Hàn Thiên Lãnh nhanh chóng nằm đè lên thân thể mềm mại của cô:”Bảo bối, anh đã nhắc nhở, chính em là người không nghe lời, lát nữa đừng trách anh, biết chưa?”
Mộc Nhiên ấm ức nói:”Lãnh…em sai rồi, anh tha cho em đi, đêm qua em rất mệt…hức..”
– “Anh đâu có nói là em đúng đâu. Sai là phải phạt, biết không?”. Anh gian tà nói.
Mộc Nhiên cắn môi, anh đưa tay nhẹ nhàng xoa nhẹ bờ môi của cô:”Muốn anh phạt em thế nào?”
Mộc Nhiên nũng nịu nói:”Lãnh…hôm nay sinh nhật của anh, chúng ta ra ngoài chơi đi…”
– “Anh thấy ở nhà chơi với em vẫn là vui nhất.” Anh nói.
Hàn Thiên Lãnh nhìn chiếc còng tay đã bị anh giật đứt có chút tiếc nuối, nhưng chợt nhớ ra bộ đồ này không chỉ có một chiếc còng tay, anh thả cô ra rồi đi về phía cửa.
“Cạch” Anh khóa trái cửa lại tránh tình trạng cô tẩu thoát. Hàn Thiên Lãnh tiếp tục về phía tủ quần áo, lấy túi đồ ra cầm lấy một chiếc còng số tám nữa.
– “Anh muốn làm gì? Đồ biến thái?” Mộc Nhiên đề phòng hỏi.
Hàn Thiên Lãnh hôn nhẹ lên trán cô rồi còng hai tay cô lại, Mộc Nhiên chưa kịp định thần anh đã nằm đè lên người cô một lần nữa.
– “A…anh muốn làm gì?”
Hàn Thiên Lãnh xoa nhẹ hông cô, nói:”Không phải em muốn hành hạ anh sao? Vừa rồi hành hạ xong rồi, bây giờ đến lượt anh.”
Mộc Nhiên ấm ức cắn môi mình, anh cúi xuống hôn nhẹ lên xương quai xanh của cô.
Mỗi một nụ hôn trên cổ anh đều để lại một vết tích màu hồng, Mộc Nhiên ấm ức rơi nước mắt.
Động tác của anh khựng lại, dục vọng trong phút chốc biến mất, anh xoa nhẹ má cô.
– “Sao vậy? Anh xin lỗi.”
Mộc Nhiên nói:”Tại sao lần nào anh cũng được chủ động? Em thì không thể.”
Anh còn tưởng chuyện gì, thì ra cô ngốc này lại đòi công bằng với anh trong chuyện này, anh đưa tay cởi trói cho cô rồi hôn nhẹ lên má cô.
– “Được rồi, anh sai rồi, ngoan, không khóc nữa.”
Mộc Nhiên lườm anh, nước mắt cá sấu đã thu hết vào trong.
– “Anh phải bị trói, lần này không được giật nó ra nữa.”
Hàn Thiên Lãnh gật đầu:”Được, theo lời em.”
Mộc Nhiên trói anh lại như vừa rồi, tiếp theo cô leo lên người anh ngồi, miệng cười toe toét:”Haha, lừa được anh rồi.”
Anh ngạc nhiên nhìn cô, đây còn phải là Mộc Nhiên cả anh nữa không? Hôm nay dám lấy cả nước mắt ra để hù dọa anh.
Mộc Nhiên hôn nhẹ lên trán anh:”Tiểu Lãnh, anh có thích không?”
Ánh mắt anh tối sầm lại, cô vừa gọi anh là cái gì? Tiểu Lãnh sao?
– “Mộc Nhiên, em sẽ không thể tưởng tượng được em sẽ van xin anh thế nào đâu?” Hàn Thiên Lãnh khàn giọng.
Mộc Nhiên xoa hai bên ngực anh, hôn lên môi anh rồi đi xuống mút nhẹ đầu ngực của anh. Cô thích thú nhìn anh thỏa mãn.
Cô đưa tay cởi chiếc áo của mình, nửa cơ thể trắng như tuyết hiện ra với đôi gò bồng nhỏ nhắn làm cho anh muốn ngậm nó vào miệng.
Anh nhướn người, miệng khẽ ngậm hạt lựu đỏ của cô, lưỡi khẽ đá qua đá lại.
– “A…ưm…” Dục vọng trong người cô cũng dần bị anh khơi gợi ra, Mộc Nhiên ôm lấy cổ anh, khiến cho bầu ngực càng dễ dàng tiếp xúc với anh hơn.
Bàn tay mềm mại của cô cũng không chịu an phận, mò mẫm xuống ngực anh vờn qua vờn lại khiến anh thở dốc càng kịch liệt hơn.
Hôn đến ngực cô đỏ lên anh mới chịu buông tha, Mộc Nhiên nằm lên người anh, cô đưa lưỡi liếm lên từng cơ bụng của anh, đến thắt lưng cô ngẩng đầu lên nhìn anh.
Ánh mắt anh chứa đầy dục vọng đang khích lệ cô hãy cứ làm như những gì mình nghĩ.
Mộc Nhiên đưa tay cởi chiếc thắt lưng của anh rồi vứt xuống sàn nhà, tiếp theo là chiếc quần dài, chỉ còn lại chiếc quần trong che đi thứ đồ sộ kia.
Bàn tay cô khẽ chạm vào nó, Hàn Thiên Lãnh sung sướng thở dốc. Mộc Nhiên càng mạnh bạo hơn, cô cởi chiếc quần trong ra.
Tiểu đệ của anh hiên ngang đứng đó, Mộc Nhiên có chút sợ hãi.
– “Bảo bối, tiếp tục đi.” Giọng anh lúc này thật quyến rũ.
Mộc Nhiên vuốt nhẹ nó rồi cúi đầu xuống hôn lên vật nóng ấm đó, anh thở dốc kịch liệt, càng không thể ngờ được cô gái nhỏ này lại có thể mạnh bạo đến mức này.
Lưỡi của cô đưa ra khẽ liếm lên tiểu đệ anh, để lại ít nước bọt trong suốt trông thật kích thích giác quan của anh.
Anh dường như đã không chịu nổi việc trêu chọc của cô gái này, Hàn Thiên Lãnh khàn giọng nói:”Bảo bối, hãy ngồi lên đó đi.”
Mộc Nhiên đỏ mặt, cô làm theo lời anh, từ từ ngồi lên đó. Hàn Thiên Lãnh phối hợp cùng cô đưa tiểu đệ của mình vào hoa huy*t.
Mặc quần lọt khe thật tiện lợi, anh hôn nhẹ lên ngực cô rồi nói.
– “Không phải em muốn nắm thế chủ động sao? Cưỡi đi.”
Mộc Nhiên gục đầu vào vai anh, khẽ nâng cơ thể của mình lên rồi ngồi xuống.
– “A…ưm…a…a…sâu quá…ư…a”
Trong căn phòng tiếng rên rỉ và thở dố của người đàn ông và phụ nữ quyện cùng nhau tạo nên một không gian ám muội.
Anh dùng sức giật đứt chiếc còng đó rồi xoay người đặt cô dưới thân, tiểu đệ một lần nữa đi vào.
– “A…Lãnh…em, em mệt quá…nghỉ ngơi….ư…chúng ta nghỉ ngơi…a…một lát đã…ư..”
Hàn Thiên Lãnh gạt vài sợi tóc dính trên mặt cô:”Bảo bối, chỉ mới ba mươi phút em đã la mệt, yếu thế sao?”
Mộc Nhiên lắc đầu:”A….ư….nhẹ chút…a….”
– “Trông em sung sướng như vậy, làm sao dừng lại được cơ chứ.” Anh nói.
Mộc Nhiên lên đỉnh vài lần rồi khóc lóc cầu xin anh dừng lại, nhưng anh chính là có quá nhiều sức, cả một đêm không biết bao nhiêu lần đè cô ra mà “ăn”.
Đến gần sáng, khi cô không thể chịu được nữa ngủ thiếp đi thì anh mới phóng thẳng chất lỏng màu trắng đục vào bên trong.
Anh hôn nhẹ lên trán cô rồi bế cô vào phòng tắm, tắm rửa sơ qua cho cô rồi anh mới đi ngủ.