần phải bàn bạc với cô ấy chút công chuyện. Từ việc cô ấy chủ động che giấu mọi thông tin với em, anh có thể đoán ra chuyện lần này đang tương đối nghiêm trọng rồi"

Na La khẽ lắc đầu: "Biết là chính sự quan trọng nhưng hôm nay là Giáng Sinh đó! Cho dù có bận bịu công việc thật thì anh cũng nên dành thêm chút thời gian cho cái ngày đặc biệt như thế này chứ?"

Vũ Cẩm La gật đầu lia lịa.

Vũ Trường Phong nhìn con gái, nhìn Na La rồi lại nhìn qua nhóm Trần Hoài Nam, trầm mặc một lúc lâu rồi thở dài. Hắn không buồn nói gì thêm, chỉ lẳng lặng lấy điện thoại ra hỏi thăm A Nguyệt một lúc rồi yên lặng đi thẳng vào trong bếp.

"Cứ ngồi yên ở đó đi, khoảng một tiếng là xong việc. Như đã nói trước đó, đã rất lâu rồi tôi không vào bếp nên đừng quá kỳ vọng vào trù nghệ của tôi"

Na La không nói gì, chỉ nhẹ nhàng mỉm cười rồi ra hiệu cả nhóm ngồi xuống bên cạnh mình để nói chuyện. Dù sao thì mất tận một tiếng đồng hồ để ngồi đợi cũng khá là chán, chi bằng tận dụng số thời gian đó ngồi xuống bên cạnh nhau nói chuyện giết thời gian cho ấm áp.

"Nam và Himiko nhỉ? Dạo này các em có mải mê vui chơi mà bỏ bê luyện tập hay không đấy? Cô biết các em đang trong giai đoạn xả stress, nhưng làm gì cũng phải có điểm dừng nha" Cô Na cười mỉm nói.

Himiko tựa như bị chọc trúng chỗ nhột, cười khan một tiếng: "Quả thật là dạo này em có hơi chểnh mảng một tí. Một phần cũng vì dạo này bạn Nam quản lí gắt quá đâm ra em cũng không có mấy cơ hội ra ngoài cọ xát với người ta"

Trần Hoài Nam: "Chỉ riêng chuyện đó thì tôi sẽ không nhượng bộ đâu"

"Đấy, cô thấy chưa?"

"Cậu ấy chỉ đang lo lắng cho em mà thôi" Na La vẫn giữ nguyên nụ cười: "Nhưng mà Nam này, một thanh kiếm tốt thì không nên giữ quá lâu trong vỏ em ạ. Việc em cứ bắt Himiko ở mãi trong nhà sẽ chỉ khiến cho thanh kiếm của em ấy bị mài mòn đi mà thôi. Vì thế, thi thoảng, em hãy cố gắng chiều chuộng bạn ấy một chút"

Trần Hoài Nam trầm mặc, trên mặt hiện lên vẻ khó xử.

Cô Na nói không sai, một người tài giỏi như Himiko tuyệt đối không thể ở yên một chỗ quá lâu được. Nhưng trên tất cả, cậu thật sự không hề có cái quyền quản lí Himiko nên đi đâu và làm gì.

Từ khi nào cậu lại trở nên gia trưởng như vậy nhỉ? Quái lạ.

"Ha..."

Sau khi lắng nghe lời khuyên của cô Na, rốt cục thì Trần Hoài Nam cũng chịu nhượng bộ: "Thôi được rồi, cậu muốn làm gì cũng được, tôi không quản nữa. Chỉ là... Tôi hi vọng cậu sẽ không mạo hiểm, đừng làm gì vượt quá khả năng của mình"

Himiko hậm hực thành tiếng: "Rồi rồi, cậu ấy nhé, tính tình cứ như ông già vậy! Không những bảo thủ mà còn thường xuyên lo mấy chuyện thừa thãi nữa!"

Mặc dù tôi không ghét điều đó chút nào.

Tất nhiên, câu nói ấy Himiko chỉ dám nói trong lòng mà thôi. Cô ấy có đủ dũng khí để làm bất kì điều gì khác, nhưng chỉ riêng cái chuyện này thì không.

"Cô ơi... Cô"



Giữa lúc Na La đang bận giải quyết chuyện riêng cho nhóm trưởng thành thì Lily đột nhiên lên tiếng với vẻ rụt rè: "Em có một câu hỏi... Được không?"

"Sao thế? Con cứ hỏi đi"

"Con muốn hỏi... Tại sao con lại không thể nhìn thấy "màu sắc" của cô? Nếu được thì... Con cũng muốn biết lí do tại sao cô lại được vây quanh bởi nhiều cô hồn dã quỷ đến vậy nữa..."

Himiko, Trần Hoài Nam: "Hả?"

Ma? Quỷ? Ngay tại đây á?

Thế hoá ra cái biểu hiện kì lạ của em ấy lúc đó chính là vì nguyên nhân này ư?

Hai người họ chỉ cần nghĩ thôi đã không rét mà run.

"Quả nhiên là vì chuyện này nhỉ?" Cô Na tỏ ra bình thản như đã liệu sự từ trước: "Để cô giải đáp từng vấn đề trước nhé. Thứ nhất, về việc khả năng của con không thể nhìn thấu được cô... Đó là vì cô đã cố tình che giấu "màu sắc" của mình đi rồi, chỉ đơn giản như vậy mà thôi"

"Thứ hai, về lí do vì sao cô được bao quanh bởi nhiều linh hồn đến vậy... Ha ha, cái này đã là thiên phú bẩm sinh của cô rồi. Cũng giống như đôi mắt có khả năng nhìn thấu linh hồn của con, bản thân cô trời sinh đã có thể thu hút linh hồn người chết một cách tự nhiên, bất kể họ có là linh hồn bình thường hay oán linh giận dữ"

"Số lượng này cũng quá là..."

"Ừm, cô biết chứ, nếu cứ để yên không thèm quan tâm thì sớm muộn gì cũng có chuyện không hay xảy ra. Chính vì thế, cứ mỗi mười năm một lần, cô lại nhờ chồng cô thực hiện nghi lễ thanh tẩy để giải thoát cho các linh hồn vất vưởng đó..."

"Thanh tẩy?" Lily vừa nghe đến cái từ này đã ngay lập tức nảy sinh hứng thú: "Ông chú đó đã thanh tẩy cho cô như thế nào vậy cô? Con muốn xem thử nếu có thể"

"Hmm..." Na La hơi trầm tư một lúc rồi khẽ gật đầu đồng ý: "Cô sẽ suy nghĩ thử xem. Nếu anh ấy chịu đồng ý thì cô sẽ cho con xem thử... Được chứ?"

"Vâng"

Hai bên chỉ nói chuyện với nhau được thêm một thời gian ngắn thì một cỗ mùi thơm trong bếp đã bắt đầu xộc ra, làm cả bọn không khỏi chảy nước bọt trong vô thức. Cũng lựa đúng vào lúc này, một bóng người áo đen đã đáp xuống sân nhà Trần Hoài Nam, dĩ nhiên chính là A Nguyệt.

"Hương vị này... Hiếm thấy thật, không ngờ chị ấy lại dụ được anh ấy vào bếp rồi" A Nguyệt khẽ mỉm cười vui vẻ rồi đi xuyên qua bức tường, vẫy tay chào nhóm người bên trong lúc này vẫn còn đang sửng sốt: "Hi, Giáng Sinh vui vẻ nhé~ Cũng như xin lỗi vì đã tự tiện vào nhà"

Trần Hoài Nam: "..., Ít nhất thì cô cũng nên gõ cửa hay bấm chuông đi chứ"

"Ái chà? Em đừng có quên căn nhà này là do ai bỏ tiền ra tậu về nha. Ít nhất là trong vòng một năm tới, căn nhà này vẫn thuộc quyền sở hữu của cô, miễn bàn cãi"

"Em cứ tưởng là chính thầy ấy bỏ tiền ra..."

"Cái người đó thì đào đâu ra tiền hả em? Hắn ta chỉ đơn giản là một tên NEET nghiện game suốt ngày chỉ biết chui rúc trong nhà mà thôi. Các em đang đánh giá cao chồng cô quá rồi đó" A Nguyệt nhìn thẳng vô nhà bếp với vẻ khinh khỉnh.

Không giống với Tiểu Na La từ nãy giờ vẫn luôn cố tìm cách thanh minh cho chồng... A Nguyệt hiện tại cứ như đang cố tình bới móc nhằm dìm hàng chồng mình vậy. Và cũng chỉ có trời mới biết lí do thực sự là gì.

"Ở "biên giới" đã xảy ra chuyện gì thế? Sao em nửa chừng lại chặn liên lạc với chị? Bộ chuyện đó có liên quan gì đến chị sao?" Na La thuận miệng hỏi.

A Nguyệt phất tay phủ nhận với thái độ trông khá là thần bí: "Không liên quan. Em chỉ không muốn chị xen vào mà thôi"



"Hết cô gái tộc Hồ Ly tìm tới rồi lại đến lượt em giấu giếm chị... Hừ, sao mấy người lại thích cho tôi ra rìa thế nhỉ? Tôi nhớ là mình có làm gì nên tội đâu ta?"

"Chị đích xác là một quả bom di động hình người đó... Chị nên tự ý thức về sự nguy hiểm của mình một chút đi chứ!"

"Hừ"

Tiểu Na La phồng má, giận dỗi quay mặt đi chỗ khác. Trông đáng yêu cực kì.

Còn những người khác thì chỉ có thể ngoan ngoãn đóng vai quần chúng ăn dưa, chẳng thể làm gì khác ngoài ngồi yên ở đó xem kịch.

Ôi chà... Gia đình của thầy Phong xem bộ bất ổn thật nha... Hoá ra đây là cuộc sống hôn nhân thật sự hay sao? Quả nhiên không hề giống như trên phim ảnh!

"Thức ăn nấu xong rồi, mau vào bếp bưng đồ đi mấy con sâu lười"

Nghe thấy thanh âm bất mãn của Vũ Trường Phong từ trong bếp vọng ra, cả nhóm Trần Hoài Nam đã ngay lập tức đứng dậy chạy đi bưng đồ một cách cực kì tình nguyện mà chẳng hề có một chút sự ép buộc nào ở đây cả.

Thức ăn từ từ được dọn lên, đó là một bàn tiệc khổng lồ thịnh soạn đến mức Trần Hoài Nam có chút không thể hiểu nổi thầy Phong đào đâu ra đống thức ăn này chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ ngắn ngủi.

Cậu nhớ số thức ăn dự trữ trong nhà mình không có nhiều đến mức này! Lẽ nào thầy ấy có không gian trữ vật cho riêng mình hay sao? Cũng không lạ, cơ mà... Số lượng này cũng có hơi khoa trương rồi!

Còn nữa, bình thường sẽ chẳng có ai cất thức ăn hay nguyên liệu vào không gian trữ vật bởi vì chúng rất dễ bị thiu! Ấy thế mà số thức ăn này lại không hề có cái hương vị thum thủm đó, cho nên... Thầy ấy làm được đống này bằng cách nào vậy!?

Quá nhiều câu hỏi!

Mà thôi bỏ qua một bên đi, thơm quá...

Trần Hoài Nam khẽ lau mép, trong khi những người còn lại đã sớm thèm đến nhỏ cả nước dãi. Tuy nhiên, không hề chần chừ hay do dự giống như họ, cả Na La cùng Nguyệt đều không chút khách khí, chẳng cần ai mời gọi liền đã ngồi vào bàn xơi tới tấp tựa như hổ đói vồ mồi.

"A~ Mấy chục năm rồi mới được quay lại cảm giác này đó... Thích quá đi mất~"

Vũ Trường Phong vừa dùng khăn mùi xoa lau sạch đôi tay của mình, vừa nhắc nhở một một nụ cười dịu dàng hiếm thấy: "Chú ý tác phong ăn uống một chút, không ai tranh của hai người đâu, đừng ăn nhanh quá kẻo bị nghẹn"

"Mấy đứa còn lại cũng mau chóng ngồi vào bàn đi, đừng có ngại gì cả. Không mấy người trên thế gian này có đủ may mắn để nếm thử những gì tôi nấu đâu"

Ngước nhìn vẻ mặt tự tin của thầy Phong, Trần Hoài Nam cũng bắt đầu không nhịn nổi trước vẻ đẹp quyến rũ của mỹ thực. Cậu không suy nghĩ gì thêm liền đưa một miếng thịt nướng vào trong miệng, rồi từ đó hoá thành một tảng đá.

"Chết tiệt... Chắc cả tháng tới mình sẽ không thể ăn cơm ngon miệng được rồi"

Ôi...

Hương vị này...

"Anh ơi... Thứ này..." Lily mặt mũi mê li nhìn Trần Hoài Nam, trông cứ như sắp sửa bị mindbreak: "Anh ơi, nếu sau này em có lỡ miệng chê cơm anh nấu thì anh nhớ thông cảm cho em nha... Hì"

"Ờ, anh hiểu mà"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK