Hai tiếng sau.
Bằng một cách thần kỳ nào đó, Trần Hoài Nam đang ngồi ở nhà... Cùng với nhóm thầy Phong đang ngồi bên cạnh nhìn xem Lily cùng Vũ Cẩm La chơi điện tử.
Tại sao chuyện này lại xảy ra cơ chứ?
Dĩ nhiên, mọi chuyện đều bắt nguồn từ sự thân thiết đến bất ngờ của hai cô gái nhỏ, một phần thêm mắm dặm muối đến từ phía cô Na... Cùng với cả sự cưng chiều mà cả bọn dành cho hai tiểu cô nương ấy nữa.
Ngồi ngay bên cạnh người đàn ông sở hữu thứ sức mạnh không thể đong đếm bằng lẽ thường, Trần Hoài Nam dĩ nhiên sẽ bị áp lực đến mức toát cả mồ hôi lạnh. Cũng may là do con gái đang có mặt ở đây nên lão ta cũng rất kín ý, không có chủ động làm khó cậu ta như mọi ngày.
"Em với Himiko sẽ đi dựng cây thông, hai người nếu có chuyện riêng thì mau ra ban công bàn bạc đi, đừng nói những chuyện đó trước mặt đương sự" Na La đột nhiên ngồi dậy cười nói.
"Em lại đọc suy nghĩ của anh... Mà thôi kệ đi, cũng không phải lần đầu em làm vậy" Vũ Trường Phong khép mắt lại, chậm rãi vỗ vai Trần Hoài Nam một cái: "Ra ngoài đây một chút đi, tôi hi vọng em sẽ đồng ý dành cho tôi một chút thời gian"
Trần Hoài Nam chỉ dám vâng vâng dạ dạ làm theo lời thầy bảo, tuyệt nhiên không dám hó hé nửa lời.
Ra đến ban công, Vũ Trường Phong đã vào ngay chính sự, không nhanh không chậm lên tiếng hỏi: "Gần đây con bé có gặp chuyện gì bất thường không?"
"Bất thường? Nói thế cũng không hẳn... Nhưng em vẫn nghĩ là mình nên thông báo với thầy thì hơn" Trần Hoài Nam gãi gãi má cười gượng: "Thật ra... Lily bắt đầu có kinh nguyệt rồi... Himiko vừa mới nhắc nhở em cách đây chưa được bao lâu"
"Thế á? Một tín hiệu tốt đối với tôi... Nhưng với em thì lại không hẳn nhỉ?" Vũ Trường Phong thật hiếm khi lộ ra một nụ cười không ẩn chứa ác ý: "Tôi chẳng nhìn thấy một chút niềm vui nào trong đôi mắt em khi nhắc đến chuyện này cả... Đây có lẽ là sự ích kỷ của một thằng anh chăng?"
"Em không ngờ thầy lại đủ tinh tế để nhìn ra điều đó đấy"
"Chỉ trong một vài thời điểm hiếm hoi nào đó thôi... Chứ bình thường tôi vẫn luôn bị vợ mắng là một khúc gỗ hình người đấy"
Cười ha ha thêm vài tiếng, Vũ Trường Phong lại thuận miệng nhắc nhở: "Ích kỷ thì ích kỷ, nhưng em phải hiểu rõ mình nên làm gì cho con bé ở cái tuổi nhạy cảm này. Ý tôi là em nên trang bị cho con bé những kiến thức cần thiết, kẻo đến khi hậu quả xảy ra thì lại em hối hận muộn màng đấy"
"..."
"Em hiểu rồi..."
"À, còn một vấn đề nữa"
Lần này, Vũ Trường Phong đã tỏ ra do dự không biết có nên nói cho Trần Hoài Nam hay không. Bất quá sau một hồi ngẫm nghĩ, người thầy "mẫu mực" đã quyết định nói ra những gì mình đang nghĩ: "Theo như suy đoán của thầy thì quá trình dậy thì của con bé sẽ diễn ra rất chậm, không nhanh như một "con người" bình thường chỉ mất khoảng vài năm để hoàn thành thôi đâu"
"Ý thầy là..."
"Ừ, nhanh thì vài chục năm, chậm thì cả trăm năm không biết chừng. Tóm lại là đợi đến khi con bé lớn lên, đủ lông đủ cánh để tự lập thì nhiều khả năng là em đã chết đến mấy đời rồi..."
Vũ Trường Phong thở dài rồi lại khẽ vỗ vai Trần Hoài Nam thêm một cái: "Thật ra thì thầy không muốn nhắc nhở em chuyện này cho lắm... Nhưng nếu để tình cảm càng sâu đậm thì khi nhận ra sự thật này, em sẽ chỉ càng cảm thấy tiếc nuối hơn mà thôi... Chi bằng nhận ra sớm một chút, như thế liền đỡ phải phiền lòng".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cuối Cùng Vẫn Bỏ Lỡ Nhau
2. Bác Sĩ Kiều Xin Đừng Manh Động
3. Chiều Hư
4. Bỉ Ngạn Hoa
=====================================
Trần Hoài Nam trầm mặc.
Nhỏ em thì thanh xuân mười tám, còn thằng anh thì đã là một lão già... Thậm chí có khi đã hoàn toàn hoà mình vào đất mẹ. Ngẫm lại đều cảm thấy thật trớ trêu.
"Xin lỗi, ban đầu lẽ ra tôi không nên đưa con bé đến đây. Tôi thật sự không ngờ tới chuyện này lại có thể đi xa đến vậy... Phải chi tôi suy nghĩ kĩ hơn một chút, có lẽ em đã không bị giày vò vì chuyện này rồi"
"Không, thầy nói vậy là sai rồi"
"Ồ?"
Thoát khỏi sự trầm mặc, trên môi Trần Hoài Nam nhẹ nhàng nở một nụ cười. Cậu khoan thai nhìn về phía Lily với một ánh mắt dịu dàng tựa như đang ôm lấy bảo vật quý giá nhất trên đời này: "Kể cả khi em không có cơ hội chứng kiến em ấy lớn lên... Em vẫn cảm thấy hạnh phúc vì mình chính là một nấc thang quan trọng trong cuộc đời của em ấy. Thế nên, nói tóm lại là em sẽ không thấy buồn phiền gì đâu"
"Ngược lại... Em còn nợ thầy một lời cảm ơn ấy chứ. Cảm ơn vì thầy đã mang Lily đến đây, để em có cơ hội được chăm sóc thiên thần nhỏ này"
"..., Vậy thì tôi cũng an lòng"
...
...
Cách đó không xa, cũng giống như hai người đàn ông đang bàn chuyện riêng, cả Himiko cùng Na La cũng đang tranh thủ nói với nhau một vài chuyện quan trọng.
Thật may mắn khi cô Na cùng cô Nguyệt đều là cùng một người, như thế thì Himiko liền đỡ phải giới thiệu lại, thậm chí còn có thể nói chuyện bình thường kể cả khi hai người họ chưa thực sự gặp nhau lần nào.
"Sống chung mái nhà với một khúc gỗ... Chắc em cũng khổ sở lắm nhỉ?"
Giữa lúc đang trang trí cây thông, Na La đã đột nhiên nói như vậy. Himiko có thể ngầm hiểu ẩn ý của cô Na nên cũng không cảm thấy kì lạ: "Sao cô biết hay vậy?"
"Vì cô cũng giống như em mà. Em nghĩ người đàn ông kia tinh tế lắm hay sao?" Na La nhẹ nhàng cười một tiếng: "Là một có kinh nghiệm, cô thật lòng khuyên em nên chủ động lên. Đừng mong đợi một ngày nào đó cậu ta sẽ thấu hiểu được tâm tư của em... Thay vào đó, em nên tự mình hành động vẫn hơn. Hiểu ý cô chứ?"
"Em cũng cảm thấy vậy... Việc đó đối với em mà nói đã quá rõ ràng rồi"
Nói đến đây, Himiko bắt đầu ép giọng xuống vì quá xấu hổ, cũng là vì sợ bị Trần Hoài Nam nghe thấy: "Một cô gái chấp nhận ở lại nhà một người con trai... Thậm chí còn bao lần cho người đó ngắm nhìn vẻ gợi cảm của mình. Hừ, một việc chỉ đơn giản như vậy thôi mà tại sao cậu ta lại không chịu hiểu cơ chứ?"
"Chứ còn gì nữa? Nhớ lại hồi trước tình thế của cô còn tệ hơn em nhiều. Cái tên đó thậm chí còn không xem cô là phụ nữ, trái lại hắn còn xem cô như con gái... Là con gái cơ đấy! Chịu nổi không?" Tiểu Na La vừa thổ lộ vừa mài răng, đủ để hiểu lúc đó cô ấy đã cảm thấy ấm ức đến mức nào.
"Rồi về sau cô làm thế nào mới "cua" được cái người cộc cằn đó vậy?"
"Tất nhiên là dùng biện pháp mạnh, mạnh nhất cô có thể nghĩ ra"
Na La từ từ nở một nụ cười u ám, trông hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài xinh đẹp như thiên thần của cô ấy. Chính nụ cười này đã thật sự làm cho Himiko lạnh hết cả sống lưng, lòng thầm tự nhủ rằng tuyệt đối không được đắc tội với người này.
"Mà, vì là vợ nên cô sẽ lên tiếng thanh minh cho chồng mình một chút" Na La lại cười nói: "Thật ra trước kia anh ấy không có hung dữ như thế này. Mặc dù trong đầu mang theo tư tưởng khá là cực đoan nhưng anh ấy vẫn rất yêu quý trẻ con, đặc biệt là vô cùng dịu dàng, chu đáo với những người mà anh ấy tôn trọng"
"Chỉ là..."
Đến đây, Na La tự nhiên thở dài một hơi: "Thôi, những chuyện sau đó em không cần thiết phải biết đâu. Ít nhất là hiện tại, em không nên tiếp xúc với những thông tin vượt ngoài tầm với như thế này"
"Cái này... Có lẽ em hiểu được. Sức mạnh của thầy ấy thật sự lố bịch, vì thế nên quá khứ của thầy ấy phi thường vượt xa tưởng tượng của em cũng là điều dễ hiểu"
"Cảm ơn vì em đã thấu hiểu"
Vừa làm vừa nói chuyện, chẳng được mấy chốc thì cây thông trang trí cũng đã xong. Cũng lựa đúng vào lúc này, tuyết ở ngoài trời đã bắt đầu rơi.
"Tuyết kìa! Mình cứ nghĩ là nó sẽ không tồn tại cơ chứ... Đây là lần đầu tiên mình nhìn thấy đó!" Lily chạy ra ban công đón những hạt tuyết nhẹ nhàng rơi xuống, trên gương mặt xinh xắn đáng yêu không thể giấu nổi nụ cười: "Mềm, mịn và lạnh quá anh nhỉ? Cơ mà em không ghét cảm giác này chút nào!"
"Người có khả năng tự điều hoà nhiệt độ như em sướng thật đấy, chứ anh thì rét muốn đóng băng đến nơi rồi"
Lily hơi nghiêng đầu, trầm tư một lúc rồi nghĩ ra một sáng kiến: "Thế thì mau ôm em đi anh! Viên ngọc này sẽ tác động đến cả anh đó, em nghĩ vậy"
"À há, thế thì anh không khách sáo đâu"
Sau đó, Trần Hoài Nam bế Lily lên thật, làm cho cô bé từ vui vẻ, hào hứng dần dần chuyển sang ngượng nghịu và xấu hổ khi bị cả đống người nhìn chằm chằm.
Vũ Cẩm La thấy vui vui liền chạy tới, vươn rộng hai tay với tư thế mời gọi cùng một nụ cười lanh lợi: "Anh Nam, bế cả em nữa!"
Vũ Trường Phong: "..."
Na La khẽ biến sắc, vội vàng phóng thẳng tới kẹp cổ Vũ Trường Phong lại trước khi hắn ta kịp nổi khùng lên chém Trần Hoài Nam làm đôi.
Bản thân Trần Hoài Nam cũng cảm nhận được luồng sát khí khổng lồ tồn tại ngay bên cạnh mình. Tuy nhiên, cậu ta vẫn đủ bình tĩnh để nhã nhặn từ chối mà không khiến cô bé bất mãn: "Xin lỗi nhé, anh không đủ sức để bế cả hai cùng lúc đâu. Bất quá nếu như em vẫn muốn thì mau đến chỗ chị Himiko thử đi xem nào?"
"Hu... Đành vậy"
Thấy thế, Vũ Trường Phong liền bình tĩnh lại đôi chút, không có giãy dụa trong vòng tay của Na La nữa.
Na La thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại lên tiếng nói thêm: "Nam à, trong nhà em còn gì để nấu ăn không? Nhân dịp Giáng Sinh đông đủ như thế này, cô nghĩ mình nên cho chồng cô trổ tài nấu nướng một lần"
Nghe đến đây, cả Himiko, Lily, Vũ Cẩm La và Trần Hoài Nam đều trưng ra vẻ mặt ngốc trệ, hoàn toàn không dám tin những gì mà cô Na vừa nói.
Nấu ăn? Ông thầy cục súc này á?
Sao có thể được! Loại người bạo lực như lão ta tuyệt đối không thể làm cái việc đòi hỏi sự tinh tế, tỉ mỉ như nấu ăn một cách tử tế được!
Chúng tôi không tin! Đánh chết cũng không tin!
Bằng một cách thần kỳ nào đó, Trần Hoài Nam đang ngồi ở nhà... Cùng với nhóm thầy Phong đang ngồi bên cạnh nhìn xem Lily cùng Vũ Cẩm La chơi điện tử.
Tại sao chuyện này lại xảy ra cơ chứ?
Dĩ nhiên, mọi chuyện đều bắt nguồn từ sự thân thiết đến bất ngờ của hai cô gái nhỏ, một phần thêm mắm dặm muối đến từ phía cô Na... Cùng với cả sự cưng chiều mà cả bọn dành cho hai tiểu cô nương ấy nữa.
Ngồi ngay bên cạnh người đàn ông sở hữu thứ sức mạnh không thể đong đếm bằng lẽ thường, Trần Hoài Nam dĩ nhiên sẽ bị áp lực đến mức toát cả mồ hôi lạnh. Cũng may là do con gái đang có mặt ở đây nên lão ta cũng rất kín ý, không có chủ động làm khó cậu ta như mọi ngày.
"Em với Himiko sẽ đi dựng cây thông, hai người nếu có chuyện riêng thì mau ra ban công bàn bạc đi, đừng nói những chuyện đó trước mặt đương sự" Na La đột nhiên ngồi dậy cười nói.
"Em lại đọc suy nghĩ của anh... Mà thôi kệ đi, cũng không phải lần đầu em làm vậy" Vũ Trường Phong khép mắt lại, chậm rãi vỗ vai Trần Hoài Nam một cái: "Ra ngoài đây một chút đi, tôi hi vọng em sẽ đồng ý dành cho tôi một chút thời gian"
Trần Hoài Nam chỉ dám vâng vâng dạ dạ làm theo lời thầy bảo, tuyệt nhiên không dám hó hé nửa lời.
Ra đến ban công, Vũ Trường Phong đã vào ngay chính sự, không nhanh không chậm lên tiếng hỏi: "Gần đây con bé có gặp chuyện gì bất thường không?"
"Bất thường? Nói thế cũng không hẳn... Nhưng em vẫn nghĩ là mình nên thông báo với thầy thì hơn" Trần Hoài Nam gãi gãi má cười gượng: "Thật ra... Lily bắt đầu có kinh nguyệt rồi... Himiko vừa mới nhắc nhở em cách đây chưa được bao lâu"
"Thế á? Một tín hiệu tốt đối với tôi... Nhưng với em thì lại không hẳn nhỉ?" Vũ Trường Phong thật hiếm khi lộ ra một nụ cười không ẩn chứa ác ý: "Tôi chẳng nhìn thấy một chút niềm vui nào trong đôi mắt em khi nhắc đến chuyện này cả... Đây có lẽ là sự ích kỷ của một thằng anh chăng?"
"Em không ngờ thầy lại đủ tinh tế để nhìn ra điều đó đấy"
"Chỉ trong một vài thời điểm hiếm hoi nào đó thôi... Chứ bình thường tôi vẫn luôn bị vợ mắng là một khúc gỗ hình người đấy"
Cười ha ha thêm vài tiếng, Vũ Trường Phong lại thuận miệng nhắc nhở: "Ích kỷ thì ích kỷ, nhưng em phải hiểu rõ mình nên làm gì cho con bé ở cái tuổi nhạy cảm này. Ý tôi là em nên trang bị cho con bé những kiến thức cần thiết, kẻo đến khi hậu quả xảy ra thì lại em hối hận muộn màng đấy"
"..."
"Em hiểu rồi..."
"À, còn một vấn đề nữa"
Lần này, Vũ Trường Phong đã tỏ ra do dự không biết có nên nói cho Trần Hoài Nam hay không. Bất quá sau một hồi ngẫm nghĩ, người thầy "mẫu mực" đã quyết định nói ra những gì mình đang nghĩ: "Theo như suy đoán của thầy thì quá trình dậy thì của con bé sẽ diễn ra rất chậm, không nhanh như một "con người" bình thường chỉ mất khoảng vài năm để hoàn thành thôi đâu"
"Ý thầy là..."
"Ừ, nhanh thì vài chục năm, chậm thì cả trăm năm không biết chừng. Tóm lại là đợi đến khi con bé lớn lên, đủ lông đủ cánh để tự lập thì nhiều khả năng là em đã chết đến mấy đời rồi..."
Vũ Trường Phong thở dài rồi lại khẽ vỗ vai Trần Hoài Nam thêm một cái: "Thật ra thì thầy không muốn nhắc nhở em chuyện này cho lắm... Nhưng nếu để tình cảm càng sâu đậm thì khi nhận ra sự thật này, em sẽ chỉ càng cảm thấy tiếc nuối hơn mà thôi... Chi bằng nhận ra sớm một chút, như thế liền đỡ phải phiền lòng".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cuối Cùng Vẫn Bỏ Lỡ Nhau
2. Bác Sĩ Kiều Xin Đừng Manh Động
3. Chiều Hư
4. Bỉ Ngạn Hoa
=====================================
Trần Hoài Nam trầm mặc.
Nhỏ em thì thanh xuân mười tám, còn thằng anh thì đã là một lão già... Thậm chí có khi đã hoàn toàn hoà mình vào đất mẹ. Ngẫm lại đều cảm thấy thật trớ trêu.
"Xin lỗi, ban đầu lẽ ra tôi không nên đưa con bé đến đây. Tôi thật sự không ngờ tới chuyện này lại có thể đi xa đến vậy... Phải chi tôi suy nghĩ kĩ hơn một chút, có lẽ em đã không bị giày vò vì chuyện này rồi"
"Không, thầy nói vậy là sai rồi"
"Ồ?"
Thoát khỏi sự trầm mặc, trên môi Trần Hoài Nam nhẹ nhàng nở một nụ cười. Cậu khoan thai nhìn về phía Lily với một ánh mắt dịu dàng tựa như đang ôm lấy bảo vật quý giá nhất trên đời này: "Kể cả khi em không có cơ hội chứng kiến em ấy lớn lên... Em vẫn cảm thấy hạnh phúc vì mình chính là một nấc thang quan trọng trong cuộc đời của em ấy. Thế nên, nói tóm lại là em sẽ không thấy buồn phiền gì đâu"
"Ngược lại... Em còn nợ thầy một lời cảm ơn ấy chứ. Cảm ơn vì thầy đã mang Lily đến đây, để em có cơ hội được chăm sóc thiên thần nhỏ này"
"..., Vậy thì tôi cũng an lòng"
...
...
Cách đó không xa, cũng giống như hai người đàn ông đang bàn chuyện riêng, cả Himiko cùng Na La cũng đang tranh thủ nói với nhau một vài chuyện quan trọng.
Thật may mắn khi cô Na cùng cô Nguyệt đều là cùng một người, như thế thì Himiko liền đỡ phải giới thiệu lại, thậm chí còn có thể nói chuyện bình thường kể cả khi hai người họ chưa thực sự gặp nhau lần nào.
"Sống chung mái nhà với một khúc gỗ... Chắc em cũng khổ sở lắm nhỉ?"
Giữa lúc đang trang trí cây thông, Na La đã đột nhiên nói như vậy. Himiko có thể ngầm hiểu ẩn ý của cô Na nên cũng không cảm thấy kì lạ: "Sao cô biết hay vậy?"
"Vì cô cũng giống như em mà. Em nghĩ người đàn ông kia tinh tế lắm hay sao?" Na La nhẹ nhàng cười một tiếng: "Là một có kinh nghiệm, cô thật lòng khuyên em nên chủ động lên. Đừng mong đợi một ngày nào đó cậu ta sẽ thấu hiểu được tâm tư của em... Thay vào đó, em nên tự mình hành động vẫn hơn. Hiểu ý cô chứ?"
"Em cũng cảm thấy vậy... Việc đó đối với em mà nói đã quá rõ ràng rồi"
Nói đến đây, Himiko bắt đầu ép giọng xuống vì quá xấu hổ, cũng là vì sợ bị Trần Hoài Nam nghe thấy: "Một cô gái chấp nhận ở lại nhà một người con trai... Thậm chí còn bao lần cho người đó ngắm nhìn vẻ gợi cảm của mình. Hừ, một việc chỉ đơn giản như vậy thôi mà tại sao cậu ta lại không chịu hiểu cơ chứ?"
"Chứ còn gì nữa? Nhớ lại hồi trước tình thế của cô còn tệ hơn em nhiều. Cái tên đó thậm chí còn không xem cô là phụ nữ, trái lại hắn còn xem cô như con gái... Là con gái cơ đấy! Chịu nổi không?" Tiểu Na La vừa thổ lộ vừa mài răng, đủ để hiểu lúc đó cô ấy đã cảm thấy ấm ức đến mức nào.
"Rồi về sau cô làm thế nào mới "cua" được cái người cộc cằn đó vậy?"
"Tất nhiên là dùng biện pháp mạnh, mạnh nhất cô có thể nghĩ ra"
Na La từ từ nở một nụ cười u ám, trông hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài xinh đẹp như thiên thần của cô ấy. Chính nụ cười này đã thật sự làm cho Himiko lạnh hết cả sống lưng, lòng thầm tự nhủ rằng tuyệt đối không được đắc tội với người này.
"Mà, vì là vợ nên cô sẽ lên tiếng thanh minh cho chồng mình một chút" Na La lại cười nói: "Thật ra trước kia anh ấy không có hung dữ như thế này. Mặc dù trong đầu mang theo tư tưởng khá là cực đoan nhưng anh ấy vẫn rất yêu quý trẻ con, đặc biệt là vô cùng dịu dàng, chu đáo với những người mà anh ấy tôn trọng"
"Chỉ là..."
Đến đây, Na La tự nhiên thở dài một hơi: "Thôi, những chuyện sau đó em không cần thiết phải biết đâu. Ít nhất là hiện tại, em không nên tiếp xúc với những thông tin vượt ngoài tầm với như thế này"
"Cái này... Có lẽ em hiểu được. Sức mạnh của thầy ấy thật sự lố bịch, vì thế nên quá khứ của thầy ấy phi thường vượt xa tưởng tượng của em cũng là điều dễ hiểu"
"Cảm ơn vì em đã thấu hiểu"
Vừa làm vừa nói chuyện, chẳng được mấy chốc thì cây thông trang trí cũng đã xong. Cũng lựa đúng vào lúc này, tuyết ở ngoài trời đã bắt đầu rơi.
"Tuyết kìa! Mình cứ nghĩ là nó sẽ không tồn tại cơ chứ... Đây là lần đầu tiên mình nhìn thấy đó!" Lily chạy ra ban công đón những hạt tuyết nhẹ nhàng rơi xuống, trên gương mặt xinh xắn đáng yêu không thể giấu nổi nụ cười: "Mềm, mịn và lạnh quá anh nhỉ? Cơ mà em không ghét cảm giác này chút nào!"
"Người có khả năng tự điều hoà nhiệt độ như em sướng thật đấy, chứ anh thì rét muốn đóng băng đến nơi rồi"
Lily hơi nghiêng đầu, trầm tư một lúc rồi nghĩ ra một sáng kiến: "Thế thì mau ôm em đi anh! Viên ngọc này sẽ tác động đến cả anh đó, em nghĩ vậy"
"À há, thế thì anh không khách sáo đâu"
Sau đó, Trần Hoài Nam bế Lily lên thật, làm cho cô bé từ vui vẻ, hào hứng dần dần chuyển sang ngượng nghịu và xấu hổ khi bị cả đống người nhìn chằm chằm.
Vũ Cẩm La thấy vui vui liền chạy tới, vươn rộng hai tay với tư thế mời gọi cùng một nụ cười lanh lợi: "Anh Nam, bế cả em nữa!"
Vũ Trường Phong: "..."
Na La khẽ biến sắc, vội vàng phóng thẳng tới kẹp cổ Vũ Trường Phong lại trước khi hắn ta kịp nổi khùng lên chém Trần Hoài Nam làm đôi.
Bản thân Trần Hoài Nam cũng cảm nhận được luồng sát khí khổng lồ tồn tại ngay bên cạnh mình. Tuy nhiên, cậu ta vẫn đủ bình tĩnh để nhã nhặn từ chối mà không khiến cô bé bất mãn: "Xin lỗi nhé, anh không đủ sức để bế cả hai cùng lúc đâu. Bất quá nếu như em vẫn muốn thì mau đến chỗ chị Himiko thử đi xem nào?"
"Hu... Đành vậy"
Thấy thế, Vũ Trường Phong liền bình tĩnh lại đôi chút, không có giãy dụa trong vòng tay của Na La nữa.
Na La thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại lên tiếng nói thêm: "Nam à, trong nhà em còn gì để nấu ăn không? Nhân dịp Giáng Sinh đông đủ như thế này, cô nghĩ mình nên cho chồng cô trổ tài nấu nướng một lần"
Nghe đến đây, cả Himiko, Lily, Vũ Cẩm La và Trần Hoài Nam đều trưng ra vẻ mặt ngốc trệ, hoàn toàn không dám tin những gì mà cô Na vừa nói.
Nấu ăn? Ông thầy cục súc này á?
Sao có thể được! Loại người bạo lực như lão ta tuyệt đối không thể làm cái việc đòi hỏi sự tinh tế, tỉ mỉ như nấu ăn một cách tử tế được!
Chúng tôi không tin! Đánh chết cũng không tin!