Trong thành Bạch Hổ, cường quang ngập trời, hiện lên bình chướng trùng điệp, xua tan hắc ám, chống cự lại sự xâm nhập. Kéo dài hơn tám mươi dặm trêи cứ điểm, tiếng kêu - Giết- rầm trời, máu nhuộm tường thành.
Tam hoàng tử đứng bên cửa sổ tầng cao nhất Thiên Hoa điện, nhìn qua hướng cứ điểm, lông mày càng nhăn càng chặt.
Ba ngàn Hắc Thủy Mã Hoàng hẳn là đều đã được bố trí trong rừng rậm Đại Hoang thâm sơn, khi vô tận mãnh thú phi nước đại tàn phá bừa bãi, hẳn có thể đạp nát toàn bộ bọn nó, dưới tác dụng của bạo tạc và máu tươi sẽ triệt để kϊƈɦ thích huyết tính mãnh thú ác linh trong hắc ám.
Đêm nay Bạch Hổ quan nhất định sẽ không bình tĩnh.
Nhưng, bạo loạn hắn mong đợi cũng không có phát sinh. Mặc dù cứ điểm nơi đó sát phạt ngập trời, oanh minh vang động trời, nhưng so với ngày thường cũng không có gì khác biệt.
- Không nên như thế.
La Nhất Tiếu cũng cảm thấy rất kỳ quái, kϊƈɦ thích Hắc Thủy Mã Hoàng hẳn là có thể chọc giận mãnh thú Đại Hoang, dẫn phát bạo động càng kinh khủng, làm sao có thể không có thay đổi gì?
- Người của Sinh Tử môn trở về rồi chứ?
Tam hoàng tử có dự cảm thật không tốt.
- Ta đi thăm dò.
Nữ tỳ khom người lui ra.
- Chẳng lẽ Khương Vương phủ đã phát hiện?
- Không có khả năng. Sinh Tử môn làm việc cẩn thận, lại mới tới Thương Châu không bao lâu, tuy có chút hung danh nhưng lại không có người gặp qua.
La Nhất Tiếu nhíu mày nói nhỏ, ngay khi giữa trưa thành Bạch Hổ đã phong bế toàn thành, hắn đã dự cảm đến sự không ổn. Nhưng chỉ cho rằng đây chỉ một loại ý thức phòng bị của Khương Hồng Võ mà thôi, hiện tại bỗng nhiên cảm giác sự tình giống như không đơn giản như vậy.
Sau một tiếng, nữ tỳ về tới Thiên Hoa điện:
- Nơi đặt chân của Sinh Tử môn bị bí mật giám thị, nô tỳ không dám tới gần.
- Điểm dừng chân có người ẩn núp? Ngươi không có bị theo dõi dó chứ?!
La Nhất Tiếu biến hóa sắc mặt, nơi đó vô cùng bí mật, là hắn tự mình chọn lựa. Có thể bị giám sát, chỉ có thể nói là người của Sinh Tử môn đã xong.
Có thể xử lý Sinh Tử môn, hẳn chính là Huyết Ngục.
Với thủ đoạn của Huyết Ngục, nhất định có thể tra tấn bọn hắn phun ra các loại tin tức.
Không có trực tiếp tìm tới Thiên Hoa điện mà là giám sát ở nơi đặt chân, nói rõ đám tên điên Sinh Tử môn kia đã cắn tới ranh giới cuối cùng.
Huyết Ngục giờ phút này giám sát nơi đặt chân, hẳn là đang đợi chủ sử sau màn lộ diện.
- Không ai có thể theo dõi ta!
- Ngươi xác định?
- Ta đã kiểm tra, không có người theo dõi.
Nữ tỳ rất bất mãn với sự chất vấn của La Nhất Tiếu.
La Nhất Tiếu không tin tỳ nữ này, lập tức khuyên.
- Điện hạ, không phải ngài nên rời thành Bạch Hổ trước rồi sao?
- Ta đã coi thường Khương Hồng Võ rồi.
Tam hoàng tử lúc trước lựa chọn Sinh Tử môn, một là coi trọng bọn hắn thủ đoạn tàn nhẫn cùng kinh nghiệm phong phú, hai là mới tới Thương Châu, không ai nhận ra bọn hắn, ba là cảnh giới không quá cao, sẽ không bị đặc biệt chú ý.
Nhưng kết quả vẫn bị tập trung vào.
Thần sắc Tam hoàng tử dần dần trở nên ngưng trọng.
Trước đó Khương Hồng Võ không có trở về, hết thảy cũng rất thuận lợi. Đã thấy là phải toàn diện khống chế Khương Vương phủ cùng tám đại cứ điểm. Kết quả Khương Hồng Võ vừa về đến, toàn bộ bố cục của hắn đều phế đi.
Cứ như vậy mà kết thúc?
Đây là thẻ bạc duy nhất hắn có thể cạnh tranh.
- Điện hạ, ngài hẳn là nên rời khỏi nơi này, trời vừa sáng chúng ta liền đi.
Nữ tỳ không tin Khương Hồng Võ dám trực tiếp ra tay đối với Tam hoàng tử, nhưng để phòng vạn nhất, bọn hắn nên rời đi trước cho thỏa đáng.
- Không, hiện tại liền rời khỏi Thiên Hoa điện, ta ở trong thành Bạch Hổ còn có một nơi đặt chân bí mật, nơi đó an toàn hơn.
La Nhất Tiếu thúc giục, Huyết Ngục so với những gì bọn hắn suy nghĩ còn nguy hiểm hơn rất nhiều, rất có thể tập trung vào nữ tỳ.
- Ta muốn gặp mặt Khương Hồng Võ.
Tam hoàng tử không cam tâm cứ từ bỏ như vậy, hắn tin tưởng Khương Hồng Võ cũng ý thức được nguy cơ.
Nếu như song phương cũng không chịu buông tay, thế tất lưỡng bại câu thương. Nếu như Khương Hồng Võ nguyện ý thỏa hiệp, hắn cũng coi như miễn cưỡng có cái để bàn giao.
- Điện hạ, tuyệt đối không thể. Khương Vương phủ mặc dù xuống dốc trêи tay Khương Hồng Võ, nhưng Khương Hồng Võ người này so với lịch đại Khương Vương càng hung ác cường thế hơn. Thiếu đi mấy phần khéo đưa đẩy, lại nhiều hơn mấy phần huyết tính. Người như vậy tuyệt sẽ không tuỳ tiện thỏa hiệp. Mà... Sự tình hai mươi năm trước, ngài hẳn là đã hiểu rõ ít nhiều. Hắn hận hoàng thất, càng hận Nhân Hoàng hơn. Hiện tại chúng ta lại hại chết hai nhi tử của hắn, phế đi nữ nhi của hắn, còn kém chút giết hắn.
La Nhất Tiếu đau khổ khuyên nhủ, ngoại nhân không hiểu rõ Khương Hồng Võ, hắn ở chỗ này đã hiểu rõ hai mươi năm nay.
Tam hoàng tử không để ý đến hắn, tiếp tục cân nhắc nặng nhẹ.
- Bọn hắn còn có một tên Khương Nghị.
Tâm tư La Nhất Tiếu nhanh chóng quay ngược trở lại, chú ý đến cái gì đó.
- Điện hạ, đứa con nuôi kia tuyệt đối là có vấn đề. Tiêu Khuê mang theo Sinh Tử môn truy sát Khương Nghị, kết quả Tiêu Khuê chết rồi, phân đội thứ mười cũng biến mất. Triệu Cảnh Thiên hãm hại Khương Nghị, ý đồ cướp đoạt long nguyên, kết quả rốt cuộc cũng cũng không có trở về. Ta cho rằng Khương Nghị đã giết bọn hắn nhưng không có chứng cứ, nhưng tuyệt đối là có quan hệ cùng Khương Nghị
- Khương Nghị...
Tam hoàng tử mặc niệm lấy danh tự này.
- Giữa Khương Nghị và Bạch Hoa còn có một trận ước chiến. Nếu như hắn không đi, nói rõ là ta đã nghĩ nhiều, nhưng nếu như hắn thật sẽ đi liền nhất định có vấn đề lớn. Thậm chí... Khương Hồng Võ có thể sẽ lợi dụng Khương Nghị, bố cục Thương Châu võ viện.
La Nhất Tiếu cố gắng chuyển chủ đề, cũng tìm lấy cớ cho Tam hoàng tử rời đi.
Cái này mặc dù gượng ép, nhưng tạm thời chỉ có thể nghĩ tới cái này. Tam hoàng tử do dự mãi, cuối cùng cũng thỏa hiệp.
- Nơi đặt chân của ngươi chắc chắn an toàn chứ?
- An toàn, vô cùng an toàn. Điện hạ ngài đi qua trước, ta thu thập xong vài thứ, sau đó liền đến.
La Nhất Tiếu tranh thủ thời gian ra hiệu nữ tỳ mau dẫn Tam hoàng tử rời đi.