Trong đầu Trương Hạo chỉ vang vọng có mấy chữ đó. Y càng nhìn Lâm Phàm lại càng cảm thấy sợ hãi. Y cố gắng né tránh tầm mắt mình ra khỏi đôi bàn tay vẫn đang nhỏ giọt máu tươi của đối phương, chẳng biết tại sao nhưng y thấy choáng váng khủng khiếp, tựa như người đang bị mất máu đó là chính y vậy.
Bí bo! Bí bo! Bí bo!
Tiếng còi xe cảnh sát truyền đến, theo sát phía sau là một chiếc xe cứu thương.
Rất nhanh cảnh sát liền khống chế tình hình trên chuyến xe buýt xui xẻo nọ. Khi một anh cảnh sát bẻ ngoặc cổ tay của gã đàn ông kia ra sau rồi đè sấp gã xuống sàn xe buýt thì tình cờ làm rơi một tấm thẻ bằng sắt được nhét trong túi quần của gã, trên đó chỉ ghi có mấy chữ: Bệnh nhân tâm thần.
"Vị bạn học này, cám ơn ngươi đã hăng hái làm việc nghĩa. Nhờ có ngươi mà mọi người trên xe mới bình an vô sự. Gia hỏa kia là một kẻ điên, gia thuộc không trông coi tốt, để gã chạy ra ngoài gây họa như thế, đợi trở về ta chắc chắn sẽ làm việc lại với bọn họ rõ ràng."
Cảnh sát cảm kích nói, sau đó nhìn thấy bàn tay Lâm Phàm chảy đầy máu tươi thì lập tức gọi bác sĩ tới băng bó cho hắn.
Lâm Phàm ý vị thâm trường nhìn thoáng qua nam tử bị ấn xuống đất kia, khẽ nói: "Gã không phải là bệnh nhân tâm thần."
Anh chàng cảnh sát nghe nói thế, nhãn tình liền sáng lên, vội hỏi hắn: "Đồng học, hẳn là ngươi phát hiện ra chuyện gì à? Sao lại khẳng định như thế?"
"Không có, bởi vì hắn không xứng làm người bị bệnh tâm thần thôi." Lâm Phàm thản nhiên đáp.
Anh chàng cảnh sát nghe mà có chút mơ hồ, không hiểu được ý của đối phương là gì.
Thôi được rồi, bây giờ truy cứu những việc này cũng chưa vội, trở về sẽ cho người điều tra lại xem gã kia có thật sự là bệnh nhân tâm thần hay không.
Y tá vừa băng bó cho Lâm Phàm vừa bội phục nói: "Đồng học, ngươi thật kiên cường, chảy nhiều máu như vậy mà vẫn không tỏ ra đau đớn gì hết."
Lâm Phàm bình tĩnh nói: "Ý chí của ta rất mạnh, đau đớn chỉ là một phần của việc tu luyện, ta đã sớm tạo thành thói quen rồi."
Y tá ngây người nhìn đối phương, không rõ tại sao nhưng cô luôn có cảm giác chàng trai trẻ này có chỗ quái quái như thế nào đó.
"Đồng học, ngươi nhìn xem ta băng bó cho ngươi thế nào, ta trông thấy dây giày dưới chân ngươi thắt nơ hình con bướm, chắc hẳn là ngươi thích nơ con bướm lắm phải không? Ta đã băng bó cho ngươi theo sở thích của ngươi nè."
Anh chàng y tá nọ rất có hảo cảm đối với Lâm Phàm, đây là cậu bạn nhỏ dũng cảm cỡ nào a.
Lâm Phàm nghiêng đầu nhìn xuống, nét mặt không chút biểu cảm nhận xét: "Nhìn rất đẹp."
Y tá mỉm cười vui vẻ, may mà lúc còn trẻ, vì muốn lấy lòng mấy bạn gái nên anh ta đã tự tập thắt nơ cầu kỳ như này.
Cảnh sát cầm biên bản tới hỏi Lâm Phàm vài câu.
"Đồng học, ngươi tên là gì vậy? Bọn ta muốn lấy thông tin của ngươi, hành động mới rồi của ngươi là thấy việc nghĩa hăng hái làm, bọn ta rất cảm kích, ta định liên lạc với trường học để biểu dương ngươi một phen."
Gặp được chuyện như vậy, bên cảnh sát rất muốn tuyên truyền thật tốt, sao có thể để cho tiểu anh hùng của chúng ta thất vọng được, nhất định phải để bên phía trường học biết được phẩm chất tốt đẹp của tiểu anh hùng này, như vậy thì cậu ta sẽ được các lão sư ưu ái chiếu cố hơn. Nhỡ đâu có điểm số môn nào hơi kém thì còn có thể kịp thời giúp cậu ta bổ túc một chút, cố gắng nâng cao thành tích để đậu vào một trường đại học mà người ta mong muốn.
"Ta trễ giờ đến trường rồi." Lâm Phàm đơn giản đáp.
Cảnh sát vui vẻ trấn an: "Cậu bạn nhỏ, cứ yên tâm đi, chúng ta sẽ đưa ngươi đến trường học, huống hồ ngươi đang bị thương, có thể về nhà nghỉ ngơi thật tốt cũng được mà, chúng ta sẽ xin phép nghỉ cho ngươi."
Hảo cảm trong lòng ông chú cảnh sát cùng anh chàng y tá lại càng dâng cao, đây quả nhiên là tiểu anh hùng cực kỳ ưu tú mà, mặc dù đã bị thương không nhẹ nhưng vẫn muốn đi đến trường học. Nếu như là người khác thì sợ là nãy giờ đã giãy đành đạch ra mặt đất không dậy nổi, kiên quyết phải nhân cơ hội này ở nhà lười biếng mấy ngày rồi.
Cả hai không hẹn mà đồng loạt nghĩ đến hài tử nhà mình, có lẽ tối nay trở về phải làm công tác tư tưởng lại với bọn nhỏ một chút, cố gắng học hỏi tinh thần chăm học của tiểu anh hùng trước mắt đây.
"Gặp lại sau, ta đi học đây." Lâm Phàm đeo cặp sách lên lưng rồi quay người chạy mất.
"Uy! Đồng học, chờ một chút. . ."
"Tiểu anh hùng, ngươi còn chưa tháo băng mà."
Tốc độ chạy của Lâm Phàm khá nhanh, mới nháy mắt một cái mà thân hình hắn liền biến mất vô tung vô ảnh.
Cảnh sát cùng y ta hai mặt nhìn nhau, trong ánh mắt đôi bên đều lộ ra vẻ kính nể.
"Đồng chí cảnh sát, vị tiểu anh hùng này thật sự là quá dũng cảm, nếu như người trẻ tuổi thời nay đều có thể thấy bất bình liền ra tay tương trợ, hơn nữa còn chăm chỉ không lười học, vậy thì lo gì quốc gia chúng ta sẽ không cường đại." Anh chàng y tá cảm thán.
Ông chú cảnh sát gật đầu, "Ừm, may mà mới rồi ta có nhìn thấy bảng tên của tiểu huynh đệ đó, cậu ta tên là Trần Dương, là học sinh của trường cấp ba Sáng Duy. Chờ ta xử lý tốt chuyện ở đây xong sẽ tới thông báo cho trường của bạn nhỏ để cậu ta được khích lệ một phen."
...
Trương Hạo đang ngồi liệt tại vỉa hè một bên đường, đến tận bây giờ y vẫn chưa hoàn hồn lại được, y cúi đầu nhìn bàn tay đầy vết máu dính dấp trên tay mình, trong đầu không hiểu sao cứ hiện lên hình ảnh Trần Dương lúc hắn từ trên cao cúi xuống nhìn mình.
"Đồng học, ngươi ổn không?"
Ánh mắt của Trần Dương khi đó quá đỗi lạnh nhạt, sắc mặt cũng cực kỳ lạnh lùng.
Một vài hình ảnh trước đây thoáng lướt qua trí nhớ của Trương Hạo, rõ ràng Trần Dương mà sáng nay y gặp và Trần Dương mà bình thường y nhận biết dường như không phải là cùng một người.
...
Trường cấp ba Sáng Duy.
Lâm Phàm nhàn nhã đi lại ở trong sân trường, ngửi được mùi sạch sẽ tinh khôi của sách vở và bút viết mà trong lòng không khỏi nghĩ đến Trương lão đầu, nếu như ông ta có thể tới đây thì ắt hẳn ông ta sẽ trở thành một vị lão sư châm cứu rất ưu tú đi.
Lớp 12 - (2).
Bạn cùng bàn với Trần Dương là một cô nàng tên Lý Tuyết. Nàng ta để tóc dài, tóc mái cắt ngang chỉnh tề che khuất trán, làn da rất trắng, dáng dấp cũng tương đối xinh đẹp, có điều tính cách lại không được tốt lắm, mối quan hệ với Trần Dương cũng không mấy hữu hảo.
Trên bàn học có một đường kẻ “phân chia ranh giới” giữa hai người.
Lâm Phàm vẫn chưa quen được với bầu không khí nơi này, các học sinh khác hoặc là đang đùa giỡn, hoặc là đang ôm lấy sách vở cắm cúi làm bài, mà hắn thì chỉ ngơ ngác ngẩng đầu nhìn bảng đen.
"Nơ con bướm của ngươi hôm nay trông tinh xảo đấy." Lý Tuyết nhìn thoáng qua dây giày và vết băng bó trong lòng bàn tay của Lâm Phàm, thuận miệng nhận xét.
Dĩ vãng Trần Dương mà nghe nàng khen thì đều sẽ thẹn thùng đỏ mặt, phát ra âm thanh “cám ơn” lí nhí giống như tiếng muỗi kêu.
Thế nhưng hôm nay hắn lại không giống mọi ngày.
"Ừm." Lâm Phàm ngắn gọn đáp.
"Haiz, chán chết."
Lý Tuyết quẹt miệng, cảm thấy mất đi hứng thú trêu chọc kẻ cùng bàn lập dị này, nhưng đúng lúc đó nàng đột nhiên phát hiện cánh tay Lâm Phàm đã vượt qua ranh giới mà nàng quy định, lập tức hai mắt Lý Tuyết phát sáng, mau chóng lôi từ trong hộp bút ra một cây bút bi rồi thừa dịp Lâm Phàm không chú ý mà mạnh mẽ đâm xuống tay hắn.
Nàng đang chờ mong Trần Dương sẽ kinh hoảng nhảy dựng lên, sau đó phát ra một tiếng hét õng ẹo: “Tại sao ngươi lại đâm ta? Thật là đau quá đi.”
Có điều một màn huyễn tưởng mà nàng mong ngóng lại không hề phát sinh.
Lâm Phàm như thể chẳng có chút cảm giác gì, chỉ là hờ hững quay đầu qua nhìn thoáng qua, sau đó lại ngẩn người nhìn chằm chằm lên bảng đen.
Hắn phát hiện trong lớp này có rất nhiều người giống với các hộ lý trong bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, thích cắm mặt vào điện thoại để chơi game.
"Tại sao có thể như vậy?"
Lý Tuyết trừng trừng mắt nhìn Lâm Phàm, sắc mặt lộ ra tia mờ mịt.
Cô nàng cho rằng mới rồi là mình đâm quá nhẹ, thế nên liền dùng sức đâm mạnh thêm lần nữa, lần này ngòi bút cắm sâu vào tận trong da thịt, thế nhưng Trần Dương vẫn chẳng chút nể mặt mà cho nàng một chút xíu phản ứng, ngay cả lông mày cũng chẳng buồn nhếch lên một cái.
"Không thể nào."
Lý Tuyết hoang mang rút cây bút bi ra, nàng muốn xem thử xem rốt cuộc có phải là đầu nhọn cây bút có vấn đề gì hay không mà tên Trần Dương yếu nhớt ấy lại chẳng bị đau đớn chút gì.
Thế nhưng ngay khi nàng vừa rút tay ra… “Phụt!” máu tươi trên cánh tay Lâm Phàm tức khắc văng đầy mặt mũi Lý Tuyết.
Lý Tuyết cảm giác trên mặt mình có dòng chảy gì đó ấm nóng, nàng run run đưa tay lên sờ mặt, phát hiện chất lỏng trên tay có màu đỏ tươi rồi lại nhìn xuống cánh tay Lâm Phàm đang có một lỗ thủng rõ rệt, con ngươi của nàng đột ngột co rút lại.
"A a a a a!"
Lý Tuyết bụm mặt, sợ hãi nhảy dựng lên khỏi chỗ ngồi, gào khóc một tiếng rồi vội vã xô ghế bỏ chạy ra ngoài.
"Cứu mạng."
"Cứu mạng aaaaa."
Các học sinh trong lớp đều ngạc nhiên nhìn Lý Tuyết, phảng phất như thể gặp quỷ.
Lâm Phàm khẽ lắc đầu.
Năng lực chịu đựng của phàm nhân thật sự là quá kém, huyết dịch vốn luôn chảy xuôi trong thể nội, nó đã đồng hành cùng chúng ta từ lúc mới sinh ra tới giờ, thế mà ngay cả đồng bạn thân mật nhất của mình mà bọn họ nhìn thấy cũng sợ hãi, cho nên mới nói phản bội quả nhiên là bản tính bẩm sinh của con người.
Kết luận này không phải do hắn nghĩ ra, mà là do một ông lão trong bệnh viện tâm thần Thanh Sơn từng nói.
Thể chất của Lâm Phàm không tệ, máu tươi chảy một lát liền đình chỉ.
...
Trương Hạo từ bên ngoài đi vào, trạng thái tinh thần vẫn rất tệ, nhất là khi nhìn thấy Lâm Phàm thì lại càng cúi thấp đầu, không dám đối mặt với hắn.
Đám hồ bằng cẩu hữu của Trương Hạo trong lớp đều là học sinh cá biệt, cho nên lão sư đã an bài bọn họ ngồi ở những dãy bàn phía sau cùng.
Bạn cùng bàn của Trương Hạo cũng là kẻ thường xuyên khi dễ Trần Dương, nhìn thấy Trương Hạo xuất hiện liền bắt đầu đâm thọc, "Ê, biết chuyện gì không? Cô nàng Lý Tuyết mà ngươi thích mới bị Trần Dương chọc ghẹo gì tới phát khóc luôn kìa, đợi lát nữa tan học, chúng ta kéo tên ẻo lả đó vào nhà vệ sinh đánh một trận đi, có được không?"
Người vừa lên tiếng là Dương Tử Thiên, dáng dấp không tệ, để đầu đinh ngắn sát, trên tai còn xỏ khuyên, khí chất lưu manh vô lại thể hiện ra rất rõ ràng. Nhưng ở lứa tuổi này thì hình tượng bad boy đó của gã lại rất được các cô gái ngốc nghếch sùng bái, bạn gái cũng đã thay qua mấy người rồi.
"Đừng, đừng đi." Trương Hạo chưa tỉnh hồn nhưng đã theo bản năng ngăn cản, "Đừng làm như vậy, ta phát hiện hôm nay Trần Dương cứ là lạ thế nào đó, giống như có chút tà môn ấy."
"Tà môn? Tên ẻo lả đó thì có thể làm được gì? Người không ra người, ngợm không ra ngợm." Dương Tử Thiên khinh thường nói, sau đó quay sang nhìn Trương Hạo, đến tận lúc này gã mới phát hiện tình huống của Trương Hạo có chút gì đấy không đúng, "Làm sao mà mới ngủ qua một đêm liền biến thành dạng này? Không phải là ngươi bị Trần Dương bỏ tiền ra tìm mấy gã lưu manh bên ngoài trường đánh cho một trận đấy chứ?"
"Cút đi! Ai mà dám đánh ta?" Trương Hạo hừ lạnh.
...
Lâm Phàm ngồi ngẩn người hồi lâu, hắn vẫn đang lục lọi lại trong ký ức xem thử rốt cuộc có những ai đã từng bắt nạt Trần Dương, cuối cùng không khỏi thở dài một hơi, bởi vì hắn phát hiện trên cơ bản bạn bè xung quanh đều đã từng công khai hoặc lén lút bắt nạt cái khối thân thể này.
Hắn bèn đứng dậy, đi đến trước mặt mỗi người trong lớp, cố gắng nặn ra dáng vẻ tươi cười rồi vươn tay, nói: "Xin chào đồng học, chúng ta làm quen lại từ đầu nhé."
Các bạn học đều bị kinh ngạc bởi hành động khó hiểu của Trần Dương, ai cũng cảm thấy đầu óc tiểu tử họ Trần này dường như có vấn đề rồi.
"Xin chào đồng học, chúng ta làm quen lại từ đầu nhé." Lâm Phàm đã đi đến trước bàn của Dương Tử Thiên, bình tĩnh giơ tay ra trước mặt gã.
Dương Tử Thiên liếc nhìn Lâm Phàm, "Ngu xuẩn."
Lâm Phàm không buồn để ý, chỉ tiếp tục giơ tay ra trước mặt Trương Hạo, thản nhiên mỉm cười, nói: "Xin chào đồng học, chúng ta làm quen lại từ đầu nhé. À, ta đã gặp ngươi trên xe buýt một lần rồi."
Soạt!
Trương Hạo bối rối đứng dậy, y đứng vội tới nỗi đầu gối đập cái bốp lên bàn học, nhưng y không còn tâm trạng nào xuýt xoa cái chân đau, y chỉ đang thấy rất khẩn trương.
"Xin… xin chào."