Edit: Lạp Lệ Sa (Kai’Sa Team)
Trong nghề thường lưu truyền một câu, “Đời trước làm nhiều việc ác, đời này làm quan hệ công chúng.”
Chu Vưu cảm thấy, sau khi đến Giang Tinh, mức độ bận rộn của công việc thật ra có chút giảm bớt. Nhưng mỗi khi tới ngày nghỉ lễ vẫn rất khó thoải mái.
——Đây là dưới tình huống Giang Tinh ròng rã một quý không đưa sản phẩm mới ra thị trường.
“Nhìn thoáng chút thì năm nay cũng chỉ có mấy sự kiện Giáng Sinh tết dương lịch họp thường niên, còn có tết âm lịch rồi nguyên tiêu. Sang năm sau, tôi tùy tiện đếm thử, mùa tựu trường đầu xuân, 15/3… Việc này, Zoe, Gia Bách mấy người chắc là rất quen thuộc. À đúng rồi, còn có bận rộn nhất là C-7100 ra mắt thị trường! Ai da, chuẩn bị chân không chạm đất đi.”
Tám giờ rưỡi tối, bước ra từ phòng họp, Tina mang dáng vẻ một người từng trải vỗ bả vai Chu Vưu và Tiểu Bạch an ủi.
Trên mặt Tiểu Bạch viết đầy chữ sống không còn luyến tiếc, Chu Vưu vẫn ổn, chỉ cười cười, vỗ vai cổ một cái rồi lại cúi đầu xem máy tính bảng.
Ngày mai là giáng sinh, Giang Tinh sẽ có hoạt động ưu đãi giáng sinh tương ứng cả trực tuyến và ngoại tuyến, mặt khác cửa hàng trải nghiệm của Giang Tinh ở Kim Thịnh sẽ phối hợp tương tác tại chỗ với chủ đề giáng sinh vui vẻ của Kim Thịnh.
Kế hoạch chuẩn bị chủ đề đêm giáng sinh vui vẻ của Kim Thịnh là do Chu Vưu viết trước khi điều chỉnh công tác sang Giang Tinh, cho nên hoạt động ở cửa hàng Giang Tinh Lisa cũng giao cho Chu Vưu quản lý, dù sao cô cũng tương đối hiểu rõ.
Ngày mai cô không cần ra địa điểm trực tiếp, nhưng việc phải xác nhận không ít.
Ra khỏi phòng họp, đúng lúc Lạc Lạc cũng tìm tới báo cáo tiến độ công việc, “Chị Zoe, số lượng quà năm mới đã tính toán xong, sáng mai chị qua kiểm tra hay là giờ qua luôn? Em hẹn chuyển phát nhanh mười rưỡi sáng.”
Nhắc tới quà năm mới, Chu Vưu liền nghĩ đến Giang Triệt. Cô lấy điện thoại ra xem.
Có lẽ Giang Triệt giận rồi, không gọi điện lại cho cô, cũng không gửi tin nhắn, nhưng không biết là ai đã gửi cho cô… năm trăm tệ tiền điện thoại?
Chu Vưu không hiểu, vừa nhìn tin nhắn nạp tiền điện thoại vừa nói: “Chúng ta qua luôn đi.”
Hoàn thành công việc ngày mai trước thời hạn còn có thể dư thời gian ăn tối với Giang Triệt.
Cô nghĩ là làm, tốc độ nói rất nhanh, “Đúng rồi, cho chị xem release* kết thúc hoạt động ngày mai lần nữa… đã gửi briefing book** chưa?”
(*) Release: Phát hành
(**) Briefing book: Thuật ngữ briefing bắt nguồn từ quân đội Mỹ, nghĩa là một buổi thảo luận triển khai chiến dịch quân sự, dựa trên tình hình hiện tại, mục đích và chiến lược của chiến dịch đó. Thuật ngữ này sau đó được Rosser Reeves và David Ogilvy đưa vào sử dụng trong marketing. Theo cách hiểu trên, brief là một tài liệu dưới dạng văn bản bao gồm những thông tin cơ bản nhất về yêu cầu của đối tác, sếp hoặc cấp trên.
Lạc Lạc vừa nghe cô nói vừa ghi việc đã làm, vừa ghi xong một cái, đầu óc bỗng nhiên tạm ngừng, “A” một tiếng, yếu ớt hỏi: “B… cái gì book ạ? Chị Zoe.”
Chu Vưu cũng tạm dừng một lát, suy nghĩ một hồi, giải thích: “Tóm tắt tin tức cho truyền thông vấn đáp.”
“Dạ dạ, biết ạ biết ạ, còn chưa gửi.” Lạc Lạc lè lưỡi, xoay người về vị trí làm việc của mình gửi mail trước, cô ấy nhỏ giọng cam đoan. “Chị Zoe, em… em sẽ học tiếng Anh thật tốt, xin lỗi ạ.”
“Không có gì.”
Chu Vưu cười cười.
Trước kia khi chưa làm việc, thường xuyên nghe người ta chế giễu nói chuyện tiếng trung xen lẫn tiếng anh rất giả, nhưng ở công ty PR, nhất là PR doanh nghiệp nước ngoài, điểm này thế nào cũng không tránh được.
Cho dù là công ty PR quốc nội như Gia Bách, mọi người vẫn không thể ngoại lệ, đều chọn cho mình một cái tên tiếng anh.
Còn có không ít quản lý cấp cao của doanh nghiệp nước ngoài nhảy việc tới, đã có thói quen làm việc cách thức của mình, công nhân viên phía dưới cũng chỉ có thể thích ứng.
Hơn nữa, trong cái ngành này có một số từ tiếng Anh chuyên dụng, dùng tiếng trung chuyển ngữ thay thế sẽ rất kỳ lạ.
Lúc trước cô vừa mới vào Gia Bách, nghe thấy một số lãnh đạo phát biểu xen lẫn trung anh lúc họp, cả người đều ngơ ngác.
Bận rộn đến 11:30 tối, Chu Vưu mới kết thúc công việc trong tay, chuẩn bị tan ca.
Đêm khuya, xe trên đường rất ít, tốc độ lại rất nhanh, tiếng vang lao vùn vụt vang lên trên đường quốc lộ yên tĩnh rộng lớn bị phóng đại nhiều lần. Đèn đường rực sáng vàng ấm thành chuỗi, chưa có tuyết rơi nhưng nhiệt độ chợt hạ xuống trong đêm vẫn khiến người ta giật mình, hóa ra Tinh Thành đã bắt đầu vào đông.
Thời gian này, tàu điện ngầm đã ngừng hoạt động. Gió lạnh vù vù, Chu Vưu kéo cổ áo khoác đồng phục làm việc màu tím lên, vùi nửa mặt vào trong, tay áo cũng cố kéo dài hết sức, chỉ lộ ra đầu ngón tay hơi đỏ lên, trượt trên màn hình điện thoại.
Taxi đã đặt mất hai ba phút nữa mới tới nơi, cô suy nghĩ một lát, lại gọi cho Giang Triệt.
Lần này ngược lại Giang Triệt nghe máy cực nhanh, chỉ là đầu bên kia điện thoại rất ồn ào, cô còn mơ hồ nghe được tiếng con gái cười khanh khách.
“Alo, Giang Triệt.”
“Ừm, có chuyện gì sao?”
Anh trả lời rất hững hờ.
Chu Vưu dừng một lát, cảm giác lạnh lẽo trên đầu ngón tay càng lớn hơn, hơi thở ra nhanh chóng vấn vít thành một làn sương trắng trong khí trời đêm lạnh, “Anh ở đâu?”
“Minh Châu.”
“Không phải nhà hàng hải sản kia.”
Chu Vưu trầm mặc, lại nói: “Em tới tìm anh.”
“Tùy em.”
Đúng lúc xe cô gọi đến nơi, tài xế taxi đi về phía trước theo địa chỉ trên app được một đoạn, cô bỗng nhiên nói: “Làm phiền anh tới club Minh Châu.”
---
Hôm nay tâm tình Giang Triệt chẳng ra sao.
Đến Minh Châu, Trần Tinh Vũ vốn định tụ họp, nhưng mấy người Triệu Dương đều bận không tới. Anh ta đang định gọi mấy người bạn khác, không ngờ lại đụng phải Diêm Thiếu Tung phú nhị đại nổi tiếng ở Tinh Thành này.
Con người Diêm Thiếu Tung thật ra cũng không tệ lắm, chỉ là không biết tiến thủ, thích miệng lưỡi dẻo quẹo, mỗi ngày đều lăn lộn ở chung với một đám blogger mạng, không cùng một đường với kiểu người như Giang Triệt, Sầm Sâm bước ra từ đại viện Bắc Kinh.
Mấy người tập hợp lại với nhau, Diêm Thiếu Tung nhiệt tình, Giang Triệt từ đầu đến cuối lại không thèm để ý người khác, cũng may Trần Tinh Vũ có thể hòa nhập ở bất cứ đâu nên bầu không khí cũng coi như không tệ.
Mỗi ngày Diêm Thiếu Tung đều vui chơi bên ngoài, vung tiền giống như đồng tử rải tiền, tài nguyên trong tay nhiều nên người bợ đỡ anh ta đương nhiên không ít.
Có mấy hot blogger Trần Tinh Vũ từng qua lại cũng đến quán bar, nam nữ đều đủ, có người dựa vào tài năng tự mình làm video truyền thông, quay vlog, có người lại dựa vào khuôn mặt để show ân ái, bán quần áo.
Mọi người hiển nhiên biết đến Trần Tinh Vũ, nam hay nữ đều muốn nói chuyện với anh ta.
Trần Tinh Vũ luôn biết làm người, ai cũng có thể trò chuyện hai câu, nhưng muốn anh ta mở miệng đồng ý gì đó thì chỉ là mơ mộng hão huyền.
So với Diêm Thiếu Tung và Trần Tinh Vũ bình dị gần gũi, Giang Triệt lại gần như toàn thân đều tỏa ra áp suất thấp ‘Tôi không dễ ở chung’.
Anh cứ giữ dáng vẻ chết tiệt này mãi, hai người Diêm Thiếu Tung và Trần Tinh Vũ vẫn chú ý đến cảm nhận của anh, thỉnh thoảng nói vài câu.
Anh hờ hững lạnh lẽo, vẻ mặt nhàn nhạt tựa vào giữa ghế sofa uống rượu, tiện tay trượt xem giá cổ phiếu.
Có cô gái tên Tư Tư quan sát Giang Triệt đã lâu, cảm thấy có chút hứng thú với anh.
Nếu như người nổi tiếng trên mạng chia cấp bậc thì Tư Tư cũng được coi như là hot girl tuyến một tuyến hai, thảo luận trên mạng liên quan tới cô ta nhiều nhất là quá khứ tình sử của cô ta với bạn trai cao phú soái.
Nửa tháng trước cô ta mới chia tay với một phú nhị đại hoa kiều quốc tịch Mỹ, lúc đầu chỉ là làm trò, còn chờ người ta tới cửa dỗ dàng, chưa được mấy ngày phú nhị kia đã yêu một cô hot girl nhỏ khác trong cùng giới du học sinh.
Cô ta tức không chịu nổi, bán thảm dẫn đường một làn sóng fan xé hot girl nhỏ kia đến mức phải đóng bình luận.
Nhưng trong giới vẫn có không ít người âm thầm xem trò cười của cô ta. Cô ta kìm nén sức lực mãi, đang muốn câu con cá lớn để mở mày mở mặt.
Người tích cực trò chuyện với Trần Tinh Vũ nhất là Tư Tư, chỉ là quan hệ giữa cô ta và Trần Tinh Vũ còn non lắm. Trần Tinh Vũ rất thân thiện, đối với ai cũng bày dáng vẻ dễ thân cận.
Từ bỏ Trần Tinh Vũ, Tư Tư lại để ý tới Giang Triệt.
Giang Triệt thoạt nhìn tâm trạng uể oải, uống rượu hút thuốc nhìn điện thoại, chỉ có lúc nhận điện thoại của Chu Vưu mới có chút cảm xúc dao động.
Tư Tư tới toilet dặm lại lớp trang điểm, đúng lúc Diêm Thiếu Tung xuống sàn nhảy bên dưới nhảy disco, vị trí bên phải Giang Triệt trống không.
Cô ta vô cùng tự nhiên đi qua ngồi xuống, rót hai ly rượu rồi đưa một ly cho Giang Triệt, khóe miệng cong nhẹ lên, đôi môi đã dặm lại cẩn thận khẽ cắn, tràn ngập dụ hoặc, “Soái ca, uống một chén không?”
Giang Triệt liếc cô ta một cái, đang chuẩn bị bỏ qua, không biết nhớ ra cái gì đó, anh dừng lại một lát, lại thay đổi chủ ý nhận lấy ly rượu kia.
Tư Tư cười ngọt ngào hơn nữa, “Vừa nãy nghe Diêm thiếu gọi anh là tổng giám đốc Giang, anh họ Giang sao?”
Câu hỏi thiểu năng trí tuệ gì vậy.
Giang Triệt nhìn đồng hồ, “ừ” một tiếng qua loa, trong lòng đang tính toán bao lâu nữa Chu Vưu đến nơi.
“Sao anh không nói lời nào vậy, nhìn qua thật là lạnh nhạt, tâm trạng không tốt sao?”
Khuỷu tay Tư Tư đặt trên đầu gối, cô ta nghiêng nửa đầu đỡ lấy khuôn mặt, tò mò nhìn về phía Giang Triệt, dáng vẻ chuẩn bị dùng sắc tấn công.
Sự kiên nhẫn của Giang Triệt sắp cạn kiệt, anh không nói chuyện, chỉ tiếp tục uống rượu.
Tư Tư không ngừng cố gắng, lấy điện thoại ra lắc lắc, nói thẳng: “Em có thể kết bạn wechat không?”
Giang Triệt đang muốn từ chối, nhưng khóe mắt liếc tới một bóng hình quen thuộc, anh bỗng nhiên cầm điện thoại lên, “Được.”
Chu Vưu đến tìm Giang Triệt, đúng lúc nhìn thấy anh ngồi cùng một cô gái ăn mặc mát mẻ. Hai người đều cầm điện thoại, không phải quá thân mật nhưng hiển nhiên đang trò chuyện.
Chu Vưu đến gần ghế dài, đi đến trước mặt Giang Triệt và cô gái kia.
Trên người cô còn mang theo hơi thở lạnh lẽo của mùa đông Tinh Thành, mũi cóng đến đỏ bừng. Cô đứng thẳng ở đó, rũ mắt xuống nhìn về phía Giang Triệt, không nói tiếng nào.
Giang Triệt lấy lại điện thoại, dựa vào ghế sofa, ánh mắt thoáng di chuyển lên trên, đối mặt với cô.
Tư Tư vừa quét mã 2D với anh, không để ý lắm liếc Chu Vưu một cái, lại thúc giục Giang Triệt, “Anh chấp nhận nhanh lên.”
Giọng nói không tự chủ ỏn ẻn hơn ba phần so với vừa nãy.
Chu Vưu biết Tư Tư.
Hot girl mạng.
Trong hạng mục cô từng làm có mấy phần tìm Tư Tư đăng bài quảng cáo mềm, giá cả cũng rất đắt.
Ánh mắt cô dời về trên người Giang Triệt, “Đưa điện thoại cho em.”
Vẻ mặt Giang Triệt bình thản đưa điện thoại qua, cô trực tiếp gõ ngày sinh nhật mình mở khóa, rồi mở wechat từ chối yêu cầu của Tư Tư.
Tư Tư nhanh chóng nhận được thông báo, sắc mặt thay đổi, nói một câu theo bản năng, “Cô là ai đấy.”
Cô ta liếc Chu Vưu, lại nhìn Giang Triệt, trông còn rất tủi thân.
“Tôi là bạn gái anh ấy.”
Giọng nói của cô rất hờ hững, đơn giản chỉ trần thuật sự thật.
Ngay sau đó, cô đưa tay về phía Giang Triệt.
Từ đầu đến cuối Giang Triệt không hề nói chuyện. Anh nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, ánh mắt lại dời xuống tay cô, bỗng nhiên nắm lấy.
Chu Vưu chỉ kéo nhẹ một cái là Giang Triệt liền đứng dậy, đi theo cô ra ngoài, khóe miệng còn không tự chủ cong lên.
0 giờ, giờ cao điểm quán bar.
Bàn tay nhỏ của Chu Vưu lạnh buốt. Cô kéo Giang Triệt ra ngoài, vừa đi xuống lầu liền biến thành Giang Triệt cầm ngược lại cô.
Chu Vưu cứng đờ, cũng không phản kháng.
Ra khỏi quán bar, Giang Triệt nhét tay Chu Vưu vào túi mình, nói như không có việc gì: “Anh không lái xe tới, chờ một chút anh gọi điện thoại, bảo Trần Tinh Vũ đưa chìa khóa xuống.
Nhưng Chu Vưu chợt giãy dụa tránh khỏi tay anh, lạnh lùng nói: “Không cần.”
Mũi cô đỏ lên, vành mắt cũng hơi đỏ.
Trong nghề thường lưu truyền một câu, “Đời trước làm nhiều việc ác, đời này làm quan hệ công chúng.”
Chu Vưu cảm thấy, sau khi đến Giang Tinh, mức độ bận rộn của công việc thật ra có chút giảm bớt. Nhưng mỗi khi tới ngày nghỉ lễ vẫn rất khó thoải mái.
——Đây là dưới tình huống Giang Tinh ròng rã một quý không đưa sản phẩm mới ra thị trường.
“Nhìn thoáng chút thì năm nay cũng chỉ có mấy sự kiện Giáng Sinh tết dương lịch họp thường niên, còn có tết âm lịch rồi nguyên tiêu. Sang năm sau, tôi tùy tiện đếm thử, mùa tựu trường đầu xuân, 15/3… Việc này, Zoe, Gia Bách mấy người chắc là rất quen thuộc. À đúng rồi, còn có bận rộn nhất là C-7100 ra mắt thị trường! Ai da, chuẩn bị chân không chạm đất đi.”
Tám giờ rưỡi tối, bước ra từ phòng họp, Tina mang dáng vẻ một người từng trải vỗ bả vai Chu Vưu và Tiểu Bạch an ủi.
Trên mặt Tiểu Bạch viết đầy chữ sống không còn luyến tiếc, Chu Vưu vẫn ổn, chỉ cười cười, vỗ vai cổ một cái rồi lại cúi đầu xem máy tính bảng.
Ngày mai là giáng sinh, Giang Tinh sẽ có hoạt động ưu đãi giáng sinh tương ứng cả trực tuyến và ngoại tuyến, mặt khác cửa hàng trải nghiệm của Giang Tinh ở Kim Thịnh sẽ phối hợp tương tác tại chỗ với chủ đề giáng sinh vui vẻ của Kim Thịnh.
Kế hoạch chuẩn bị chủ đề đêm giáng sinh vui vẻ của Kim Thịnh là do Chu Vưu viết trước khi điều chỉnh công tác sang Giang Tinh, cho nên hoạt động ở cửa hàng Giang Tinh Lisa cũng giao cho Chu Vưu quản lý, dù sao cô cũng tương đối hiểu rõ.
Ngày mai cô không cần ra địa điểm trực tiếp, nhưng việc phải xác nhận không ít.
Ra khỏi phòng họp, đúng lúc Lạc Lạc cũng tìm tới báo cáo tiến độ công việc, “Chị Zoe, số lượng quà năm mới đã tính toán xong, sáng mai chị qua kiểm tra hay là giờ qua luôn? Em hẹn chuyển phát nhanh mười rưỡi sáng.”
Nhắc tới quà năm mới, Chu Vưu liền nghĩ đến Giang Triệt. Cô lấy điện thoại ra xem.
Có lẽ Giang Triệt giận rồi, không gọi điện lại cho cô, cũng không gửi tin nhắn, nhưng không biết là ai đã gửi cho cô… năm trăm tệ tiền điện thoại?
Chu Vưu không hiểu, vừa nhìn tin nhắn nạp tiền điện thoại vừa nói: “Chúng ta qua luôn đi.”
Hoàn thành công việc ngày mai trước thời hạn còn có thể dư thời gian ăn tối với Giang Triệt.
Cô nghĩ là làm, tốc độ nói rất nhanh, “Đúng rồi, cho chị xem release* kết thúc hoạt động ngày mai lần nữa… đã gửi briefing book** chưa?”
(*) Release: Phát hành
(**) Briefing book: Thuật ngữ briefing bắt nguồn từ quân đội Mỹ, nghĩa là một buổi thảo luận triển khai chiến dịch quân sự, dựa trên tình hình hiện tại, mục đích và chiến lược của chiến dịch đó. Thuật ngữ này sau đó được Rosser Reeves và David Ogilvy đưa vào sử dụng trong marketing. Theo cách hiểu trên, brief là một tài liệu dưới dạng văn bản bao gồm những thông tin cơ bản nhất về yêu cầu của đối tác, sếp hoặc cấp trên.
Lạc Lạc vừa nghe cô nói vừa ghi việc đã làm, vừa ghi xong một cái, đầu óc bỗng nhiên tạm ngừng, “A” một tiếng, yếu ớt hỏi: “B… cái gì book ạ? Chị Zoe.”
Chu Vưu cũng tạm dừng một lát, suy nghĩ một hồi, giải thích: “Tóm tắt tin tức cho truyền thông vấn đáp.”
“Dạ dạ, biết ạ biết ạ, còn chưa gửi.” Lạc Lạc lè lưỡi, xoay người về vị trí làm việc của mình gửi mail trước, cô ấy nhỏ giọng cam đoan. “Chị Zoe, em… em sẽ học tiếng Anh thật tốt, xin lỗi ạ.”
“Không có gì.”
Chu Vưu cười cười.
Trước kia khi chưa làm việc, thường xuyên nghe người ta chế giễu nói chuyện tiếng trung xen lẫn tiếng anh rất giả, nhưng ở công ty PR, nhất là PR doanh nghiệp nước ngoài, điểm này thế nào cũng không tránh được.
Cho dù là công ty PR quốc nội như Gia Bách, mọi người vẫn không thể ngoại lệ, đều chọn cho mình một cái tên tiếng anh.
Còn có không ít quản lý cấp cao của doanh nghiệp nước ngoài nhảy việc tới, đã có thói quen làm việc cách thức của mình, công nhân viên phía dưới cũng chỉ có thể thích ứng.
Hơn nữa, trong cái ngành này có một số từ tiếng Anh chuyên dụng, dùng tiếng trung chuyển ngữ thay thế sẽ rất kỳ lạ.
Lúc trước cô vừa mới vào Gia Bách, nghe thấy một số lãnh đạo phát biểu xen lẫn trung anh lúc họp, cả người đều ngơ ngác.
Bận rộn đến 11:30 tối, Chu Vưu mới kết thúc công việc trong tay, chuẩn bị tan ca.
Đêm khuya, xe trên đường rất ít, tốc độ lại rất nhanh, tiếng vang lao vùn vụt vang lên trên đường quốc lộ yên tĩnh rộng lớn bị phóng đại nhiều lần. Đèn đường rực sáng vàng ấm thành chuỗi, chưa có tuyết rơi nhưng nhiệt độ chợt hạ xuống trong đêm vẫn khiến người ta giật mình, hóa ra Tinh Thành đã bắt đầu vào đông.
Thời gian này, tàu điện ngầm đã ngừng hoạt động. Gió lạnh vù vù, Chu Vưu kéo cổ áo khoác đồng phục làm việc màu tím lên, vùi nửa mặt vào trong, tay áo cũng cố kéo dài hết sức, chỉ lộ ra đầu ngón tay hơi đỏ lên, trượt trên màn hình điện thoại.
Taxi đã đặt mất hai ba phút nữa mới tới nơi, cô suy nghĩ một lát, lại gọi cho Giang Triệt.
Lần này ngược lại Giang Triệt nghe máy cực nhanh, chỉ là đầu bên kia điện thoại rất ồn ào, cô còn mơ hồ nghe được tiếng con gái cười khanh khách.
“Alo, Giang Triệt.”
“Ừm, có chuyện gì sao?”
Anh trả lời rất hững hờ.
Chu Vưu dừng một lát, cảm giác lạnh lẽo trên đầu ngón tay càng lớn hơn, hơi thở ra nhanh chóng vấn vít thành một làn sương trắng trong khí trời đêm lạnh, “Anh ở đâu?”
“Minh Châu.”
“Không phải nhà hàng hải sản kia.”
Chu Vưu trầm mặc, lại nói: “Em tới tìm anh.”
“Tùy em.”
Đúng lúc xe cô gọi đến nơi, tài xế taxi đi về phía trước theo địa chỉ trên app được một đoạn, cô bỗng nhiên nói: “Làm phiền anh tới club Minh Châu.”
---
Hôm nay tâm tình Giang Triệt chẳng ra sao.
Đến Minh Châu, Trần Tinh Vũ vốn định tụ họp, nhưng mấy người Triệu Dương đều bận không tới. Anh ta đang định gọi mấy người bạn khác, không ngờ lại đụng phải Diêm Thiếu Tung phú nhị đại nổi tiếng ở Tinh Thành này.
Con người Diêm Thiếu Tung thật ra cũng không tệ lắm, chỉ là không biết tiến thủ, thích miệng lưỡi dẻo quẹo, mỗi ngày đều lăn lộn ở chung với một đám blogger mạng, không cùng một đường với kiểu người như Giang Triệt, Sầm Sâm bước ra từ đại viện Bắc Kinh.
Mấy người tập hợp lại với nhau, Diêm Thiếu Tung nhiệt tình, Giang Triệt từ đầu đến cuối lại không thèm để ý người khác, cũng may Trần Tinh Vũ có thể hòa nhập ở bất cứ đâu nên bầu không khí cũng coi như không tệ.
Mỗi ngày Diêm Thiếu Tung đều vui chơi bên ngoài, vung tiền giống như đồng tử rải tiền, tài nguyên trong tay nhiều nên người bợ đỡ anh ta đương nhiên không ít.
Có mấy hot blogger Trần Tinh Vũ từng qua lại cũng đến quán bar, nam nữ đều đủ, có người dựa vào tài năng tự mình làm video truyền thông, quay vlog, có người lại dựa vào khuôn mặt để show ân ái, bán quần áo.
Mọi người hiển nhiên biết đến Trần Tinh Vũ, nam hay nữ đều muốn nói chuyện với anh ta.
Trần Tinh Vũ luôn biết làm người, ai cũng có thể trò chuyện hai câu, nhưng muốn anh ta mở miệng đồng ý gì đó thì chỉ là mơ mộng hão huyền.
So với Diêm Thiếu Tung và Trần Tinh Vũ bình dị gần gũi, Giang Triệt lại gần như toàn thân đều tỏa ra áp suất thấp ‘Tôi không dễ ở chung’.
Anh cứ giữ dáng vẻ chết tiệt này mãi, hai người Diêm Thiếu Tung và Trần Tinh Vũ vẫn chú ý đến cảm nhận của anh, thỉnh thoảng nói vài câu.
Anh hờ hững lạnh lẽo, vẻ mặt nhàn nhạt tựa vào giữa ghế sofa uống rượu, tiện tay trượt xem giá cổ phiếu.
Có cô gái tên Tư Tư quan sát Giang Triệt đã lâu, cảm thấy có chút hứng thú với anh.
Nếu như người nổi tiếng trên mạng chia cấp bậc thì Tư Tư cũng được coi như là hot girl tuyến một tuyến hai, thảo luận trên mạng liên quan tới cô ta nhiều nhất là quá khứ tình sử của cô ta với bạn trai cao phú soái.
Nửa tháng trước cô ta mới chia tay với một phú nhị đại hoa kiều quốc tịch Mỹ, lúc đầu chỉ là làm trò, còn chờ người ta tới cửa dỗ dàng, chưa được mấy ngày phú nhị kia đã yêu một cô hot girl nhỏ khác trong cùng giới du học sinh.
Cô ta tức không chịu nổi, bán thảm dẫn đường một làn sóng fan xé hot girl nhỏ kia đến mức phải đóng bình luận.
Nhưng trong giới vẫn có không ít người âm thầm xem trò cười của cô ta. Cô ta kìm nén sức lực mãi, đang muốn câu con cá lớn để mở mày mở mặt.
Người tích cực trò chuyện với Trần Tinh Vũ nhất là Tư Tư, chỉ là quan hệ giữa cô ta và Trần Tinh Vũ còn non lắm. Trần Tinh Vũ rất thân thiện, đối với ai cũng bày dáng vẻ dễ thân cận.
Từ bỏ Trần Tinh Vũ, Tư Tư lại để ý tới Giang Triệt.
Giang Triệt thoạt nhìn tâm trạng uể oải, uống rượu hút thuốc nhìn điện thoại, chỉ có lúc nhận điện thoại của Chu Vưu mới có chút cảm xúc dao động.
Tư Tư tới toilet dặm lại lớp trang điểm, đúng lúc Diêm Thiếu Tung xuống sàn nhảy bên dưới nhảy disco, vị trí bên phải Giang Triệt trống không.
Cô ta vô cùng tự nhiên đi qua ngồi xuống, rót hai ly rượu rồi đưa một ly cho Giang Triệt, khóe miệng cong nhẹ lên, đôi môi đã dặm lại cẩn thận khẽ cắn, tràn ngập dụ hoặc, “Soái ca, uống một chén không?”
Giang Triệt liếc cô ta một cái, đang chuẩn bị bỏ qua, không biết nhớ ra cái gì đó, anh dừng lại một lát, lại thay đổi chủ ý nhận lấy ly rượu kia.
Tư Tư cười ngọt ngào hơn nữa, “Vừa nãy nghe Diêm thiếu gọi anh là tổng giám đốc Giang, anh họ Giang sao?”
Câu hỏi thiểu năng trí tuệ gì vậy.
Giang Triệt nhìn đồng hồ, “ừ” một tiếng qua loa, trong lòng đang tính toán bao lâu nữa Chu Vưu đến nơi.
“Sao anh không nói lời nào vậy, nhìn qua thật là lạnh nhạt, tâm trạng không tốt sao?”
Khuỷu tay Tư Tư đặt trên đầu gối, cô ta nghiêng nửa đầu đỡ lấy khuôn mặt, tò mò nhìn về phía Giang Triệt, dáng vẻ chuẩn bị dùng sắc tấn công.
Sự kiên nhẫn của Giang Triệt sắp cạn kiệt, anh không nói chuyện, chỉ tiếp tục uống rượu.
Tư Tư không ngừng cố gắng, lấy điện thoại ra lắc lắc, nói thẳng: “Em có thể kết bạn wechat không?”
Giang Triệt đang muốn từ chối, nhưng khóe mắt liếc tới một bóng hình quen thuộc, anh bỗng nhiên cầm điện thoại lên, “Được.”
Chu Vưu đến tìm Giang Triệt, đúng lúc nhìn thấy anh ngồi cùng một cô gái ăn mặc mát mẻ. Hai người đều cầm điện thoại, không phải quá thân mật nhưng hiển nhiên đang trò chuyện.
Chu Vưu đến gần ghế dài, đi đến trước mặt Giang Triệt và cô gái kia.
Trên người cô còn mang theo hơi thở lạnh lẽo của mùa đông Tinh Thành, mũi cóng đến đỏ bừng. Cô đứng thẳng ở đó, rũ mắt xuống nhìn về phía Giang Triệt, không nói tiếng nào.
Giang Triệt lấy lại điện thoại, dựa vào ghế sofa, ánh mắt thoáng di chuyển lên trên, đối mặt với cô.
Tư Tư vừa quét mã 2D với anh, không để ý lắm liếc Chu Vưu một cái, lại thúc giục Giang Triệt, “Anh chấp nhận nhanh lên.”
Giọng nói không tự chủ ỏn ẻn hơn ba phần so với vừa nãy.
Chu Vưu biết Tư Tư.
Hot girl mạng.
Trong hạng mục cô từng làm có mấy phần tìm Tư Tư đăng bài quảng cáo mềm, giá cả cũng rất đắt.
Ánh mắt cô dời về trên người Giang Triệt, “Đưa điện thoại cho em.”
Vẻ mặt Giang Triệt bình thản đưa điện thoại qua, cô trực tiếp gõ ngày sinh nhật mình mở khóa, rồi mở wechat từ chối yêu cầu của Tư Tư.
Tư Tư nhanh chóng nhận được thông báo, sắc mặt thay đổi, nói một câu theo bản năng, “Cô là ai đấy.”
Cô ta liếc Chu Vưu, lại nhìn Giang Triệt, trông còn rất tủi thân.
“Tôi là bạn gái anh ấy.”
Giọng nói của cô rất hờ hững, đơn giản chỉ trần thuật sự thật.
Ngay sau đó, cô đưa tay về phía Giang Triệt.
Từ đầu đến cuối Giang Triệt không hề nói chuyện. Anh nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, ánh mắt lại dời xuống tay cô, bỗng nhiên nắm lấy.
Chu Vưu chỉ kéo nhẹ một cái là Giang Triệt liền đứng dậy, đi theo cô ra ngoài, khóe miệng còn không tự chủ cong lên.
0 giờ, giờ cao điểm quán bar.
Bàn tay nhỏ của Chu Vưu lạnh buốt. Cô kéo Giang Triệt ra ngoài, vừa đi xuống lầu liền biến thành Giang Triệt cầm ngược lại cô.
Chu Vưu cứng đờ, cũng không phản kháng.
Ra khỏi quán bar, Giang Triệt nhét tay Chu Vưu vào túi mình, nói như không có việc gì: “Anh không lái xe tới, chờ một chút anh gọi điện thoại, bảo Trần Tinh Vũ đưa chìa khóa xuống.
Nhưng Chu Vưu chợt giãy dụa tránh khỏi tay anh, lạnh lùng nói: “Không cần.”
Mũi cô đỏ lên, vành mắt cũng hơi đỏ.