CHƯƠNG 7: LẦN ĐẦU TIÊN KHÓ CHỊU
Giản Ninh vừa mới trở lại bộ phận tài vụ, lúc sau Kha Dĩ Danh cũng đi đi theo tới đây, toàn bộ người ở trong bộ phận tài vụ thấy thế, bầu không khí liền trở nên căng thẳng, ngay cả trưởng bộ phận Lý Kiến Đức cũng không khỏi lau mồ hôi lạnh ở trên trán.
“Kha, trợ lý Kha.” - Lý Kiến Đức khúm núm, nụ cười có chút nịnh hót.
Kha Dĩ Danh ở trước mặt Phó Cẩn Diễn cười đùa hí hửng, thế nhưng ở công ty hắn cũng có tiếng là nghiêm nghị, hơn nữa là người tin cậy ở bên cạnh Phó Cẩn Diễn, dù là người ở cấp bậc như Phó tổng thấy hắn cũng phải nể mặt vài phần.
“Trưởng bộ phận Lý, lời Phó tổng nói sáng nay, ông nghe không hiểu phải không?” - Kha Dĩ Danh lạnh giọng nói.
Lý Kiến Đức căng thẳng liền đan hai tay vào nhau để ở trước bụng, lòng bàn tay đã bắt đầu ướt đẫm mồ hôi, lắp bắp nói: “Nghe, nghe hiểu, Phó tổng nói, kêu người làm sai bảng báo cáo tài vụ đi đến văn phòng của cậu ấy một chuyến.”
“Cô ấy là người làm sai bảng báo cáo sao?” - Kha Dĩ Danh lạnh lùng nói.
“Đúng, đúng vậy…” - Lý Kiến Đức nói liên tục hai câu “đúng vậy”, nhìn thấy khuôn mặt càng lạnh lùng của Kha Dĩ Danh, liền cuống cuồng sửa lại: “Không đúng, Giản Ninh là người mới tới ở chỗ chúng tôi.”
Lý Kiến Đức vừa dứt lời, liền giả vờ hét vào mặt những người ở trong phòng tài chính: “Mới nãy là ai để Giản Ninh đi đến văn phòng của Phó tổng hả? Các người nghe không hiểu lời tôi nói sao? Tôi nói là để người làm sai bảng báo cáo tài vụ của tháng trước đi đến văn phòng của Phó tổng!”
Lý Kiến Đức nói xong, vốn tưởng rằng Kha Dĩ Danh sẽ bỏ qua cho ông lần này, không ngờ rằng Kha Dĩ Danh lại nhàn hạ nhìn ông: “Trưởng bộ phận Lý, người làm sai bảng báo cáo đang ở đâu?”
Lý Kiến Đức nghe vậy, tự biết hôm nay nếu không đưa ra một câu trả lời thỏa đáng thì sẽ không thể tránh thoát, vì vậy ông ta liền cho Lục Man một cái nhìn xấu xa: “Bảng báo cáo tài vụ tháng trước là do tổ các cô làm, là người nào làm vậy?”
“Đây ạ!” - Lục Man vừa mở miệng, tiện tay đẩy Lư Tiểu Tiểu đứng bên cạnh mình ra.
Vẻ mặt Lư Tiểu Tiểu bối rối không biết chuyện gì đã xảy ra thì ánh mắt thiện cảm của mọi người trong phòng tài chính lại đổ dồn hết vào cô ấy.
Lư Tiểu Tiểu khóc không ra nước mắt, cũng biết lúc này bản thân chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý, ngay lúc cô ấy chuẩn bị gật đầu, thì Giản Ninh vẫn đang yên lặng đứng đó liền nhếch đôi môi đỏ mọng lên, nói: “Tổ trưởng Lục, tôi nhớ là bảng báo cáo tài vụ mỗi tháng của bộ phận tài vụ không phải đều là do tổ trưởng của mỗi tổ làm sao?”
Cái câu nói đó của Giản Ninh giống như một tiếng sấm nổ trong phòng tài chính.
Lục Man vẻ mặt không thể tin được ngẩng đầu nhìn cô, sắc mặt của cô ta lúc đỏ lúc trắng.
Kha Dĩ Danh ở một bên nhìn thấy, cảm giác giống như mình có được một thu hoạch bất ngờ vậy, không nói lời nào, tựa như đang xem kịch.
Một lúc lâu sau, Lục Man hít sâu một hơi, oán giận lại: “Giản Ninh, cô là người mới tới, có một số việc còn chưa rõ ràng lắm. Bảng báo cáo tài vụ mỗi tháng của bộ phận tài vụ không đơn giản chỉ có tổ trưởng của mỗi tổ mới có thể làm…”
Lục Man cố gắng hết sức biện giải cho mình, cố gắng hết sức tìm lối thoát cho bản thân, ai ngờ, cô ta vừa nói được một nửa, đôi môi đỏ mọng của Giản Ninh lại cong lên nụ cười dịu dàng: “Vậy thì kiểm tra máy giám sát đi! Máy giám sát của bộ phận tài vụ chúng ta là 365 độ không góc chết, hơn nữa còn hoạt động hai mươi bốn giờ nữa!”