Hà Tiểu Nặc xoa xoa cái bụng xẹp lép trống rỗng ngửa đầu kêu trời: “A a a thượng đế của con ơi, rốt cuộc là vì sao lại đối xử với người ta như vậy! Sao lại nỡ lòng nào đóng cửa nhà ăn sao lại đóng cửa nhà ăn! Sao lại đóng cửa nhà ăn vào lúc này! Có phải ông muốn lấy mạng con không! A a a!”
Lý Hàng lười biếng duỗi eo, “Mày nói xem, loại thời tiết mưa gió bão bùng thế này mấy quán ăn ngon xung quanh đây đều không giao thức ăn đến, đoán chừng tối nay cả bọn phải nhịn đói rồi.”
Lạc Hàn tháo tai nghe xuống, quay đầu hỏi bọn họ: “Hửm? Bây giờ mới 9 giờ rưỡi thôi mà, sao nhà ăn đóng cửa sớm vậy? Tôi nhớ trước đây còn phục vụ bữa ăn khuya cho sinh viên mà đúng không?”
Hà Tiểu Nặc gào khóc thảm thiết: “Hu hu hu không còn nữa, đều không còn nữa rồi! Nhà ăn của tôi nó không còn yêu tôi nữa rồi! Nó muốn trơ mắt thấy tôi bị đói chết đây mà! Hu hu!”
“Vậy......thế này đi, mấy cậu đợi ở đây một lúc, tôi đi một chuyến xuống phòng bếp lầu 2.” Lạc Hàn nói.
“Phòng bếp? Cậu đến phòng bếp làm gì thế tiểu Hàn Hàn?”
Lạc Hàn úp úp mở mở, “Đợi lát nữa các cậu liền biết ngay, chỉ cần đợi tôi chút xíu là được.”
Vừa khéo số nguyên liệu mua lần trước để trong tủ lạnh công cộng vẫn còn chưa dùng, Lạc Hàn đang định nấu cho bọn họ món tủ của mình.
Ba người trong phòng ký túc đều bắn ra đủ loại suy đoán.
Hà Tiểu Nặc: “Tụi bây nói xem, có phải tiểu Hàn Hàn đã mua gì đó ngon ngon để trong tủ lạnh muốn chia sẻ với chúng ta không?”
Lý Hàng: “Có lẽ là muốn chia sẻ với chúng ta ó, chứ nếu một mình cậu ấy ngồi ăn còn chúng ta ngồi nhìn thì cũng thật không phúc hậu lắm nhỉ ha ha ha ha.”
Tống Thiên Trạch: “Lấy đồ thôi cần phải lâu như vậy? Đã nửa tiếng rồi, phỏng chừng tự đi đâu tìm đồ ăn ngon rồi, lừa gạt hai con quỷ đói bọn mày.”
Vừa dứt lời, Lạc Hàn đã bưng theo hai cái bát, dừng chân đá cửa, “Tiểu Nặc, tôi không còn tay mở cửa nữa, cậu giúp tôi với.”
“A a a tiểu Hàn Hàn về rồi, tôi tới đây, tới đây!”
Cửa vừa mở ra, mùi cơm nồng đậm liền tràn ngập cả căn phòng.
Lý Hàng dùng sức ngửi ngửi, không thể chờ đợi nổi mà nhào lên phía trước, “Mẹ nó! Lạc Hàn Lạc Hàn đây là gì thế!”
Khứu giác của Tống Thiên Trạch rất nhạy bén, trước khi Lạc Hàn vào cửa hắn đã ngửi thấy cỗ mùi thơm này rồi, hắn cố kiềm chế kích động tiến lên phía trước vây xem, vững như núi bất động trước mưa bão.
“Là cơm rang trứng tôi làm đó, không biết có hợp với khẩu vị các cậu không nữa.” Lạc Hàn lần lượt đưa hai cái bát cho Hà Tiểu Nặc và Lý Hàng, “Mau nếm thử xem.”
Yết hầu Tống Thiên Trạch lăn lăn lên xuống, cố ý hoặc vô tình duỗi cổ nhìn về phía bọn họ, xác nhận Lạc Hàn chỉ bưng có hai cái bát –
Không có phần của hắn.
Lạc Hàn này còn tri kỷ lấy thìa cho bọn họ, thật đúng là quá tri kỷ luôn.
Tống Thiên Trạch chép chép miệng, mở máy tính lên buồn bực gõ mã code, muốn phân tán sự chú ý một chút, thế nhưng mùi thơm chết tiệt kia lại tràn ngập khoang mũi hắn.
Hà Tiểu Nặc hệt như một tên ăn mày bị đói ba ngày ba đêm mà ăn ngấu nghiến, tướng ắn của cậu ta cực kỳ khoa trương, tư thế kia như thiếu điều muốn nuốt luôn cả cái bát vào bụng, “Đệt! Đây là cơm rang trứng thần tiên gì vậy? Bếp trưởng Lạc, hãy nhận của tại hạ một lạy!”
“Ăn chậm chút, coi chừng nghẹn.”
Lý Hàng vẫn còn tính là có chút lương tâm, biết tối nay Tống Thiên Trạch vẫn chưa ăn gì, có lòng tốt chừa lại một chút cho hắn, đưa đến trước mặt hắn, “Nào Tống Thiên Trạch, ăn chút đi, buổi tối không ăn gì không ổn đâu.”
Tống Thiên Trạch ghét bỏ nhìn chằm chằm chút cơm không đủ nhét kẽ răng này, ngẩng đầu lên, “Mày bố thí cho ăn mày à?”
Lý Hàng: “......”
Lý Hàng: “Xí, chừa lại cho mày một chút đã là phước đức lắm rồi đấy, ai biểu bình thường mày hay ra vẻ trợn mắt thổi râu với Lạc Hàn làm chi, người ta vốn cũng không bằng lòng làm đồ ăn ngon cho mày đâu.”
“......Có gì đặc biệt đâu, ông đây không hề đói chút nào hết.”
Lời vừa nói xong, bụng của hắn liền không chút tiền đồ réo lên một tiếng.
Lạc Hàn không nhịn được bật cười.
Tống Thiên Trạch xưa nay chưa bao giờ gặp phải tình trạng xấu hổ thế này.
Đây mẹ nó cũng quá xấu hổ rồi......
Để chừa lại bậc thang cho mình, Tống Thiên Trạch ‘bộp’ một tiếng gập laptop lại, ra ngoài đi trên hành lang hứng gió.
Không phải chỉ là bát cơm rang trứng thôi sao! Ở đâu mà không mua được! Toàn bộ thành phố E này đâu đâu cũng có! Có gì đặc biệt đâu! Hắn không thèm chút nào hết! Một! Chút! Cũng! Không!
Tống Thiên Trạch giận dỗi xuống lầu, đang định ra ngoài kiếm ăn, nhưng phòng bếp lầu 2 lại truyền đến khiến hắn không chút tiền đồ dừng bước chân.
Hắn dòm dòm xung quanh trái phải trước sau một lượt.
Trong hành lang không có người, phòng bếp cũng không có ai, quá tốt rồi.
Hắn lặng lẽ meo meo lủi vào phòng bếp, phát hiện trên bàn có đặt một cái bát to gấp đôi bát trong tay Hà Tiểu Nặc và Lý Hàng, hắn tiếp tục đến gần nhìn nhìn, là một bát cơm rang trứng đầy ụ! Vẫn còn đang bốc hơi nóng.
Sau đó hắn nhận được tin nhắn của Lạc Hàn.
[Búp bê Lạc]: Ê, bát cơm đó cho cậu đấy.
Hừ! Lắm trò!
Tống Thiên Trạch ngay lập tức đáp lại.
[]: Xì, tôi mới không thèm.
Trả lời xong liền nhét điện thoại vào túi, kéo ghế ra ngồi xuống, tỉ mỉ thưởng thức bữa tối của mình.
Đến lúc bị Lạc Hàn phát hiện, chỉ cần nói không biết gì cả, có lẽ là bị mấy tên nhóc khác lén ăn mất rồi là được.
Tống Thiên Trạch cầm thìa lên, khoét một thìa cơm lớn, “Tôi chỉ muốn xem thử tay nghề của cậu tốt bao nhiêu thôi, cũng chỉ có thể lừa gạt hai tên ngốc chưa bào giờ ăn cơm rang trứng kia thôi chứ gì.”
Ăn thìa thứ nhất –
“Đù má, ngon vãi!”
Ăn thìa thứ hai –
“Mẹ của con ơi, cái này do vị thần tiên nào làm ra thế??”
Ăn thìa thứ n –
“Quá mẹ nó ngon rồi! Xưa nay chưa từng ăn qua món cơm rang trứng nào ngon như vậy! Hợp khẩu vị!”
Vừa nãy hắn còn cười cợt tướng ăn của Hà Tiểu Nặc, hoàn toàn không ý thức được tướng ăn hiện giờ của mình còn khoa trương hơn cả Hà Tiểu Nặc.
Lạc Hàn chậm rãi bước đến sau lưng hắn, một tay chống trên bàn, lặng lẽ thưởng thực hiên trường vả mặt của người nào đó.
“Ngon không?”
Tống Thiên Trạch ăn đến khí thế ngất trời, cả người và linh hồn đều tập trung vào bát cơm trước mặt, nào có rảnh chú ý tới ai đang đứng kế bên mình, chỉ liên tục gật gật đầu, “Ngon, cực kỳ ngon!”
Hắn không chút nghĩ ngợi trả lời: “Siêu cấp ngon!”
“Tống Thiên Trạch, đây gọi là không thèm của cậu? Hửm?”
Tống Thiên Trạch vừa đưa thìa đến bên miệng đột ngột phanh lại, lúc này mới từ từ ngẩng đầu lên, nhìn Lạc Hàn đang mỉm cười ‘dịu dàng’.
Hắn ngay lập tức quăng thìa đẩy bát, chật vật liếm môi một cái, một dáng vẻ có tật giật mình, “Tôi, tôi mới không ăn.”
“Ồ, vậy lẽ nào là chó ăn bát cơm này?”
Tống Thiên Trạch: “……”
Ý cười bên môi Lạc Hàn càng thêm đậm, “Này, muốn ăn thì nói đi, tôi lại không nói không cho cậu ăn, nhất định phải mạnh miệng làm chi?”
“Tôi mới không……muốn ăn.” Giọng Tống Thiên Trạch nhỏ dần.
Hắn thật sự rất muốn tát bản thân một cái.
Sao lại có thể không có tiền đồ như vậy chứ!
Vì một lần xoa bóp mà khom lưng cũng thôi đi, bây giờ lại còn vì một bát cơm rang trứng mà khom lưng, có hợp lý không chứ! Cái lưng rách này cũng sắp gãy tới nỏi rồi!
……Bỏ đi vậy.
“Cho cậu một cơ hội nói lại lần nữa, thích hay không?”
“……Thích.”
Tống Thiên Trạch cuối cùng cũng cam chịu cúi đầu một tí. Nếu còn tiếp tục cứng đầu nữa, vậy hắn cũng quá ngu ngốc rồi không phải sao, chút tính toán này hắn vẫn có.
“Cái này còn tạm được.” Lạc Hàn hài lòng gật đầu, “Vậy lần sau, làm cho cậu ăn tiếp nhé?”
Vừa nghe lời này, trong lòng Tống Thiên Trạch gần như hét một tiếng ‘tuyệt vời’, ảo não mặt mũi gì đó hết thảy đều quăng ra sau đầu.
“Thật ư?” Hắn thăm dò hỏi.
Lạc Hàn đảo mắt, nói: “Cái này à, còn phải xem biểu hiện của cậu.”
Đây nào phải gay chết tiệt gì đó, đây rõ ràng là áo bông nhỏ tri kỷ của hắn!