Cổ La lập tức cảnh giác, sẵn sàng trận địa đón Khương Nghị:
- Ngươi đến cùng là ai.
- Trả lời ta một vấn đề, là ai tìm tới ngươi?
- Không ai tìm ta.
- Vậy là ngươi chủ động tìm ngoại nhân?
Lời Khương Nghị còn chưa dứt, Ô Cương Cung đột nhiên chuyển hướng, bắn tới Lưu Ba ở nơi xa.
Trêи ngực Lưu Ba mặc dù bị đâm một cây đao, lại bởi vì toàn thân căng cứng nên một cử động nhỏ cũng không dám, nhưng cũng không chết.
Lúc này ngay lúc đang cẩn thận từng li từng tí giơ tay lên, đưa vào trong miệng một viên đan dược bảo mệnh. Rốt cuộc đan dược cũng đưa được vào trong miệng, lúc hắn muốn thở phào, Ô Cương Tiễn đánh xuyên qua khoang bụng, mang theo lực lượng mạnh mẽ chấn hắn lảo đảo lui lại.
Thân thể khẽ động, Ô Cương đoản đao sắc bén trêи ngực phá vỡ trái tim hắn.
Lưu Ba tức giận nhìn Khương Nghị, lại không nói ra được một câu liền quỳ ở nơi đó tắt thở.
Cổ La lại lần nữa đổ mồ hôi lạnh, tên điên này quá độc ác, đối đãi địch nhân hoàn toàn không lưu tình.
- Ngươi liên tiếp sát hại tông môn đệ tử...
- Có thể đừng nói nhảm nữa không?
- Ngươi...
- Là ngoại nhân tìm được ngươi, hay là ngươi tìm ngoại nhân?
- Mộ Dung Xung.
- Hắn tìm tới ngươi, ngươi đáp ứng?
- Ta là vì Thiên Sư tông. Thiên Sư tông xuống dốc là sự thật, muốn bảo trụ địa vị, chỉ có thể ẩn nhẫn...
Cổ La còn muốn tranh luận, lại bị Khương Nghị đánh gãy.
- Ta cho ngươi một chuộc tội cơ hội.
- Đem Kim Cương tông dẫn ra. Làm xong, ngươi có thể còn sống mà đi ra khỏi Ân Oán tràng. Cái chết của bọn người Lưu Ba, ta cũng có thể nói cho tông chủ là ngoài ý muốn. Làm không tốt, ngươi phải chết, bọn hắn cũng sẽ bị đính bên trêи Sỉ Nhục Trụ của Thiên Sư tông.
Cổ La hừ một tiếng:
- Ngươi chỉ có một mình lại muốn giết toàn bộ Kim Cương tông? Ngươi biết thanh danh Nhậm Thủy Hàn ở trong La Phù sơn mạch ra sao không?!
- Ngươi một mực dẫn ra, tự ta sẽ xử lý. Ngươi có thể cự tuyệt, cũng có thể hợp tác cùng Nhậm Thủy Hàn. Nhưng chỉ cần ta còn sống đi ra ngoài, Cổ La ngươi chính là phản đồ Thiên Sư tông. Ta tin tưởng, vô luận là Thiên Sư tông hay là La Phù sơn mạch, đối đãi phản đồ cũng sẽ không quá thiện lương.
Lúc Khương Nghị nói chuyện vẫn đang ngó chừng thần sắc của Cổ La.
Nếu ánh mắt trốn tránh, nói rõ đang động tâm tư.
Giết.
Nếu như biểu lộ giãy dụa, nói rõ nghiêm túc cân nhắc.
Lưu.
Thật lâu, sắc mặt Cổ La âm trầm nhìn chằm chằm Khương Nghị:
- Lặp lại lần nữa, ta không phải phản đồ. Ta làm hết thảy cũng là vì tông môn.
- Vậy cũng chớ lề mề, chứng minh cho ta xem. Mang theo ta, tìm tới bọn hắn.
…
- Cổ La, ngươi rốt cuộc cũng chịu xuất hiện. Làm sao lại chỉ còn mình ngươi?
Hai ngày sau, Cổ La gặp Nhậm Thủy Hàn đang tìm con mồi.
- Bị người khác phục kϊƈɦ, bọn hắn đều đã chết.
Cổ La nhắc nhở mình không cần khẩn trương, đón bọn hắn đi tới.
- Khương Nghị đâu?
Nhậm Thủy Hàn góp nhặt không ít ngọc bài, nhưng càng muốn hơn chính là mệnh của Khương Nghị. Đây là quan hệ đến vinh dự của Kim Cương tông, càng quan hệ đến hai tòa tinh quáng trọng yếu.
- Hắn đã phát hiện ý đồ của chúng ta, ngày thứ ba liền bỏ chạy.
Cổ La dựa theo những gì Khương Nghị phân phó nói.
- Ngu xuẩn! Chút chuyện này đều làm không xong, đáng đời Thiên Sư tông các ngươi xuống dốc như thế.
Nhậm Thủy Hàn lúc này quát tháo, ngay cả một người đều không trông coi nổi, còn có thể làm những gì?
Bốn vị đệ tử Kim Cương tông hừ một tiếng, tên Cổ La này chỉ có kỳ danh.
Cổ La tức giận, lại nhịn xuống không có gây nhau.
- Ta tìm tới hắn. Nếu muốn mệnh của hắn, chính các ngươi đi lấy.
- Ở nơi nào?
- Ở trong một chỗ sơn cốc, bị trọng thương, đang ở đó tu dưỡng.
- Đều đã bị thương nặng, ngươi làm sao không tự mình xử lý.
- Hắn chọn nơi không dễ bắt, các ngươi đi thì liền biết.
Cổ La mang theo bọn hắn đi tới một cái sơn cốc.
Tòa sơn cốc này có cấu tạo rất đặc thù, ba tòa núi cao đọng lại, không chỉ tạo thành thác nước, còn có một vết nứt liên thông phía ngoài.
Khương Nghị đang núp ở trong bóng tối của vết nứt, nếu không nhìn kỹ thật đúng là không nhìn thấy.
Vết nứt kết nối với bên ngoài, phát giác nguy hiểm có thể tùy thời rút đi, cũng liên tiếp với hồ nước, nếu như bị ngăn chặn, cũng có thể tùy thời lao ra nhảy vào trong hồ.
- Thực biết chọn chỗ.
Nhậm Thủy Hàn cẩn thận quan sát tình hình sơn cốc, cũng cảm giác có chút khó giải quyết.
Cổ La nói.
- Vết nứt có thể lấp, cửa vào cũng có thể cản, hồ nước là mấu chốt. Mặc dù không phải rất lớn, nhưng phía dưới rất sâu, còn nối liền đường sông phía ngoài, đây là chỗ dễ dàng chạy trốn nhất.
- Ta có thể tạm thời đông kết mặt hồ, hắn chạy không được.
Nếu Nhậm Thủy Hàn tìm tới Khương Nghị liền sẽ không để hắn lại chạy trốn.
- Chỗ của hắn cách hồ không đến hai mươi bước, ngươi vừa lộ diện, không đợi xuất thủ là hắn có thể xông vào rồi. Các ngươi lại nhìn kỹ, vết nứt bên cạnh còn mang theo mấy dây leo, một mực ngả vào đỉnh núi, đó cũng là một con đường lùi.
Bọn người Nhậm Thủy Hàn cẩn thận nhìn một chút, thật là có dây leo.
Mà Khương Nghị trong bóng tối còn thỉnh thoảng mở mắt ra, quan sát bốn chỗ, vô cùng cảnh giác.
Đệ tử Kim Cương tông cũng cảm thấy khó giải quyết, bây giờ cách thời gian kết thúc Ân Oán tràng chỉ còn ba ngày, nếu như để Khương Nghị chạy trốn, muốn bắt lại thật sự khá khó khăn.
- Tiểu tử này rất giảo hoạt, không phải vậy ta cũng sẽ không tìm các ngươi khắp nơi. Ta có một đề nghị, Nhậm Thủy Hàn có thể từ đường sông bên ngoài bơi vào dưới đáy hồ nước, lại từ phía dưới lao ra, cũng trong thời gian ngắn nhất phong ấn mặt sông. Tại thời điểm ngươi phong ấn, chúng ta từ các cửa vào và vết nứt tiến vào sơn cốc, còn có từ phía đỉnh núi lao xuống. Kiểu này chẳng khác nào gãy mất toàn bộ đường lui của Khương Nghị. Thương thế hắn rất nặng, một khi bị nhốt, chỉ có thể khoanh tay chờ bị bắt.
Cổ La chỉ vào sơn cốc, làm an bài cho bọn hắn
Một vị đệ tử Kim Cương tông hỏi:
- Ngươi sẽ phối hợp chúng ta?
- Nói nhảm! Ta đều đã bị hắn phát hiện, nếu như hắn còn sống trở lại trong tông, tông chủ còn không tự tay giết ta!
Trong lòng Cổ La kỳ thật còn có chút xoắn xuýt, nhưng chuyện đã đi tới nước này chỉ có thể kiên trì phối hợp cùng Khương Nghị.
- Ngươi đến đỉnh núi đợi, một khi chúng ta xuất thủ, ngươi lập tức chặt đứt sợi đằng.