“Ớ, Giang Dĩ Hằng, anh không thể trực tiếp vào luôn à?”
Lời vừa ra khỏi miệng, Cam Điềm lập tức dùng hai tay che kín mặt, cô làm sao lại có thể thốt ra những lời xấu hổ muốn chết vậy.
Thanh âm của anh trầm khàn, anh nói rành rọt từng chữ cho cô nghe, “Nếu vào luôn sẽ rất đau, phải làm tốt màn dạo đầu đã.”
Cam Điềm “ờm” một tiếng, cánh môi bỗng nhiên bị anh chặn lại mạnh mẽ.
Sống mũi cao ngất áp vào gò má cô, đầu lưỡi quen đường quen nẻo cạy mở hàm răng, luồn vào rồi móc lên và bắt đầu triền miên cắn mút.
Cơ thể Cam Điềm tê dại đi theo nụ hôn của anh, ý thức mơ hồ chỉ còn nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề chập trùng bên tai.
Lòng bàn tay mềm mại dạo chơi đến từng tấc thịt trên người cô, mãi về sau mới chạm vào chỗ mềm mại giữa hai chân, ấn lên hạt đậu nhỏ đang sung huyết rồi gảy nhẹ theo tiết tấu.
Bụng dưới của Cam Điềm cuộn lên một dòng nước ấm , giữa chân róc rách chảy ra mật hoa thơm ngào ngạt.
Cô thẹn thùng kẹp chặt đùi nhưng lại bị người đàn ông tách mở ra.
“Ướt.”
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
Hơi thở của anh phả lên chỗ xương quai xanh gợi cảm, ngón giữa của anh nhờ mật dịch dính nhớp bên ngoài mà thuận lợi trượt thẳng vào tiểu huyệt sớm đã ướt đẫm, chọc vào rút ra liên tiếp chục cái.
Cơ thể khẩn trương cứng ngắc của Cam Điềm dần thả lòng, mắt hơi khép hờ, chỉ trông thấy dưới ánh đèn màu cam, đường nét của người đàn ông cũng trở nên rõ ràng hơn, anh đang quỳ gối đối diện với hoa huyệt, hết sức chuyên chú làm màn dạo đầu cho cô.
Cửa huyệt gần như đã đầm đìa dịch trắng, cô uốn éo như con mèo con hừ gọi: “Giang Dĩ Hằng, được chưa? Em khó chịu lắm, có thể vào được chưa.”
“Cam Điềm, em thích tư thế nào? Cơ thể là của em hẳn là nên theo ý em.”
Ráng chiều ngoài cửa sổ rơi vào mắt anh, phản chiếu ra hào quang sáng chói.
“Tư thế…”
Cam Điềm thì thào, thật ra cô thích tư thế nữ trên nam dưới nhưng nếu dùng tư thế này để mở hàng thì thật sự làm khổ mình rồi.
Xoắn xuýt nửa ngày, cô lựa chọn tư thế truyền thống nam trên nữ dưới.
Cô đưa tay ôm chặt bờ eo rắn chắc của anh, hàng mi run run chờ đợi anh cắm vào.
“Cam Điềm…”
Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc mà Giang Dĩ Hằng lại đột nhiên dừng mọi động tác, cánh môi kề sát khoé miệng cô, “Làm sao bây giờ, anh không nỡ, không nỡ làm em đau…”
Cuối cùng dưới sự đòi hỏi mạnh mẽ của cô, anh vẫn tiến vào.
Cô vụng trộm nhìn anh, từng giọt mồ hôi như trân châu không ngừng trượt xuống từ thái dương anh, cô chưa bao giờ thấy anh khẩn trương đến như vậy.
Trong suốt quá trình, Giang Dĩ Hằng không ngừng kề sát bên tai cô hỏi cô cảm thấy thế nào, có muốn dừng lại không.
Chắc vì màng trinh của cô quá dày, cho nên dù anh đã rất nhẹ nhàng thì cô vẫn chảy máu dữ dội.
Anh một mặt cầm khăn tay lau vết máu cho cô, mặt khác cực kỳ đau lòng nói: “Có đau không? Anh có chuẩn bị thuốc giảm đau cho em đó.”
Nhưng cô không những không đau mà còn trực tiếp ấn anh xuống giường, cơm thèm khát lại một lần nữa trào dâng, cô cực kỳ thoả mãn với lần đó.
…
“Nghĩ gì thế?” Giang Dĩ Hằng bỗng nhiên bưng hai chén rượu vang đi đến ngồi cạnh cô, còn đưa tay chọc vào đầu cô.
Cam Điềm lắc lắc, ngả đầu dựa vào vai anh, hỏi :” Ngày đó sao anh lại dẫn em đến công viên trò chơi.”
“Thì do đồ đần nào đó suốt ngày liên mồm kêu muốn có cảm giác trang trọng.” Anh nhấp một ngụm rượu, lắc nhẹ chiếc ly.
“Em…”
Chưa dứt câu, người đàn ông cúi người lại gần, lòng bàn tay dán lên vòng eo nhỏ nhắn, cúi đầu mớm cho cô toàn bộ số rượu vang trong miệng mình.