Người đàn ông mảnh khảnh, thân hình mạnh mẽ rắn rỏi đi ngang qua chiếc cầu cửu khúc, hai bên hồ có vài chú vịt trắng thẩn thơ, giữa làn nước trong xanh từng chú cá chép vàng to mập đang lượn vòng quanh chơi đùa với nhau.
Đi vào phòng, tầm mắt hơi hạ xuống, anh thấy giỏ đồ ăn tặng kèm của khách sạn sớm đã rỗng tuếch, những chiếc bánh ngọt và đĩa đựng trái cây nay chỉ còn vỏ gặm thừa và phần rác bỏ lại.
Đồ đần nào đó đã tắm xong, mặc chiếc áo choàng tắm ngồi xếp bằng ở cuối giường, cúi đầu nhìn chiếc đồng hồ heo Peppa trên tay rồi cười ngây ngô.
“Ấu trĩ.” Trong giọng nói lạnh lùng của anh còn ẩn chứa sự xem thường.
Cam Điềm lập tức nhảy cẫng lên, đừng ở cuối giường, đúng, phải đứng lên giường mới có thể từ trên cao nhìn xuống, đồ chết tiệt này cao quá.
“Giang Dĩ Hằng, anh nói ai ấu trĩ, anh nói lại cho em nghe xem nào.” Cô bảo vệ chiếc đồng hồ màu hồng đang lấp loé trên tay. “Đây là món quà lễ tân tặng em lúc checkin nhá.”
Anh cụp mắt xuống, nghĩ lúc cả hai đi đến đây, mỗi đứa trẻ đều đeo đồng hồ Peppa, ngực ôm gói ô mai gấu. Đây rõ ràng là quà tặng cho những vị khách thiếu nhi.
“Chủ động xin chứ người khác đâu tự nhiên cho.” Anh cởi âu phục, tay kéo lỏng cà vạt, giọng nói hờ hững.
Cam Điềm như quả khinh khí cầu bị người ta chọc thủng, nhảy mắt xẹp xuống.
Cô đúng thực là mặt mo ăn vạ ở quầy lễ tân mới chiếm được hai thứ đồ chơi đáng yêu này.
“!!! Giang Dĩ Hằng, anh là đồ ăn trộm bánh kẹo.”
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
Ngay lúc cô dẩu mỏ tức giận, anh thế mà lại dám thừa dịp cô không chú ý mở chiếc nắp đồng hồ heo Peppa của cô, lấy đi hết đống kẹo sữa rồi nhét luôn vào túi của mình.
“Anh trả em đây, anh mau trả lại cho em…”
Cam Điềm tranh giành mấy cái kẹo cùng Giang Dĩ Hằng suốt ba giờ đồng hồ, cuối cùng bị Giang Dĩ Hằng dùng hành động đè xuống giường làm một lần mới dừng lại.
Quá mất mặt.
Giang Dĩ Hằng kéo đồ đần nào đó đang thở phì phò mặt đỏ hồng lại, tách cái miệng nhỏ đang dẩu lên rồi nhét một viên kẹo sữa vào.
Cam Điềm chép chép miệng, vị thơm ngọt lan khắp đầu lưỡi, cô hừ nhẹ một tiếng, vẫn xoay người không để ý tới anh.
Lúc đầu dự định ăn tại nhà hàng Trung Hoa nổi tiếng ở khách sạn này, nhưng vì hai người lăn lộn một phen nên tất nhiên là đã trễ.
Bóng đêm dày đặc, dưới mái hiên hai bên đường treo rất nhiều chuỗi đèn lồng đỏ.
Hai người cách xa tám mét, chủ yếu là do Cam Điềm, chỉ cần Giang Dĩ Hằng định đến gần là cô lại lập tức bắn ra xa.
Cam Điềm đứng ở bàn đá xanh ven đường, ung dung khám phá mỹ thực, cô ăn một bát mì sợi, mua một gói hoành thánh nhân măng tươi nóng hôi hổi, tay còn xách một túi cá giòn sốt nước tương.
Lấp đầy bụng đồ ăn nên hình như tâm tình cũng tốt hơn một chút.
Cô đứng bên bờ sông ngắm nhìn mặt nước bóng loáng như gương phản chiếu hình ảnh nhà cửa san sát hai bên phố, thỉnh thoảng thấy người lái đò xẹt qua, lưu lại từng gợn sóng làm vỡ vụn ánh trăng.
“Buối tối ở Thiên Lý cổ trấn thật đẹp.”
Cam Điềm cảm thán, len lén nhìn Giang Dĩ Hằng, thấy anh vẫn đang ngoan ngoãn đi theo mình thì lập tức hài lòng hừ nhẹ một tiếng.
Dọc theo con đường, cô vô thức đi đến chỗ náo nhiệt, hoá ra là sân khấu kịch cổ, phía trên đào kép đang vung tay áo dài diễn kịch hoa.
Cô mua một gói bánh ngũ sắc, vừa ăn vừa xem kịch, nhưng chẳng hiểu sao số cô đen đủi quá, vừa định xem thì vở kịch kết thúc.
Tay phải dính nước đường đột nhiên bị rơi vào một bàn tay rộng lớn nóng hầm hập, Giang Dĩ Hằng chẳng biết từ lúc nào đã đến bên người cô, nắm thật chặt lấy tay cô.
“Ơ, đồ ăn trộm bánh kẹo, anh tới làm gì? Em còn chưa hết tức đâu!” Cô hét lên với anh, vung vung cánh tay phải, thế nhưng càng cựa quậy người đàn ông càng giữ chặt hơn.
Anh học ngữ khí của cô, “Loa phát thanh đang thông báo, thật bất lịch sự khi bỏ ngoài tai. Cam Điềm, anh không giống như em đâu.”
Hả? Loa phát thanh thông báo?
Cam Điềm đứng nguyên tại chỗ, dỏng tai nghe.
“… Khách du lịch có dẫn theo trẻ em, xin quản lý tốt người bạn nhỏ của mình.”
Giữa khung cảnh ồn ào náo nhiệt chung quanh, người đàn ông nắm chặt tay cô chậm rãi đi về phía trước, giọng nói mềm mại như tiếng nước róc rách bao quanh Thiên Lý cổ trấn.
“Đi nào, người bạn nhỏ, để chồng dẫn em về nhà.”