• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Kim Trân Ni (Kai’Sa Team)



“Giang Triệt, đây là…”





“Chậu máu chó lần trước, cậu mợ em bồi thường mấy chục nghìn, anh thay em ủng hộ trường tiểu học, coi như bổ sung quà sinh nhật.”



Hai tay Giang Triệt đặt trên vô lăng, đầu hơi nghiêng, giọng điềm tĩnh.



Chu Vưu ngây ra.



Khi cô vừa tới Gia Bách đã từng tiếp xúc với một quỹ từ thiện. Lúc đó cô đã xem nhiều tài liệu liên quan, thấy ủng hộ cho một trường tiểu học hi vọng cần ít nhất năm trăm nghìn, dù là trường tiểu học ở nông thôn cũng cần ít nhất ba trăm nghìn, đâu phải chỉ mấy chục nghìn tệ đã có thể giải quyết.



Miệng cô hơi mấp máy, hồi lâu sau vẫn không nói nên lời.



Phía trước có đèn đỏ, tốc độ xe chậm dần rồi dừng trước vạch kẻ dành cho người đi bộ. Giang Triệt đưa tay xoa nhẹ đầu cô.



Lần này ký hợp đồng với Viên Tiểu Ý, Trần Tinh Vũ vốn nên ra mặt. Nhưng trong tay Trần Tinh Vũ còn công việc quan trọng hơn, chỉ đành đẩy buổi ăn cơm xã giao cho Giang Triệt.



Cũng may Viên Tiểu Ý có EQ cao, không đến nỗi khiến người luôn không thích xã giao như Giang Triệt phải lộ vẻ mất kiên nhẫn.



Viên Tiểu Ý không giống những nữ minh tinh trước đây Chu Vưu từng gặp. Cô ấy bảo dưỡng rất tốt, trong bữa tiệc cứ cười tít mắt, luôn nhắc đến con trai và con gái mình, làm cho người khác cảm thấy vô cùng thân thiết.



Ngẫm lại cũng phải, cô ấy vào giới giải trí từ năm mười tám tuổi, mười mấy năm qua chưa bao giờ truyền ra tai tiếng, được đánh giá cao, nếu không biết cách làm người thì sẽ không tạo ra được danh tiếng vậy đâu.



Chu Vưu vực lại tinh thần, cùng nhóm dự án giúp Giang Triệt giao lưu với Viên Tiểu Ý.



Đang lúc cô ra ngoài đi vệ sinh, thấy sét đánh ngoài cửa sổ, cô bèn tiện tay gọi điện thoại cho Chu Kỳ, nhắc nhở cô bé tối đắp thêm chăn, nếu có quần áo đang phơi thì rút vào sớm một chút.



Chu Kỳ vẫn giữ liên lạc với bạn cấp ba ở Lư Nguyên, quan hệ giữa bạn bè rất tốt. Biết tình hình nhà cô bé, các bạn thường báo tin ở quê cho cô bé biết.



Đáp lại mấy lời dặn dò của Chu Vưu xong, cô bé lại hứng chí bừng bừng bắt đầu tám chuyện.



Từ miệng cô bé, Chu Vưu mới biết mọi người đã biết chuyện cô trúng thưởng rồi, cũng biết mợ và bác hai gái từng tới Tinh Thành tìm mình…



Thì ra trong miệng của những người ở thôn họ Chu, chuyện Chu Vưu bán nhà đã trở thành đề tài trà dư tửu hậu để nhắc tới mỗi ngày.



Có người cảm thấy Chu Vưu không phúc hậu, dù gì cũng là cậu ruột của mình, nói bán nhà là bán nhà, hoàn toàn không để tâm đến tình cảm thân thích.



Nhưng cũng có người cảm thấy cả nhà Chu Tự Cường mới không phúc hậu, cô gái nhỏ phải chữa bệnh cho em gái, thân thích không ai chịu giúp, vậy chỉ có thể bán nhà mình đi.



Hơn nữa Dư Phượng Liên có tiếng xéo xắt ở thôn họ Chu, trước nay đối xử với hai chị em cũng chẳng tốt đẹp gì.



Mấy năm nay không biết hai chị em đã ăn bao nhiêu khổ. Chu Tự Cường và Dư Phượng Liên nếu làm việc có chút tình người, cô hẳn sẽ không làm ra loại chuyện này.



Còn có người châm chọc thêm: “Không phải ngày nào Dư Phượng Liên cũng khoe khoang con gái mình gả mối tốt sao, vậy còn chiếm nhà cháu gái làm gì!”



Hơn nữa, để làm cho Dư Phượng Liên mất hết mặt mũi, Lương Quế Phân còn ra sức phụ họa, lúc mọi người thảo luận thì sẽ nghiêng về phía hai chị em Chu Vưu một chút.



Tuy nhiên, khi chuyện Chu Vưu trúng thưởng một triệu tệ bị lộ ra, hướng gió dư luận lại đảo ngược 180 độ.



Rõ ràng cô có tiền mà! Bán nhà không phải vì vội chữa bệnh cho em gái!



Cố ý giấu chuyện trúng thưởng lại còn bán nhà cậu mợ đang ở, quả nhiên là lên thành phố lớn rồi liền không nhớ tới vùng quê Lư Nguyên này nữa.



Còn có người thêm mắm dặm muối rằng, ngày đó bạn trai Chu Vưu đến đón cô lái chiếc Land Rover việt dã, giá lên tới bảy con số! Đúng là quen được bạn trai có tiền.



Trong phút chốc, mọi người đều chuyển sang phe Dư Phượng Liên. Lương Quế Phân cũng phản chiến, nói Chu Vưu không đúng.



Dư Phượng Liên và Lương Quế Phân càng ngày càng cảm thấy mình chiếm lý, hùng hổ chạy đến Tinh Thành tìm hai chị em tính sổ.



Nhưng không tìm được Chu Vưu cũng thôi đi, đến lúc chạy tới trường tìm Chu Kỳ, cách còn xa mà hai người đã bị một nhóm vệ sĩ mặc đồ tây “mời” đến quán cà phê.



Sau khi uống hết hai tách cà phê đắng của nước ngoài, một người đàn ông tự xưng là luật sư đại diện của Chu Vưu mới ra nói chuyện với hai bọn họ.



Nói xong, Dư Phượng Liên và Lương Quế Phân đều vừa tức vừa sợ.





Chu Tự Cường bây giờ làm lắp đặt thiết bị ở Lư Nguyên cũng coi như thuận buồm xuôi gió, tự có đội lắp đặt của riêng mình, thỉnh thoảng còn được thuê đóng bìa cứng, sửa sang chung cư.



Ở huyện thành trấn nhỏ, mọi người không có yêu cầu quá cao về thẩm mỹ, người bình thường cũng không biết phân biệt, Chu Tự Cường đã ăn gian không ít vật liệu.



Dư Phượng Liên cũng thường nghe Chu Tự Cường uống vài ly vào rồi nói mấy chuyện lắp đặt này.



Ai ngờ vị luật sư này quăng thẳng một tập tài liệu lên bàn, chỉ ra Chu Tự Cường đã bao thầu bán bìa cứng cho công trình cải tạo một chung cư vào năm ngoái, nhiều vật liệu trang trí không phù hợp với những thứ được liệt kê trong danh sách giao hàng, cho thấy Chu Tự Cường đã lén nuốt một khoản.



Luật sư nhắc nhở rằng, một khi tố cáo ông ta với bên thuê thầu lắp đặt, bồi thường là chuyện nhỏ, bảng hiệu bị đập mới là chuyện lớn, có khi còn phải ăn cơm tù.



Bên phía Lương Quế Phân càng đơn giản hơn, trước đây Chu Vân Vân từng dính án lừa đảo, bây giờ muốn tiếp tục quay lại tìm phiền toái, mọi chuyện dễ như trở bàn tay.



Vị luật sư đại diện này đưa ra yêu cầu tương đối đơn giản, bảo bọn họ cắt đứt mối quan hệ với hai chị em Chu Vưu, Chu Kỳ, sau này không liên lạc nữa. Ngoài ra trong vòng một tuần lễ, Dư Phượng Liên phải bồi thường phí tổn thất quần áo cho Giang Triệt, Lương Quế Phân phải bổ sung hai mươi nghìn tiền mua nhà còn thiếu.



Trên đường trở về Lư Nguyên, Dư Phượng Liên thiếu chút nữa nhồi máu cơ tim vì tức.



Bà ta và Lương Quế Phân đối đầu nhau mấy chục năm, lần này vì con nhãi Chu Vưu mà đứng cùng một chiến tuyến. Về sau không thể đến gây phiền toái cho Chu Vưu, nhưng bọn họ nhất quyết không để Chu Vưu sống yên ổn!



Vậy mà vừa trở lại Lư Nguyên, hai bọn họ còn chưa kịp đi tố Chu Vưu thì đã nghe người ta khen, “Con bé Chu Vưu này đúng là vừa đẹp người vừa đẹp nết, lấy một nửa tiền trúng thưởng ra ủng hộ trường học cơ đấy!”



“Con gái nhà người ta vẫn còn nhớ tới thân thích ở quê nhỉ. Tôi nghe nói giờ trường tiểu học kia phải gọi là tiểu học thôn họ Chu, bà không biết bí thư chi bộ thôn vui thế nào đâu!”



Chu Kỳ ở đầu dây bên kia kể sinh động như thật, Chu Vưu thì không lên tiếng đáp lại.



Tuy trong đó có một số chi tiết mà người ngoài không biết được, nhưng mợ và bác hai gái hùng hổ tới Tinh Thành sau đó ỉu xìu quay về, không tìm cô gây phiền toái, chỉ với những điểm này, cô biết chuyện nhất định có liên quan đến Giang Triệt.



Lúc trước cô còn không hiểu vì sao Giang Triệt lại lấy danh nghĩa của mình ủng hộ cho trường tiểu học ở Lư Nguyên, giờ cô đã sáng tỏ.



Trở lại bữa tiệc, trùng hợp thấy có người mời rượu Giang Triệt, Chu Vưu liên tiếp cản giúp anh mấy ly.



Cô không ngồi bên cạnh Giang Triệt, ở giữa cách vài vị trí, Giang Triệt muốn ngăn cũng không ngăn được.



Buổi tối thường uống vang đỏ, mấy ly xuống bụng, Chu Vưu phải cố lắm mới chống đỡ được đến hết buổi tiệc.



Đứng ở lối ra vào hội quán, đeo đôi giày ba phân tiễn đoàn người Viên Tiểu Ý đi xong, chân cô bỗng mềm nhũn, lùi về sau vài bước.



May mà Giang Triệt kịp thời đưa tay ra đỡ.



Đa phần nhân viên Giang Tinh đều biết hai người có quan hệ thế nào, cười đùa ha hả, ai nấy đều cung kính đưa mắt nhìn Giang Triệt đỡ Chu Vưu lên xe.



Chỉ có cô bé thực tập trợ lý mới tới tò mò hỏi: “Nhìn quan hệ giữa sếp Giang và Zoe không được bình thường, lúc tới hai người họ cũng đi cùng nhau.”



Nhân viên nhóm dự án dẫn dắt cô ta liếc sang, “Cô nói sao?”



Cô bé cũng khá lớn gan, sáp đến gần hỏi nhỏ: “Quy tắc ngầm ạ? Hay là fwb*?”



(*) Friend with benefit: quan hệ bạn tình, không có tình cảm yêu đương



“Ha, tuổi trẻ mà cũng biết nhiều đấy! Tiếc là không phải, vị kia là bà chủ tương lai của cô!”



Cô bé hít một hơi khí lạnh.



Đầu óc Chu Vưu choáng váng. Lên xe, cô hất giày cao gót ra, thay đôi dép thỏ Giang Triệt thường chuẩn bị trên xe cho mình, sau đó nghiêng người, muốn tìm một tư thế thoải mái để ngủ.



Thấy vậy, Lão Dương tài xế cố ý thả chậm tốc độ xe.



Nhưng Giang Triệt lại dặn dò: “Lái nhanh một chút.”



Anh liếc Chu Vưu chủ động đến làm tổ trong lòng mà không đồng tình chút nào, chỉ lo nới lỏng cổ áo.



“Giang Triệt, em thấy hơi khó chịu.”



“Đáng đời, ai bảo em cậy mạnh.”



Chu Vưu muốn ngồi dậy khỏi người anh, anh lại đè cô xuống, “Nói, em cản rượu làm gì?”



“Không có gì.” Nếu đã không dậy nổi, Chu Vưu không thể làm gì khác ngoài cọ cọ bụng anh, “Chỉ là… cảm ơn anh. Chuyện ủng hộ trường học.”





“Ai cần em cản rượu để cảm ơn chứ.”



“Vậy anh muốn cảm ơn thế nào?”



Chu Vưu đang nằm nghiêng trong lòng Giang Triệt, đầu gối lên đùi anh. Lúc cô nói chuyện, hơi nóng phả lên bụng Giang Triệt, giọng mũi hơi khó nghe nhưng cũng mang chút mềm mại.



Thân thể Giang Triệt đột nhiên nóng lên.



“Anh nói cảm ơn thế nào thì cảm ơn thế đó à?”



Dường như Chu Vưu đang cẩn thận suy nghĩ, giọng mơ màng, “Ừ… Cũng được.”



Giang Triệt nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên căn dặn Lão Dương, “Đến đèn xanh đèn đỏ phía trước rẽ trái.”



Bên trái không phải đường về Biệt phủ Tinh Giang, Lão Dương có chút nghi ngờ, nhưng cũng không dám chất vấn.



Con đường sau khi rẽ trái thuộc khu phố cũ, mặt đường không bằng phẳng lắm, cũng chẳng được trùng tu. Hai bên là những tòa chung cư kiểu cũ thấp bé đang đợi phá dỡ. Đèn đường cũ kĩ mờ nhạt càng làm nổi bật thêm sự yên ắng của cả con đường.



“Dừng xe.”



“Lão Dương, chú xuống xe hút điếu thuốc đi, còn nữa, chắc hoành thánh Trần Ký trên đường Dương An vẫn chưa đóng cửa, chú mua giúp tôi một cân hoành thánh tươi, sáng mai tôi nấu bữa sáng cho cô ấy.”



“Đúng rồi, kéo kính che lên một chút.”



Giang Triệt đột nhiên ra một tràng chỉ thị, Lão Dương bối rối không hiểu làm sao, lát sau rốt cuộc đã rõ.



Tuy trước đây lái xe cho Giang Triệt và Trần Tinh Vũ chưa gặp phải những chuyện này, nhưng tài xế cũng có thế giới riêng của tài xế. Lão Dương đã nghe không ít chuyện tương tự, nhưng không quan tâm chuyện không phải của mình mới là chuyên trách của nghề tài xế toàn thời gian.



Ông ta nhanh chóng kéo kính lên rồi xuống xe, ngầm nịnh hót, “Vậy tổng giám đốc Giang, ba giờ sau tôi quay lại tìm anh nhé?”



Lời nịnh hót này làm Giang Triệt rất thoải mái, “Lát tôi gọi điện thoại cho chú.”



Lão Dương gật đầu lia lịa, sau đó vọt mất như một cơn gió.



Bốn bề yên tĩnh, Giang Triệt bỗng bế Chu Vưu đang nghiêng người trên ghế lên, để Chu Vưu đối mặt với anh, đồng thời đặt cô ngồi trên người mình.



Chu Vưu còn chưa hiểu tình hình thế nào, Giang Triệt đã cắn tai cô, thấp giọng nói: “Phí cảm ơn anh rất đắt, trả bây giờ luôn đi.”



Từng món quần áo được cởi ra, Giang Triệt bắt đầu lặng lẽ gây sóng gió.



Hoàn cảnh vừa xa lạ vừa quen thuộc này khiến Chu Vưu nhanh chóng tỉnh lại, trong đầu cô đột nhiên nảy lên hai chữ, hai chữ khiến cô vượt qua hàng rào cuối cùng của sự xấu hổ.



“Giang Triệt anh điên rồi! Anh mau buông em ra! Còn trên xe mà!”



Giang Triệt đè cô trên ghế, ngón tay lướt qua dưới môi cô, giọng mang vẻ hạ lưu, “Anh muốn ở trên xe.”



Chu Vưu còn định nói chuyện, nhưng Giang Triệt đã nhanh chóng hôn cô mất rồi.



Buổi tiệc kết thúc vào mười rưỡi, Lão Dương chạy hết hai con phố để mua một cân hoành thánh thịt tươi, bản thân lại ngồi ăn một bát hoành thánh ở cửa tiệm, đến mười hai rưỡi mới nhận được điện thoại từ Giang Triệt.



Lúc ông ta trở về xe, cửa sổ mở toang. Ban đêm gió lạnh, mùi trong xe đã tản đi gần hết, nhưng chẳng biết có phải ảnh hưởng tâm lý không mà Lão Dương luôn cảm thấy trên xe có một ít mùi.



Chu Vưu không còn mặt mũi gặp ai, im lặng suốt dọc đường, về đến nhà cũng chôn mặt trong lòng Giang Triệt, để anh bế lên lầu.



Kể ra thì hai người còn chưa lui tới được nửa năm, vậy mà Giang Triệt càng ngày càng ngang ngược, càng ngày càng hoang đường, Chu Vưu đơn phương quyết định tuyệt giao với Giang Triệt ba ngày.



Có điều ký hợp đồng với Viên Tiểu Ý xong, gần đây cô cũng vốn bận nhiều chuyện, hầu như không rảnh lo giận dỗi với Giang Triệt.



Weibo chính thức của Giang Tinh đã thông báo ra mắt C-7100 từ lâu. Sau khi ký hợp đồng xong, bên quảng cáo lập kế hoạch rồi lại gióng trống khua chiêng thu xếp cho Viên Tiểu Ý chụp áp phích để thông báo chính thức.



Sau ba ngày thông báo chính thức, phản ứng bên ngoài rất tốt.



Nhưng vào sáng hôm thứ tư, Chu Vưu còn đang ngủ vùi trong lòng Giang Triệt thì điện thoại đã bị gọi nhiều đến nỗi suýt lag ——



Công ty truyền thông C vừa tung một tin nóng, chồng của Viên Tiểu Ý, Lâm Lạc Chi, ngoại tình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK