Anh đưa cô lên phòng ngủ, Mộc Nhiên dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán ra được anh đang suy nghĩ chuyện gì.
Cô cắn cắn môi:”Em đi tắm đây”.
Anh nhìn cô từ trên xuống dưới:”Không phải em tắm rồi sao? Hay là chúng ta tắm chung”.
Mộc Nhiên lùi ra sau, ánh mắt lúng túng:”Thôi, vậy anh tắm đi”.
Hàn Thiên Lãnh bước đến gần cô, anh ghé vào sát tai cô:”Ở ngoài đợi anh”.
Thân người cô run lên, anh mỉm cười rồi đi ngang qua cô, bước vào phòng tắm.
“Cốc…cốc” Lúc này vang lên tiếng gõ cửa, Mộc Nhiên đi về phía cánh cửa.
– “Bác”. Cô nhìn quản gia.
Bà mỉm cười đưa cho cô bát canh:”Mộc Nhiên, lát nữa con đưa thiếu gia uống cái này rồi muốn làm gì thì làm!”.
Mộc Nhiên đơ người, cô phải làm gì với bác quản gia này đây.
– “Bác, đây là canh gì vậy?”.
Bà quản gia tươi cười nói:”Đây là canh bình thường, giúp cho sức khỏe”.
Tất nhiên là tốt cho sức khỏe, bà đã cho thêm nhân sâm, một số loại bổ thận tráng dương.
Cô nhìn quản gia:”Vâng”.
Quản gia cười:”Vậy hai con làm gì thì làm đi nhé, ta đi đây”.
Tối nay khổ cho cô rồi, nhưng mà bà sẽ nhanh có một tiểu thiếu gia hay một tiểu thư xinh đẹp.
– “Bác”. Mộc Nhiên đỏ mặt.
Bà cười rồi đi xuống lầu, Hàn Thiên Lãnh tắm xong đi ra ngoài.
Cô bưng chén canh đến:”Lãnh, anh uống canh này đi”.
Anh cau mày cầm lấy chén canh ngửi qua.
Anh híp mắt hỏi:”Em muốn anh uống canh này thật sao?”.
Mộc Nhiên gật đầu:”Nó tốt cho sức khỏe của anh”.
Anh cười gian tà rồi một hơi uống hết chén canh, Mộc Nhiên cầm lấy chén rồi đi về phía cửa.
Anh đi đến vác cô lên vai, cái chén cô cầm vì hành động của anh mà rơi xuống đất.
– “Em muốn đi đâu?”. Anh vừa đi về phía chiếc giường vừa hỏi cô.
Mộc Nhiên lắp bắp nói:”Em mang chén xuống nhà….Anh….anh làm gì? Buông em ra….”
Hàn Thiên Lãnh đặt cô xuống giường, Mộc Nhiên đỏ mặt vì vô tình nhìn vào hạ bộ đang cộm lên của anh sau lớp khăn.
Cô uất ức nói:”Lãnh, em mới tỉnh dậy….hức…đang rất mệt, anh còn muốn quấy em sao?”.
Anh mắt anh thoáng thương xót cô, anh nhẹ nhàng hỏi:”Anh thật vô tâm phải không? Em đang mệt, anh lại còn…”
Anh thở dài:”Vậy tối nay em chỉ cần nằm yên được rồi, anh hứa sẽ không bắt em phải cử động nhiều đâu”.
Cô trợn mắt, gì chứ? Cứ tưởng anh thật sự thương xót mà tha cho cô, không ngờ lại biến thái đến mức này.
– “A….anh phải thương em chứ! Em mệt lắm”.
Anh cúi đầu xuống hôn lên môi cô, ngăn đi những lời nói vô nghĩa hiện tại của cô.
– “Ưm” Mộc Nhiên bất mãn cựa quậy.
Anh nắm nhẹ lấy hai cổ tay của cô đặt lên đỉnh đầu, lưỡi bắt đầu đi vào sâu hơn quấn lấy lưỡi cô.
Lưỡi anh nhẹ nhàng mơn trớn miệng cô. Một tay anh đặt lên một bên ngực cô mà khẽ xoa nắn.
– “A…ưm” Cô khẽ run lên, nhỏ giọng rên rỉ.
Anh thích thú rời khỏi môi cô di chuyển xuống vùng cổ trắng ngần kia.
– “A….đừng…anh đừng cắn nữa…ưm”.
Anh ngẩng đầu nhìn cô, giọng anh khàn khàn:”Vậy anh sẽ liếm nó nhé! Hay là mút?”.
Mộc Nhiên đỏ mặt quay sang một bên:”Biến thái, anh không được khi dễ em”.
Anh mỉm cười, hai tay xoa nắn ngực cô cách một lớp áo.
– “A….ưm”.
Ngực cô rất mềm mại và đầy đặn, sờ vào có cảm giác rất thích.
– “A….ư”
Anh cởi chiếc áo ngủ của cô ra, nửa cơ thể trắng nõn hiện ra dưới ánh đèn mờ ảo.
Nhìn cô lúc này trông thật kích tình, anh thở hắt rồi ngậm lấy đầu ngực đỏ ửng, dựng đứng của cô.
Mộc Nhiên căn môi, sự kích thích bên dưới ngực khiến cho cô vò nhẹ tóc anh.
Hàn Thiên Lãnh hôn dần xuống phần bụng của cô, lưỡi anh khẽ liếm giốn cô.
– “A….đừng mà…nhột quá….ưm”.
Hàn Thiên Lãnh cởi chiếc quần ngủ mỏng manh của cô ra, anh bất ngờ khi cô không mặc quần nhỏ.
– “Bảo bối, em mặc như vậy có thấy mát không?”.
Mộc Nhiên đỏ mặt, cô cắn cắn môi.
Anh hôn lên hoa huy*t của cô, bên trong đã tiết ra nước nhờn.
Anh đưa lưỡi liếm ít chất dịch đó, Mộc Nhiên sung sướng quằn người lên.
– “A…Lãnh, anh đừng….đừng làm vậy…a”.
Anh hôn sâu vào hoa huy*t đỏ ửng đó, Mộc Nhiên đến lúc này không thể kìm lại được tiếng rên rỉ của mình nữa.
– “A….ưm….”
– “A….a”.
Bên trong đã ẩm ướt, anh bắt đầu đưa tiểu đệ vào bên trong cô.
– “A… Lãnh…chậm thôi…a”
Anh nhịp nhàng đi vào bên trong cô, dần dần hoa huy*t đã dung nạp nổi vật nóng ấm của anh, anh mới đẩy nhanh tốc độ.
– “Ưm….a….a”.
Anh chống hai tay xuống giường, liếm nhẹ lên hai cạnh môi cô, phần bên dưới vẫn dính chặt lấy nhau.
– “Ưmm”.
Qua gần một tiếng đồng hồ anh vẫn chưa bỏ qua cho cô, Mộc Nhiên nức nở nói.
– “Lãnh…em mệt quá….chúng ta dừng lại đi….a….a”.
Hàn Thiên Lãnh hôn lên trán ướt đẫm mồ hôi của cô.
– “Anh không dừng lại được tất cả là vì em đó, bảo bối!”.
Mộc Nhiên nói:”Em….a….em có làm gì sao?”.
– “Là em đưa anh bát canh đó, bắt anh uống”.
Mộc Nhiên cau mày:”Là canh sao? Đó chỉ là canh bình thường”.
– “A….ư….”.
Anh trầm giọng nói vào tai cô:”Bảo bối, đó là canh bổ thận tráng dương”.
Mộc Nhiên cắn môi, cô không hề biết đó là canh bổ, phải làm sao đây?
Anh dập mạnh vào hoa huy*t của cô.
– “A….a”.
– “Bảo bối, không được mất tập trung”. Anh nhắc nhở.
Tiếp theo, cô bị anh quấn lấy đến nửa đêm mới được tha.
Anh phóng chất lỏng màu trắng đục vào bên trong cô rồi ôm lấy cô.
– “Bảo bối, vất vả cho em quá”.
Mộc Nhiên lúc này hơi thở gấp gáp, mệt mỏi ngủ thiếp đi.