Thắt Nơ Con Bướm Xinh Đẹp
7 giờ tối.
Hằng ngày cứ đến giờ này là bệnh viện tâm thần Thanh Sơn lại cho các bệnh nhân tâm thần tề tụ tại phòng nghỉ, cùng nhau theo dõi tin tức thời sự trên TV trong khu vực sinh hoạt chung.
Đã từng có nhiều người phản đối hành động này của Hách viện trưởng, cho rằng việc tụ tập như vậy chỉ dễ dàng tạo thành xung đột giữa các bệnh nhân mà thôi.
Vả lại người bị bệnh tâm thần thì làm gì hiểu được những tin tức thời sự mà TV đang phát, nếu như bọn họ có thể hiểu được thì họ đã chẳng phải ngày ngày sinh hoạt ở cái địa phương như nơi đây rồi.
Nhưng cuối cùng Hách viện trưởng vẫn kiên quyết thực hiện và duy trì thói quen ấy, cứ đến 7h tối hằng ngày là lại cho các hộ lý dẫn các bệnh nhân tới đây cùng xem tin tức.
Theo như lời ông nói thì cho dù bọn họ có vấn đề về đầu óc thì thế nào chứ, bọn họ vẫn phải có quyền biết quốc gia mà mình sinh sống đang diễn ra như thế nào, có quyết định gì mới hay có chuyện gì quan trọng phát sinh hay không.
….
Phòng sinh hoạt chung.
Trong màn hình TV đang truyền đến thanh âm quen thuộc.
Phần lớn bệnh nhân đều ngẩng đầu, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào khung sáng hình chữ nhật đủ màu sắc đó.
Trong màn hình TV, người dẫn chương trình có mái tóc ngắn, nở nụ cười tươi rói đã xuất hiện.
"Các ngươi nhìn đi, lão bà của ta tới rồi."
"Đó là khuê nữ của ta, một tay ta dọn phân, đút cơm, chăm bẵm, vất vả nuôi nàng lớn nhường này."
"Xùy, rõ ràng nàng đã hẹn ta trong đêm trăng tròn sẽ đến bên bờ hồ quyết đấu một trận, thế mà ta đợi mãi cũng chẳng thấy nàng ta dám đến, phế vật."
Trương lão đầu hỏi: "Ngươi biết nàng ta không?"
Lâm Phàm bình tĩnh đáp: "Biết."
"Là ai?" Trương lão đầu lại hỏi.
"Bạn gái ta."
Trương lão đầu nghe thế liền quay sang mặt đối mặt với Lâm Phàm, hai người cứ thế yên lặng nhìn lẫn nhau.
Qua hồi lâu sau, Trương lão đầu mới gật đầu, nói: "Ta tin tưởng ngươi."
Nữ MC mỉm cười, lên tiếng: "Xin chào buổi tối! Hôm nay là thứ bảy, ngày 29 tháng 2, hoan nghênh các bạn. . ."
Trương lão đầu kéo ống tay áo lên, cảm thấy rất nghi hoặc, trên đồng hồ Rolex trị giá mấy trăm vạn của lão ghi rõ hôm nay là ngày mùng 7 tháng 3, thế nào mà cô nàng kia lại nói là ngày 29 tháng 2?
Trương lão đầu bèn đứng dậy, đi thẳng tới chỗ một người đàn ông có đeo cặp mắt kính thật dày, đoạn vỗ vỗ vào bờ vai của y rồi hỏi: "Uy! Ta mới mua chiếc đồng hồ này từ chỗ của ngươi, nhưng thời gian hiển thị lại không giống với trên TV, ngươi xem thử một chút, có phải là có nhầm lẫn gì hay không?"
"Để ta xem thử." Nam tử đeo kính mắt nọ lần mò trong túi áo, lấy ra cái kính lúp rồi mất nửa ngày soi tới soi lui cái đồng hồ trên cổ tay của Trương lão đầu, hồi lâu sau mới ngại ngùng nói: "À, là lỗi của ta, bây giờ ta sẽ điều chỉnh liền cho ngươi, ngươi cứ yên tâm, đây là sản phẩm trị giá hơn mấy trăm vạn, ngươi chính là khách VIP của cửa hàng chúng ta, nếu có bất kỳ vấn đề gì về sản phẩm, ta đều sẽ sửa chữa miễn phí cho ngươi."
Nam tử đeo kính mắt đưa ngón tay vào trong miệng, dính dấp một chút nước bọt rồi bôi bôi xóa xóa trên cổ tay Trương lão đầu, sau đó lại lấy từ đâu ra một cây bút, cẩn thận viết xuống con số 9/2.
"Đã sửa xong rồi."
Trương lão đầu lật tay tới lui, xem kỹ càng xong liền hài lòng gật đầu, "Tốt lắm, quả nhiên đồng hồ ở tiệm ngươi là hàng chuẩn xịn."
TV treo ở trên tường vẫn đang tiếp tục phát sóng tin tức thời sự.
Nhưng bởi vì nãy giờ đã qua mấy phút mà nữ MC tóc ngắn ban nãy vẫn chưa xuất hiện lại, khiến đám người bị bệnh tâm thần kia trở nên không an phận, có nhiều kẻ đã lục tục đứng dậy đòi trở về đi ngủ.
Lâm Phàm thì khác, hắn vẫn ngồi y nguyên ở đó, ngẩng đầu lẳng lặng nhìn màn hình TV.
« Tà vật cấp bảy ở Thái Sơn đã bị những nhân viên phụ trách bắt giữ và tiêu diệt, thi thể của chúng đã được cơ quan chức năng đưa về để tiến hành giải phẫu nhằm nghiên cứu cơ cấu, hy vọng có thể sớm phát hiện được nhược điểm của tà vật nhắm đưa ra những biện pháp hợp lý để đối phó với bọn chúng. »
« Tiếp theo chúng tôi sẽ thông tin đến quý vị một tin tức khác, Mao Sơn cao viện - một trong mấy đại cao viện của nước ta vừa phát thông cáo tuyển sinh cả nước, những người chưa tròn 20 tuổi cũng có thể đến đây nộp đơn báo danh. »
Rất nhanh, nửa giờ phát sóng bản tin thời sự đã kết thúc.
Lâm Phàm và Trương lão đầu được hộ lý đưa trở lại phòng bệnh số 666, hai người nằm trên giường, ánh mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà tuyết trắng.
"Ta phát hiện hình như ta bị lừa rồi." Trương lão đầu băn khoăn lên tiếng.
"Chuyện gì?" Lâm Phàm hỏi.
"Ta cho rằng cái đồng hồ mà ta mua của Lý tiểu tử là hàng rởm, nếu không tại sao nó cứ trục trặc hoài, rõ ràng là y lừa ta hơn mấy trăm vạn, ta rất khó chịu, thế nhưng ta đánh không lại y nên chỉ đành chịu đựng thôi, ô ô ô. . . Ta khó chịu quá." Trương lão đầu oa oa kể khổ.
"Có sữa đậu nành ở đó không? Ta muốn uống sữa đậu nành." Lâm Phàm đột ngột đổi chủ đề.
"Có, để ta lấy cho ngươi." Trương lão đầu mở ngăn tủ bên giường, lấy ra một túi sữa đậu nành rồi quăng sang cho Lâm Phàm, "Cho ngươi, Sprite."
"Coca Cola."
Ừng ực ừng ực!
Bên ngoài cửa sổ rất an tĩnh, thỉnh thoảng mới có tiếng còi ô tô vang lên.
Hai người nằm ở trên giường của mình, lẳng lặng uống từng ngụm sữa đậu nành.
Thời gian dần trôi qua, tiếng ngáy phì phò của Trương lão đầu đã vang khắp phòng.
…
Tích tắc… tích tắc… tích tắc...
Chiếc đồng hồ treo trên vách tường cuối hành lang đã điểm con số: 23 giờ 59 phút.
Tích tắc… tích tắc… tích tắc...
Kim giây nhúc nhích từng chút một.
Đinh!
00 : 00
Ngày 29 tháng 2 đã qua, hiện tại chính là ngày mùng 1 tháng 3.
« Tràng cảnh dị vực chính thức mở ra. »
« Lựa chọn mục tiêu: Trần Dương - hậu nhân đời thứ 199 của người sáng tạo ra 'Thiên Chùy Bách Luyện Pháp'. »
« Nhiệm vụ: Trợ giúp Trần Dương trở thành người mà không ai trong trường học dám khi dễ. »
« Thực lực thể chất: 100%. »
« Khai mở! »
...
Trời đã sáng!
Lâm Phàm mở to mắt, an tĩnh nằm ở trên giường, cảnh vật chung quanh hắn có chút lạ lẫm, hắn nhìn qua trái rồi lại nhìn qua phải, hết thảy mọi thứ đều chẳng giống với bài trí trong bệnh viện tâm thần chút nào.
Chăn mền rất thơm, không khí trong phòng cũng rất sạch sẽ.
Hắn vén chăn lên rồi đi đến trước gương ngó thử.
Dung mạo trong gương đã biến thành một người khác, mái tóc được cắt ngắn sát, sắc mặt hơi xanh xao, tâm tình thì hơi thiếu nữ. Sở dĩ Lâm Phàm đoán thế bởi vì bóng dáng hắn nhìn thấy trong gương đang mặc một bộ đồ ngủ màu hồng phấn in họa tiết hoạt hình.
"Tiểu tử này có bệnh à? Làm sao có thể mặc như vậy mà đi ngủ được?"
Lâm Phàm đứng trước gương lẩm bẩm hồi lâu.
Đúng lúc này, bên ngoài bỗng truyền đến một giọng nói của phụ nữ.
"Dương Dương, mau dậy đi, ăn điểm tâm rồi còn đi học nữa."
Trong đầu Lâm Phàm bỗng nhiều hơn một ít mảng ký ức xa lạ.
Chủ của thân thể này tên là Trần Dương!
Là học sinh lớp 12 ban (2), bạn bè đặt biệt danh cho hắn là Tiểu Nương Pháo.
Lâm Phàm cởi áo ngủ, thay đổi sang bộ đồng phục đã được xếp gọn sẵn trên bàn.
Sau đó hắn đi vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, xong xuôi liền đi tới phòng ăn.
Trong phòng ăn có một người phụ nữ trung niên đang bận bịu luôn tay, thấy hắn xuất hiện, người phụ nữ nọ bèn bưng một tô cháo nóng hổi bày ra trên bàn.
"Dương Dương, nhìn cái gì đấy? Tranh thủ thời gian ăn cháo đi rồi còn đi học, buổi chiều ba ba con sẽ đến trường học làm việc lại với lão sư của co. Những bạn học kia thật sự là quá phận, Dương Dương nhà ta đáng yêu như vậy, hiền lành như vậy, thế mà bọn chúng dám khi dễ con, thật là tức chết mẫu thân mà."
"Thế nhưng con phải nhớ, con cũng là nam tử hán, không được để người ta khi dễ mình hoài, gặp phải tình huống tương tự thì nhất định phải biết phản kháng, có biết hay không?"
Người phụ nữ trung niên nọ luôn miệng càu nhàu.
Lâm Phàm ngồi vào bàn ăn, nhìn tô cháo trước mặt mà không dậy lên nổi chút khẩu vị nào. Còn may bên cạnh có một bình sữa bò tinh khiết, hắn vặn mở nắp bình, đổ phân nửa sữa bò trong đó vào tô cháo rồi dùng muỗi khuấy đều lên.
"Cháo sữa đậu nành."
Trên mặt hắn lộ ra dáng vẻ tươi cười, hắn thích nhất chính là sữa đậu nành.
Lâm Phàm bưng tô lên ừng ực ừng ực nuốt cạn. Người khác đều nói đầu óc của hắn có bệnh, nhưng bản thân hắn biết mình chẳng có bệnh gì cả, hắn tuyệt đối không phải là bệnh nhân tâm thần, những người kia mới là có vấn đề về đầu óc. Thế nhưng hắn không muốn mất thời gian và công sức tranh luận cùng bọn họ.
Hiện tại hắn đã xuyên vào dị vực rồi, hắn phải mau chóng hoàn thành nhiệm vụ thì mới có thể trở về nhà được.
Nhưng nhiệm vụ của hắn là cái gì?
Hắn phải làm như thế nào thì mới có thể được tính là hoàn thành?
Lâm Phàm không hiểu.
Thơi được rồi, hay là tạm thời đừng suy nghĩ tới nữa. Chuyện gì tới thì sẽ tới.
Rất nhanh, Lâm Phàm đã uống xong tô cháo. Hắn cầm lấy ví tiền nhét vào trong túi quần rồi đứng bật dậy.
Căn cứ theo ký ức trong đầu thì bây giờ hắn cần phải đi đến trường học.
Lâm Phàm ra tới cửa, đang định cúi xuống mang giày thì người phụ nữ trung niên tự xưng là mẫu thân kia vội vàng buông cái khăn lau trong tay ra, nhanh chóng đi tới chỗ hắn.
"Dương Dương, cái này để mẫu thân làm cho con, hôm nay mẫu thân sẽ thắt dây giày thành một cái nơ hình con bướm thật xinh đẹp cho Dương Dương, bảo đảm sẽ có rất nhiều tiểu cô nương yêu thích Dương Dương nhà ta."
"Xong rồi, Dương Dương, con nhìn xem, mẫu thân thắt có đẹp hay không?"
Người phụ nữ trung niên đó ngẩng mặt nhìn chằm chằm Dương Dương, nét mặt hồi hộp tựa như đang mong chờ một lời khích lệ từ hắn.
Lâm Phàm nhìn đối phương rồi lại cúi đầu nhìn xuống sợi dây giày được thắt nơ hình con bướm đẹp đẽ, trong lúc nhất thời liền lâm vào trầm tư, cuối cùng yên lặng gật đầu.
"Đẹp lắm."
Người phụ nữ trung niên vui vẻ chồm dậy hôn một cái chóc lên mặt Lâm Phàm, "Mẫu thân biết mà, Dương Dương nhất định sẽ rất thích, hồi con còn bé rõ ràng con thích nhất chính là nơ con bướm. Con nhanh đến trường đi kẻo trễ. Đi đường cẩn thận."
"Thì ra thế giới bên ngoài là như vậy."
Lâm Phàm đứng ở trong cư xá, nghiêng đầu nhìn một vòng hoàn cảnh chung quanh, từ lúc 11 tuổi hắn đã tiến vào bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, cho tới tận bây giờ cũng chưa từng một lần rời khỏi, dĩ nhiên là không tính những lúc hôn mê nằm bẹp dí trên xe cứu thương.
Có so sánh mới thấy, hoàn cảnh của bệnh viện tâm thần Thanh Sơn tương đối tốt, lúc nào cũng ồn ào náo nhiệt.
Còn nơi đây lại quá an tĩnh.
Lâm Phàm xốc lại tinh thần, chậm rãi đi về phía trạm xe buýt rồi lẳng lặng đứng chờ.
Ting!
Không bao lâu sau, chuyến xe buýt mang biển hiệu 666 đã ngừng ở bên đường trước mặt hắn.
Lâm Phàm lên xe, nhét hai khối tiền vào trong thùng.
Ông chú lái xe có quả đầu trọc lóc như địa trung hải nhìn thấy Lâm Phàm là học sinh liền hảo tâm nhắc nhở: "Chàng trai trẻ, ngươi có thẻ học sinh mà, lần sau quét thẻ là được."
"Cám ơn." Lâm Phàm gật đầu.
Tích!
Hắn hiểu chuyện quẹt thẻ học sinh vào máy cảm ứng.
Ông chú lái xe ngạc nhiên nhìn hắn, rõ ràng đã ném hai khối tiền vào trong thùng rồi, bây giờ còn quét thẻ làm gì nữa?
Đầu óc tiểu tử này không có bệnh đấy chứ?
Thôi kệ, dù sao cũng là ông lời hai khối tiền, quản chuyện thiên hạ làm gì.
Ông chú “địa trung hải” ôm tâm tình đắc ý ấy chậm rãi cho xe buýt dời bánh.
Lâm Phàm ngồi vào một chỗ trống, không bao lâu sau, xe buýt lại dừng ở trạm để đón người, có một cô bé đáng yêu nhanh chóng bước lên xe. Cô bé tết tóc đuôi ngựa, đeo cặp sách sau lưng, liếc một vòng trong xe xong liền quyết định vịn lan can đứng đó, thân thể nhỏ yếu cứ thế lay động theo đà xe buýt di chuyển.
"Ngồi đây đi." Lâm Phàm thấy vậy bèn xích vào trong rồi nói. Chương 6 Gã Không Xứng Làm Bệnh Nhân Tâm Thần
Gã Không Xứng Làm Bệnh Nhân Tâm Thần
Tiểu nữ hài nhiều nhất chỉ mới là học sinh sơ trung năm thứ hai, nghe vậy liền cười rộ lên, lộ ra hai cái lúm đồng tiền xinh xinh: "Tạ ơn tiểu ca ca."
"Ừm." Lâm Phàm gật đầu.
Xe buýt cứ di chuyển rồi lại ngừng, ngừng rồi lại di chuyển, không biết qua bao lâu sau, lần này có một cậu học sinh trạc tuổi Trần Dương bước lên xe.
Bốp!
"Trần Dương, ngươi đang làm gì đó?" Cậu trai nọ đập vào bả vai Lâm Phàm, khí lực không nhỏ, như thể y cố ý dùng lực để làm đau hắn.
Lâm Phàm không buồn để ý đến đối phương.
"Trần Dương, ai cho ngươi lá gan phách lối như vậy, nhìn thấy ta mà dám làm lơ không chào hỏi sao?"
Trương Hạo rất khó chịu, bình thường Trần Dương nhìn thấy y tựa như tôn tử nhìn thấy gia gia, bị hù một tiếng cũng sợ hãi rụt rè, ngay cả một câu nói nhảm cũng không dám nói.
Nhiều lắm chỉ dám thốt lên mỗi một câu: “Các ngươi đừng đánh ta, ta sợ đau.”
Lâm Phàm căn cứ vào ký ức có sẵn trong đầu liền biết cái gã tên Trương Hạo kia chính là một trong đám người thường xuyên bắt nạt khối thân thể này.
Cả hai học chung một lớp, bình thường Trương Hạo vẫn thường doạ dẫm, khi dễ Trần Dương; lúc tan học thì sẽ chặn Trần Dương ở trên đường, không nghe lời liền hung hăng đánh một trận.
"Không phải ta đã kêu ngươi giành sẵn chỗ cho ta sao? Vì sao chỗ này lại có người? Ngươi dám không nghe lời ta?"
Thấy Lâm Phàm còn cả gan lờ mình đi, Trương Hạo lập tức kéo mạnh bả vai Lâm Phàm xoay lại, chuẩn bị nói cho Trần Dương biết, ngươi đây là đang muốn chết rồi.
Thế nhưng khi nhìn thấy Lâm Phàm thản nhiên nhìn lại mình, không hiểu sao Trương Hạo lại bị dọa, cũng không phải ánh mắt đối phương kinh khủng đến cỡ nào, mà là ánh mắt ấy quá hờ hững, quá bình tĩnh, y thậm chí còn không cảm nhận được một tia dao động nào từ đôi mắt đó.
"Trần Dương, ngươi có bệnh à?"
Trương Hạo thẹn quá hóa giận, rõ ràng y là Tiểu Bá Vương của cái trường này, vậy mà bây giờ lại bị mỗi một ánh mắt của tên nhóc nhát gan như Trần Dương dọa cho thất kinh, nếu để người khác biết được thì hắn còn biết giấu mặt vào đâu?
Tiểu nữ hài ngồi cạnh Lâm Phàm yếu ớt lên tiếng: "Mới rồi là do vị tiểu ca ca đây tốt bụng nhường chỗ cho ta."
Trương Hạo dĩ nhiên không có khả năng cùng học sinh tiểu học phân cao thấp.
Chung quanh có nhiều người lớn như vậy, nhỡ đâu xui xẻo bị người quen nhìn thấy rồi trở về nói cho ba y biết, chắc chắn là y sẽ bị đánh cho một trận thê thảm.
Trương Hạo hung hăng nhìn thoáng qua Trần Dương, y giơ nắm đấm lên lắc lắc trước mặt hắn, ý tứ rất rõ ràng, tan học ngươi chờ đó cho ta.
Đúng vào lúc này, đột nhiên ở đầu xe bên kia truyền đến tiếng kinh hô.
"Giết người."
"Có bệnh nhân tâm thần giết người."
Đám người chen chúc ùa ra phía sau, ai nấy đều bị hù dọa phát ngốc rồi.
Một người đàn ông cầm một thanh dao phay, điên cuồng hét lớn, "Ta chém chết các ngươi, ta chém chết các ngươi."
Lâm Phàm nhìn về phía nam tử kia rồi khẽ lắc đầu.
Không có mùi vị quen thuộc, không phải cùng một loại người. Đúng vậy, gã đàn ông đó không phải là người bị bệnh tâm thần, xem ra những người ở thế giới này đối với bệnh nhân tâm thần có hiểu lầm rất lớn.
"A a a a a!"
Trương Hạo nhìn thấy người cầm dao phay trong tay kia đi tới gần, lập tức bị dọa đến nỗi ngã ngồi ra mặt đất, liều mạng bò về phía sau, chen chúc trong đám người đang tụm lại bên dưới.
Gã đàn ông nọ nhìn thấy tiểu nha đầu đang ngồi cạnh Lâm Phàm, thần sắc bèn trở nên dữ tợn hơn hẳn, "Ta chém chết ngươi."
Nếu như không có gì ngoài ý muốn, vậy thì tiểu nha đầu mới học năm thứ hai này chắc chắn sẽ gục ngã trong vũng máu.
Hành khách xung quanh đều hét ré lên, bọn họ không đành lòng nhưng cũng chẳng ai can đảm dám tiến lên ngăn gã điên đang cầm vũ khí trong tay lại, bọn họ chỉ có thể thầm cầu xin, làm ơn có ai đó tới cứu tiểu nữ hài đó đi.
Phốc!
Tất cả mọi người đều nhắm mắt lại, không một ai dám quan sát tình cảnh thê thảm đó. Thế nhưng chờ hồi lâu cũng không nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của tiểu cô nương kia, vài người dần dần hé mắt, không nghĩ tới một màn trước mặt lại khiến bọn hắn kinh ngạc đến ngây người.
Có một cậu học sinh mặc đồng phục cao trung đang dùng tay không bắt lấy lưỡi dao phay, chắn phía trước tiểu cô nương nọ.
Tí tách! Tí tách!
Máu tươi thuận theo lòng bàn tay liên tục nhỏ xuống đất.
"Ngươi muốn làm gì?" Lâm Phàm lạnh nhạt hỏi.
"Ngươi mau buông tay cho ta."
Người đàn ông giận dữ hét, gã căm tức nhìn Lâm Phàm, nhưng khi bắt gặp ánh mắt lạnh nhạt của hắn, gã vậy mà lại cúi đầu, trong lòng khẽ giật thót rồi né tránh theo bản năng.
Tựa như là Lý Quỳ giả gặp được Lý Quỳ thật nên chột dạ vậy.
Loại khí tràng kia quá mạnh mẽ, áp chế gã tới nỗi gã không dám phản kháng.
"Ngươi không đau sao?" Nam tử gằn giọng hỏi.
Lâm Phàm thản nhiên đáp: "Đau."
Nam tử gầm thét lên: "Vậy ngươi còn không mau buông ra."
Lâm Phàm lại hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"
Bầu không khí trong xe tức khắc an tĩnh lại.
Người đàn ông ngây người nhìn Lâm Phàm, có lẽ đối với gã mà nói, gã đã bị cậu thiếu niên trước mặt làm cho hoang mang cực độ, thậm chí bây giờ đầu óc gã trống rỗng, gã cũng không biết mình có mặt ở đây là vì muốn làm cái gì nữa.
Tài xế run rẩy gọi điện báo cảnh sát.
"Aaaaa!"
Người đàn ông ôm đầu hét lớn.
Ta chỉ muốn chém người thôi mà, vì sao ngươi lại ngăn không cho ta chém?
Thấy gã đã buông tay, Lâm Phàm bèn nhanh chóng nắm lấy cán dao phay về phía mình rồi nhẹ nhàng dùng sức rút lưỡi dao từ trong máu thịt ra, mùi máu tươi bốc lên rõ rệt.
Lâm Phàm tiện tay ném con dao xuống đất, xong xuôi liền tiến đến gần Trương Hạo đang ngã ngồi dưới mặt đất, Lâm Phàm giơ tay phải đầy máu ra vẫy vẫy trước mặt y.
"Đồng học, ngươi ổn không?"
Thân thể Trương Hạo run rẩy dữ dội, bờ môi trắng bệch, y nhìn thần sắc lạnh nhạt của Lâm Phàm rồi lại nhìn lên bàn tay ướt nhẹp máu kia, nhất thời trong lòng càng sợ hãi kinh khủng hơn.
Nhưng đối phương vẫn kiên trì vẫy tay trước mặt y, y không thể làm gì khác hơn là từ từ vươn tay ra nắm lại bàn tay đầy máu ấy, lắp bắp đáp: “Ổn… ta ổn.”
Sền sệt, nóng hầm hập.