Ví như đứng trước máy bán hàng tự động của trường, Lạc Hàn khát nước mua một lon coca, mới vừa lấy ra liền bị tên Tống nào đó không biết từ đâu lao đến cướp mất, sau khi tu ừng cực hết non nửa lon, mặt mày thỏa mãn trả lại cho cậu, "Thật tốt, cảm ơn nhé."
Lạc Hàn đứng hình mất hai giây, nhận lấy lon coca đã bị hắn bóp không còn hình dạng gì, cấm ống hút vào uống cạn phần còn lại rồi ném cái lon rỗng vào trong ngực hắn, "Không cần khách sáo."
Ví như ở trong siêu thị nhỏ bên cạnh nhà tắm chung, Lạc Hàn không hề phát hiện ra bản thân vẫn luôn bị một người nào đó đi theo, lúc thanh toán trong giỏ hàng không hiểu ra sao lại có thêm một gói băng vệ sinh, khiến cho dì thu ngân dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn cậu. Quay đầu lại thì cái tên đùa cợt cậu đã sớm chạy mất dạng từ lúc nào.
Lại ví như buổi trưa hôm nay sau khi gọi cơm xong, cậu cố tình tìm một góc vắng người mà ngồi, kết quả còn chưa kịp đặt mông xuống thì đã thấy tên kia nghênh nghênh bưng cơm đi đến ngồi xuống đối diện cậu, bản thân hắn cũng không ăn, chỉ chăm chú nhìn cậu ăn cơm, hoàn toàn khiến cơn thèm ăn của cậu biến mất không còn chút tăm hơi.
"Ăn đi, thấy cậu lấy nhiều món ngon như vậy, không ăn thì thật đáng tiếc nha." Hắn cây ngay không sợ chết đứng chỉ chỉ trỏ trỏ thức ăn trong mâm Lạc Hàn.
"Tôi nói này Tống Thiên Trạch, nếu cậu thật sự quá rảnh rỗi thì đi tìm bừa một lớp nào đó rồi ngồi ngu trong đó đi," Lạc Hàn trừng hắn, "Còn có, nhìn thấy cái bản mặt hãm tài của cậu khiến tôi ngán mẹ cơm luôn rồi, có thể nào mời lão nhân gia ngài đây đi nơi khác phát bệnh được không?"
"Chịu không nổi hả, chịu không nổi thì chuyển đi đi."
Lạc Hàn nghe câu này đã sắp chai lì đến nơi, cậu không muốn để ý đến hắn nữa, cậu muốn cúi đầu ăn cơm nhưng lại không muốn người khác nhìn chằm chằm mình, chỉ có thể cứng ngắc cầm đũa.
Tống Thiên Trạch được voi đòi hai bà trưng càng lúc càng càn rỡ, thậm chí còn dùng đũa lựa lựa gắp gắp thức ăn trong mâm Lạc Hàn, mặt dày đưa vào trong miệng mình, "Cậu xem món này cũng sắp nguội tới nơi rồi, cậu không muốn ăn vậy để tôi giúp cậu giải quyết nhé."
Lạc Hàn có chút bệnh sạch sẽ, thức ăn đang yên đang lành bị Tống Thiên Trạch "giày vò" thành ra như vậy, cậu thật sự ăn không vô.
Có điều, cậu ngược lại biết gậy ông đập lưng ông, khóe miệng khẽ câu lên, thẳng tay gắp thức ăn trong mâm Tống Thiên Trạch cho vào miệng ăn.
Cuối cùng hai người cướp thức ăn của đối phương cướp đến hăng say, mạnh mẽ tranh đấu giải quyết bữa trưa của nhau, động tĩnh như sét đánh mưa bão này khiến các vị đại ca bàn bên cạnh bị dọa sợ không nhẹ, suýt chút nữa cho rằng ai đó đang chuẩn bị đón tết sớm.
Bị Tống Thiên Trạch quấy rầy đến phiền nên bữa trưa hôm nay Lạc Hàn ăn quá gấp, vì thế lúc ra khỏi nhà ăn dạ dày cậu liền bắt đầu âm ỉ đau, cậu muốn trở về ký túc xá ngủ một giấc nghỉ ngơi cho thật tốt.
Nhưng Tống Thiên Trạch chính là không muốn để cậu yên, hắn một đường theo sau cậu đến cửa phòng ký túc.
Có đánh chết Lạc Hàn cũng không ngờ tới, cái người mà hồi cấp ba cậu vẫn hay nhìn trộm sẽ có một ngày lại dùng cách thức y hệt để dính lấy cậu.
Tống Thiên Trạch thuộc dạng người một là không làm hai là làm đến cùng, chỉ cần hắn quyết định chuyện gì thì nhất định phải làm đến cùng, chuyện 'bắt nạt' Lạc Hàn cũng vậy.
Lạc Hàn cầm chìa khóa mở cửa phòng, hắn liền đứng phía sau người ta, huýt sáo ngắm xoáy tóc cậu, chỉ nhìn thôi không đủ lại còn động tay động chân bứt một cọng tóc của cậu, "Ai nhaa, cậu mới bao lớn sao lại có tóc bạc thế này, lẽ nào không tìm được đàn ông nên rầu rĩ sao?"
Không ngờ tới người này không chỉ bắt nạt cậu mà còn muốn tìm đủ cơ hội nhục nhã cậu.
Sức chịu đựng của con người có giới hạn, Lạc Hàn chung quy cũng không phải cô gái nhỏ, cậu cảm thấy phải dùng cách thức của một người đàn ông chân chính để giải quyết thằng khốn này, nói trắng ra chỉ gói gọn trong hai chữ: đấm sml nó.
Đầu tiên Lạc Hàn lùi về sau một bước, sau đó hướng phía sau túm lấy cổ tay Tống Thiên Trạch sau đó cấp tốc xoay người lại, thuận thế dùng sức kéo tay hắn xuống, vặn ngược cánh tay hắn thành bánh quai chèo.
Tiếp đó cậu như mong muốn nghe thấy tiếng hét thảm thiết của người nào đó.
"Có phải tôi vẫn chưa nói với cậu tôi từng luyện qua tán đả không?"
Tống Thiên Trạch thừa nhận hắn quả thật bị dọa sợ bởi sự tấn công bất ngờ này, nhưng rất nhanh lại bỉ ổi bật cười, nghiêng đầu nói: "Xem ra tôi đã quá coi thường cậu rồi!"
"Bớt nói nhảm, muốn đánh thì tới đi."
Thân thể nhỏ bé này thật đúng là càng lúc càng thú vị. Tống Thiên Trạch nghĩ thầm.
Hắn đột ngột nhấc cánh tay đang tự do còn lại lên, Lạc Hàn theo bản năng tránh né, cậu cho rằng hắn muốn nện vào bụng mình nhưng không ngờ tới chỉ là phô trương thanh thế, chuyển qua gãi nhẹ lên cẳng tay cậu hai ba cái, sau đó nhân lúc cậu ngẩn người lộ ra sở hở hắn liền ngay lập tức đảo khách thành chủ, nhẹ nhàng xoay người, một cánh tay chắn ngang cổ cậu, chen lấn khiến cậu liên tục lùi về phía sau, mãi cho đến khi ép cậu lên vách tường bên cạnh phòng tắm.
Khoảnh khắc sống lưng va phải vách tường, Lạc Hàn thật sự đau đến nhe răng. Dạ dày cậu vốn đang khó chịu, hiện giờ loại khó chịu này lại càng thêm mãnh liệt, nếu không phải bị tên này kích thích, cậu nào muốn náo loạn với hắn vào lúc này cơ chứ.
Cũng đúng, dù sao cậu còn ở phòng 303 ngày nào thì Tống Thiên Trạch sẽ không để cậu sống yên ổn ngày đó.
Khóe miệng Lạc Hàn khẽ run rẩy, ánh mắt nhìn hắn tràn ngập oán hận. Truyện Ngược
Tống Thiên Trạch không hề phát hiện ra sự khó chịu của cậu, lúc này hắn chỉ chăm chăm hưởng thụ thành quả thắng lợi, "Bạn học nhỏ, đã có ai từng nói với cậu đứng trước sức mạnh tuyệt đối, bất kỳ kỹ xảo nào cũng trở nên vô dụng chưa?"
"Tống Thiên Trạch, cậu......!"
Đàn ông đều có dục vọng chiến thắng đối thủ, Lạc Hàn cũng không ngoại lệ.
Cậu cũng không quản bản thân có bao nhiêu khó chịu, nửa thân trên bị cầm cố chỉ còn chân là có thể giãy dụa, kỹ xảo tấn công gì gì đó đều bị quăng hết ra sau đầu, chỉ cần nhìn thấy chỗ có thể đá có thể đạp cậu liền dốc hết sức bình sinh tấn công.
Những gì cậu nghĩ bây giờ chính là, tôi mẹ nó đạp chết đại gia nhà cậu, Lạc Hàn tôi hôm nay quyết liều mạng với cậu.
Hai người đánh nhau từ vách tường đến trước bàn học, làm rơi cả đống bút vẽ, cọ vẽ và giấy, bình thủy cũng bị người đạp một đá phăng đi, ruột phích cũng bị rơi đến vỡ nát.
Cuối cùng cũng không biết làm thế nào mà hai người lại đánh đến trên giường Tống Thiên Trạch.
Lạc Hàn không dễ dàng gì mới chiếm được thế thượng phong, cậu ngồi xổm trên người hắn, hai đùi gắt gao kẹp chặt lấy eo hắn, gang bàn tay thít cổ hắn, tung một đấm xuống má phải của hắn.
Một đấm này đấm đến thật mẹ nó sướng.
Hai mắt Tống Thiên Trạch trừng lớn đến sắp rớt ra ngoài, hắn khó mà tin nổi sờ sờ khóe miệng, vậy mà lại sờ được vết máu ẩm ướt.
Vì chiếu cố gương mặt nhỏ nhắn trắng mịn của Lạc Hàn nên Tống Thiên Trạch còn giữ lại chút lương tâm cố gắng hết sức không đánh vào mặt cậu, nhiều nhất là đánh vào vai hoặc ngắt eo cậu mà thôi, kết quả tên này lại đấm hắn đến chảy máu!
"Đệt mẹ! Lạc Hàn! Hôm nay cậu chết chắc rồi!" Tống Thiên Trạch dùng đầu lưỡi đỉnh đỉnh quai hàm, đầu gối co lại hướng lên trên, lật nghiêng người lại, dễ dàng đè Lạc Hàn xuống dưới thân, bàn tay to lớn nắm lấy mặt cậu.
Sức lực của Lạc Hàn và hắn cách biệt quá lớn, bất kể cậu có giãy dụa thế nào đi nữa nhưng với tư thế này căn bản không hề có cơ hội phản kháng.
Cậu rất rõ kết quả khi đánh nhau với Tống Thiên Trạch là gì, thế nhưng cậu chính là không phục, liều cả cái mạng này cũng chỉ đạt được một chút sức lực như thế.
Đánh đấm cả buổi trời, hai người đều mệt bở hơi tai, nằm trên giường thở hồng hộc.
Lưng Tống Thiên Trạch ướt đẫm mồ hôi, dinh dính đến khó chịu, liền một tay cởi phăng áo thun ra ném trên giường.
"Lạc Hàn à Lạc Hàn, cậu có biết tôi phải nhẫn nại tính tình bao nhiêu mới không đánh vào mặt cậu không, cậu mẹ nó vậy mà lại không nói hai lời đánh thẳng vào mặt tôi?"
Theo như lời của Bình Tử thì Tống Thiên Trạch hắn ở khoa khoa học máy tính thậm chí là cả đại học E, một nửa dựa vào trình độ kỹ thuật nổi trội, nửa còn lại dựa vào mặt. Một đấm này của Lạc Hàn hạ xuống, chính là đập nát một nửa chén cơm của hắn!
Tống Thiên Trạch quá nặng, đè Lạc Hàn đến thở không ra hơi, chỉ có thể đỏ mặt ho khan, bữa trưa cũng sắp bị cậu nôn ra tới nơi.
Mệt quá không muốn động đậy nữa, họ Tống kia muốn chém muốn giết tùy hắn đi, Lạc Hàn bình thản nhắm hai mắt lại.
"Tôi nói cho cậu biết, cậu đừng tưởng tôi không dám......"
Lời hung ác còn chưa kịp nói xong, hai người liền nghe thấy một tiếng 'kẽo kẹt răng rắc' vang dội, cùng với tiếng hô kinh hãi ngoài cửa của Hà Tiểu Nặc -
Ván giường, sụp rồi.